Vay nóng Tinvay

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 002

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 002: Trí nhớ Thần Kì
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Shopee


"Đúng đúng...cô ấy ...cô ấy.... là bạn gái của ta." Trương Dương lắp bắp nói.

"Hắn ta tên là gì?"

Gã đại hán đột nhiên cười dữ tợn hỏi cô bé, trên thực tế gã đại hán căn bản không thể làm gì cô bé này, chỉ là nhất thời động sắc tâm, nhưng kinh nghiệm nói cho hắn biết, nếu như cô bé đó có bạn trai ngồi bên cạnh thì không dễ đùa giỡn, như thế rất dễ gặp phải sự phản kháng kịch liệt, bọn chúng chỉ là cầu tài chứ không phải đi tìm phiền toái, nếu như cô bé này vẫn chưa có bạn trai, thì chắc chắn sẽ trọc ghẹo một phen, ai bảo cô bé này thật là xinh đẹp.

"Trương Dương"

Cô bé không cần suy nghĩ đã trả lời ngay, Trương Dương lập tức há hốc miệng nhìn cô bé, hắn căn bản thể ngờ được rằng cô bé đó lại biết tên hắn.

"Hắc hắc, ta thấy hắn không phải là bạn trai của ngươi!" Bộ dáng há to miệng của Trương Dương đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt lão luyện của hắn, vẻ mặt của Trương Dương vô cùng kinh ngạc, rõ ràng cô bé này quen hắn, nhưng hắn lại không nhận ra cô gái.

Lúc này, một bàn tay của vị đại hán đã xoa lên má của cô bé, cười dâm đãng, bàn tay kia dường như đang đưa dần xuống phía dưới.

"Cô ấy là bạn gái của tao, không cho phép ngươi thất lễ" Trương Dương đột nhiên đứng lên, một luồng nhiệt huyết chảy lên não, cánh tay hắn cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé, Trương Dương do lâu ngày bị tiêm nhiễm những bộ phim độc hại của Hồng Kông đã không khống chế được cái máu anh hùng cứu mĩ nhân

"Ha ha ha ha..... Ta thất lễ cô ta lại không nói gì...."

Đại hán ngửa mặt lên trời cười dài, đột nhiên thanh âm càn rỡ của hắn bị một lực lượng nào đó chặt đứt.

Mọi người trên xe lửa đều sợ ngây người, bởi vì, vừa rồi Trương Dương vẻ mặt còn văn nhược nhưng giờ trong tay đã nắm một thanh chủy thủ, mũi chủy thủ sắc bén đặt lên cổ đại hán. Đương nhiên điều khiến cho người khác khiếp sợ không phải động tác của Trương Dương, mà là vẻ mặt của Trương Dương. Lúc này Trương Dương căn bản không giống một học sinh, vẻ mặt hung lệ dữ tợn, ánh mắt tràn ngập sát khí, làm cho người ta không dám nhìn vào.

"Ngươi dám..." Đại hán hung hăng phun ra hai chữ.

"Tại sao không dám?" Trương Dương hai mắt như ác lang nhìn vào 4 tên đang muốn xông lên, cười lạnh nói.

Ngọn lửa giận dữ của tên đại hán lập tức bị nén xuống, hắn cảm giác được người này đột nhiên biến đổi hoàn toàn. Trực giác nói cho hắn biết rằng, cả người gã trai trẻ này đều tràn ngập khí tức nguy hiểm, chỉ cần chống lại ý hắn, hắn sẽ không chút do dự ra tay giết mình, đại hán hành tẩu giang hồ hơn mười năm, hắn tin vào trực giác của mình.

Đương nhiên, thứ khiến tên đại hán phải câm miệng chính là chủy thủ sắc bén với ánh hàn mang đang lóe lên, cho tới tận bây giờ, tên đại hán vẫn không thể lí giải được chủy thủ trong tay hắn lại có thể chạy tới tay của đối phương, lưỡi của chủy thủ đang cứa vào da hắn, hắn cảm nhận được máu trong người mình đang trào ra, không có ai có thể giữ được bình tĩnh khi tính mạng đang gặp nguy hiểm, nếu như có tuyệt nhiên không thể nào là hắn.

"Trả ví tiền lại cho ta!"

Yêu cầu của Trương Dương không cao, lập tức được đáp ứng, may mà ví tiền của hắn nằm ở bên trên cái túi, nên lập tức có thể tìm ra được

"Cầm giúp cho anh" Trương Dương không dám lơ là, chỉ thị cho tên đại hán đang cầm chiếc túi đưa ví tiền cho cô bé.

