← Ch.279 | Ch.281 → |
Thư pháp treo trên tường, cảm nhận lại rất khác, có một cỗ sát khí khiến người ta run sợ, sát khí tràn ngập khắp phòng, phảng phất có thiên binh vạn mã đang bôn tẩu.
Nhãn tình A Trạch cũng sáng lên, Lưu Bưu vốn đang ngái ngủ tinh thần cũng chấn động.
"Không sai, không sai, Đại Hà là thiên tài, cậu cũng là thiên tài. Ừm, lần này đi Nhật Bản, cậu đi cùng ta quan sát cuộc chiến, điều đó có thể giúp cậu tiến vào một cảnh giới mới." Tướng quân nhìn chữ "Phúc", miệng tấm tắc khen, vẻ mặt vô cùng tán dương. Hắn cũng đoán được thư pháp của Trương Dương chắc chắn không thể viết ra được khí thế bễ nghễ thiên hạ giống như Đại Hà, chỉ là có thể viết đến trình độnhư hiện nay đã là rất khó rồi. Dù sao, thời gian tiếp xúc võ học của Trương Dương là quá ngắn.
"Dẫn tôi đi quan sát cuộc chiến?" Trái tim Trương Dương giật thót, nhiệt huyết sôi trào. Từ bức tranh, Trương Dương tất nhiên khá rõ ràng ý nghĩa của cuộc chiến, nhiều lúc nhìn nghệ thuật đại sư vẽ tranh có thể lập tức đề cao cảm ngộ nghệ thuật. Rất nhiều người cho rằng điều này là hoang đường, nhưng nó là sự thật; không riêng gì võ công mà rất nhiều sự việc đều giống nhau, vô luận là võ công hay nghệ thuật hoặc là nghiên cứu khoa học hoặc làm việc gì đó, khi gặp phải một chướng ngại, khi quan sát trao đổi với cao thủ chắc chắn sẽ hiểu được chỗ mấu chốt để đột phá.
"Ha ha, đương nhiên. Nhưng không phải chỉ có mình cậu. Đến tiết Thanh Minh, cậu nghĩ biện pháp đi tới núi Phú Sĩ của Nhật Bản, lấy năng lực của cậu ta nghĩ đến đó không hề khó khăn. Ồ đúng rồi, tại hội sở tư nhân kia, cậu phát hiện ra ta như thế nào?" Tướng quân đột nhiên nhớ ra liền hỏi.
"Thực ra không phải tôi phát hiện." Trên mặt Trương Dương có chút xấu hổ, lúc ấy hắn không hề cảm giác được khí tức của Tướng quân mà là do Ngân Mị phát hiện rồi dùng thần niệm báo cho hắn.
"Không phải cậu?" Tướng quân cũng không hiểu, liền chau mày.
"Đi ra đi Ngân Mị, đi chung quanh Tướng quân một vòng."
Trong đầu Trương Dương hạ mệnh lệnh, gần đây sự liên hệ giao tiếp giữa Trương Dương và Ngân Mị nhảy vọt. Loại mệnh lệnh đơn giản này Ngân Mị có thể lập tức thi hành.
Quả nhiên!
"Chi chi!" Ngân Mị thò đầu ra ngoài nhìn quanh, tựa hồ đã phán đoán ra ai là Tướng quân; chân sau khẽ dùng sức, thân người khẽ giật, con thú nhỏ màu ngân bạch đã rơi xuống người Tướng quân, nó chạy quanh người Tướng quân vài vòng rồi rất nhanh vọt lên trên người Trương Dương, bò vào trong túi của Trương Dương.
"Khụ khụ... con vật nhỏ kia thông minh như vậy ư?"
Lần đầu tiên Tướng quân lộ ra vẻ mặt thất thố, khẽ thừ người ra, biểu tình ngốc trệ, bởi vì hắn nhìn thấy Trương Dương không sử dụng động tác gì để ra lệnh, rõ ràng Trương Dương cùng con vật đáng yêu này có một phương pháp giao tiếp khác.
Cơ hồ nay lập tức, Tướng quân đã nghĩ được vì sao tiểu gia hỏa kia lại phát hiện ra hắn. Dù sao động vật cũng có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm, đây không phải là do võ công cao hay thấp mà là một loại bản năng.
Vô luận là người hay động vật đều có bản năng phát hiện ra nguy hiểm, chỉ là cảm ứng rõ ràng không thôi. Giống như có người ngồi trên máy bay, trong lòng có cảm giác máy bay này sẽ bị nổ, cảm thấy bửt rứt khó chịu liền xuống khỏi máy bay, quả nhiên sau đó máy bay trên đường đi đã xảy ra tai nạn.
