← Ch.314 | Ch.316 → |
Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các xe đều tắt đèn, hơn 50 lính đánh thuê cũng dàn thành vài vòng phòng tuyến. Dù sao chỗ này là một thôn làng nghèo khó, hơn nữa ở rất gần biển, chuyện gì cũng có thể phát sinh được.
Dưới ánh trăng, nhìn ra xa xa thấy đất đai chỗ này vô cùng cằn cỗi, ruộng đồng hoang vu, gần như không gieo trồng bất cứ thứ thực vật kinh tế mùa đông nào, cùng với ruộng đồng phì nhiêu trong nước, quả là cách biệt một trời...
Mà nhà cửa phòng ốc lại càng cũ nát, nhìn cổ xưa và tang thương. Nhà hai tầng gần như không thấy, kiến trúc có thể nói là "khá khẩm" nhất trong màn đêm ở đây chính là một tòa thánh đường Hồi giáo, được các kiến trúc thấp bé xung quanh làm nền, nhìn qua có vẻ vô cùng "hùng vĩ".
Từ từ, bên trong thôn làng xuất hiện ánh sáng, rồi trong bóng đêm nhiều người chậm rãi di chuyển, có người cầm đuốc, có kẻ cầm nến, cả đèn pin cũng có....
Không biết từ lúc nào, lão đầu và lão bà đã đi đến đứng phía sau lưng Trương Dương. Ngay cả đội trưởng lính đánh thuê, dưới sự gợi ý của lão đầu cũng đứng sau tạo thành một hình cánh cung hỗ trợ cho Trương Dương, khiến Trương Dương vô hình chung toát ra một cỗ uy thế bức người.
Quả nhiên, khi ánh mắt đám dân chúng nhìn thấy Trương Dương, trong mắt liền tràn ngập e ngại và kính sợ. Gần như bọn họ ai cũng nhìn ra được, người Trung Quốc trẻ tuổi kia chính là nhân vật trung tâm của cả nhóm người.
Trương Dương không khỏi thầm than, gừng càng già càng cay. Lão đầu chỉ một vài động tác nhẹ nhàng, đã lập tức vì hắn thành lập quyền uy vô thượng trong lòng đám thôn dân.
"Trương Dương, Lưu Bưu!"
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, là A Trạch. Xa xa, một người đầu lĩnh đang đi tới, đúng là A Trạch và Kindness Bull đang dẫn theo chừng hơn mười người vội vã đi tới. Lúc Kindness Bull nhìn thấy mấy xe chở vũ khí, hắn mừng như phát cuồng vậy.
Trương Dương kéo A Trạch lại gần, thấp giọng hỏi vài câu về tình hình thôn làng, thấy cùng với lời Kindness Bull không khác nhau lắm. Đây đúng là một cái thôn làng nghèo khổ, sản xuất của địa phương cực kỳ lạc hậu, mặc dù rất ít sự bóc lột ở đây nhưng mà nền kinh tế gần như không có gì, thu nhập thấp đến mức dọa người.
Đương nhiên, rất nhiều tình huống phải đến ngày hôm sau Trương Dương mới biết thêm, nơi này nông phẩm thu hoạch chủ yếu chính là lúa nước. Nhưng vấn đề là sản lượng ở đây vô cùng thấp, may mắn thì mỗi mẫu ruộng chỉ thu được chưa tới 200kg, so với ở trong nước sản lượng đạt tới hơn 500kg một mẫu thì quả thực kém xa. Đơn giản mà nói, một mẫu ruộng ở trong nước so với ba mẫu ruộng ở đây sản lượng vẫn còn cao hơn, kỹ thuật canh tác lại càng lạc hậu, so với trong nước kỹ thuật canh tác toàn là tự động thì... càng không thể sánh bằng.
Dưới sự kêu gọi của Kindness Bull, người đổ về càng lúc càng nhiều, có lẽ đây là kết quả sau khi lão đầu nâng phần thưởng thêm, ngay cả cụ già 80 tuổi cũng tập tễnh chạy tới, hi vọng có thể kiếm được chút đỉnh. Đương nhiên là không có cô gái nào, có thể lý do là vì tôn giáo đạo Hồi của họ.
