Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 089

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 089: Quét sạch lũ cẩu!
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khiến cho Trương Dương vui mừng chính là, Mãi Mãi Đề kia vẫn chưa cường đại đến nỗi sắp xếp người giám sát ở mỗi một con đường, Trương Dương cõng Lưu Bưu mệt đến nỗi thở phì phò, kích thước Lưu Bưu đúng là lớn hơn rất nhiều so với Trương Dương, mặc dù hơi thấp hơn so với Trương Dương một chút, nhưng tứ chi tựa như một con tinh tinh cường tráng, ngực chắc nịch, ít nhất cũng phải một trăm bảy mươi cân, dùng lời nói của Trương Dương đúng là đặc trưng điển hình của 'đầu óc ngu si, tứ chi phát triển', vì lời này, mà hai người không ít lần khua môi múa mép đấu khẩu với nhau.

Từ dưới con đê chống lũ đi tới một bãi cỏ công viên ở ngoài sông, sau khi buông Lưu Bưu xuống, Trương Dương bỗng xụi lơ trên đất, liên tục chạy trốn mấy giờ, sự tính toán cùng sự tiêu hao thể lực với cường độ cao, đã khiến cho tinh thần thể lực của hắn bị rút kiệt.

"Trương Dương, thế nào, còn chống đỡ nổi không?" Lưu Bưu quan tâm nói.

"Không việc gì, chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị một chút, ngươi đói bụng không?" Trong bóng tối, Trương Dương cảm giác dạ dày như đang dời sông lấp bể, sự tiêu hao thể lực và trí óc làm cho hắn sinh ra cảm giác đói mãnh liệt.

"Cái đó...."

"Cô cô....."

Lưu Bưu vốn định nói không đói, nhưng lời còn chưa nói, bụng lại réo lên trước, nhất thời hắc hắc cười gượng vài tiếng.

"Ngươi hãy ở chỗ này chờ ta, chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị công việc một chút, ta không muốn ngày mai có người phát hiện được hai thi thể ở trong sông." Trương Dương quyết đinh cõng Lưu Bưu tới bên trong khe vài tảng đá lớn bên bờ sông sau đó nói.

"Trương Dương........" Lưu Bưu nhìn theo bóng lưng đang đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Hả?"

"Cẩn thận một chút."

"Hắc hắc, yên tâm, chúng ta đều sẽ không chết đâu, bởi vì, chúng ta là người xấu mà!" Trương Dương hắc hắc cười nói.

"Ân ân, chúng ta còn phải sống để làm hại mỹ nữ trong trường học nữa....."

Thấy Trương Dương rời đi trong màn đêm, trong lòng Lưu Bưu nổi lên sự ấm áp, Trương Dương này là người hắn phi thường hiểu rõ, trong hèn mọn còn có thiện lương. Hắn sẽ không dễ dàng giao du cùng với người khác, nhưng một khi để hắn tiếp nhận người đó, thì hắn sẽ nhận người đó làm huynh đệ chân chính.

Cũng chính vì Lưu Bưu hiểu rõ Trương Dương, cho nên mỗi khi Trương Dương gặp phải phiền toái thì Lưu Bưu đều sẽ vì Trương Dương mà ra mặt, chuyện lần trước với Lữ Phi chính là ví dụ điển hình.

Sau khi rời khỏi Lưu Bưu, Trương Dương tìm một chỗ có ánh đèn yếu ớt kiểm tra lại tiền trên người một lần, nhất thời sầu não đến hộc máu, hơn ngàn nguyên trên người không biết từ lúc nào chỉ còn hơn năm trăm nguyên, hiển nhiên là hoảng loạn trong lúc chạy nạn nên bị rơi, có lẽ là rơi lúc ở trong sông. Đương nhiên, rơi ở đâu cũng không quan trọng, mà quan trọng chính là, hắn chỉ còn lại năm trăm nguyên thôi.

Cởi y phục trên người đã rách nát vứt vào thùng rác trong công viên, Trương Dương cởi trần, mặc một cái quần lót, hắn hóa trang thành bộ dáng người đi bơi vào buổi tối rồi đi tới một cửa hàng cạnh bờ sông. Cửa hàng này rất rất nhỏ, tựa như một cái buồng điện thoại trên đường phố, chủ yếu cung cấp đồ uống và đồ ăn nhẹ cho dân hưu nhàn trong thành phố và du khách. Ở trong công viên này cứ cách một khoảng cách lại có một người.

"Đại tỷ, giúp ta mua vài bình dinh dưỡng ăn liền và bánh quy, sắp chết đói rồi....." Vẻ mặt Trương Dương phi thường tự nhiên.

"A.... ta nói tiểu ca, bộ dáng này nửa đêm canh ba sẽ dọa chết người đó...." Một thiếu phụ trong cửa hàng đang chăm chú xem ti-vi, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Trương Dương cởi trần nhất thời bị dọa nhảy dựng lên.

"Khục khục..... Đại tỷ, tên trộm trên bờ sông cũng quá lợi hại. Mấy anh em chúng ta bơi lội trên sông, quần áo đều bị trộm mất. Ta còn coi là tốt, còn có cái quần ngắn. Chứ mấy gia hỏa kia hiện tại còn đang trần truồng nấp ở trên sông không dám ló đầu. Đại tỷ, ngươi nói xem, thế này thì còn gì là thế đạo a....."

"A........ ha ha ha...." Thiếu phụ kia nhất thời cười rộ lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

"Tiểu ca, ta có thể không giúp được ngươi, ta ở đây trừ đồ ăn còn có đồ uống.... Hì hì...." Thiếu phụ vất vả khống chế cười, che miệng lại nói.

"Ân ân, ta tự mình nghĩ biện pháp vậy, trước tiên mua cho bọn chúng đồ uống, sáu bình dinh dưỡng ăn liền, còn lấy ít bánh quy kem, đúng, cái kia........"

Thiếu phụ nhìn bộ dáng thảm hại của Trương Dương thì một bên cười trộm một bên lấy túi ni lông.

"Tiểu ca, tiền của ngươi thật ra được cất ở chỗ tốt nào a....." Thiếu phụ mi nhãn như tơ, nhận chỗ tiền ướt dầm dề, con mắt liếc qua chiếc quần ngắn của Trương Dương một cái.

"A..... khục khục... Cẩn thận chút là được, cẩn thận chút là được...."

Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, lúng túng nói. Thiếu phụ này khẳng định là cho rằng hắn đem tiền cất ở trong quần ngắn phòng trộm cắp, cho nên mới có ánh mắt mập mờ như vậy, bất quá, điều này cũng tránh đi rất nhiều phiền toái, rõ ràng y phục đều bị trộm mất, trên người mình vẫn có tiền, có lẽ cũng không mua được y phục nên cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, dứt khoát phải cho bọn họ mỗi người một cái phao cứu sinh che thân thể mới trở về nhà được.......

"Ha ha.... Tiểu ca, ngươi thật sự có tài đó....... ha ha... Các ngươi lát nữa sẽ từ đâu đi? Ta rất muốn xem xem mấy đại nam nhân đem phao cứu sinh làm quần ngắn để mặc, hì hì...." Thiếu phụ hiển nhiên là một nữ nhân hoạt bát vui tươi cởi mở, nghe một câu của Trương Dương, nhất thời thoải mái cười to lên.

"Khục khục.... vậy khiến ngươi thất vọng rồi, chúng ta lát nữa sẽ tìm nơi ít người rời đi, sợ bị quản lý thành phố bắt đi a, bộ dạng vậy, tựa hồ có chút tổn hại tới phong hóa (1), hiện tại thành phố C chính là thành phố văn minh vệ sinh toàn quốc a." Trương Dương nhận túi ni lông nói.

"Đó là đó là, quản lý thành phố không việc gì phải đánh chết mấy người, ngày mai trên báo nói quản lý thành phố đánh chết một đám người bị bệnh thần kinh dùng phao cứu sinh làm quần ngắn vậy thì có thể hỏng bét, tiểu ca, ta ở đây có cho thuê phao cứu sinh, bất quá, bây giờ trời lạnh cũng không có mấy người bơi lội, đều đặt phía sau đình, người chờ chút...."

Thiếu phụ tựa hồ tâm tình rất tốt, vô cùng nhiệt tình vội vàng từ trong quán đi ra, chạy đến phía sau đình vén tấm vải nhiều màu lên, che bên trong một đống phao cứu sinh, có phao cứu sinh nhiều màu, cũng có cả loại săm xe ô tô rất lớn.