Ví dụ điển hình nhất là thuê xe buổi tối, rất nhiều tài xế lái xe vào lúc đêm khuya, đột nhiên không hiểu vì sao liền đạp chân phanh. Thực tế thì bọn họ không nhìn thấy cái gì hết, nhưng khi quan sát thật kĩ phía trước sẽ có chướng ngại vật, một hòn đá rơi, một đường cụt hoặc có người phía trước.
Ngân Mị trời sinh là một động vật thông linh có giác quan thứ sáu, trong tư liệu của tiểu hòa thượng cũng có nói, ngay cả khi khoa học kĩ thuật có phát triển, từng bước chinh phục vũ trụ thì giá trị của Ngân Mị cũng là rất lớn, cho dù là quý tộc cũng không thể mua được, chỉ có hoàng tộc với đặc quyền của mình mới có được.
"Ừm, nghe nói đây không phải là sinh vật trên địa cầu" Trương Dương suy nghĩ một chút rồi đem lai lịch của Ngân Mị nói cho ông ta, hắn cho rằng không cần phải giấu diếm Tướng quân.
Tướng quân đang suy tư, tự hỏi chính mình, khuôn mặt thon gầy như điêu khắc của ông tràn ngập suy tư.
"Ừm, thật ra ta cũng đoán rằng giá trị của Ngân Mị vô cùng trân quý. Cậu nhất định phải chú ý không để cho lực lượng đối địch có được. Hiện tại đại cầu đã có rất nhiều trụ sở nghiên cứu gen, nghiên cứu từ gen của động vật kỳ lạ cho tới gen của thiên tài trong loài người. Trên thực tế Trung Quốc cũng từng có nghiên cứu về phương diện này, nhưng sau đó vì một số nguyên nhân mà phải dừng lại" Tướng quân khẽ nhấp một ngụm trà, trà đã nguội.
"Tại sao lại dừng?" Trương Dương đột nhiên nhớ tới người nhân bản có vảy bên trong ngõ nhỏ mà hắn đã từng gặp.
"Cậu hy vọng nhân loại sẽ mọc thêm một cái đuôi thật dài sau mông, hay cậu hy vọng nhân loại cũng sẽ có vảy trên người? Cậu hi vọng nhân loại sẽ có lực lượng đạt tới mức có thể phá hủy xe tank? Nếu như mấy vấn đề này cũng không phải là vấn đề, vậy kẻ thù của loài người là cái gì?"
"Cái gì?"
"Sẽ là chính chúng ta!" Ẩn ý trong lời nói của Tướng quân vô cùng sâu xa.
"Nhưng bọn họ nghiên cứu, quốc gia chúng ta không nghiên cứu..." Trương Dương mặc dù không nghĩ tới việc nhìn thấy tràng cảnh này, một loại người cải tạo gen trên mình mọc đầy vảy, nhưng cũng không muốn đất nước mình bị tụt hậu trong lĩnh vực này.
"Ha ha, việc này cần lo lắng sao? Sau khi cậu đạt tới cảnh giới cường giả trong loài người, cậu sẽ phát hiện loài người không cần bất cứ trợ giúp gì cũng có thể đạt tới siêu năng lực như người biến đổi gen hay người nhân bản, hơn nữa năng lực còn hơn xa những loại kia." Trên mặt Tướng quân tràn ngập tự tin.
"Ồ, vậy là tốt rồi." Trương Dương thở thật sâu, trong lời nói của Tướng quân đã để lộ rất nhiều tin tức. Nói vậy, có rất nhiều cao thủ có thể đối kháng với người nhân bản hay người biến đổi gen, hoặc đang bồi dưỡng.
"Đúng, Tướng quân, hiện giờ đến tiết Thanh Minh còn một đoạn thời gian, tôi có rất nhiều chuyện trọng yếu muốn ra nước ngoài nhưng lại không có hộ chiếu, ngay cả chứng minh nhân dân cũng không có" Trương Dương đang nghĩ tới lão đầu, tuy mới qua một ngày nhưng lại rất gấp gáp. Hết thảy mọi thủ tục công việc đều cần vài ngày thời gian, còn phải xem có đường hay không, hy vọng duy nhất bây giờ đều được ký thác lên trên người Tướng quân.
"Đi đâu?" Tướng quân hỏi.
"Somali"
"Somali? Nơi ấy hiện giờ rất loạn, đi tới đó làm gì?" Tướng quân cau mày.
"Có chuyện rất trọng yếu, tôi trong vòng chín ngày cần phải tới nơi". Vẻ mặt Trương Dương vô cùng nghiêm túc, hắn không nói về chuyện của lão đầu. Lão đầu là một sát thủ. Tướng quân là một người chỉ huy thiên quân vạn mã, hai bên có mâu thuẫn không thể giải trừ. Không nói là đúng, đương nhiên Trương Dương cũng tin tưởng, với địa vị của Tướng quân sẽ không hứng thú với loại sát thủ cấp thấp như lão đầu.
"Nhất định phải đi sao?"
"Nhất định phải đi!" Ngữ khí của Trương Dương vô cùng kiên quyết, hắn nghe ra Tướng quân đang cố giữ hắn lại.
"Tốt, ngày mai sẽ có một chuyến bay tới Yemen, trước khi Yemen sẽ có một chiến thuyền từ Trung Quốc áp tải hàng sang A rập, sau khi thuyền chở hàng của Trung Quốc giao hàng sẽ hội hợp với chiến thuyền, sau đó sẽ đi vào hải vực Somali, sau đó các cậu sẽ ngồi phi cơ tới đó, rồi trực tiếp liên hệ với thuyền hàng. Chẳng qua không ai nắm chắc thời gian, đi trên biển, ai cũng không thể biết rõ thời điểm. Đương nhiên chỉ cần các cậu hội hợp với quân hạm, trong lúc khẩn cấp có thể sắp xếp cho các cậu phi cơ để đưa các cậu đi một đoạn." Tướng quân nghĩ một chút rồi nói.
"Cảm ơn Tướng quân!" Trương Dương nhất thời mừng rỡ, vốn định là nhờ Tướng quân hỗ trợ chuẩn bị hộ chiếu để có thể xuất ngoại, vậy mà Tường quân lại lo chu toàn như vậy, không thể nghi ngờ là đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
"Ha ha, chúng ta có thể nhìn thấy quân hạm bảo vệ hàng, ta lớn như vậy mà chưa được ngồi trên quân hạm." Lưu Bưu đang mơ mơ màng màng đột nhiên tinh thần phấn chấn, đứng dậy, dọa cho vệ binh đi vào thay trà giật mình nhảy dựng lên.
"Các cậu chưa từng ngồi thuyền?" Tướng quân đột nhiên hỏi.
"Chưa hề."
Ba người đồng loạt lắc đầu, A Trạch ở tại Tân Cương, căn bản là không có biển, ngay cả thuyền cũng không nhìn thấy, mà Lưu Bưu cùng Trương Dương lại ở bên trong đất liên mặt dù có thuyền nhưng chỉ là thuyền trên sông, nhưng căn bản là chưa từng ngồi.
"Sao vậy?" Lưu Bưu thấy nụ cười của Tướng quân có chút quỷ dị, nghi hoặc hỏi.
"Không có vấn đề gì, chỉ hỏi qua một chút mà thôi, cầu chúc các cậu thuận lợi." Tướng quân lại uống một ngụm trà, cười lớn, hiển nhiên hắn muốn tiễn khách.
"Tướng quân đại nhân, đừng vội."
Lưu Bưu đứng dậy giằng lấy bình nước sôi trong tay vệ binh, rót cho Tướng quân một chén, vẻ mặt nịnh nọt. Nhìn thấy vẻ mặt này A Trạch và Trương Dương đều ngán ngẩm không thôi.
****, lại có một gã đàn ông như vậy sao?
Trương Dương cùng A Trạch đều mắng to trong lòng.
Có việc nhờ vả mới trở nên ân cần!
Quả nhiên!
"Tướng quân, cái núi Phú Sĩ ở Nhật Bản đấy, tôi cùng A Trạch có thể tới đó không? Trên núi Phú Sĩ có hoa anh đào, đương nhiên còn có gái Nhật nữa, mà ngài cũng biết công nghệ AV của Nhật Bản là nổi danh lắm, tiểu Lưu luôn luôn cảm thấy ngưỡng mộ, không đi không được. Nhưng, hướng tới hơn mười năm, lần này đi nhất định phải kiếm tiểu ái..."
Trương Dương cùng A Trạch mồ hôi đã toát ra như tắm, tiểu binh bị Lưu Bưu giành lấy bình nước sôi cũng trợn mắt há mồm, hắn chưa từng nghĩ tới có một người ngu như thế, đi thảo luận về văn hóa AV của Nhật Bản với Tướng quân.
"Tiểu ái là ai? Nổi tiếng lắm à?" Vẻ mặt Tướng quân không chút phản ứng, hắn căn bản còn không hiểu Lưu Bưu nói gì, càng không hiểu công nghệ AV mà Lưu Bưu nói là gì.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |