← Ch.484 | Ch.486 → |
"Két!" Một tiếng, bởi vì lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đường mà tạo ra, không khí tràn ngập mùi cao su khét.
Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan chậm rãi từ trên xe bước xuống.
Xe máy dừng lại bên cạnh lề đường, nơi này có vẻ tối tăm bởi vì có một cây cổ thụ lớn chắn mất ánh đèn.
Hơn ba mươi thước phía xa là một khu giải trí có tên là "Á Châu Mộng Huyễn Thành" Nơi thuộc về phạm vi thế lực của người Indo, hơn nữa nơi này còn là căn cứ huấn luyện của người Indo, hầu như toàn bộ phụ nữ người Indo nhập cư trái phép đều lưu chỗ này một thời gian ngắn, khoảng một tuần lâu thì vài tháng.
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan đem hai thanh đao nhẹ nhàng rút từ chỗ bình xăng ra, thanh âm kim loại ma sát phát ra thật ghê người.
"Chỗ này ngươi khá quen thuộc, nói xem chúng ta bây giờ làm gì?" Tô Đại Phong nhẹ nhàng dùng vải cuốn chặt bàn tay mình với chuôi đao chỉ có như vậy khi trong hỗn loạn đao mới không tuột khỏi tay, phải biết rằng người thường thể lực có hạn, khi liên tục vung lên chém ra hơn mười đao, sau đó đại bộ phận mọi người đều có cảm giác mệt nhọc. Mà nếu buộc chặt vào tay, như vậy có thể bảo đảm dù thể lực tiêu hao nghiêm trọng nhưng trong tay vẫn nắm vũ khí, sẽ không gặp phải đối kháng cường liệt mà bị rơi.
"Ở đây phòng bị rất nghiêm ngặt, hơn nữa phòng ở có kết cấu rất phức tạp, trước đây khi cảnh sát càn quét qua cũng rất khó bắt được người, biện pháp duy nhất của chúng ta là đột nhập vào, tốc độ phải nhanh, nhớ kỹ chúng ta nhất định sẽ gặp phải phản kháng kịch liệt, chỉ cần là người nào phản kháng sẽ là kẻ địch của chúng ta!" Khóe miệng Muhammad Ridwan nổi lên một tia ác độc, phảng phất như người hắn sắp sửa giết căn bản không phải là đồng bào của hắn.
"Ngươi định làm thế nào?" Tô Đại Phong cảm giác được luồng oán độc phát ra từ khuôn mặt Muhammad Ridwan, không khỏi tò mò hỏi.
"Thực ra, lần này chúng ta đem đám phụ nữ đến chính là chuẩn bị đơn độc ra làm riêng, lão đại của nơi này là huynh đệ sinh tử cùng chú của ta, bọn họ cùng nhau tại Mỹ gây dựng sự nghiệp. Thế nhưng người nọ lại thành lão đại, mà chú của ta chỉ trở thành tay chân mang danh kim bài, mặc dù là kim bài nhưng không có bất luận quyền lợi gì, thậm chí chú của ta khi gặp khó khăn, cần mười vạn USD, thế nhưng vị kia cũng không chịu giúp đỡ..."
Chỉ ngắn gọn nói mấy câu. Tô Đại Phong rốt cuộc hiểu rõ tại sao mình dễ dàng lừa tên thanh niên lãnh khốc này như vậy, hắn lại dễ dàng đầu nhập làm thủ hạ của người Trung Quốc như thế. Tất cả đều bởi vì nội bộ bọn họ sớm đã xảy ra mâu thuẫn. Cái chết của Frenky Ridwan cũng chỉ là một mồi lửa mà thôi.
Hai người không nói gì thêm nữa. Cầm một cái áo khoác che thanh đao trên tay chậm rãi đi tới khu giải trí. Lúc này còn rất sớm. Khu giải trí vừa mới bắt đầu mở cửa. Vẫn chưa có khách tới.
Phần lớn người tới tới nơi này tiêu tiền đều là một ít kẻ hạ tầng xã hội Mĩ Quốc. Bởi vì ở chỗ này tiêu phí tương đối rẻ. Năm mươi USD, thậm chí ba mươi USD là có thể kiếm một cô gái Indo xinh xắn. Đương nhiên thời gian bị hạn chế. Chỉ từ mười năm phút đến bốn mươi lăm phút. Căn cứ theo quy định đã đặt sẵn.
