Vay nóng Homecredit

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 450

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 450: Bảo tàng thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Shopee


Bốn người vui đùa một lúc, Trương Dương và Tiểu Lý Tử lại khai thông kinh mạch giúp Lưu Bưu, điều khiến Trương Dương kinh ngạc chính là tuy Lưu Bưu chưa thành cường giả nhưng kinh mạch thì lại tráng kiện hơn cả A Trạch và Tiểu Lý Tử.

Đây quả là một chuyện không ngờ tới, phải biết rằng võ công của một người có quan hệ trực tiếp với kinh mạch bản thân, điều này cũng giống như cường độ dòng điện bên trong dây điện, dây điện càng to thì tải được dòng điện càng lớn, cường độ của dòng cao thế khác với cường độ của dòng hạ thế; nhưng Lưu Bưu lại toàn toàn ngược lại, "cường độ dòng điện" của hắn lại yếu thảm hại, nhưng dây dẫn lại lớn dễ sợ.

Không thể không nói Lưu Bưu quả là một dị nhân.

Một cao thủ phổ thông có thể chống lại cường giả, giống như một tên quái vật đánh mãi không chết, hơn nữa, cứ sau mỗi lần đặt cược cả tính mạng để chiến đấu thì Lưu Bưu lại có đột phá, nhưng những đột phá này lại không giúp hắn đột phá cảnh giới cường giả mà đột phá ở năng lực đối kháng.

Trương Dương đã nhìn thấy một chút manh mối, hiển nhiên, điều Lưu Bưu cần chính là chiến đấu để kích thích, việc tự thân tu luyện với hắn bây giờ là vô nghĩa.

Nghĩ tới đây, Trương Dương cũng không khỏi thở dài, khó trách hiện tại Lưu Bưu ngày càng ít tu luyện, ngủ cả ngày, ngược lại đối với chiến đấu lại tràn ngập hứng thú, hiển nhiên – đây là một hành vi tiềm thức của Lưu Bưu, chỉ là chính hắn cũng không biết mà thôi.

"Lưu Bưu, cảm giác thế nào?" Trương Dương buông tay Lưu Bưu, mở to mắt nhìn hắn.

"Không tồi, không tồi, he he, chỉ là lại ngứa chân ngứa tay muốn đánh nhau!"

Quả nhiên, đúng như dự đoán của Trương Dương, ham muốn chiến đấu của Lưu Bưu ngày càng mãnh liệt.

Hiện tại, đây chính là thời gian Lưu Bưu rèn luyện.

Có lẽ, từ trong chiến đấu Lưu Bưu sẽ tìm ra con đường của riêng mình...

"Được, chúng ta sẽ lập tức xuất phát, đuổi giết hai tên cường giả kia!" Trương Dương đứng lên, đồng tử trong mắt co rút, bắn ra hàn quang, khiến người ta rùng mình.

"Được!"

Lưu Bưu, A Trạch, Tiểu Lý Tử đồng thời đứng dậy, mỗi người đều có một cỗ chiến ý hừng hực thiêu đốt.

Hiện tại, bọn họ có ba cường giả, lại thêm Lưu Bưu – một cao thủ đã tiếp cận rất gần với cảnh giới cường giả, muốn đuổi giết hai cao thủ kia đúng là một việc dễ dàng.

Hơn nữa, Lưu Bưu khiêu chiến hai cường giả này không thể nghi ngờ là rất an toàn, thông qua một lần giao chiến đã khá hiểu đối thủ.

Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa ở bên trong chính là cả bốn đều không phải quân tử, thì lấy đâu ra: quân tử báo thù ba năm chưa muộn!

Bốn người đã không phải quân tử thì đâu cần chờ ba năm, Lưu Bưu và Trương Dương đều là loại người có thù tất báo, lúc trước bị Mãi Mãi Đề đuổi giết, thiếu chút nữa thì bỏ mạng tại Thiên Nhai thì vẫn tâm niệm việc về sau sẽ trả thù. Mà Tiểu Lý Tử lấy Vi Tiểu Bảo làm thần tượng, thì tâm tính báo thù có thể biết như thế nào, nếu như để tìm trong bốn người ra một người có lòng báo thù nhỏ nhất thì đó là A Trạch. A Trạch tuy tâm chí cứng cỏi, luôn tính toán kĩ trước khi hành động, vì để trả thù hung thủ giết ca ca, hắn có thể ẩn nhẫn cả mấy năm ròng...