Mọi người đều rất phấn khởi, giống như lễ mừng năm mới vậy. Hơn nữa còn nhìn về phía Kindness Bull với ánh mắt tràn ngập sự sùng bái cuồng nhiệt. Hiển nhiên bây giờ Kindness Bull đã thành anh hùng của cả thôn làng. Đúng vậy, Kindness Bull xứng đáng là một anh hùng, vì hắn mang đến sự giàu có cho thôn làng.
Bởi vì có Kindness Bull, cái thôn làng hẻo lánh này được đón nhận sự phồn vinh và phát triển lớn nhất từ trước đến nay.
Người đông thì thế mạnh, đạo lý này luôn luôn là chân lý. Chưa đầy một tiếng, xung quanh đội xe trong thời gian ngắn ngủi đã tụ tập hơn 700 người, mà mới chỉ là mấy thôn dân phụ cận gần đó thôi!
Rất nhanh, vũ khí được vận chuyển đến các phòng chứa mà Kindness Bull đã sớm chuẩn bị. Nghe nói nhà này là của một nhà đại hộ thân thích xa gần gì đó của Kindness Bull, sau khi Kindness Bull áo gấm về làng nói cần có chỗ ở, hắn lập tức nhượng ngay cho một căn nhà.
Vũ khí rất nhiều và cũng rất nặng, nhưng cùng với đám người đông như vậy mà nói, căn bản không đáng kể đến. Ngay cả nặng như súng cối cũng bị một đám da đen xúm lại khiêng đi ngon lành.
Rõ ràng đây là một đám lao động chân tay nghèo khổ...
Đêm đó, đám lính đánh thuê cũng không rời đi mà dựng lều đóng quân lại. Đội ngũ này ít nhất đợi khi Kindness Bull củng cố vững thế lực ở địa phương rồi mới có thể rời đi.
Chỉ cần có tiền, đám binh lính này cũng rất vui vẻ trụ lại. Hơn nữa đơn vị lính đánh thuê trang bị vũ khí đầy đủ hơn 50 người này mà giá thuê lại rẻ đến mức giật mình. Trương Dương sau đó mới biết được, một đội ngũ khổng lồ như vậy, cả xe cộ rầm rộ mà một ngày chỉ mất có 10. 000 đô la Mỹ. Sau khi biết điều này, Lưu Bưu với A Trạch cũng bị dọa cho giật cả mình, tỏ vẻ khó mà tin được.
Trên thực tế, qua vài ngày sau, bọn Trương Dương mới biết, ở Somalia một người lao động bình thường thu nhập chưa tới 1 đô la Mỹ, lại thêm vì hàng năm chiến loạn nên ở Somalia tìm được một nhóm lính đánh thuê có thể chiến đấu so với tìm một đám cửu vạn khuân vác cũng chẳng khó hơn ban nhiều. Căn bản, ở Somalia mỗi người dân đều gần như là lính hết, một tổ chức lính đánh thuê 50 người thu vào một ngày 10. 000 đô la đã là giá trên trời rồi.
Một đêm không nói chuyện, tất cả mọi người đều mệt đã sớm nghỉ ngơi trừ đám lính đánh thuê sắp xếp người canh gác. Kindness Bull cũng bố trí một số thanh niên trung niên trông coi quanh thôn làng, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ sẽ lập tức có người thông báo lại. Chẳng qua Trương Dương thực sự lại không hề lo lắng, chỗ này giao thông đi lại khó khăn, cho dù kẻ địch muốn đánh lén, nếu không bố trí chu toàn sẽ không dễ dàng mà tấn công được.
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương, Lưu Bưu, A Trạch, vợ chồng lão đầu, còn có cả Kindness Bull và đám thân tín của hắn tụ tập lại một chỗ, triệu tập một hội nghị.
Chẳng qua cái "hội nghị" này có vẻ hơi... keo kiệt, chẳng có bàn hội nghị, chỉ có vài cái ghế đơn sơ, một số cốc nước lọc. Ở nơi nghèo nàn chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, có tiền chưa chắc đã mua được đồ cần thiết.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, mắt đều hướng về phía Trương Dương. Ngay cả bình thường nói nhiều như Lưu Bưu cũng giữ vẻ trầm mặc. Lão đầu cũng từng bàn qua với Lưu Bưu và A Trạch, trong ba người phải có một người đứng lên có tiếng nói, và Trương Dương cuối cùng đương nhiên vẫn là thủ lĩnh. Kỳ thật, từ xưa đến nay vẫn thế, Lưu Bưu cùng A Trạch cũng chẳng ý kiến ý cò gì việc này. Bất kể là năng lực hay là trí tuệ, Trương Dương đều hơn xa bọn họ.
"Kindness Bull, ta muốn biết chỗ này có xa bờ biển lắm không?" Trương Dương liếc mắt nhìn Kindness Bull đang mặc âu phục hỏi. Rõ ràng, Kindness Bull cũng rất coi trọng hội nghị này. Trên thực tế, Kindness Bull đã kích động suốt hai ngày nay rồi. Ngày hôm qua sau khi trở về, hắn đã chạy quanh khắp thôn làng, thuyết phục một số bô lão có danh vọng và uy tín, lại dùng thêm tiền hấp dẫn người trẻ tuổi gia nhập. Bây giờ, bán kính cả chục km xung quanh, rất nhiều người trẻ tuổi đều lấy làm vinh dự khi được đi theo hắn.
"Khoảng 17 km" Kindness Bull tinh thần rung lên, hắn đã hiểu được ý tứ của Trương Dương, không còn nghi ngờ gì nữa, Trương Dương là muốn bắt đầu thành lập tổ chức hải tặc của chính mình.
"Là thuộc phạm vi của bộ tộc các ngươi chứ?"
"Đúng, mặc dù còn có chút phiền toái nhỏ, nhưng không đáng kể. Yên tâm, ta cùng các trưởng lão của bộ tộc đã bàn bạc, ta hứa hẹn sẽ đưa bộ tộc đi tới huy hoàng" Kindness Bull bỗng đứng lên, vẻ mặt kích động nói.
"Tốt lắm, nói qua về kinh tế của thôn làng các ngươi, nơi này có tài nguyên tự nhiên nào không?" Trương Dương ra hiệu bảo Kindness Bull ngồi xuống, chậm rãi nói.
"Cái này..." Kindness Bull sững ra một chút, hơi chần chừ. Hắn không hiểu sao Trương Dương lại hứng thú với mấy vấn đề này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chủ yếu là có lúa mì, ngô, gạo, đậu, bông, mía cũng với chuối. Chẳng qua thôn làng chúng ta lấy trồng lúa là chính, chăn nuôi gia súc lấy lạc đà làm chủ yếu, còn có thêm cả sơn dương và trâu bò... À, đúng rồi, chúng ta còn có mỏ quặng Bê-rin và mỏ thạch cao, chẳng qua vì giao thông khó khăn nên không ai muốn đến chỗ này để đầu tư cả..." Sau một hồi, Kindness Bull cũng đem hết tình hình kinh tế của địa phương nói qua một lượt, thậm chí giới thiệu cả một số nông sản thu hoạch luôn.
"Ừm, không tệ, so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn. Đúng rồi, ngươi bây giờ có tính toán gì không?" Trương Dương khẽ gật đầu, hỏi.
"Kế hoạch của ta... bây giờ chúng ta có súng đạn, có pháo, còn có nhân thủ. Chúng ta có thể lập tức mua tàu đánh cá làm tàu chính, mua một số tàu nhanh mã lực mạnh và các thiết bị thông tin liên lạc... Chỉ cần có mấy thứ đó, chúng ta lập tức có thể bắt đầu được..."
Nói đến việc làm "hải tặc", Kindness Bull lập tức khoa tay múa chân, đối với tương lai tràn ngập tin tưởng, hận không thể trực tiếp quay lại biển rộng quen thuộc của hắn...
"Ngươi có biết khi nào thì có tàu chở dầu chạy qua không?"
"Cái này... không biết?"
"Ngươi có đường dây rửa tiền chưa?"
"Cũng không..."
"Ngươi có người trung gian đàm phán chưa?"
"Ngươi có căn cứ huấn luyện chưa?"
Trương Dương liên tục hỏi mấy vấn đề, Kindness Bull bị hỏi đến trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên phát hiện ra làm hải tặc cũng không dễ dàng cho lắm, cũng không phải là có người và vũ khí là có thể bắt đầu được
← Ch. 314 | Ch. 316 → |