"Đưa chủy thủ cho cô ấy"

Thanh âm của Trương Dương vừa dứt, không khí lập bị nén xuống, không khí dường như đóng băng lại. Rõ ràng yêu cầu của Trương Dương đã đi quá giới hạn của bọn chúng, không có vũ khí, bọn chúng xẽ bị xé thành từng mảnh vụn ở trên toa tàu này.

"Nhanh lên!"

Chủy thủ lại đâm sâu vào một chút, máu của tên đại hán đã chảy từ ngực xuống tới quần hắn, chiếc quần bò xanh đã biến thành màu đen, giọng nói của trương dương đầy sát khí, cả toa xe gần 200 người đều tin rằng nếu như bốn tên đại hán còn lại không đưa cho cô gái chủy thủ thì thiếu niên này sẽ không chút do dự mà đâm xuyên qua cổ của tên đại hán.

"Huynh đệ, nước sông không phạm nước giếng, chúng ta chỉ là kiếm miếng cơm ăn, hãy cho ta một con đường sống.."

Tên đại hán cảm nhận được cái lạnh thấu xương của chủy thủ, mồ hôi trên trán không ngừng vã ra, hắn đã không có chút ý thức phản kháng nào, hắn tin rằng, chỉ cần mình có chút ý nghĩ phản kháng, cổ hắn sẽ lập tức bị thiếu niên này đâm qua.

Lúc này đây, tên đại hán căn bản không coi thiếu niên này là một học sinh nữa, một học sinh không thể nào biểu hiện độc ác như vậy, đây rõ ràng là biểu hiện của một lão giang hồ giết người không chớp mắt.

"Nơi này là thị trấn F, huyện C, thành phố C, cách ga xe lửa thành phố C vẫn còn 20 km, tốc độ hiện tại của xe lửa là 50km một giờ, còn 24 phút nữa sẽ tới ga, có hai đoạn vòng cần giảm tốc độ, và khi vào ga cũng cần giảm tốc độ, vậy thì cần khoảng nửa tiếng sẽ tới ga, vừa nãy các ngươi đã cướp của 93 người, cướp được 65 ví tiền, 53 cái điện thoại, 6 chiếc máy ảnh kĩ thuật số, 11 chiếc nhẫn, 5 sợi dây chuyền.... Ừm, bây giờ các người bắt đầu trả lại, lúc tới ga hãy đưa chủy thủ cho bạn gái ta, lúc đó, các người có thể nhận cơ lúc hỗn loạn xuống xe lửa, thế nào!"

"...." Tên đại hán vẻ mặt vô cùng bất ngờ nhìn gã thiếu niên, không ngờ được rằng danh sách những thứ mà mình cướp lại bị người thiếu niên này nhớ rõ ràng thế.

Không riêng tên đại hán sợ hãi, mà tất cả người trong toa xe này đều rất kinh ngạc nhìn thiếu niên thần kì này, người con gái xinh đẹp ngồi bên hắn ánh mắt cũng sáng ngời, vừa nãy cô bé mặc dù cũng nhớ được một số đồ, nhưng không nhớ tường tận như tên sắc lang này, hơn nữa, tên sắc lang này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể tính toán được tốc độ của tàu chạy, khoảng cách, và khoảng thời gian cần thiết, đây không phải là vấn đề mà chỉ đơn thuần dựa vào năng lực tính toán có thể giải thích được.

Cô bé này dù nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng được rằng ngay từ đầu Trương Dương đã tính toán mất bao lâu để xuống xe lửa.

"Nhanh lên một chút, chậm thì chỉ mất thời gian của các ngươi thôi" Ánh mắt Trương dương phảng phất giống như ánh hàn tinh trong đêm, vô cùng thâm thúy.

"Nhanh lên, một đám phế vật!" Gã đại hán thấp giọng quát, hắn không dám lớn tiếng bởi thanh chủy thủ sắc bén vẫn ghì chặt vào cổ hắn, cánh tay của người thiếu niên giống như đẽo bằng đá từ đầu tới cuối không hề động đậy.

Tên đại hán rõ ràng là thủ lĩnh, bốn tên còn lại bắt đầu vội vàng trả lại đồ cướp được, bây giờ thời gian chính là sinh mệnh và tự do, nếu như lúc tàu dừng lại không trả lại tất cả đồ cướp được, người thiếu niên này nhất định không tha, hoặc là một dao đâm chết lão đại của chúng, hoặc là báo án, bất luận là kết quả thế nào đi nữa cũng đều là điều chúng không hề mong muốn, cách duy nhất chính là làm theo chỉ thị của người thiếu niên này, sau khi tàu dừng lại sẽ nhân sự hỗn loạn chạy trốn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-544)