Bốn người không có gì vướng bận, mà nhiệm vụ của đám bảo tiêu da đen cũng đã hoàn thành, lần này có hai mươi bảo tiêu da đen đi theo chủ yếu là để thỏa mãn lòng hư vinh của Lưu Bưu, cũng là thuận tiện để bọn họ rèn luyện thêm, có thêm kiến thức.

Chuyến đi tới Trung Quốc lần này không nghi ngờ, đã khiến cho hai mươi bảo tiêu này thu được rất nhiều khinh nghiệm phong phú, cũng khiến bọn họ hiểu được thực lực của ông chủ.

Trên thực tế, thuộc hạ trung thành nhất của Trương Dương cũng chính là hai mươi người này, hai mươi người bọn họ đem những điều mắt thấy tai nghe rồi lại thêm mắm thêm muối về nói với mọi người trong bộ tộc của họ.

Trương Dương, Lưu Bưu, A Trạch còn có Tiểu Lý Tử - tất cả đều tồn tại như những thần thoại sống trong lòng bọn họ.

Hơn 10 năm sau, thế lực ở Somali bị chia năm xẻ bảy, khói lửa mù mịt, nhưng căn cứ do Trương Dương thành lập lại đoàn kết một cách thần kì, hơn nữa, lực ảnh hưởng tới chính trị cũng rất lớn, điều khiến Trương Dương không thể tưởng tượng ra chính là Mohammed lại có thể trà trộn vào trong bộ máy chính trị của Somali, có tầm ảnh hưởng rất lớn, khoảnh khắc huy hoàng nhất có lẽ là nửa năm làm tổng thống của hắn. Hơn nữa, chỉ cần là các khu vực khai thác quặng mỏ tài nguyên của Trương Dương thì không hề gặp chút cản trở nào tại thủ đô Somali, một số giấy tờ cần xin phép thì lâu là hai tháng, nhanh là hai tuần là được, một số bộ tộc cũng vui vẻ hợp tác cùng Trương Dương khai thác khoáng sản, bởi vì uy tín của thương nhân tương đối tốt...

Nếu đã quyết định, bốn người lập tức hành động, bởi vì hai cường giả kia đã chạy đi hơn 50 giờ.

Bốn người lập tức chạy tới sân bay.

Tiểu ngân mị biến mất tại sân bay, thông qua việc kiểm tra lịch bay trùng với thời gian ngân mị biến mất cùng với khả năng tính toán cực nhanh của Trương Dương, hắn đã tìm ra hành tung của đối phương.

Điều khiến Trương Dương không ngờ tới là hai người này lại đi Myanmar.

Theo suy nghĩ của Trương Dương thì hai cường giả này sẽ lựa chọn Nhật hoặc Mỹ.

Đương nhiên, lựa chọn Myanmar cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Trương Dương phỏng chừng trong hai cường giả thì một là người Myanmar, một là người Ấn Độ.

Myanmar!

Nếu người Trung Quốc muốn tới quốc gia khác còn khó khăn, nhưng nếu người Trung Quốc muốn tới Myanmar thì cũng không có gì khó khăn, chỉ cần có giấy tờ hợp pháp, chứng minh nhân dân, thì có thể làm thị thực bất cứ khi nào ở biên giới.

Hiển nhiên, hai cường giả này sau khi bị thương sẽ chạy tới thủ đô của Myanmar, mà nhóm người Trương Dương không định đi theo đường bộ để quá cảnh Myanmar, mà cần một quá trình.

Đương nhiên, điều này không thể làm khó bốn người.

Bốn người cứ thế đến Côn Minh, sau đó thông qua biên giới để vào, Trương Dương tin tưởng rất nhanh sẽ có thể liên lạc với Ngân Mị truy tung đến chỗ ẩn núp của hai cường giả.

Sau khi bốn người đuổi tới Côn Minh, vốn nóng lòng tìm hai cường giả báo thù đã nhạt đi rất nhiều, bởi vì phong cảnh tự nhiên tuyệt đẹp ở Côn Minh, lịch sử lâu đời, phong tình dân tộc hoa mỹ đã hấp dẫn bốn người, thành thị phồn hoa cùng phong cảnh sơn thủy hữu tình đã khiến bốn người vô cùng lưu luyến, say mê.

Một quãng thời gian sau, mọi người đến thăm công viên thế giới địa chất Thạch Lâm, Điền Trì, suối nước nóng A Trữ, Cửu Hương, Dương Tông Hải, cỗ kiệu tuyết sơn đang chờ quốc gia cùng tỉnh xét duyệt thành danh lam thắng cảnh. Còn có thế giới Bác Lãm Viên cùng các nhóm người dân tộc tại Vân Nam, hơn 10 danh thắng khác.

Mặc dù chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng cũng không khỏi cảm thán. Trong bốn người, thì am hiểu đối nhân xử thế nhất lại là Lưu Bưu, mà A Trạch tại bộ tộc của mình bán thịt dê nướng trên toàn quốc, xem như người có kiến thức rộng rãi nhất, mà Trương Dương lại có rất nhiều tri thức phong phú. Trọng yếu là khi đến xem một số danh thắng thì sự tích của nó hắn đều đã biết qua, kém cỏi nhất là Tiểu Lý Tử, hơn 20 tuổi vẫn ở thôn chài, cả ngày chìm đắm trong võ học, căn bản không xuất môn, nên dọc đường đi là hưng phấn nhất...

Nhóm người ở Đại Lý du ngoạn đến thời Thụy Lê, Trương Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện phủ đầy bụi trong trí nhớ của mình

Côn Minh, Huyện X, thôn X, cột mốc biên giới thứ 62!

Tại địa phương này có một quỹ bảo hiểm thần bí, mà tại quỹ bảo hiểm này có một cây đại thụ che chắn.

"Lưu Bưu, còn nhớ rõ Chu Thắng bị nhốt cùng ngươi tại huyện H chứ?"

"Tay Chu Thắng buôn ma túy phải không?" Mắt Lưu Bưu sáng lên, lập tức hiểu ý Trương Dương.

"Đúng, chính là hắn!" Trương Dương cười nói.

A Trạch và Tiểu Lý Tử cảm thấy mù mờ khó hiểu, cho đến tận khi Trương Dương giải thích xong thì cảm xúc hai người bỗng tăng vọt, so với Lưu Bưu còn hưng phấn hơn.

Loài người đối với chuyện đi tìm kho tàng bí mất thì đều có ham muốn tìm kiếm trời sinh.

Bốn người lập tức hành động, ngay tại địa phương mua một chiếc xe jeep kiểu cũ của Bắc Kinh, giá 12 ngàn đại dương, lại mua một ít lương khô và nước uống, còn nó lều trại... công cụ dã ngoại, rồi mới lên đường...

Điều khiến Trương Dương vui mừng chính là dọc đường đi không gặp phải cảnh sát giao thông, phải biết rằng, người lái xe là Lưu Bưu, mà hắn lại chỉ có bằng lái xe máy, bằng lái xe ô tô đã quá hạn.

Một đường mà đi, du sơn ngoạn thủy, xem như là thư thái.

Cột mốc biên giới số 80!

Cột mốc biên giới số 79!

Cột mốc biên giới số 73!

Bốn người cầm bản đồ, một bên lái xe, một bên hỏi thăm người dân địa phương. Phải biết rằng xung quanh cột mốc biên giới thường có rất ít quốc lộ. Nếu muốn tìm đến vị trí cụ thể phải hỏi thăm người dân địa phương.

Bốn người không ngờ tới, một đường bọn họ hỏi thăm cũng khiến cho rất nhiều người chú ý.

Màn đêm lại buông xuống.

Ánh sáng cùng bóng tối như hai anh em cho thượng đế tạo ra, người anh quản lý ban ngày, người em ngự trị bóng đêm.

Ngay lúc 8 giờ 30 tối, bọn họ đã tiếp cận cột mốc biên giới số 62. Bốn người định tìm một chỗ trú bí mật cho chiếc xe khi đi tìm cột mốc biên giới.

Nhưng, đúng lúc đó có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Đột nhiên, trong khoảng tối đen phía trước lóe ra ánh đèn, mà tại phía sau xe không biết từ đâu chui ra một chiếc xe cảnh sát. Cơ hồ cùng lúc, còi xe cảnh sát rú lên chói tai.

"Tiếng quái gì vậy?"

Lưu Bưu đang nghe chương trình ca nhạc trên radio, đột nhiên nhìn thấy ánh đèn phía trước lóe lên, hoảng sợ, đạp phanh gấp.

"Các huynh đệ, không tốt rồi, té thôi!" Trong tiềm thức, Lưu Bưu vẫn còn sợ hãi cảnh sát, cơ hồ đây là phản xạ có điều kiện, bèn chuẩn bị chạy ra bên ngoài, đâu còn phong phạm cao thủ.

"Sao phải chạy?" Trương Dương ngồi ở ghế lại phụ, nhanh tay giữ chặt lấy Lưu Bưu chẩn bị nhảy khỏi xe.

"A... Đúng vậy, sao phải chạy?" Vẻ mặt Lưu Bưu mờ mịt.

"Đúng vậy, ngươi sao phải chạy?" Hai người ngồi đằng sau thản nhiên nói.

"Trời ạ, ta sao lại phải chạy, ta xuống định đi giải quyết!" Lưu Bưu nhất thời tỉnh ngộ, hắn hiện tại cũng không phải đối tượng bị truy nã toàn quốc.

"Xuống xe để kiểm tra, cảnh sát biên phòng đây!" Một viên cảnh sát biên phòng vẻ mặt uy nghiêm đi đến bên cửa kính, phía sau có bốn chiến sĩ võ trang trong tay lăm lăm khẩu súng tự động, mà tại phía đằng xa còn có vài chiến sĩ cảnh sát đã lập sẵn trận địa để ứng phó tình huống xảy ra, chỉ cần không thích hợp bọn họ sẽ nổ súng.

"Kiểm cái đầu ngươi, chờ lão tử đi giải quyết đã!"

"Rầm!" Lưu Bưu xuống xe, đóng thật mạnh cánh cửa.

"..." Viên cảnh sát biên phòng kia không ngờ rằng lại có người kiêu ngạo như vậy, lại dám quát lại hắn, bèn đứng sững tại chỗ, vẻ mặt gườm gườm nhìn Lưu Bưu kéo quần, lấy "hung khí" đến khi nó "phun đạn" thì viên cảnh sát mới kịp phản ứng, vội vàng lùi về đằng sau vài bước, vẻ mặt tức giận.

"Mời các anh xuống xe, xuất trình giấy tờ!"

Chờ đến khi Lưu Bưu giải quyết xong, rùng mình một cái, thì viên cảnh sát mới nói.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đều không ai lên tiếng, chỉ tự động lấy giấy căn cước đưa cho viên cảnh sát kia xem.

Viên cảnh sát rất cẩn thận kiểm tra bốn giấy căn cước, lại đưa giấy căn cước vào trong một cái laptop nhỏ kiểm tra một chút rồi mới trả lại bốn người.

"Các anh định đi vào trong đó?" Viên cảnh sát vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

"Phi! Lão tử đường đường chính chính là người Trung Quốc, đi lại trong lãnh thổ Trung Quốc còn phải báo cáo ngươi?"

Viên cảnh sát này bị Lưu Bưu mạnh mẽ đáp lại thì cứng lưỡi không nói lên lời.

"Xong rồi chứ? Nếu đã xong rồi thì đi đi chứ, hay là muốn kiểm tra cả xe xem có giấu ma túy không" Lưu Bưu hùng hổ nói.

"Chúng ta phải kiểm tra xe jeep!" Viên cảnh sát tức giận, mặt mày tái xanh.

"Nhanh lên, mau kiểm tra đi, mà này, tay không kiểm tra nhé, đừng kẹp cái gì trong ngón tay, cũng đừng ném heroin hay cái gì đó lên trên xe, rồi hãm hại chúng ta buôn lậu thuốc phiện..." Lưu Bưu không kiên nhẫn nói

"Kiểm tra, kiểm tra cẩn thận!" viên cảnh sát tức đến hộc máu, xoay người nhanh chóng phân phó cấp dưới.

Hai viên cảnh sát nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ, lập tức lên xe, bắt đầu kiểm tra từ bên ngoài, cho dù là ống khói, bình xăng cũng không tha, tìm tòi chừng chỗ một.

Thời gian cứ từng phút trôi qua, viên cảnh sát dẫn đầu gườm gườm nhìn bốn người, hắn cảm giác thấy bốn người này có nét cổ quái, nhưng hắn lại không biết cổ quái tại đâu, điều này khiến hắn rất không thoải mái trong lòng.

Trên thực tế, làm một cảnh sát chấp pháp, bình thường đều có một cảm giác cao cao tại thượng, hiện nay tuy bốn người Trương Dương rất phối hợp với bọn họ, nhưng vẻ mặt sâu kín bên trong lại xuất hiện sự khinh thường, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn khó chịu.

Đương nhiên, viên cảnh sát này không biết cả bốn người đều là cao thủ không sợ viên đạn của hắn, càng không biết trong bốn người thì có ba đã đạt đến cảnh giới cường giả, một người là cao thủ có thể chống lại cường giả, nếu biết hắn sẽ không có cảm giác bị người khác khinh thị.

Kỳ thật, bốn người Trương Dương cũng không phải cố ý lộ ra thái độ, mà là trong bản năng của cường giả có một cảm giác về sự ưu việt, họ nhìn thương sinh như nhìn con kiến, nên sẽ không để mấy tên cảnh sát biên phòng này vào mắt.

"Báo cáo sếp, không phát hiện gì!"

"Báo cáo sếp, chúng tôi cũng không phát hiện ra điều gì!"

"He he..." Lưu Bưu cười nhạt, tiếng cười tựa như kim châm, khiến viên cảnh sát kia càng khó chịu.

"Có thể đi được rồi chú?" Trương Dương thản nhiên nói.

"... Có thể..." Viên cảnh sát có chút bất đắc dĩ, nhưng người ta có giấy chứng minh nhân dân, lại phối hợp kiểm tra, nên cũng không thể vì thái độ của đối phương mà giữ họ lại được.

"Rầm!"

"Rầm!"

Bốn người lên xe, tiếng đóng cửa xe rầm rầm vang lên.

"Đợi đã!" Đột nhiên, viên cảnh sát chạy tới bên cạnh buồng lái.

"Bực quá, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Đại gia đang vội lắm, không có thời gian chơi với ngươi đâu!" Lưu Bưu nhất thời tức giận, lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát, khiến viên cảnh sát sợ hãi lui về đằng sau hai bước.

"Các ngươi xuất trình giấy phép lái xe cho ta xem!" Viên cảnh sát rốt cục nhớ tới lúc nãy hắn chỉ xem giấy căn cước và giấy tờ xe, chứ chưa xem bằng lái xe của Lưu Bưu.

"Ngươi thực sự muốn xem?" Lưu Bưu nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát.

"Muốn xem!"

"Thực sự muốn xem chứ?" Lưu Bưu hỏi lại.

"Thực sự!" Viên cảnh sát căm tức.

"Được, Lão tử cho ngươi xem!"

"Rầm!" Lưu Bưu xuống xe, viên cảnh sát kia hoảng sợ, lui về đằng sau thêm hai bước, dáng người Lưu Bưu rất có lực uy hiếp, phối hợp với biểu tình kiêu ngạo của hắn, càng tỏ ra uy mãnh vô cùng, không khác thiên thần hạ phàm.

"Trương Dương, ngươi có bằng lái không?"

"Không có..."

"A Trạch, ngươi có không?"

"Không!"

"Còn Tiểu Lý Tử?"

"Ta làm gì có bằng lái..."

"Còn chờ gì nữa? Chạy thôi...!" Viên cảnh sát bị hắn đánh cho bay lên, bay mất mấy cái răng, máu mồm phun ra, Lưu Bưu sớm đã khó chịu với thằng cảnh này.

"Bồng!"

"Bồng!" Cơ hồ cùng lúc, liên tiếp vài tiếng vang lên, mấy tên cảnh sát biên phòng cầm súng máy đã bị đầu quyền của ba người đánh ngã trên mặt đất.

"Gặp lại sau nhé, mấy chú cảnh sát!"

Lưu Bưu cười dài, thanh âm vang vọng trong không trung, tỏa khắp bầu trời đêm, rồi biến mất trong đêm tối.

Sau khi ba người biến mất trong màn đêm, một đám cảnh sát trở tay không kịp trở lên bối rối, bọn họ đã buông lỏng cảnh giới, dù sao, đối phương cũng không phải phần tử nguy hiểm, có giấy chứng minh nhân dân, có thẻ du lịch, lại không mang theo các vật cấm, bên bọn họ căn bản không nghĩ tới bốn người đột nhiên dùng vũ lực để đào tẩu.

"!"

"...!"

"!"

Một tràng súng nổ ran, cắt ngang bầu trời đêm, đợi đến khi đám cảnh sát kịp nổ súng thì bốn người đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

"Há há, trốn chạy cảnh sát thật là thích!" Lưu Bưu vừa chạy vừa cười to.

"Cảnh sát cùng ngươi có cừu oán à?" Tiểu Lý Tử không cho là đúng, ấn tượng của hắn với cảnh sát cũng không tệ lắm, nhớ rõ lúc hắn ở nông thôn, còn có vài lần Tiểu Lý Tử phải nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát.

"Cài này... he he, không không... cảm giác mà thôi, bọn họ là cảnh, chúng ta là phỉ, là hai trạng thái... trạng thái quái gì nhỉ?"

"Đối lập!" Trương Dương nói.

"Đúng rồi, đối lập..." Lưu Bưu liên tục gật đầu.

"Chẳng qua, ngươi không có bằng lái, lại ra tay đánh lén cảnh sát, tuy rằng tình tiết rất nhỏ không cấu thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng đây được quy kết là tội chống người thi hành công vụ, ít nhất là bỏ tù từ nửa năm đến ba năm..." Trương Dương nói.

"Nghiệm trọng đến thế cơ à?" Lưu Bưu cả kinh, hắn có chút sợ hãi, hắn nhớ rõ cái cảnh ở trong đồn công an, một ngày mà cứ như một năm, nếu ở đó ba năm thì còn không phải chết rũ ở trong phòng giam sao!

"Ừ, có thể còn nghiêm trọng hơn"

"Vậy còn bọn ngươi?"

"Chúng ta là tòng phạm, nhiều nhất là ngồi mấy tháng, hoặc bị phạt một chút tiền thôi..."

"Trời ạ, vì sao ta phải ngồi tù một mình, lần sau lão tử không ra khỏi xe nữa..." Một đường phóng như bay, băng qua sông qua núi, bốn người đều là cao thủ, ánh mắt nhìn trong đêm tối rõ như ban ngày, căn bản không cần lo lắng không nhìn thấy gì.

Chẳng qua, Lưu Bưu trong lúc buồn bực vẫn mua một ít đồ dùng cho cuộc sống dã ngoại, tiêu đến hơn ba vạn.

"Các ngươi xem, ở phía trước, đó là cột mốc biên giới!"

Bốn người theo hướng ánh mắt Trương Dương nhìn lại, chỉ thấy một cột mốc cao lớn hùng vĩ đứng lặng lẽ trong bóng đêm, cột mốc lại cắm ở một chỗ dốc xuống lên từ xa nhìn tới có cảm giác nó cao lớn hùng vĩ.

Mấy người mừng rỡ, vội vàng chạy tới, đến gần, quả nhiên là cột mốc biên giới. Một bên có khắc hai chữ Trung Quốc màu đỏ, cho dù là ban đêm cũng cảm thấy đầy khí thế; đương nhiên đây là cảm giác chung của mọi người, giống như tâm tính các ông bố bà mẹ luôn thấy con của mình là đẹp nhất

Không hiểu, bốn người bỗng nhiên có một cảm giác đầy trang nghiêm thần thánh.

Bốn người mặc dù đã nhìn thấy cột mốc biên giới trên Tivi không biết bao nhiêu lần nhưng đây mới là lần đầu tiên trong đời được trực tiếp nhìn thấy.

Bên này chính là lãnh thổ Trung Quốc.

Bên kia là quốc gia khác...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-544)