Thời gian càng lâu tiêu phí càng cao, gia tăng thêm giờ cũng có thể. Mỗi nửa giờ năm mươi USD. Cho nên phần lớn người tới nơi này tiêu phí đều khống chế thời gian ở khoảng mười năm phút đồng hồ.
Nhưng dù sao cũng chớ xem thường việc buôn bán này. Một cô gái hơi có chút nhan sắc ở đây một ngày đêm chí ít có thể kiếm được hơn một nghìn USD. Cho dù bị Xà Đầu khấu trừ hai phần ba. Thu nhập của mấy cô gái này cũng tương đối cao. Có thể kiếm được hơn ba trăm USD một ngày. Gặp phải khách hào phóng lại được nhiều hơn thế. Cái này đối với mấy cô gái nghèo từ Indonesia tới tuyệt đối là một thu nhập rất lớn. Cho nên một hắc bang nếu như có thể tại Mỹ khống chế một khu giải trí. Vĩnh viễn không cần lo lắng không có phụ nữ...
"Tiên sinh... Ngài là?"
Khi hai người vừa đi qua chiếc cửa tròn. Một đứa bé giữ cửa cúi đầu khom lưng nghênh tiếp. Chỉ có điều Khi hắn ngẩng đầu nhìn Muhammad Ridwan khuôn mặt lập tức sửng sốt. Cảm giác khuôn mặt này có điểm quen thuộc. Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
"Xin lỗi!"
"Muhammad... A...!"
Muhammad Ridwan nhảy lên, thình lình Giơ tay cái áo khoác bay lên, đứa bé giữ cửa vừa mới nhớ ra liền phát ra tiếng kêu kinh ngạc, ánh đao giống như sao băng xẹt qua cổ họng hắn, chặt đứt thanh âm của hắn, một đạo máu tươi rực rỡ dưới ánh đèn vọt lên...
Nhìn Muhammad Ridwan bước đi tới đại sảnh, thanh đao rê xuống, máu tươi trên ngọn đao còn tí tách rơi, trái tim Tô Đại Phong một hồi sợ hãi, giống như có một bàn tay gắt gao xiết chặt vậy.
Thực ra Tô Đại Phong chỉ chuẩn bị đến để phá hoại thôi mà không nghĩ đến giết người.
Rất rõ ràng đứa bé giữ cửa này hắn có biết, thế nhưng thanh đao sắc bén không chút do dự, sạch sẽ lưu loát, một đao trí mạng bổ tới.
Muhammad Ridwan tựa như con sói ở bên trong đại sảnh nuốt chửng sinh mệnh đồng bào của hắn, tay hắn tựa như một cỗ máy chẳng biết mệt mỏi liên tục vung đao, tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi rất nhiều tên phục vụ còn không kịp phản ứng mạng đã xuống Hoàng Tuyền, một bãi máu tươi chảy lênh láng bên trong đại sảnh, hai lão già da đen vừa mơi bước xuống lầu thấy không trung tràn ngập máu tươi, sợ đến nỗi lập tức ngã xuống đất ngất đi.
Tô Đại Phong căn bản không có cơ hội rút đao.
Muhammad Ridwan dường như đem cái chết của Frenky Ridwan và oán hận của bản thân phát tiết trên đám người này...
Hai người không đi thang máy, mà trực tiếp đi cầu thang bộ.
"Ngươi như thế nào rồi?" Muhammad Ridwan cảm giác phía sau không có tiếng động, nhìn lại thấy vẻ mặt Tô Đại Phong tái nhợt, không khỏi hỏi một câu.
"Không có gì".
"Đi, cho tới bây giờ ta cũng chưa bỏ qua bất luận một tên cừu nhân nào" Muhammad Ridwan nghiến răng oán hận nói.
"Đi!" Nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Muhammad Ridwan, khuôn mặt vốn tái nhợt của Tô Đại Phong biến thành trắng bệch, không thể nghi ngờ hắn chính là cừu nhân lớn nhất của Muhammad Ridwan.
"Các ngươi làm gì? A..."
Hai người từ đại sảnh đi lên lầu hai, mà lúc này bắt đầu có sự phản kháng rồi, ra khỏi cửa cầu thang đã bị một nhân viên phục vụ tay cầm khay thấy Muhammad Ridwan cầm thanh đao đầy máu trong tay, không suy nghĩ trực tiếp đem khay đập lên trên người Muhammad Ridwan...
