← Ch.419 | Ch.421 → |
Dù là đạo đức hay pháp luật, nhưng Trương Dương là một người đàn ông, một người đàn ông sung sức và trẻ tuổi, trong mạch máu của Trương Dương có một dòng máu "dê".
Nếu như Trương Dương là Liễu Hạ Huệ, như vậy đã không có danh hiệu "Vua nhìn trộm", không trở thành người mà Lưu Bưu sùng bái. Trên thực tế Lưu Bưu quen với Trương Dương bởi vì cho Trương Dương là một người đàn ông chân chính. Một người đàn ông dám làm dám chịu, dám nhìn trộm.
Khi một cô gái xinh đẹp như hoa, da trắng như tuyết, nói ra lời không cần mình phụ trách đầy hấp dẫn, có ai là không động lòng.
Nếu ở tình huống này mà không động lòng, như vậy chỉ có ba khả năng. Thứ nhất có bệnh, thứ hai vẫn là có bệnh, thứ ba cũng là có bệnh.
Trương Dương không có khuyết điểm, đây là điều không cần nghi ngờ. Dù có bệnh gì thì thần công Tiên Đạo Mạn Mạn cũng đã chữa khỏi rồi.
Gần như là một bản năng, Trương Dương nhẹ nhàng đặt Vương Yến nằm xuống ghế.
Đường cong hoàn mỹ nóng bỏng cùng với những mảng da thịt tuyết trắng lộ ra làm cho Trương Dương nóng đến cực điểm, không ngừng dùng ánh mắt nhìn khắp cơ thể Vương Yến. Vương Yến xấu hổ nhắm mắt lại, đôi long mi dài không ngừng run lên. Nàng đã chuẩn bị từ rất lâu, chuẩn bị thừa nhận mưa móc ân ái. Nàng đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi, từ lúc hiểu chuyện ân ái nam nữ, nàng đã chờ đợi khoảnh khắc mất hồn này.
Trương Dương đưa tay phải ra, hắn như sự làm Vương Yến giật mình, nhẹ nhàng đặt lên chân trắng nõn của nàng. Da thịt bóng loáng chạm vào tay, tay hắn hưng phấn mà run lên nhè nhẹ. Tay hắn từ từ di chuyển xuống mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, da thịt nhãn nhụi mà co dãn như tỏa sáng.
Bàn tay thô ráp cọ xát lên đó, da thịt trong suốt, bàn tay nhẹ nhàng từ mắt cá chân tiến lên trên, đặt trên đùi non của nàng. Hai tay hắn nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra. Vương Yến cảm thấy cơ thể mình như bay lên, nàng vô cùng sung sướng không nhịn được mà rên lên.
Quần áo càng lúc càng ít.
Hai chân trơn bóng cân xứng hiện ra trước mặt, da thịt trắng nõn mà lộng lẫy, đường cong tuyệt đẹp, đôi chân ngọc ngà của làm đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng điên cuồng.
Tay phải Trương Dương đặt lên đùi nàng, cảm thấy thật ấm áp và mềm mại, rất co dãn. Trương Dương như một ngọn núi lửa đang bộc phát, hắn không nhịn được nữa mà tiến tới, dục vọng luôn kiềm chế bản thân trong nháy mắt đã bộc phát. Hai tay ôm lấy đùi nàng mà vuốt ve, đôi chân ngọc ngà của nàng làm hắn yêu thích không muốn buông tay, không ngừng sờ soạng.
Hắn không ngừng hôn môi nàng, liếm, mút, da thịt trắng nõn làm cho hắn đạt đến đỉnh cao. Được hắn vuốt ve, Vương Yến cảm thấy cơ thể mình nóng ran, không ngừng rên rỉ, hàng mi nhíu lại.
Da thịt tuyết trắng mịn như tơ, Trương Dương yêu thích không muốn buông tay, hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn đã bị sự mềm mại, trơn nhẵn đó làm cho si mê, đắm chìm trong mùi hương mỹ nữ nhàn nhạt tỏa ra.
Cắt trăm vạn chữ.
Tình cảm mãnh liệt như sóng thần, từng cơn sóng dâng lên không ngừng lại.
Đến tận tám giờ sáng, Trương Dương vẫn còn chìm đắm trong bể dục.
Cả người hắn đang bị vây trong trạng thái điên cuồng, giống như muốn phát tiết tất cả trên cơ thể mềm mại mà trắng như tuyết của Vương Yến.
Áp lực mấy tháng nay đã hoàn toàn được phát tiết trong mấy tiếng ngắn ngủi.
Đêm đó, Vương Yến đến tận sáng vẫn không ngừng lại, cảm giác sung sướng, đau đớn đan xen nhau.
Nước mắt.
Sung sướng.
Đau đớn.
Kích tình.
Tất cả áp lực và sung sướng được thổ lộ hoàn toàn trong ánh ban mai. Giờ phút này này tất cả đạo đức và pháp luật đều không thể áp chế dục vọng đã bám rễ trong lòng Trương Dương.
Dù là Trương Dương hay Vương Yến, cả đời bọn họ đều nhớ giờ phút này, nhớ đến buổi sáng mà linh hồn và thể xác bọn họ dung hòa vào nhau. Mỗi một động tác, mỗi một chi tiết đều được hoàn thành.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, khi cửa Quý tộc thành được mở ra, hai người mới tỉnh lại khi vẫn ôm chặt lấy nhau.
"Bọn họ đến làm rồi" Trương Dương trầm xuống, hắn nghĩ đến Liễu Ám.
"Anh.... kệ bọn họ đi. Hôm nay ở bên em cả ngày, không được phép ra ngoài. Hôm nay anh là của em" Vương Yến nhìn Trương Dương đầy quyến rũ, cặp vú trắng nõn cao vút làm Trương Dương hoa cả mắt.
"Nhưng..." Trương Dương nhìn thoáng qua cửa kính đang mở.
Vương Yến bịt miệng hắn, bàn tay ngọc đỏ hồng với lấy hai chiếc điều khiển trên mặt bàn, khẽ ấn một cái, cửa kính đóng lại, rèm cửa màu hồng nhạt nhẹ nhàng phát ra tiếng "Ti ti", khép lại.
Bây giờ đây là một nơi cách biệt với thế giới. Trương Dương thở dài một hơi, hai mắt lại rơi vào da thịt như ngọc của nàng.
"Đừng mà, người ta cả đêm không được nghỉ, người ta đi tắm..."
Vương Yến khẽ cười, tránh khỏi ma trảo của Trương Dương, cầm lấy một chiếc khăn lông màu trắng, chạy về phía phòng tắm. Cơ thể với đường cong tuyệt mỹ ẩn hiện trong chiếc khản, máu Trương Dương lại sôi lên, thiếu chút nữa chạy vào phòng tắm. Khi cửa phòng tắm vang lên một tiếng "Tách" Trương Dương mới hậm hực nằm ở trên giường.
Đêm đó hai người lăn qua lăn lại trên ghế. Mặc dù ghế rất rộng nhưng không thoải mái như nằm ở trên giường. Sau khi nằm lên giường, Trương Dương cảm thấy hơi mệt, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Trương Dương có một giấc mơ tuyệt vời.
Trong mộng hắn thấy mình ôm trái ôm phải, mơ thấy mình thê thiếp thành đàn, mơ thấy mình biến thành Dương Quảng, một chiếc giường lớn với đầy mỹ nữ, bị mình chiếm đoạt.
Trong giấc mơ, Trương Dương cảm thấy một cơ thể mềm mại nằm trong lòng hắn, cảm thấy một đôi môi đỏ mọng hôn lên trán hắn.
Giấc mơ này rất dài.
Vô số phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ, vô số khuôn mặt xinh như hoa: Tiêu Di Nhiên, Liễu Ám, Vương Yến, Tuyết Liên, Na Na....
Na Na.
Đột nhiên Trương Dương bừng tỉnh, khuôn mặt lạnh như băng ngay trước mắt làm hắn như rơi vào hầm băng thấu xương.
"A.... Na Na"
Trương Dương hoảng hốt ngồi dậy.
Một người.
Một người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng, mặc bộ đồ đen bó sát người đứng đó.
Là Na Na.
Na Na lẳng lặng ngồi ở đầu giường không nhúc nhích, nàng như một bức tượng. Nàng nhìn Trương Dương, giống như muốn nhìn xuyên lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.
"Trương Dương, ai.... a... chị Na" Vương Yến nghe thấy giọng nói của Trương Dương nên cũng tỉnh lại. Mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thấy có một người ngồi ở đầu giường, nàng hoảng sợ vội vàng lấy chăn che thân thể trần truồng, thừ ra nhìn Na Na.
Không ai có thể bình tĩnh nổi khi gặp tình huống này.
Trong phòng rất im ắng.
Trương Dương không biết nói gì, càng không thể nhúc nhích. Bây giờ hắn và Vương Yến trần truồng nằm ở trên giường, giải thích thế nào cũng là thừa.
"Chị Na Na, chị đến từ bao giờ?" Vương Yến hình như hơi sợ Na Na, rụt rụt cổ, mặt đỏ bừng, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Na Na.
"Lâu rồi..."
"Lâu rồi..." Vương Yến lý nhí nói.
"Hai người chưa bắt đầu chị đã tới" Na Na lạnh nhạt nói.
Trương Dương và Vương Yến há hốc mồm, giống như có cảm giác bị người ta bắt gian.
"Chị Na Na, em... bọn em" Vương Yến lắp bắp không biết nói gì.
"Không có gì, hai người cứ tiếp tục, chị chỉ thấy hai người đã hơn hai mươi tiếng không ăn gì nên mang chút thức ăn đến"
Na Na đứng lên, đi đến cạnh bàn. Trương Dương và Vương Yến ngạc nhiên nhìn thấy trên mặt bàn có hai bát mì ăn liền và một bình nước sôi.
Na Na không một chút cảm tình bóc bát mì, đổ nước sôi vào sau đó đậy lại, động tác rất cẩn thận và chăm chú.
Mấy phút sau mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Gần như cùng lúc bụng Vương Yến và Trương Dương đều sôi lên. Hai người không khỏi xấu hổ cười cười. Hai người không biết đã điên cuồng bao lâu, ngay cả nước cũng không uống một ngụm, sao không đói chứ.
Nhưng dù đói hai người cũng không dám xuống giường: "Hai người ăn đi, chị ra trước. Đúng, Trương Dương đây là số điện thoại của tôi. Cậu về thành phố C sau khi xử lý xong mọi chuyện thì liên lạc với tôi, có chuyện rất quan trọng" Na Na đi đến cửa sổ rồi nói.
"Na Na...."
"Chị Na Na...."
"Hả?" Na Na quay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên, không biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì.
"Tôi...."
"Không muốn tôi đi?" Na Na cười cười, không ngờ quay lại ngồi ở đầu giường.
← Ch. 419 | Ch. 421 → |