Vay nóng Homecredit

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 218

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 218: Có mãnh thú nào lại lớn hơn không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Lazada


Tác giả: La Bá Đạo

Hiệu đính: Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội

Di chuyển rồi!

Thân thể Lưu Bưu đột nhiên di chuyển.

Hắn không bỏ chạy, ngược lại trợn mắt bước tới phía con Cương Giáp thú. Cuớc bộ trầm trọng trong động khiến người ta có cảm giác kinh hồn với từng bước chân.

Trương Dương cùng Vương Phong đều lên đạn sẵn sàng, tuỳ thời đều chuẩn bị xạ kích cho kịp. Thậm chí ngay cả Trương Vân cũng chuẩn bị xạ kích kỹ lưỡng, còn A Trạch thì nắm chặt một quả lựu đạn trong tay.

"Đập chết con *** nhà ngươi!"

Thân thể Lưu Bưu không ngờ lại gia tăng tốc độ, xông thẳng tới bên cạnh Cương Giáp thú rồi bắt đầu điên cuồng đấm đá. Quyền đầu như mưa đập lên lớp cương giáp. Cái đầu dài của Cương Giáp thú rất vụng về, mặc dù không ngừng ráng sức ngẩng đầu dùng miệng cắn xé Lưu Bưu, nhưng cho dù động tác Lưu Bưu cũng chẳng nhanh gì, nhưng so với con Cương Giáp thú này thì động tác của hắn lại nhanh hơn nhiều.

Hiển nhiên là ở trên bờ thì vũ khí chủ yếu của Cương Giáp thú chính là cái đuôi nhanh như thiểm điện kia. Miệng của nó chỉ là phụ thôi. Dưới sự tấn công điên cuồng của Lưu Bưu, Cương Giáp thú chỉ có cách phản kháng duy nhất là dùng đuôi. Đáng tiếc, lúc này tựa hồ cái đuôi của Cương Giáp thú không còn chút khí lực, mỗi lần bị Lưu Bưu đấm một quyền thì cái đuôi của Cương Giáp thú co quắp lại. Lực lượng cực mạnh của Lưu Bưu cũng tạo cho nó thương hại rất nhiều.

"Bùng!"

"Bùng!"

Lưu Bưu bắt đầu dùng chân đá. Cương Giáp thú mặc dù có lân giáp hộ thể, nhưng Trương Dương nhìn ra mỗi lần Lưu Bưu đánh lên thân thể của Cương Giáp thú, Cương Giáp thú đều lộ ra cảm giác thống khổ.

Cương Giáp thú nhanh chóng bị Lưu Bưu đánh tới ngu muội, có chút chịu không nổi, mơ mơ hồ hồ xoay mòng mòng.

Đột nhiên, Cương Giáp thú cứ để mặc cho Lưu Bưu điên cuồng đấm đá, không hề phản kích lại, chỉ xoay thân liều mạng di động về hướng đầm nước...

Nhìn thấy màn này, vẻ mặt ai của ngạc nhiên, ngẩn người trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ con Cương Giáp thú lớn như vậy lại bắt đầu bỏ chạy. Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

"Muốn chạy à, con bà ngươi, ngươi thật sự còn coi nơi này là sân nhà của ngươi sao, muốn tới là tới, muốn đi là đi sao..."

Lưu Bưu chạy tới, chộp lấy cái đuôi thật dài kia kéo ra phía sau. Tất cả mọi người đều há hốc miệng, vẻ mặt lộ nét không thể tưởng được. Dưới sức lực vũ phu của Lưu Bưu, thân thể nặng cả tấn của con Cương Giáp thú kia không ngờ không cách nào bò tới được, mơ hồ còn bị hắn lấy đà kéo ngược về sau.

"Ngao... ngao..."

Lúc này con Cương Giáp thú cũng trở nên nóng nảy, muốn quay đầu cắn Lưu Bưu nhưng lại có chút lực bất tòng tâm, muốn xuống nước thì lại bò không nổi, nhất thời tứ chi liều mạng quơ quào trên mặt đất, lợi trảo để lại trên mặt đất từng vệt từng vệt thật sâu, trong miệng thì liên hồi gầm rú.

"Lưu Bưu, buông tay đi!" Trương Dương hô lớn, hắn cảm giác được một cổ khí tức nguy hiểm cường liệt đang lan tràn trong không trung.

"Rẹt!" một tiếng, tiếng hô của Trương Dương vừa dứt thì trong nước đột nhiên bị quậy lên, một con Cương Giáp thú cực lớn khác từ trong nước thò cái đầu ra, chỉ có khác là cái đầu con này lớn gần gấp đôi con Cương Giáp thú kia.