Bởi vì diện tích chật hẹp tuy rằng Muhammad Ridwan tránh được cú đập, thế nhưng nước nóng trên khay đã rơi trên cánh tay hắn, may là Tô Đại Phong đã chém lên cổ người nọ một đao, nếu không người này sẽ chạy mất.
Bọn họ phải tốc chiến tốc thắng, nếu không nhất định sẽ bị vây tại đây.
Phản kháng càng ngày càng kịch liệt, hơn nữa dường như các chỗ lầu khác đều nhận được tin tức, bắt đầu tổ chức chống cự, liên tục có người cầm đủ loại vũ khí xuất hiện trước mặt hai người. Có mộc côn, ghế, chén, khay...
Lầu ba!
Lầu bốn!
Tới lầu bốn, người đã trong tình trạng kiệt sức, miếng vải bó tay đã biến thành màu đỏ, mấu chốt nhất chính là bây giờ trong tay đám người kia đã xuất hiện một ít dao bào, đao trong tay hai người đã không còn ưu thế nữa.
"Đi!" Muhammad Ridwan điên cuồng quát lên một tiếng, chém cụt tay một tên đứng trước mặt, rồi quay người chạy, mà lúc này Tô Đại Phong ở phía sau, toàn thân đẫm máu đương nhiên hắn cũng không bị thụ thương, trên thực tế phần lớn máu đều là do Muhammad Ridwan chém kẻ khác rồi vẩy lên người hắn.
Hai người quát lên một tiếng bỗng nhiên quay người nhảy xuống phía dưới, vốn là toàn lực chống lại hai người, sáu người Indonesia vây cùng một chỗ đều sửng sốt ngẩn người, trong tích tắc hai người đã biến mất sau cửa cầu thang.
"Loảng xoảng" Một tiếng, Tô Đại Phong vừa chạy vừa tháo dây vải buộc, thanh đao rơi trên mặt đất.
"Brưm..."
Tiếng bô xe máy gầm lên giận dữ, tựa như một mũi tên rời cung biến mất dưới ánh đèn hôn ám, phía sau xe vẫn còn truyền đến một trận âm thanh do thanh đao vừa rơi vang lên một loạt tiếng "Loảng xoảng loảng xoảng..."
"Thế nào rồi?" Tô Đại Phong dùng cồn tiêu độc giúp Muhammad Ridwan, băng bó vết đao trên người hắn. Tô Đại Phong không thụ thương là bởi vì hắn vẫn trốn phía sau Muhammad Ridwan, mà Muhammad Ridwan lại không có vận khí tốt như vậy, không chỉ lưng lúc chạy trốn bị chém hai đao, trên mặt cũng bị chém một đao, vết thương nhợt nhạt tuy rằng không sâu, nhưng lại rất dài, từ trán kéo đến khóe miệng, nếu lệch một chút là chém tới con mắt rồi.
"Không có việc gì, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Muhammad Ridwan chịu đau hỏi.
"Ta vốn đang có một kế hoạch, chỉ có điều hiện tại ngươi đang bị thương..." Tô Đại Phong chần chờ một chút, hiển nhiên vì Muhammad Ridwan thụ thương đã ảnh hưởng tới kế hoạch.
"Ta nghĩ khuya hôm nay đã không làm thì thôi, nếu là làm phải bức bách bọn họ cùng chúng ta đàm phán mới thôi" Tô Đại Phong nói.
"Không có việc gì, ta chịu được, lần này, phá ở chỗ nào..."
Muhammad Ridwan thình lình đứng lên, đôi mắt mắt lộ ra hung quang, nghiến răng dùng băng gạc quấn quanh trán như là người đang để tang vậy.
Thấy khuôn mặt Muhammad Ridwan kiên nghị như vậy, Trương Dương âm thầm quan sát cũng không khỏi nhìn người Indonesia này với cặp mắt khác xưa, người này nếu như đi theo Tô Đại Phong mà không chết, ngày khác nhất định thành công vang dội.
Bất luận cái gì hắn theo Tô Đại Phong, một kẻ người Trung Quốc đối với việc giết chết người Indonesia không có bất luận cảm giác tội lỗi gì.
Đi đâu phá tiếp đây?
"Quay về Á Châu Mộng Huyễn Thành, chúng ta vừa đập nơi đó, vậy vị huynh đệ của chú ta nhất định sẽ đến đó!" Trên mặt Muhammad Ridwan lộ ra một nụ cười gằn.
← Ch. 484 | Ch. 486 → |