Vay nóng Tinvay

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 453

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 453: Tủ bảo hiểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Shopee


Ở Myanmar, ở Trung Quốc đại lục, ở Đài Loan Trung Quốc, tất cả đều biết đến một nhánh bộ đội viễn chinh lưu vong.

Nhánh bộ đội này chính là quân viễn chinh của Quốc Dân Đảng chấp chính đương thời.

Quân viễn chinh Trung Quốc chống lại một chi quân chính quy được trang bị tối tân của Nhật. Gần bốn mươi vạn tướng sĩ, hai lần tác chiến, anh dũng giết địch, thấy chết không sờn, cuối cùng hi sinh hoặc bị thương, bệnh tật, đói khát hoành hành mà hao tổn hơn 20 vạn người, thương vong thảm trọng, toàn bộ quân Nhật đã bị tiêu diệt.

Quân viễn chinh xa rời tổ quốc chinh chiến tại bên ngoài, sau đó lại không có quân đội tổ quốc trợ giúp cũng không thể trở về Đại lục hay Đài loan, mà tại đất nước cũng không tiếp nhận bọn họ, bọn họ đau khổ bất đắc dĩ tự tìm một thân phận cho mình, một bộ phận gia nhập quốc tịch Thái Lan...

Đây là một chi quân đội rất đặc biệt..

Cũng là một chi quân đội dũng mãnh, mỗi một binh lính đều được rèn luyện dưới mưa bom bão đạn, giết người như máy.

Ở Myanmar, đội ngũ này có trang bị võ trang cho chính mình, có căn cứ riêng, cũng có trường học và phạm vi thế lực của chính họ.

Một bộ phận lớn người Trung Quốc không biết chuyện, chi bộ đội viễn chinh này là do Quốc Dân Đảng phái đi, cho nên bọn họ chủ yếu chỉ nhớ đến Tôn Trung Sơn cùng Tưởng Giới Thạch, bọn họ tuy cũng rất hoài niệm về tổ quốc nhưng bọn họ lại không nguyện trung thành với chính phủ Trung Quốc hiện tại...

Có lẽ, đây cũng là chỗ đáng xấu hổ nhất của chi bộ đội này.

Về nước kỳ thực cũng không phức tạp, tổ quốc luôn giang rộng vòng tay với họ, nhưng trong lối suy nghĩ, tư tưởng của bọn họ vẫn còn ở năm những năm 40 thế kỷ trước.

Theo như lão Tam nói, rốt cuộc Trương Dương biết được sự tình lớn đến mức nào.

Hóa ra, lúc ấy quân viễn chinh muốn có được quốc tịch Myanmar đã không chỉ tiết lộ tin tức về chiếc tủ bảo hiểm cho Đan Thụy tướng quân mà cũng rơi vào tay tổng bộ quân viễn chinh.

Những lão binh của quân viễn chinh thời đó phần lớn đã qua đời, nhưng trừ bỏ một nhóm nhỏ hậu duệ của họ đã gia nhập các quốc tịch khác ngoài Myanmar, đại bộ phận hậu duệ đều cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ, có tổ chức thống nhất cũng lực lượng quân sự riêng.

Lúc ấy, Đan Thụy tướng quân đã đem anh chàng trẻ tuổi đó bắt đi chưa đến nửa giờ, thì bộ đội quân viễn chinh đã đuổi theo quân đội của Đan Thụy tướng quân, hai phe xảy ra chiến đấu kịch liệt, trong cuộc chiến đẫm máu đó, anh chàng kia tuy vẫn bị bắt mang đi, nhưng đã đoạt lại được chiếc tủ.

Tề tướng quân tuy đã chết, nhưng uy vọng trong lòng quân viễn chinh vẫn không ai thay thế nổi. Trên thực tế, Tề tướng quân chính là quân hồn của chi quân viễn chinh này, mà chiếc tủ bảo hiểm kia lại chính là di vật của Tề tướng quân, nên hậu duệ quân viễn chinh tất nhiên là muốn liều mạng mình cũng phải cướp về.

Theo như lời lão Tam, nghe nói sau khi Nhật Bản chiến bại, chìa khóa của chiếc tủ bảo hiểm lưu lạc vào trong tay quân viễn chinh...

Trên đường hậu duệ quân viễn chinh trở về, thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy số người tử vong rất nhiều, cục diện có điểm hỗn loạn, một tên gian tế thừa dịp đánh cắp chiếc tủ bảo hiểm.

Theo sau đó, quân viễn chinh đã triển khai tìm kiếm và thanh trừ trên diện rộng, nhưng tủ bảo hiểm lại biến mất một cách khó hiểu tại cột mốc biên giới số 62...

Trong cảnh nội Myanmar, quân đội của Đan Thụy tướng quân cùng quân viễn chinh cơ hồ đã lật tung cả lãnh thổ này lên nhưng vẫn không thu được gì.

Tất cả mọi người đoán rằng, tủ bảo hiểm kia đã tới cảnh nội Trung Quốc. Đương nhiên, chắc hẳn là nằm trong phạm vi cột mốc biên giới số 62.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sự kiên nhẫn của mọi người cũng có giới hạn, tin tức về chiếc tủ bảo hiểm vẫn không hề có...

Cho đến tận khi nhóm Trương Dương trên đường đi liên tục hỏi thăm về vị trí cột mốc biên giới số 62 thì mới dẫn tới sự chú ý của lão Tam, nhưng điều khiến gã không nghĩ tới chính là bởi lòng tham của gã khiến gã nhận phải tai ương ngày hôm nay.

"Ta có một chuyện không rõ" Trương Dương nhíu mày trầm mặc một hồi rồi hỏi.

"Các ngươi cứ hỏi, chỉ cần ta biết thì ta sẽ nói tất cả. Kỳ thực tại vùng biên giới này cũng khá hỗn loạn nên cũng không có tin tức gì bí mật, hỏi đi!" Lão tam nhìn sang thi thể của lão Tứ, dấy lên cảm giác đau thương khó hiểu, hiển nhiên cảm tình của 2 người là rất tốt.

"Quân viễn chinh Trung Quốc dám đối kháng cùng quân đội chính phủ Myanmar? Bọn họ có thế lực lớn đến vậy?" Trương Dương hỏi thẳng vào mấu chốt vấn đề, hắn không thể tưởng tượng nổi một nhóm hậu duệ của chi quân viễn chinh kia lại có thể đối kháng cả với một chính phủ.

"Đương nhiên là không thể, quân viễn chinh luôn ở trong thâm sơn cùng cốc, giao thông đi lại khó khăn, đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chính là lực ảnh hưởng của chính phủ Trung Quốc. Quân đội chính phủ Myanmar không dám chèn ép quân viễn chinh này quá, dù sao, tuy quân viễn chinh này tuy không nguyện trung thành với chính phủ Trung Quốc hiện tại nhưng bọn họ vẫn là người Trung Quốc, nói tiếng Trung Quốc, chảy trong mình dòng máu Viêm Hoàng. Tuy có va chạm lớn nhỏ nhưng tận lực tránh để sảy ra chuyện ầm ĩ, đây là nhận thức chung của song phương..."

"Trên thực tế, mấy năm nay, Myanmar vẫn tận lực để đồng hóa chi hậu duệ quân viễn chinh này, nhưng tinh hoa văn hóa, dòng máu Trung Quốc vẫn chảy trong huyết quản bọn họ, chi quân đội này không hề bị đồng hóa mà lại còn đồng hóa ngược rất nhiều dân bản xứ, hậu đại quân viễn chinh cùng dân bản xứ kết hôn, lập trường học, truyền thụ văn hóa Trung Quốc, trừ bỏ một bộ phận cực nhỏ thoát ly phạm vi thế lực quân viễn chinh, thì đại bộ phận vẫn ở cùng một chỗ, hơn nữa phạm vi còn đang có xu thế lớn dần..."

Đó cũng là một chi quân đội vĩ đại.

Nếu xét trên phương diện huyết thống, bọn họ đã không còn là người Trung Quốc thuần khiết, nhưng bọn họ nhận được giáo dục văn hòa Trung Quốc, thậm chí còn dùng chữ Trung Quốc, học Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh, những thứ này cho dù là người Trung Quốc hiện nay cũng không còn bao nhiêu người học tập.

Nhưng, những người Trung Quốc này lại không nguyện trung thành với chính phủ Trung Quốc, rồi lại chịu chính phủ đương nhiệm che chở.

Trương Dương tin rằng, nếu như không có chỗ dựa là chính phủ Trung Quốc thì chi quân viễn chinh này đã bị dẹp tan; phải biết rằng, chính phủ Trung Quốc có tầm ảnh hưởng tương đối sâu xa với chính phủ Myanmar, nếu nói đúng ra, Myanmar có thể nói là một nước phụ thuộc Trung Quốc, nếu như không có chính phủ Trung Quốc đỡ đầu thì về mặt quân sự sớm đã bị nước Mỹ cầm đầu nhóm quốc gia phương tây chèn ép...

"Ngươi đi đi!"

Trương Dương cảm thấy một giảm giác phiền muộn khó hiểu, hắn thở dài một tiếng, ném điếu thuốc hút dở xuống bụi cỏ.

"Thả ta đi..." Lão Tam ngạc nhiên, dựa theo kinh nghiệm của hắn thì bốn người trước mắt này coi sinh mệnh con người không khác một con kiến, với những người như thế, tuyệt đối sẽ không lưu lại mình, người chết mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất.

"Ngươi rất có nghĩa khí, đây chính là lý do để ngươi còn sống, ở xã hội hiện tại những người như ngươi đã không còn nhiều, ha ha, tự lo cho tốt!"

"Cảm ơn, cảm ơn... Ta sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì về các ngươi!" Lão Tam liên tục gật đầu, đây là cam đoan của hắn. Hắn cõng thi thể lão tứ bắt đầu đi xuống núi, thỉnh thoảng lại ngã nhào, nhưng rất nhanh đứng dậy, rồi lại vấp ngã...

Bốn người yên lặng nhìn, cho đến khi bóng lưng lão Tam biến mất thì bốn người mới thu hồi ánh mắt, họ liếc nhìn nhau, dường như theo bản năng, bốn người cùng nắm chặt lấy tay nhau một chỗ.

Lúc này đây, Tiểu Lý Tử đã thực sự hòa nhập vào nhóm ba người Trương Dương, tựa hồ đây là kết quả của việc nước chảy thành sông, trong thời gian kết giao đã có hiểu biết nhất định về nhau.

Con người ta khi còn sống đều cần có bằng hữu!

Vô luận anh mạnh đến đâu nhưng vẫn không thể thiếu được bằng hữu, không có bằng hữu tức cuộc sống đã không được trọn vẹn.

Lão tứ thật hạnh phúc khi có một bằng hữu là lão tam này.

Lão tam cũng rất đau buồn khi có một huynh đệ như lão Tứ.

"Chúng ta sẽ tìm thế nào?" A Trạch sắn ống tay áo, xoa tay nói.

"Trước tiên chúng ta xử lý mấy cỗ thi thể này đã rồi nói" Trương Dương nhìn xung quanh rồi nói.

Lập tức, bốn người thu thập các thi thể đề vào cũng một chỗ, Lưu Bưu dùng song chưởng đào một cái hố to bên cảnh nội Myanmar đem tất cả thi thể mai táng tại đó, miễn phiền toái cho cảnh sát Trung Quốc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời đã sắp mọc.

Bốn người phân công nhau tìm tòi trong phạm vi vài kilomet nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào, đến khi trời sáng hắn, nhất định sẽ có chiến sĩ biên phòng đi tuần tra.

"Làm sao bây giờ?"

Bốn người trở lại chỗ cột mốc, vẻ mặt Lưu Bưu buồn bực. Chỗ hoang vắng này, ngoại trừ cỏ dại thì lại là cây to, chỉ tìm một lát mà quần áo bốn người đã bị cây cỏ, bụi gai cào rách tả tơi.

"Tìm như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta chỉ có bốn người, số lượng không thể sánh với thuộc hạ của Đan Thụy tướng quân. Theo ta đoán, tủ bảo hiểm kia không chôn ngầm dưới đất... Lại nói tiếp, chúng ta ở đây không có máy dò kim loại, nên sợ rằng có thực sự chôn ở dưới đất cũng không cách nào tìm được..." Trương Dương lại lấy ra một điếu thuốc, gần đây hắn trở lên thích thú với thứ này, hắn thích cảm giác khói thuốc len sâu vào gan phổi.

"Ta cũng cho là như thế!" Tiểu Lý Tử gật đầu nói.

"Ngươi có ý kiến gì không?" Trương Dương thở ra một hơi khói, ánh mắt sáng lên.

"Kỳ thực, chúng ta không nên đặt mục tiêu ở trên mặt đất, phải biết rằng lão Tam đã nói qua từng có rất nhiều quân đội tìm tòi nơi này, có thể khẳng định bọn họ đều được trang bị dụng cụ dò tìm, nếu như chôn ngầm dưới đất thì đã sớm bị tìm ra; lại nói tiếp, ta hoài nghi, lúc ấy do truy đuổi gắt gao nên người đánh cắp chiếc tủ không thể có thời gian để đào hầm chôn tủ..."

"Hay là ở trong hốc cây?" Ánh mắt Lưu Bưu sáng lên, ngắt ngang lời của Tiểu Lý Tử.

"Ừ, rất có thể, có hai khả năng lớn. Thứ nhất, là nằm trong đống loạn thạch, ; thứ hai là nằm trong hốc cây cổ thụ nào đó. Hiện tại chúng ta tìm một lần nữa, mục tiêu là các thân cây cùng một ít khu loạn thạch ở cạnh vùng biên giới, đã hơn mọt năm nên cho dù là chôn trên mạt đất cũng sẽ bị cỏ dại bao trùm, chắc chắn sẽ không có manh mối rõ ràng..." Truyện "

Sau khi xác định phạm vi tìm kiếm, bốn người lập tức xác định phương hướng rồi tách nhau ra bắt đầu tìm kiếm.

Thời gian trôi qua rất nhanh

Mới chỉ một lúc, trời đã sáng rõ.

Bốn người cơ hồ đã đem tất cả các cây cổ thụ trong phạm vi vài kilomet xung quanh cột mốc biên giới số 62 kiểm tra một lần, sau đó bốn người họp lại thống kê một chút, tổng cộng đã kiểm tra được hơn 700 cây đại thụ, 30 cái hốc cây, còn phát hiện ra cả hang động của một số loài vật nhưng vẫn không có chút manh mối về chiếc tủ...

Mặt trời đã lên cao, sáng rõ. Lúc này, bốn người thấy được có chiến sĩ biên phòng đến tuần tra tại cột mốc biên giới lên đã rời đi.

Thời tiết ngày càng oi bức, bọn họ ẩn trong bụi cỏ chờ đám binh lính rời đi mới ngồi xuống, may mắn là ngày hôm qua lúc giết người bọn họ cũng đã xử lý hiện trường, nên không để lại dấu vết gì, bằng không sẽ có rất nhiều phiền toái. Chẳng qua, có thể khẳng định nhóm chiến sĩ biên phòng này cũng nhận được một số tin tức nên bọn họ ở cột mốc biên giới kiểm tra một thời gian ngắn rồi mới rời đi.

"Làm sao bây giờ?" Tiểu Lý Tử buồn bực, hắn luôn xem mình là Vi Tiểu Bảo, biết rất rõ chiếc tủ bảo hiểm ở quanh khu vực này nhưng lại không cách nào tìm thấy, điều này khiến hắn có cảm giác thất bại.

"Không còn cách nào khác, lúc ấy chúng ta sơ suất quá, tự nhiên lại không hỏi vị trí cụ thể, ta nghĩ tên Chu Thắng đó có gan để nói cho chúng ta biết chiếc tủ được chôn tại cột mốc biên giới số 62, lúc ấy hắn nắm chắc rằng chúng ta không thể tìm thấy... Đúng rồi, có khả năng tên Chu Thắng đã đem chiếc tủ đi hay không?"

"Không có khả năng!" Lưu Bưu nói như chém đinh chặt sắt.

"Ừm?"

"Bởi vì, lần trước lúc tại huyện H, viên cảnh sát kia nói cho ta biết hắn vì buôn thuốc phiện nên bị tuyên án bảy năm tù, hắn cho dù có quan hệ, đút lót thì cũng phải ngồi một thời gian ngắn, hiện tại chưa thể ra ngoài" Lưu Bưu khẳng định nói. nguồn

"Thế thì phải..."

Nhìn đàn chim bay lượn trên không, Trương Dương cảm thấy hứng thú vơi đi, một đám người không quan tâm đến chính sự, lòng đầy nhiệt tình chạy đến đây tầm bảo nhưng lại không tìm được gì, điều này khiến hắn thất vọng.

Đột nhiên!

Trong đầu Trương Dương bỗng lóe lên một ý tưởng.

Chim chóc!

Chim chóc!

Đứng ở trên cao, trước mắt đều là các tổ chim khổng lồ.

"Tổ chim!"

Bốn người cơ hồ cùng nói một lúc.

"Ha ha ha ha..."

"Ha ha ha..."

"Đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, đến khi có được chẳng tốn công!" Tiểu Lý Tử ngâm nga.

Tiểu Lý Tử vừa dứt lời, thân thể đã như tên rời cung bắn ra ngoài, mà Trương Dương, A Trạch, Lưu Bưu cũng không chịu kém, chia làm 3 hướng phóng vội đi...

Lần này tìm có hiệu suất cao nhất.

Bởi vì cho dù có nhiều tổ chim hơn nữa cũng không thể mỗi cây lại có một tổ chim, huống chi nhóm người Trương Dương chỉ tìm những tổ chim lớn.

Một phút!

Hai phút!

Năm phút!

Hai mươi phút!

"Ta tìm được rồi, ta tìm được rồi... ha ha..."

Ngay tại phút thứ 33 thì Lưu Bưu cười phá lên, tiếng cười vang vọng núi rừng, ba người Trương Dương, Tiểu Lý Tử, A Trạch mừng rỡ, nhanh chóng chạy về phía Lưu Bưu nhanh như điện.

"Ngươi là a?"

"Ngươi làm gì?"

"Bồng!"

"Bồng!"

"Rắc rắc!" Tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng cây cối gãy đổ.

Cho đến khi ba người đuổi tới, Lưu Bưu đang cùng một người trung niên vóc dáng thấp bé, da ngăm đen chiến đấu, ở phía vai người trung niên đang đeo một chiếc túi có chứa tủ bảo hiểm loang lổ, một tay giao đấu cùng Lưu Bưu, tuy Lưu Bưu điên cuồng tấn công nhưng người này vẫn chống trả dễ dàng.

Đây là một cường giả, so với hai cường giả lần trước thì khí thế còn mạnh hơn, khí thế người này rất sắc bén, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một cỗ sát phạt chi khí, mỗi một chiêu thức đếu kích phát kình phong mãnh liệt, đại thụ trong phạm vi trăm thước đều bị thổi nghiêng ngả.

Hơn nữa đây là một quân nhân, một thân mặc quân phục không có quân hàm, bên hông đối phương còn giắt một con dao chặt củi, lưỡi đao sáng loan thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Hiển nhiên, đây là một con bọ ngựa, không biết còn có chim sẻ hay không?

Ba người không lên tiếng, chỉ là tách ra ba phương hướng vây quanh trận giao đấu của hai người, ngăn chặn các phương hướng bỏ chạy...

Khí thế của Lưu Bưu phát ra mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức đều là đồng quy vu tận.

Lưu Bưu tức giận, vô cùng tức giận.

Khi hắn phát hiện tại một chiếc tổ chim trên cành cây khô có một chiếc tủ bảo hiểm nhỏ, thì vui mừng hét to, nào biết bên cạnh đột nhiên có người lao ra, một chưởng xuất ra đánh hắn hộc máu rơi từ trên cành cây xuống đất, quỹ bảo hiểm cũng bị cướp đi. Đúng là nhịn gì thì nhìn chứ không thể nhịn người ta cướp đồ ngay trước mắt mình. T

Tiềm năng to lớn của Lưu Bưu lập tức bộc lộ, vừa ngã xuống mặt đất đã bật dậy cuốn lấy người kia.

Kẻ mặc quân phục này cũng vô cùng bực bội, hắn vẫn ẩn núp xung quanh, chỉ cần có thu hoạch thì lập tức sẽ cướp ngay rồi chạy, hơn nữa mục tiêu luôn tập chung trên người Lưu Bưu, từ khí tức của người này cho hắn biết đây là kẻ yếu nhất trong bốn người, hơn nữa vận khí của hắn cũng tốt tới cực điểm, cư nhiên Lưu Bưu lại tìm được tủ bảo hiểm.

Nhưng sự tình diễn ra lại trái ngược với dự tính của hắn, vốn tưởng rằng sau khi ra tay đánh lén thành công thì có thể bỏ chạy, nhưng hắn vừa nhặt được chiếc tủ bảo hiểm rơi trên mạt đất thì cái tên bị hắn cho một chưởng hộc máu kia lại đột nhiên đứng lên, liều mình tấn công hắn như một con chó điên...

Sự tình càng lúc càng xấu.

Rất nhanh, cường giả mặc quân phục đã phát hiện hắn đã bị ba cường giả khác vây lấy, lại có một tên điên cứ bám lấy hắn.

"Bồng!"

Một tiếng vang thật lớn, Lưu Bưu bị cường giả mặc quân phục kia đánh cho một chưởng đập thân vào cây đại thụ, lá cây rơi xuống như mưa, thân cây nứt toác ra.

"Để lại chiếc tủ cho ta!" Khóe miệng Lưu Bưu tràn đầy máu, từ dưới gốc cây lại đứng lên nhe răng cười, hắn như một tên quái vật bất tử đánh mãi không chết.

Nhìn thấy cái tên to cao bị mình đánh ngã vô số lần nhưng cũng cần đó lần lại đứng dậy, thì gã cường giả mặc quân phục này lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Hắn là cường giả, không cần nghi ngờ, hắn là cường giả duy nhất của Myanmar, hắn rất rõ năng lực của mình, ở Myanmar, cho dù là tướng quân cũng cho hắn thể diện, không người nào dám bỏ qua sự hiện diện của hắn.

Nhưng, hiện tại hắn lại bị một người bình thường cuốn lấy không thể rời đi, mặt khác nếu ba người kia cũng lợi hại như vậy thì tình cảnh hôm nay quả thực rất nguy hiểm. Trên thực tế, hắn có cảm giác ba người kia còn lợi hại hơn nhiều so với tên to con này.

Ngay từ ban đầu, gã cường giả mặc quân phục này đã định dùng "phép cường giả" để "đối đãi" với bọn Trương Dương, mỗi một cường giả đều có tên tuổi nhất định, mà trong thế giới cường giả đã từ lâu không xuất hiện nhân vật mới, hắn căn bản không tin chỉ một lần xuất hiện đến ba tên cường giả xa lạ...

Thật ra, cũng không riêng gì hắn, lần trước lúc ở bệnh viện, hai cường giả kia khi phát hiện gặp phải ba cường giả lạ mặt thì cũng vô cùng khiếp sợ, lập tức lựa chọn bỏ trốn.

Cường giả - tồn tại ngang với vũ khí hạt nhân, hai cường giả tập chung 1 chỗ đã rất hiếm, nếu là tập chung 3 cường giả một chỗ thì quả là khó tìm ra ở trên thế giới này.

"Cho ngươi!"

Gã cường giả mặc quân trang tực giận không thôi, hắn không thể chịu được cảnh bị một cao thủ bình thường bức bách đến mức thủ cước rối loạn, việc này quả là một nỗi sỉ nhục đối với hắn.

Chiếc tủ đột nhiên bị ném văng ra ngoài, mang theo thế lôi đình nhắm thẳng về phía Lưu Bưu.

Hai người cách nhau hơn 20 thước, chiếc tủ bảo hiểm được phóng ra nhanh như điện chớp, trên không trung hóa thành một đoàn hư ảnh, dấy lên một trận cuồng phong, khí thế như vạn mã bôn đằng.

Đây là một cú ném toàn lực!

Cũng ngay tại lúc chiếc tủ bảo hiểm rời tay thì thân thể gã cường giả mặc quân phục tăng tốc, phóng theo phía chiếc tủ mà đi...

Đây đúng là kết quả mà hắn dự tính.

Vô luận là chiếc tủ đó đập chúng Lưu Bưu hay không, hắn cũng có thể mượn thế ném lôi đình này phá vây; hắn tin tưởng, không ai có thể tiếp được một cú ném toàn lực của hắn.

Với sức nặng vốn có của chiếc tủ, lại thêm lực toàn thân của cường giả thêm vào cú ném, lực công phá này là không thể tưởng tượng, chiếc tủ nho nhỏ kia không khác một viên đạn pháo mở đường...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-544)