Cương Giáp thú đột nhiên thò đầu ra, cơ hồ cả cái đầm bị dao động, bọt nước bắn lên tung toé.

Ngũ quan của con Cương Giáp thú này lại càng hung mãnh dữ tợn, tạo cho người cảm thấy một cổ áp lực vô biên. Trương Dương phỏng đoán, đây là một con Cương Giáp thú đực.

"Ngao!"

Miệng con Cương Giáp thú rống lên điên cuồng, cả động như bị chấn động. Trương Dương nghe được sau cú rống này, thủy lưu trong các con sông bị kích động, sóng đánh lên mãnh liệt, dường như có vô số động vật không nhìn thấy được đang bỏ chạy trối trết...

Cái con gia hỏa này, chính là vương giả của căn động.

Con Cương Giáp thú từ từ bò lên trên, nó tựa hồ chẳng thích thú gì việc lên bờ, tựa hồ rất lao lực. Cuối cùng, phí vô số sức lực thì con Cương Giáp thú thân thể cực lớn kia mới lộ hẳn ra ngoài, trông như một toà núi nhỏ. Con Cương Giáp thú này, ít nhất cũng nặng ba tấn.

Các chân cực lớn của nó di động trên mặt đất rất chậm chạp, lân giáp toàn thân loé lên ánh quang mang đen ngòm. Lân giáp nhỏ nhất cũng lớn hơn bàn tay người. Thậm chí Trương Dương có thể thấy được trên lân giáp còn có rất nhiều sinh vật nhỏ bò qua bò lại.

Khiến người ta thấy khủng bố nhất chính là cái đuôi dài sáu thước của nó, cứ như là một con trăn đang vặn vẹo trên mặt đất, khiến người nhìn thấy không khỏi giật mình. Nếu như bị cái đuôi này quật trúng, sợ rằng không chết thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu hơi thở.

"Lưu Bưu, lui ra sau!" Trương Dương điên cuồng hét Lưu Bưu, lúc này đã ngẩn người buông cái đuôi kia ra rồi.

"A..." Lưu Bưu cơ hồ ý thực được liền lui lại một bước.

"Hô!"

Trong nháy mắt lúc Lưu Bưu đang lui về sau, cái đuôi thô tráng kia đã huyễn hóa thành một hư ảnh trên không trung, đập mạnh xuống chỗ Lưu Bưu đứng ban đầu.

"Bùng!"

Một tiếng nổ mạnh, đất núi rung chuyển, dường như trời long đất lở, toàn sơn động đều bị chấn động. Cái đuôi kia đập mạnh lên nơi cách Lưu Bưu chỉ chưa tới nửa thước. Mặt đất cứng rắn như vậy mà bị đập đến nứt ra như võng nhện.

Vẻ mặt mọi người đều kinh hãi. Lực khí này quá mạnh!

Thân thể của Trương Dương huyễn hoá thành vô số hư ảnh trên không trung, phóng thẳng tới bên cạnh Lưu Bưu, lôi Lưu Bưu, lúc này vẫn còn đang ngẩn ngơ, rời khỏi phạm vi tập kích của con Cương Giáp thú kia...

"Bùng!" Trương Dương vừa kéo Lưu Bưu đi thì cái đuôi dài kia lại hung hăng quật lên chỗ hai người vừa đứng. Cả cái động lại bị chấn động.

Mọi người đều lùi về cạnh vách tường. Nơi này tiến thì có thể công, lùi thì có thể triệt thoái theo đường dọc con sông mà họ tới đây. Đương nhiên, lúc này không có ai có ý định muốn công kích.

Cái con Cương Giáp thú to lớn như vậy, không phải sức người có thể chiến thắng được nó.

Ngay cả Lưu Bưu lúc này đang uy mãnh như vậy, vẫn ngẩn người ra nhìn con Cương Giáp thú to như tòa tiểu sơn, nào còn vẻ oai hùng lúc ban đầu.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, con Cương Giáp thú này có lân giáp hộ thể, đã coi như là ở vào thế bất bại. Chẳng có ai ngu đến mức muốn liều mạng với nó.

Khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, con Cương Giáp thú to lớn khổng lồ như vậy, không ngờ lại chẳng hề truy kích, chỉ đứng đó lúc lắc cái đuôi trong không trung để thị uy, rồi đưa đầu ngửi ngửi con Cương Giáp thú nhỏ kia, lại hẩy hẩy nó vài lần, sau đó hai con Cương Giáp thú một trước một sau lủi trở lại đầm nước.

Chỉ trong chốc lát, đầm nước lại khôi phục vẻ bình lặng, dường như chưa hề có chuyện gì phát sinh.

Ai nấy đều người nhìn ta, ta nhìn người, vẫn còn kinh hoảng. Con Cương Giáp thú kia khiến cho người ta thấy lực xung kích quá cường hãn của nó. Cái đuôi dài kia cơ hồ khống chế cả cái lối đi. Mặc dù tốc độ bò của Cương Giáp thú rất chậm, nhưng nếu như Cương Giáp thú không rời đi, bọn họ đều sẽ bị vây khốn mà chết trong động.

"Lực khí này mạnh cỡ nào a... ?" Trương Vân nhảy một chân đến chỗ mặt đất vừa bị con Cương Giáp thú kia quật nát, không khỏi hít một hơi lạnh. Nhiều chỗ nứt ngay cả một bàn tay cũng có thể chui lọt vào.

"Bưu ca, ngươi sao khờ vậy? Liều mạng với nó, ngươi không phải là chơi trò giả khờ chứ hả?" Khuôn mặt A Trạch tái nhợt nhìn lấy Lưu Bưu, khoé miệng vẫn còn vấy máu.

"Hề hề... ai dám khi dễ huynh đệ chúng ta, ta sẽ liều...."

"Rầm!"

Lưu Bưu còn chưa nói xong thì đã té quỵ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

"Lưu Bưu..."

Mọi người la hoảng rồi tụ tập lại bên người Lưu Bưu.

"Không có gì, chỉ là mất sức thôi, nghỉ ngơi một hồi là sẽ không sao."

Sau khi Vương Phong bắt mạch, mọi người mới yên tâm.

"Thật là một hán tử a!" Trương Vân cởi áo của mình đắp lên thân trên cởi trần của Lưu Bưu, vẻ mặt sùng bái.

Mọi người không khỏi gật gật đầu, đồng ý với lời nói của Trương Vân. Đích xác Lưu Bưu là một tên nam tử hán trăm phần trăm. Con người của Lưu Bưu rất phức tạp. Hắn chẳng phải người tốt, thậm chí hắn ghét làm người tốt. Nhưng nếu như hắn coi ngươi là bằng hữu, thì tính mạng của hắn cũng coi như là của ngươi.

Nhiều khi, Trương Dương rất cảm thán cái tên bằng hữu Lưu Bưu này. Đối với Trương Dương mà nói, Lưu Bưu không nghi ngờ gì nữa, chính là một tên bạn xấu, dẫn hắn ăn chơi, la cà, dẫn hắn chơi gái, lôi kéo hắn gia nhập đám du côn. Nhưng Lưu Bưu chưa hề hại Trương Dương. Hắn chỉ khiến Trương Dương trở thành một tên bạn ăn nhậu chơi bời của hắn mà thôi. Nhiều khi suy nghĩ của Lưu Bưu rất là đơn giản, đơn giản đến đáng sợ.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Bưu liền phát ra tiếng ngáy đều đặn. Hiển nhiên là những chuyện vừa rồi khiến hắn kiệt sức.

Nhớ lại vừa rồi Lưu Bưu một mình đối chọi con Cương Giáp thú kia, mọi người đều bị hồi hộp. Đối kháng điên cuồng, dũng khí chưa từng có và đánh đấm không màng tới tính mạng kiểu kia, khiến nhiệt huyết của mọi người dâng trào.

Chỉ có Lưu Bưu mới có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng kiểu này, ai khác đều không làm được.

"Nghỉ ngơi ở đây, đợi chúng ta khôi phục thể lực rồi hãy rời khỏi chỗ này!" Vẻ mặt Trương Dương nghiêm trọng.

"Hả... nghỉ ngơi ở đây... không phải quá nguy hiểm chứ?" Trong lòng Trương Vân vẫn còn sợ hãi, nhìn lấy đầm nước đen ngòm kia rồi nói.

"Ở nơi này, bất kỳ chỗ nào cũng đều nguy hiểm, không có nơi nào an toàn đâu!"

Trương Dương đưa mắt nhìn chỗ dốc nước. Vừa rồi khi Cương Giáp thú tru lên, hắn có thể thấy được vô số các động vật to lớn khác ẩn tàng trong lòng nước bỏ trốn không tăm hơi. Hiển nhiên đầm nước này là địa bàn của Cương Giáp thú. Cương Giáp thú trong động này mặc dù không nhất định là vương giả, nhưng đại đa số động vật đều rất kiêng kỵ Cương Giáp thú. Sau khi nghe thấy nó gầm rống phẫn nộ, rất nhiều mãnh thú liền tránh né phiền phức bằng cách tránh xa Cương Giáp thú, để khỏi làm dao động hồ nước.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-544)