← Ch.238 | Ch.240 → |
"Vù!" một tiếng, ý nghĩ của Trương Dương vừa mới được đưa đến cồn cát bên cạnh Tiểu Ngân Hồ, thân hình của nó đã nhanh như tia chớp lao bắn vào trong lòng Trương Dương. Thân hình mũm mĩm không ngừng ma sát làm nũng lên người Trương Dương. Cái mũi đỏ hồng không ngừng ngửi ngửi trên người Trương Dương. Bộ lông bên ngoài Tiểu Ngân Hồ quả nhiên dày hơn nhiều, trong càng đáng yêu hơn. Nếu không phải lúc nó tức giận nhe hai hàm răng dữ tợn ra, thì tuyệt đối sẽ làm cho người ta tưởng rằng là một con sủng vật hiếm có.
Thấy Tiểu Ngân Hồ đi tới, Trương Dương mừng rỡ, lập tức ra lệnh với Tiểu Ngân Hồ.
Đáng tiếc, làm cho Trương Dương thất vọng chính là Tiểu Ngân Hồ căn bản không thể nào giải thích được tư tưởng của con người. Mặc dù nó có thể biết Trương Dương đang dùng một phương pháp đặc biệt giao tiếp với nó. Nhưng nó không thể nào hiểu được ý của Trương Dương.
Rất nhanh, thông qua mấy thí nghiệm nhỏ, Trương Dương phát hiện Tiểu Ngân Hồ có thể cảm ứng được thần niệm gọi về của hắn. Hơn nữa có thể dùng động tác của nó nói cho Trương Dương. Nhưng có thể khẳng định muốn dùng thần niệm giao tiếp với Tiểu Ngân Hồ chính là một quá trình rất lâu dài.
"Đi thôi!"
Trương Dương vỗ vỗ thân thể Tiểu Ngân Hồ ra hiệu. Đây là huấn luyện đầu tiên của Trương Dương. Lợi dụng động tác phối hợp ngôn ngữ, làm cho Tiểu Ngân Hồ hiểu.
Tiểu Ngân Hồ lập tức bò từ tay lên vai hắn. Sau đó dọc theo thân thể của hắn bò xuống dưới chân. Cái đuôi vẫy vẫy, thân thể màu bạc mềm mại giống như mũi tên nhọn bắn ra, tốc độ nhanh như chớp làm cho người ta khó thể tin được đây là tốc độ của động vật. Trương Dương không khỏi thở dài, khó trách đám mãnh thú to lớn kia không dám vượt quá giới hạn. Có lẽ đều là sợ tốc độ của Ngân Hồ. Tốc độ phối hợp với hàm răng sắc bén của Ngân Hồ sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với đám mãnh thú.
Trương Dương bây giờ rất muốn làm một thí nghiệm, đó chính là thử xem lực cắn của Tiểu Ngân Hồ lớn như thế nào mà có thể khiến đám mãnh thú da thịt rất dày sợ hãi.
Trương Dương nổ súng bắn vào lớp vẩy của mãnh thú, tự nhiên biết sự cứng rắn của chúng. Nếu như không có lực cắn cực mạnh, căn bản không thể nào xé rách được lớp lân giáp đó. Đó chính là lân giáp ngay cả đạn cũng không xuyên thủng.
Lại quay sang nhìn A Trạch ở cách đó không xa, Trương Dương bắt đầu từ từ kết hợp minh tưởng, thần niệm, cảm giác. Đây là một quá trình thoạt nhìn rất đơn giản nhưng thực ra rất phức tạp.
Minh tưởng là làm cho tinh thần của mình tiến vào trạng thái không minh, làm cho thân thể hoàn toàn buông lỏng, hoặc là tiến vào suy nghĩ mà mình cần.
Thần niệm làm cho đối phương của ứng được sự tồn tại của mình, đồng thời cảm ứng được kẻ thù.
Về phần cảm giác, đây hoàn toàn là một loại mô phỏng, có thể sử dụng thần niệm chuyển các cảnh mà mà minh tưởng cảm ứng được thành một hình ảnh, thông qua hình ảnh để tính toán...
Từ từ, Trương Dương cảm nhận được một luồng ấm áp chảy quanh người. Mấy loại cảm giác hoàn toàn không thể nào nắm giữ được đang giao nhau trong đầu. Theo từng động tác của hắn mà không ngừng dung hợp, tách ra, dung hợp rồi lại tách ra, giống như một chiếc máy tính vận hành với tốc độ cao. Trương Dương có thể rõ ràng cảm nhận được tư duy trong đầu mình đang điên cuồng bốc lên. Vô số ký ức đang liều mạng giãy dụa, đó là một cảm giác rất đau đớn. Bởi vì những trí nhớ này hình như muốn tránh thoát cực hạn tư duy của Trương Dương, muốn phá tan sự khống chế của Trương Dương. Hiểu nhiên, Trương Dương tu luyện đã khơi mào cuộc tranh đoạt tư duy trong đầu, hình thành cảm giác vặn vẹo xé rách đó.
Vô số khuôn mặt!
Vô số ký ức!
Vô số gia đình!
Rất nhiều người không biết!
Rất nhiều chuyện không hiểu!
Một màn, lại một màn...
Vô cùng vô tận...
Làm cho Trương Dương kinh ngạc là những trí nhớ này giống như không có liên hệ, nhưng lại đang thảo luận với nhau. Giống như đang tiến hành một hội nghị long trọng. Vô số người đang thảo luận các vấn đề khoa học trong hội nghị.
Một tấm rèm.
Tấm thảm màu đỏ.
Công nghệ kỹ thuật rất cao, những chiếc bình hoa đắt tiền...
Đây là đâu?
Trương Dương trợn mắt há mồm. Tư tưởng của hắn như tiến vào trong một trò chơi, hắn đang du đãng ở trong này. Hắn nhìn thấy rất nhiều người đang thảo luận. hắn nhìn thấy rất nhiều người mặc quân phục cầm súng đứng canh gác. Thậm chí bên ngoài hội nghị còn có những chiếc xe tăng đi tuần tra.
Không ai thấy, mọi người đang thảo luận một vài đề tài khó hiểu, rất loạn, rất phức tạp. Trương Dương không nghe được gì hết. Hắn cảm thấy đây giống như là kịch câm vậy. Hơn nữa người xem chỉ có một mình Trương Dương. Quan trọng nhất chính là hắn là một người xem nhưng cũng tham gia vở diễn.
Đây là nơi nào?
Đây là nơi nào?
Trương Dương hỏi lại mình lần nữa nhưng không có đáp án. Đây tuyệt đối không phải những cảnh tượng trong trí nhớ của mình. Có thể nói, cả đời này hắn chưa từng đến nơi đó.
Một khuôn mặt, một khuôn mặt. Đột nhiên, trong đầu Trương Dương chấn động, cảnh tượng kia đã biến mất, thay vào đó chỉ là cát vàng vô tận trong màn đêm.
Đó tuyệt đối là một khuôn mặt mà Trương Dương quen thuộc.
Đúng là khuôn mặt của hiệu trưởng Tần Vũ Giáo. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt này, Trương Dương lập tức tìm tòi trong ký ức mơ hồ đó. Phát hiện ra rằng trong hội nghi đó không ngờ có hơn mười khuôn mặt khá quen. Bởi vì, trong đó có mấy người đã lên báo. Đúng là những người đã bị chết trong vụ nổ ở phòng ăn. Tờ báo đó, Trương Dương đã xem đi xem lại rất nhiều lần, trong đầu vẫn còn có ấn tượng.
Bọn họ sao tập trung cùng nhau?
Bọn họ đang thảo luận vấn đề gì?
Bọn họ tại sao gặp phải vụ nổ và chết đi?
Đáng tiếc, Trương Dương tìm không được đáp án. Dù như thế nào hắn cũng không thể khôi phục hình ảnh vừa rồi. Thậm chí, khuôn mặt trong trí nhớ cũng từ từ biến mất. Dường như ký ức này đã bắt đầu dung hợp vào trong đầu.
Đột nhiên, Trương Dương nghĩ đến lời của tướng quân Cà Lăm. Mỗi một động tác của hắn thủy chung đều được tướng quân Cà Lăm chăm chú, chẳng lẽ vụ nổ lần đó không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn?
Đột nhiên, Trương Dương cảm thấy sống lưng mát lạnh. Hình như vận mệnh của mình bị một bàn tay thần bí an bài. Hình như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình ở một nơi bí mật nào đó. Mọi cử động của mình đều không tránh thoát được hai con mắt đó.
Đây tuyệt đối không phải một cảm giác tốt.
Trương Dương không thích cảm giác này. Không ai thích lúc nào cũng có cảm giác mình bị người giám sát cả.
Rất hiển nhiên, hành tung của mình vẫn luôn luôn bị người chú ý đến. Từ khi vụ nổ diễn ra, mình đã không còn được tự do.
Làm sao bây giờ?
Nếu như là Trương Dương trước kia, tự nhiên sẽ bỏ qua, không thèm để ý đến, thậm chí còn lấy làm đắc ý. Nhưng Trương Dương đã không phải Trương Dương trước kia. Tiêu gia bây giờ đã có được trí tuệ của vô số người, có năng lực tính toán mà người bình thường không có được, còn có thần công Tiên Đạo Mạn Mạn từ sáu ngàn vạn năm trước.
Trương Dương bây giờ là một nhân vật đã hoàn toàn nắm giữ sinh mạng mình.
Trong bóng tối, đôi mắt Trương Dương như ánh sao giữa trời đêm, dung hợp làm một với những vì sao trên trời. Đám mây đen trên bầu trời đã tản đi, mưa rất hiếm khi rơi xuống trên sa mạc.
Lúc này, A Trạch đã ngừng tu luyện, đưa mắt nhìn Trương Dương ở xa xa. Trương Dương hình như rất có ma lực, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Trương Dương giống như một bức tượng ngẩng đầu nhìn sao trời. Cả người tản mát ra một vầng hào quang mờ nhạt, trong vầng hào quang đó có ánh vàng lóe lên.
Không ai biết Trương Dương đang nghĩ cái gì.
Đây vĩnh viễn là một bí ẩn. Chắn chắn nhiều năm sau, các nhà sử học tìm được tư liệu về chuyến đi đến sa mạc lần nảy của Trương Dương. Nhưng tư liệu đó rất đơn giản. Ngoại trừ tên của đám người gồm Mãi Mãi Đề, Vương Phong, Trương Vân... không còn có bất cứ thứ gì để mà ghi. Không ai được biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Sau chuyến đi đến sa mạc lần này, bên cạnh Trương Dương có thêm một con động vật màu bạc thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng rất hung hãn. Không ai biết đây là loài động vật gì. Cho dù là nhà động vật học nổi tiếng nhất thế giới cũng không biết được loại động vật này. Đương nhiên, khiến người ta chú ý không phải là Tiểu Ngân Hồ, mà là sự thay đổi của Trương Dương. Sau hành trình lần này, tính cách của Trương Dương đã trở nên lạnh lùng và độc tài. Ngoại trừ mấy người A Trạch và Lưu Bưu ra, hắn không còn tin bất cứ thủ hạ nào.
Đây cũng là vì sao vừa nãy, Trương Dương đã đưa ra một quyết định thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Trời từ từ sáng, mặc dù là mùa đông nhưng trong sa mạc vẫn rất nóng.
A Trạch cả đêm ngồi luyện công.
Lưu Bưu ngủ cả đêm.
Mà Trương Dương lại đang tự hỏi cả đêm.
Bình minh trên sa mạc rất yên tĩnh, gần như không thấy sinh vật nào. Dù sao cuộc sống của hầu hết động vật trong sa mạc đều không thích hoạt động trong màu đông.
Tiếng động cơ trực thăng đánh thức mọi người dậy.
Khi một chiếc máy bay trực thăng chuyên nghiệp hạ xuống sa mạc, mấy người nước ngoài và người đàn ông Trung Quốc kia cũng đã tỉnh lại, cao hứng ôm lấy nhau. Đối với bọn họ mà nói, đã nhặt lại được mạng của mình.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |