Vay nóng Homecredit

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 376

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 376: Giết đến Lưu Kim Tuế Nguyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Shopee


Một tên xã hội đen mà Đao Ca đã gặp, mấy tháng sau gặp lại, Đao Ca vẫn có thể nói ra tên hắn. Chính nhờ trí nhớ đó nên rất nhiều tên xã hội đen nguyện chết vì Đao Ca.

Mỗi người đều hy vọng được kẻ khác coi trọng, đặc biệt người coi trọng mày là nhân vật quyền cao chức trọng, cảm giác đó rất thoải mái. Một người khi được đại nhân vật coi trọng, mày sẽ có cảm giác hư vinh mãnh liệt, thậm chí còn có suy nghĩ kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

"Nào, uống rượu đã, chúng ta đi xem kịch hay".

Rốt cuộc Đao Ca đã gọi điện xong, hưng phấn nâng chén cười nói.

"Uống".

"Két".

"Két".

Ngay khi Đao Ca vừa nâng chén, mười mấy chiếc xe màu đen như cung rời tên lao vút đến, đột nhiên dừng lại trước cửa hàng. Lốp xe bởi vì phanh quá gấp nên bốc khói, một mùi khét lẹt tràn ngập không trung.

"!"

"!"

Tiếng đóng cửa xe không ngừng vang lên làm cho người ta khiếp hãi. Chỉ thấy mười mấy đại hán cao lớn cầm đao đánh tới, sát khí tràn ngập không khí. Khách xung quanh vội vàng né tránh.

Tốc độ rất nhanh.

Mọi người chỉ hơi ngây người, hơn mười tên đại hán chỉ còn cách có hơn chục thước.

Hiển nhiên có người nhận được tin Đao Ca chuẩn bị quay lại giang hồ, nên quyết định ra tay từ trước, mang người đến giết.

Trên thực tế muốn tìm Đao Ca ở ZHI rất dễ, chỉ cần để ý xe BMW màu trắng của Mao Vân Hoa là được.

Đương nhiên còn có các biện pháp khác để tìm Đao Ca. Dù sao Đao Ca chỉ là người mà không phải thần, đàn em của hắn cũng có kẻ phản bội, hoặc là trong lúc vô ý tiết lộ tin tức về hắn cũng không có gì lạ.

"Bồng"

"Bồng" Bọn họ đều đầy kinh nghiệm hỗn chiến, các chai bia trên bàn như đạn pháo đập vào đám người kia, chai vỡ vụn trên mặt đất, lập tức làm chậm nhịp lao tới của bọn họ.

"Các huynh đệ, đừng động vào, đây là chuyện của ta. Mao Ca giao cho các cậu" Đao Ca dùng tay ngăn Lưu Bưu đang cầm chai bia ném tới, chạy ra sau quán lấy một con dao, hào khí tận trời cười dài nói. Lúc này, ông chủ quán đã sớm bỏ chạy không thấy đâu. Hiển nhiên bọn họ đã quá quen với việc này. Nếu có xuất hiện ẩu đả, vậy tránh đi thật xa, đỡ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Hơn nữa các vật dụng ở đây cũng không đáng giá gì, đập nát vẫn còn tốt hơn bị chém vài đao.

"Em..."

"Để Đao Ca đi. Anh ta muốn phát tiết một chút".

Trương Dương giữ Lưu Bưu đang chuẩn bị lao tới, từ từ vây rót bia cho ba người A Trạch, Lưu Bưu và Mao Vân Hoa, ra vẻ đang xem trò hay. Cũng may vừa nãy Lưu Bưu ném chai loạn lên, xung quanh còn có vài mét trống trơn. Mà mục tiêu của đối phương hiển nhiên là Đao Ca. Thấy Đao Ca xông tới liền không hề động đậy, đợi Đao Ca lao tới.

Nói thì dài, nhưng trên thực tế tất cả động tác chỉ diễn ra trong nháy mắt. Ngay khi Trương Dương ngăn không cho Lưu Bưu lao tới, Đao Ca đi một đôi dép lê đã vung đao lao vào đám người.

Tốc độ của Đao Ca không hề giảm bớt dù đi dép lê, giống như không hề ảnh hưởng đến lực sát thương của con dao trong tay.

Vũ khí của Đao Ca chính là con dao này.

Đao Ca vốn là đầu bếp.

Dù là dao chặt như thế nào, trên tay Đao Ca nó cũng giống như một phần cơ thể vậy.

Tốc độ rất nhanh.

Ngay khi Đao Ca vung đao đến gần, có hai thanh đao sắc bén cùng một cây côn sắt nện xuống đầu Đao Ca, chia làm ba hướng lao tới.

Một đám người đánh một người cũng không đơn giản như mọi người tưởng tượng, đặc biệt tất cả đều có vũ khí trên tay. Người có thể tới gần cũng không nhiều. Dù sao vung vũ khí lên thì cần phải có Không gian. Nếu không rất dễ xảy ra chuyện chém nhầm người nhà. Cho nên đối mặt với Đao Ca chỉ có thể là từ ba đến năm người.

Ba người không hề hợp tác, thuần túy là dựa vào khí thế và nhiều người.

"Xoát".

Đao Ca ra sau mà tới trước, con dao tạo thành một tàn ảnh trong không trung, thanh đao màu đen như một tia chớp chém thẳng vào cánh tay cầm côn, tốc độ thực sự rất nhanh. Cây côn sắt vẫn còn ở trên không trung, thanh đao đã lướt qua cánh tay, có lẽ là máu trên tay không nhiều, có lẽ là máu cũng không theo kịp tốc độ của đao, nên khi cánh tay và cây côn rơi xuống đất, vẫn không có một giọt máu nào bắn ra.

Lướt qua cánh tay kia, đao không giảm tốc độ, vẫn cũ hóa thành một nửa đường cong tuyệt mỹ trong không trung, lướt qua cổ tay cầm đao.

"A".

Lần này, máu bắn ra hóa thành đóa hoa màu đen nở rộ trong không trung, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng mọi người chỉ có thể nghe thấy một tiếng, hai thanh đao rơi xuống đất, phát ra tiếng "Đương đương", tiếng kim loại rơi xuống đất rất dễ nghe.

Ngay khi hai người này ôm cánh tay đứt mà kêu lên thảm thiết, thân hình Đao Ca theo sát phía sau, chân đi dép lê dẫm lên lưng một người, đột nhiên dùng lực, thân hình nhảy lên cao hơn mét, điên cuồng lao xuống, giống như Ma thần hạ phàm, sát khí lẫm liệt.

Một đao này chặn đao của một đại hán cao lớn xuống, máu bắn ra, trên vỉa hè dành cho người đi bộ đã nhiễm đỏ máu.

Máu như không đáng giá tiền bay trong không trung, không ngừng hóa thành một đóa hoa đỏ rực.

Cảm giác và sự nhạy cảm của Trương Dương đã đến mức cực điểm, thủy chung theo dõi mọi cử động của Đao Ca. Hắn có thể cảm nhận được âm thanh do đao của Đao Ca lướt qua cơ thể vang lên, còn có thể cảm nhận được máu bắn ra, tiếng kim loại va vào nhau.

Những âm thanh đó đan xen vào nhau, giống như một bữa tiệc âm nhạc bằng kim loại vậy.

Giết chóc vô tận.

Chiến ý vô tận.

Giết chóc và chiến ý đang hừng hực thiêu đốt, đối phương cũng giết tới đỏ mắt. Nhưng đao của Đao Ca không phải những người đó có thể ngăn cản.

Đao của Đao Ca, tốc độ luôn làm người ta kinh ngạc. Giống như đao sau nhanh hơn đao trước, thường khi cho rằng đao này của Đao Ca là nhanh nhất, thì đao sau lại nhanh hơn phá vỡ suy nghĩ đó.

Ánh đao phản chiếu ánh sáng của đèn đường, lóe ra vầng hào quang làm người ta sợ hãi.

Đao Ca như một con mãnh hổ lao vào đàn cừu đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đao lướt qua đâu, tiếng kêu thảm thiết vang lên làm trái tim người ta đập loạn.

Đó là một cuộc ẩu đả điên cuồng.

Dáng người Đao Ca không cao, nhưng trong đám người này lại rất chói mắt, làm cho người ta chỉ liếc nhìn một cái là có thể thấy được hắn.

Đao Ca lúc trước rất sa sút bây giờ lại vô cùng hung hãn, mỗi một động tác đều nhanh đến kinh người, giống như một con báo săn vậy.

Rất nhanh, chiếc áo cộc ngắn màu trắng của Đao Ca đã thẫm đẫm máu.

"Giết".

"Giết".

Đao Ca không ngừng hét lên, động tác của hắn càng lúc càng nhanh hơn, không hề sợ sệt đánh tới hình thành lực sát thương kinh người. Ba người Trương Dương nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.

Công phu của ba người lúc này đều lợi hại hơn Đao Ca. Nhưng đây hoàn toàn là dựa vào khí thế và tốc độ đối chiến, bọn họ cũng không được như Đao Ca. Đao Ca là người như vậy, là trời sinh quần chiến. Tình huống càng hỗn loạn, ưu thế của Đao Ca càng lớn, sóng người cũng không thể áp chế được tốc độ của Đao Ca.

Thấy hình tượng dũng mãnh vô địch của Đao Ca, Trương Dương không khỏi thở dài một hơi.

Nếu Đao Ca sinh ra ở thời cổ đại, tuyệt đối là đại tướng như Trương Phi, Quan Vũ, Triệu Vân. Với khí thế cường đại không sợ hãi nhiều người của Đao Ca, lấy đầu tướng địch trong trăm vạn đại quân cũng không phải việc khó.

Đao Ca là vị tướng trời sinh.

"Đao Ca là tiên phong trời sinh" Lưu Bưu nhìn Đao Ca một mình tung hoành chém giết, không khỏi đứng ngồi không yên, cả người như bị kiến cắn vậy. Trên thực tế ngay cả trong mắt A Trạch cũng bốc lên một cỗ chiến ý.

"Còn đi làm gì nữa? Sắp kết thúc rồi" Trương Dương nhìn Lưu Bưu đang chảy nước miếng ròng ròng, mỉm cười nói.

"Hả...."

Lưu Bưu trợn tròn mắt.

Quả nhiên ngay khi Trương Dương nói xong, chỉ thấy Đao Ca đột nhiên hét lên một tiếng lớn, ánh đao lóe lên trong không trung, lập tức hơn mười đại hán còn lại bị tiếng hét này làm cho tim gan như vỡ nát, hoảng sợ bỏ chạy.

Trận chiến này Đao Ca toàn thắng. Mười một chiếc xe, bốn mươi người xuống, gần hai mươi người bỏ chạy, có hơn hai mươi người bị đại ca chém. Bây giờ trước cửa quán đều là người nằm trên đất, không ngừng kêu lên thảm thiết giống như địa ngục trần gian vậy.

Đao pháp của Đao Ca rất xảo diệu, mỗi một đao đều chém vào các vị trí quan trọng như ngón tay, làm cho đối thủ mất đi năng lực phản kháng, vết thương mặc dù nặng nhưng không chết người.

Ẩu đả khổng lồ thế này, chỉ cần không chết người thì không việc gì phải lo. Chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở. Chỉ cần không có khổ chủ nào đứng ra tố cáo, không ai tốn công đi quản việc này.

Đương nhiên nếu như có người chết lại khác. Cho nên bốn mươi người này đến đây chém giết Đao Ca đều không mang súng, dù là mang súng cũng không dám dễ dàng rút ra. Dù sao nếu nổ súng vậy chuyện sẽ rất lớn. Đối với các vụ án dùng súng trái phép, chính phủ rất kiên quyết.

Thực ra bốn mươi người này đến chém Đao Ca cũng chỉ muốn chém thành tàn phế, đó mới là mục tiêu của bọn họ. Dù mày lợi hại đến đâu, nếu như tàn phế, sự hùng mạnh cũng biến mất, không ai nể mặt một thằng tàn phế.

Kết thúc.

Kết thúc trong một đống hỗn độn đầy máu.

Cả hiện trường vô cùng yên tĩnh, Đao Ca toàn thân là máu đứng lặng lẽ ở đó như một sát thần, đôi mắt hung ác làm người a sợ hãi. Ngay cả đám Trương Dương cũng cảm thấy tim mình đang đập loạn lên.

Lưu Bưu há hốc mồm không ngậm lại được, mắt trợn trừng.

Đây mới là giang hồ tanh máu.

Bây giờ Lưu Bưu mới phát hiện, đám côn đồ bọn họ căn bản không gọi là côn đồ, đây mới thực sự là giang hồ, đầy máu tanh và bạo lực làm nhiệt huyết sôi trào.

Sự yên tĩnh quỷ dị và áp lực cực lớn đan xen vào nhau hình thành một bức tranh khó có thể tin.

Đao Ca hét lên một tiếng, hơn hai mươi người bị thương dìu đỡ nhau, tự cầm lấy tay của mình, lồm cồm bỏ đi, lu lại một đống máu và đao, côn. Giống như một hiện trường mới bị cướp vậy.

"Này. Này. Đây là ngón tay của huynh đệ nào?" Lưu Bưu chạy đến chiến trường tanh máu, nhặt một ngón tay giơ lên cao.

"Hả... là của tao, của tao... cảm ơn huynh đệ, tìm mãi" Một người nghe Lưu Bưu hô lên, vội vàng chạy về, giơ cánh tay cụt một ngón của mình lên cho Lưu Bưu xem. Như sợ Lưu Bưu không tin đó là ngón tay của hắn.

"Ừm, cầm lấy đi. Thiếu một ngón tay mặc dù tốt hơn thằng tàn phế phải ngồi xe lăn nhiều. Nhưng vẫn có chút không tiện, như lúc sờ gái, thiếu một ngón tay cũng thiếu đi cảm giác. Cho mày này, lần sau đánh nhau phải cẩn thận, đừng làm rơi gì đó. Bố mẹ nuôi lớn cũng không dễ dàng gì".

Người này bị Lưu Bưu nói không khỏi ngẩn người, vốn định cầm ngón tay rời đi nhưng Lưu Bưu chưa nói hết lời thì không đưa ngón tay cho hắn. Đến khi Lưu Bưu nói hết mới đưa ngón tay cho hắn. Sau đó bỏ chạy nhanh như chớp, thân hình vô cùng nhanh nhẹn. Tên này trên thực tế chỉ bị chém đứt một ngón tay liền giả vờ chết ngã xuống đất.

"Đao Ca, anh thế nào rồi?" Lưu Bưu thấy Đao Ca cầm dao đứng im tại chỗ.

"Ta..."

"Anh ta thoát lực" Trương Dương cầm chiếc khăn từ trong quán đi đến bên cạnh Đao Ca, lau vết máu trên mặt Đao Ca. Lúc này mới phát hiện Đao Ca bị thương mấy chỗ, trên lưng, trên tay đều có mấy vết thương, máu chảy ròng ròng làm cho người ta giật mình.

"Thoát lực?" Lưu Bưu khó có thể tin nhìn Đao Ca.

"Lão Đại, anh ấy một mình đấu với hơn bốn mươi người, mày cho rằng là một chọi một sao. lúc chiến đấu, Đao Ca hoàn toàn dựa vào duệ khí mà chiến đấu. Nếu như đám người này không bỏ chạy, Đao Ca vẫn có thể chiến đấu. Nhưng đám người này vừa chạy, cỗ khí thế của Đao Ca tan đi. Cho nên cả người anh ta mới sinh ra hiện tượng thoát lực. Cho dù là nói chuyện, cử động ngón tay cũng khó khăn. Yên tâm, mấy phút nữa là tốt thôi".

"Ồ... thì ra là như vậy".

Kể cả Mao Vân Hoa, mấy người liền băng bó vết thương cho Đao Ca. Là một đống khăn mà ông chủ quán mang tới.

"Anh ta là Đao Ca?" Ông chủ nghe thấy mấy người nói chuyện, không nhịn được mà hỏi Trương Dương.

"Ừ?" Trương Dương gật đầu.

"Đao Ca Lão Đại của ZHI, hình như không giống" Ông bản lúc này vẫn không tin, bây giờ Đao Ca hình như có chút không giống Đao Ca.

"****, ông nói gì thế, ngoài Đao Ca có ai lợi hại như vậy?" Lưu Bưu lớn tiếng mắng.

"Đúng đúng, là Đao Ca, nhất định là Đao Ca. Không sai, không sai, Đao Ca, tôi rốt cuộc thấy được Đao Ca. Đao Ca không ngờ ăn tối ở quán tôi. Ha ha..." Ông chủ kích động.

"Có phải sẽ miễn phí cho Đao Ca" A Trạch lạnh lùng nói.

"Đương nhiên, đương nhiên, Đao Ca đến đây ăn tối, nhất định sẽ miễn phí. Chỉ cần Đao Ca muốn đến đây, đều sẽ miễn phí" Ông chủ rất hưng phấn, không hề suy nghĩ mà trả lời. Nhìn vẻ mặt của hắn có lẽ là nói thật. Điều này làm cho Trương Dương có chút ngạc nhiên. Không ngờ rằng ông chủ quán này lại sùng bái Đao Ca như vậy. Xem ra danh tiếng của Đao Ca đã ăn sâu vào linh hồn của rất nhiều người.

"Ta biết anh, anh họ Lục, mọi người đều gọi anh là Lục lão hổ".

Rốt cuộc Đao Ca đã thở ra một hơi, có thể cử động. Chẳng qua nói chuyện vẫn hơi suy yếu. Trận chiến vừa rồi hắn đã dùng hết sức lực toàn thân. Dù sao hắn phải đối mặt với bốn mươi đại hán dũng mãnh.

"Đao Ca, anh còn nhớ tôi?" Ông chủ vô cùng hưng phấn, mừng như điên.

"Nhớ, ha ha, hai năm trước khi Tiểu miêu kết hôn, anh đã tham gia. Tôi và anh ngồi chung một bàn" Đao Ca mỉm cười nói.

"Đao Ca, anh thật sự nhớ tôi.... tôi.... tôi.... Đao Ca, xin lỗi. Đao Ca... tôi đáng chết. Tôi vừa nãy không nên bỏ chạy" Ông chủ xấu hổ, hai tay xoa xoa vào nhau, mọi người không nghi ngờ thành ý của hắn.

"Ha ha, huynh đệ có tâm là đủ rồi. Lần sau ta mời anh uống rượu. Hôm nay coi như anh mời Đao Ca ta, ta cũng không phải trả" Đao Ca cười lớn nói.

"Vâng, vâng, lần sau tôi sẽ mời Đao Ca".

Ông chủ trở nên cao hứng, vẻ mặt mừng như điên.

Quả nhiên là nhân tài.

Trương Dương không khỏi thầm gật đầu. Thân hòa lực của Đao Ca không ai có thể bắt chước. Chỉ một câu đơn giản, lập tức làm cho ông chủ khâm phục. Phải biết rằng, Đao Ca nếu như khách khí trả tiền, nói không trả là cho người ta mặt mũi. Điều này đối với một ông chủ, tuyệt đối là đáng giá.

Đương nhiên, để cho ông chủ cảm động chính là Đao Ca có thể nhớ rõ tên của hắn, thậm chí ông chủ còn có thể khẳng định đây chính là Đao Ca. Bây giờ, Đao Ca có thể nhớ kỹ tên lúc trước của ông chủ, đó tuyệt đối là một vinh dự.

"Đao Ca".

"Đao Ca".

"Đao Ca".

Ngay lúc mấy người sửa sang lại cho Đao Ca, đám người tập trung càng lúc càng nhiều, mỗi người chạy đến đây đều hét lên một tiếng "Đao Ca" mà Đao Ca đều gật đầu. Chỉ gật đầu không thôi đã làm vô số tên côn đồ kích động.

Người càng lúc càng nhiều, cả con đường đều là xe taxi, xe riêng đỗ kín, có thể thấy rất nhiều người là ông chủ.

Nhìn dòng người càng lúc càng nhiều, ông chủ quán nhìn Đao Ca với ánh mắt vô cùng sùng bái. Nhìn ánh mắt đó, Trương Dương có chút hoài nghi nếu như Đao Ca bảo ông chủ đi theo hắn, rất có thể người này sẽ đóng cửa mà đi theo Đao Ca.

Điều này, vợ ông chủ đang khẩn trương nhìn mọi người xung quanh, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi và bối rối, nắm chặt lấy áo ông chủ, sợ ông chủ sẽ đi theo những người này. Phải biết rằng cô ả tốn rất nhiều công sức mới làm cho ông chồng quay đầu, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.

Ông chỉ nói chuyện với mọi người và Đao Ca một chút rồi rời đi. Rất nhiều người trực tiếp ném một tệp tiền xuống.

Mọi người đều biết Đao Ca đã trở về.

Đao Ca trở về rất đáng sợ. Bây giờ quan hệ tốt với Đao Ca sẽ hay hơn nhiều so với sau này. Những ông chủ này phần lớn đều là của các câu lạc bộ đêm, các câu lạc bộ giải trí, khách sạn, xây dựng... đều có rất nhiều quan hệ với thế lực ngầm. Bọn họ cần Đao Ca, Đao Ca cũng cần bọn họ.

Một xã hội đen như Đao Ca sẽ có vô số ông chủ ủng hộ tiền bạc.

"Các huynh đệ, ta đã về" Đao Ca nhìn những người xung quanh, dùng giọng nói trầm thấp kêu lên.

"Chúc mừng Đao Ca đã về".

"Chúc mừng Đao Ca đã về" Tiếng hô cùng vang lên, hội tụ thành bản nhạc đầy hào khí.

"Được, chúng ta đến Lưu Kim Tuế Nguyệt. Hôm nay ZHI sẽ trở về" Đao Ca nhẹ nhàng giơ cánh tay đầy máu lên, lập tức hiện trường trở nên lạnh như tờ, tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú vào người đàn ông đầy khí phách này.

"Hắc hắc, Cơ ca, tao tới.... Ngô tỷ... dát dát..." Lưu Bưu đứng sau lưng Trương Dương nở nụ cười dâm đãng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-544)