Cuối cùng, Trương Dương chọn ba săm xe màu đen, trên thực tế, Trương Dương chỉ cần một cái, nhưng vì tránh sự hoài nghi của thiếu phụ, không thể không mua nhiều hơn hai cái. Dù sao hắn lúc đầu mua sáu bình dinh dưỡng ăn liền và một ít thức ăn, nếu chỉ cần một cái săm xe hiển nhiên sẽ làm cho người ta hoài nghi.

"Đại tỷ, đi nha."

Trương Dương xách túi ni lông lên, vác mấy cái săm xe, mà thiếu phụ thấy bộ dáng Trương Dương liền cười ngặt nghẽo. Hiển nhiên, trong đầu nàng vẫn ảo tưởng bộ dạng mấy nam nhân trần như nhộng mỗi người mang một cái phao cứu sinh đi trên đường quốc lộ.

Rất nhanh, Trương Dương quay về đến vị trí khe đá Lưu Bưu nán lại.

Đột nhiên, Trương Dương bị dọa đến cả người đầy mồ hôi lạnh. Trong bóng tối không thấy bóng dáng của Lưu Bưu đâu.

Chẳng lẽ phát sinh tình huống?

Trương Dương không dám hét lên, nhẹ nhàng lục lọi bên trong khe đá.........

"Hoa...." Một tiếng nước rất nhỏ vang lên. Một cái đầu từ trong nước nhô ra, "Ta ở đây nè."

"Tại sao trốn ở trong nước?"

"Vừa rồi trên sông có một thuyền tuần tra dùng ánh đèn soi bờ sông, ta liền ẩn mình ở trong nước, ***, chút nữa thì chết sặc." Lưu Bưu hùng hùng hổ hổ bò lên.

"Xuồng tuần tra!"

Trương Dương đột nhiên một trận lo lắng, đối phương cư nhiên nghĩ tới bọn họ có thể từ đường sông chạy trốn, hiển nhiên, muốn quang minh chính đại ngồi trên săm xe ung dung rời khỏi thành phố C đã không có khả năng rồi.

"Tới đây, ăn một chút trước đi. Bổ sung chút dinh dưỡng và thể lực!"

Hai người một trận sói nuốt hổ vồ, đem một túi đồ ăn tiêu diệt hơn nửa lúc này mới thoải mái nằm trên đá nghỉ ngơi.

"Trương Dương, ngươi nói chúng ta sẽ không chết?" Lưu Bưu nằm trên tảng đá nhìn bầu trời đầy sao nói.

"Chết thì mỗi người bắt buộc phải trải qua, mỗi người đều sợ chết, trên thế giới này, không ai không sợ chết, bằng không, nhiều đế vương từ xưa sẽ không mong muốn thuật trường sinh bất lão. Vì thế, mỗi một người đều sợ cái chết. Tịnh sẽ không vì ngươi địa vị cao quý thấp hèn mà không thấy sợ hãi, bất quá, cái chết làm người ta sợ, lại không cách nào trốn tránh, sinh lão bệnh tử, kỳ thật là hiện tượng tự nhiên. Rất nhiều người biết, rất nhiều người hiểu được. Nhưng không có mấy người có thể nhìn thấu..... Nếu ngươi muốn nhận được một đáp án cụ thể, vậy thì, ta cho rằng, cái chết nếu đã không cách trốn tránh. Vậy chúng ta hà tất phải sợ hãi? Nếu có cơ hội sống, mỗi một người đều biết quý trọng, trên thế giới này, không có mấy người sẽ nguyện ý vứt bỏ mạng sống của mình, khi mạng sống thực sự phải rời khỏi, chúng ta cũng phải dũng cảm đối diện......."

Trương Dương chậm rãi lặp đi lặp lại lời của Tiêu Di Nhiên, một chữ không thiếu, trong đầu đều là nụ cười ngọt ngào quyến rũ của Tiêu Di Nhiên, cả nụ hôn kích tình nóng bỏng. Sau khi nói xong, thở một tiếng thật dài, lần từ biệt này, không biết năm nào tháng nào mới gặp lại.

Khiến cho Trương Dương vui mừng chính là, lão nhân kia đã hứa sẽ bảo vệ sự an toàn của Tiêu Di Nhiên. Người có thân phận giống như vậy hứa hẹn hẳn là sẽ không có vấn đề.

"Trương Dương, nếu ta phải chết, ta cũng phải giết chết lão tặc kia sau đó mới chết, lão tặc đó đã bức tử đại ca ta!" Lưu Bưu đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt dữ tợn nói.

"Giết hắn? Chúng ta trước tiên phải nghĩ làm thế nào sống sót rời khỏi thành phố C." Trương Dương lại thở dài một cái, hắn biết Lưu Bưu vẫn sùng bái Tiêu Viễn Hành, lần này cái chết của Tiêu Viễn Hành đối với hắn là một đả kích rất lớn.

"Trương Dương, ngươi nói tại sao Tiêu Viễn Hành lại không phản kháng? Thế lực của hắn cũng rất lớn đó chứ!" Lưu Bưu thấy Trương Dương tựa hồ đối với việc giết chết Mãi Mãi Đề tỏ ra không có hứng thú, vẻ mặt buồn bực lại nằm người xuống.

"Tiêu đại ca không phản kháng là bởi vì hắn không có khả năng phản kháng, hơn nữa, hắn còn phải lo lắng cho sự an toàn của muội muội hắn và Thất ca, băn khoăn của hắn nhiều lắm, ngươi cũng nghe được, chính là Thất ca tựa hồ cũng rất kiêng kị Mãi Mãi Đề, có thể thấy được thế lực của hắn đã lớn tới mức không dám tưởng tượng, ta chỉ có chút không hiểu quan hệ của bọn họ, bọn họ tựa hồ là địch nhân, nhưng nhiều khi bọn họ lại càng giống như bằng hữu, ngươi chú ý tới không?"

"Đúng a đúng a, lúc Mãi Mãi Đề kia bước vào đại sảnh còn ôm lấy lão đầu khóc, nhìn bộ dáng hai người hẳn là rất quen thuộc."

"Đúng vậy, ngươi thấy bọn họ đều mang theo rất nhiều người tới đổ trường, nhưng tựa hồ bọn họ chẳng những tâm tư không xuất hiện tình huống phát sinh không thể khống chế. Dù sao, dưới loại hoàn cảnh này là rất nguy hiểm, nếu một bên đột nhiên làm khó dễ, sẽ rất dễ dàng dẫn tới hậu quả khó lường, mà bọn họ tựa hồ đều không lo lắng đến vấn đề an toàn này, nói cách khác, bọn họ là địch của nhau, nhưng lại tín nhiệm lẫn nhau....."

Trương Dương mày nhíu chặt, hắn càng nghĩ càng không thông, nghĩ không thông Thất ca, Mãi Mãi Đề, cả quan hệ giữa lão đầu nữa.

"Đát đát đát......."

Đang lúc Lưu Bưu muốn nói, xa xa truyền tới một thanh âm động cơ nổ vang đến điếc tai. Một chiếc xuồng máy cuộn sóng tựa như đàn cá đang lớp lớp quay cuồng.

"Là xuồng máy!"

"Trốn đến phía sau tảng đá đi, không kịp rồi, ngàn vạn lần đừng động đậy!"

Trương Dương mạnh mẽ đổ người xuống phía dưới tảng đá, núp sát. Lưu Bưu cũng lăn xuống, hai người khẩn trương đến nỗi cả người đều là mồ hôi, tảng đá quá thấp, không cách nào che lại thân thể bọn họ. Cũng may chính là, ánh đèn sáng trưng kia chỉ lướt qua phía trên tảng đá, mặc dù chiếu vào người bọn họ, nhưng căn bản không dừng lại, hiển nhiên, người trên thuyền cũng không cẩn thận nhìn.

"Mẹ nó, còn có để cho người ta sống hay không a!" Nhìn thấy chiếc xuống mày rời xa, Lưu Bưu bò lên trên tảng đá, khập khiễng chân mắng to.

"Bọn họ đúng là vốn không cho chúng ta con đường sống." Trương Dương cười khổ nói: "Chúng ta đi thôi, còn không đi, ở trên bờ sông này có lẽ cũng sẽ có người đến tìm ra, khi chúng ta tới chỗ này đã lưu lại quá nhiều manh mối.

"Chúng ta vẫn đi đường sông?" Lưu Bưu sửng sốt.

"Ngoại trừ đường sông chúng ta còn có đường đi sao? Đường sông này cũng không ngừng có xuồng máy tuần tra. Nếu chúng ta vọng tưởng ngồi xe, tiêu tiêu sái sái rời khỏi thành phố C, có lẽ không cần nghĩ nữa, ta có thể khẳng định, hiện tại tất cả các con đường rời khỏi thành phố C đều đã bị phong tỏa rồi. Bọn họ có năng lực, cũng có cả tài lực. Vì thế, chúng ta đã không còn lựa chọn, kỳ thật, nếu chúng ta y phục, giày dép sạch sẽ ngươi lại không khập khiễng chân, chúng ta ngược lại có thể quang minh chính đại đi ra ngoài, dù sao, bọn họ không quen thuộc thành phố C bằng chúng ta, đáng tiếc, với bộ dạng hiện tại của chúng ta, đi ra ngoài chẳng khác nào chịu chết....."

"Nhưng ruột xe này ở trên sông mục tiêu lại quá lớn. Chỉ cần xuồng máy tới thì không cách nào thoát được, làm sao bây giờ?" Trương Dương nhìn mấy cái vỏ ruột xe mày chau mặt khổ nói.

"Ta nghĩ đến một biện pháp, đưa vải băng của ngươi cho ta, cả y phục trên người cũng cởi xuống."

Trương Dương nhận lấy vải băng và y phục của Lưu Bưu, đem cái quần đã rách nát tan tành dùng vải băng buộc chặt, bắt đầu tìm xung quanh vài viên đá nhỏ đặt vào trong ống quần, biến thành một cái túi, lại tìm dây lưng y phục lúc đầu vứt trong thùng rác mang trở lại.

Thấy vẻ mặt chăm chú cân đo sức nặng viên đá, cẩn thận quấn chặt ống quần, Lưu Bưu nhìn không hiểu gì cả, hắn nghĩ không ra mấy món đồ này cùng với việc trốn chạy của bọn họ có quan hệ gì.

"Lưu Bưu, thể trọng của ngươi là một trăm bảy mươi cân, mà ta là một trăm ba mươi tư cân, túi đá này là của ngươi, túi này là của ta, chúng ta mỗi người một cái săm xe, săm xe có thể được tháo hơi để khống chế độ cao. Chúng ta phải khống chế săm xe mang theo tảng đá đó làm cho chúng ta vừa khít ở dưới mặt nước.

"A... vậy vậy.... chúng ta làm thế nào để thở?" Lưu Bưu trợn mắt há mồm.

"Này." Trương Dương từ trong túi ni lông lấy ra hai hộp đựng sữa, đem ống mút ở trên đó bỏ xuống đưa cho Lưu Bưu nói.

"Ha ha ha.... Chúng ta chẳng phải là trở thành tầu ngầm rồi còn gì!" Lưu Bưu nhất thời mặt tươi như hoa nói.

"A a, cái này cũng chỉ là biện pháp tạm thời, bởi vì, ống mút quá ngắn, hơi hơi có chút sóng gió liền sẽ bị chìm ngập, chúng ta bây giờ chỉ cần rời khỏi phạm vi thành phố C, thì không cần ở dưới nước nữa, chúng ta có ba cái ruột xe, chúng còn có thể thay nhau nghỉ ngơi, sau khi ra khỏi thành phố C có thể nằm ngủ ở trên săm xe...."

"Biện pháp tốt, biện pháp tốt a, ***, Trương Dương, lúc nào trở nên thông minh vậy, ta nhớ thành tích kiểm tra của ngươi luôn đứng ở thứ 53 mà." Lưu Bưu mừng rỡ.

Trương Dương nhất thời khuôn mặt đỏ lên, khoa của bọn họ năm mươi ba người, nghĩ đến thành tích trước kia hắn liền xấu hổ, tựa hồ, tất cả thời gian của hắn đều tốn vào việc rình trộm, nhớ thành tích lúc tốt nhất chính là đứng thứ 50.....

Sau khi quyết định phương án lộ tuyến chạy trốn, hai người lập tức xuống nước điều chỉnh khí áp của săm xe, cũng may trên người Lưu Bưu còn một chuỗi chìa khóa, trên chùm chìa khóa móc một con dao gọt hoa quả nhỏ, đương nhiên, con dao gọt hoa quả ở trong miệng Lưu Bưu so với chủy thủ cũng nhỏ không đáng bao nhiêu, đây là công cụ khi không có việc gì đành gây án ép buộc dọa nạt học sinh, nghĩ không ra bây giờ lại có tác dụng lớn.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, sau khi xóa một ít dấu vết và đầu mối, vừa đem thức ăn mau chóng buộc lên người, bốn trăm nguyên còn lại cũng cẩn thận cất kỹ, hiện tại, chỗ này là tài sản duy nhất của hai người bọn họ, Trương Dương đã xác định trên người Lưu Bưu không có một xu nào, nghĩ đến một vạn kia, Trương Dương hận không được thừa dịp Lưu Bưu có vết thương trên người hành hung hắn một trận. Bất quá, cuộc phiêu lưu này tốn đủ hơn tám giờ, bởi vì là mùa khô, tốc độ dòng nước chậm, hơn nữa, trên ruột xe của hai người lại buộc đá, tốc độ lại càng chậm đi rất nhiều, nếu không phải bọn họ dùng tay lướt đi, còn không biết phải cần thời gian bao lâu nữa.

Bẩy giờ ngày thứ hai, bọn họ mới rời khỏi thành phố C hơn 60km, trời đã sáng, hai người cũng không dám ở trên sông nữa, nếu lúc này bị phát hiện, vậy bọn họ có thể thực sự là chết không có chỗ chôn, chỉ cần người ta ở trên bờ nổ vài phát súng, bọn họ liền xong đời, bởi vì, Lưu Bưu rời khỏi ruột xe căn bản không cách nào bơi lội, xương của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.......

"***, ta đoán trong số người dân Đông Quốc thì hai chúng ta trắng nhất..."

Trương Dương thấy ngâm trong nước đã tám giờ, da tay hết sức nhẽo nhèo, trắng bệch, tựa như thi thể chết đuối khó coi, lên bờ lúc này cũng là không cách chọn lựa, ngâm trong nước trường kỳ, không bị bệnh cũng sẽ xuất hiện vấn đề.

Hai người ăn chút đồ bổ sung thể lực, nghỉ ngơi một chút sau đó lại chạy đến mấy hộ gia đình cạnh con đê sông tùy tiện trộm vài bộ y phục mùa hè, y phục vẫn còn ươn ướt, chắc hẳn chủ nhân mấy bộ y phục này sau khi giặt liền ra ngoài, bất quá Trương Dương và Lưu Bưu cũng không quản nhiều, mặc dù y phục ướt, dù sao so với mặc một cái quần lót cũng đẹp mắt hơn nhiều.

"Làm sao?" Lưu Bưu mặc y phục xong, thấy Trương Dương đang che miệng cố nén cười.

"Khục khục... Không sao không sao...." Trương Dương ngắm chiếc quần Lưu Bưu đang mặc, chỗ cắt ngắn trên chân, lộ ra tức cười vô cùng.

"Mịa, còn cười lão tử, ta không đúng là một thương binh sao? ***, cái quần kia của ngươi là ta cố ý đưa cho ngươi, nhanh nghĩ biện pháp đi, chúng ta bây giờ phải làm sao, thực sự không thể đi đường bằng chân nữa rồi!" Lưu Bưu thấy con mắt Trương Dương đang ngắm quần mình, giận dữ nói.

"Ân ân, khẳng định không thể đi trên đường, bây giờ mặc dù đã rời khỏi thành phố C, trên thực tế, lái xe từ thành phố C đến đây cũng không tới hai giờ, cực kỳ nguy hiểm, ta đã tính qua tốc độ dòng nước, nếu không đoán sai, đi tiếp 2km nữa hẳn là tới huyện H, chúng ta trước tiên ở đó đổi một bộ y phục giầy dép, bộ dạng hiện tại của chúng ta quá dẫn tới sự chú ý..."

Hai người dìu nhau đi hơn một giờ mới vào tới huyện H, dọc đường bị chó đuổi điên cuồng, đó gọi là mắt chó đánh giá người thấp hèn, hai tiểu tử ăn mặc chẳng ra cái bộ dạng gì cả, trong đó còn một tên khập khiễng chân, cái này đối với đám chó bản địa(2) mà nói, gặp được loại người này thật không dễ dàng, phải nắm chắc cơ hội khi dễ.

"***, sau khi lão tử phát tài, ta phải mua lại hết đám chó trong thôn này!"

Lưu Bưu nhìn theo đám chó dại đuổi theo ở phía sau vẻ mặt buồn bực, nếu không phải trên đùi có thương tích, hắn sớm đã cầm gạch truy sát chúng rồi, Bưu ca hắn ít nhiều cũng từng là lão Đại một phương, lúc lưu lạc lại bị một đám chó khi dễ sao?

"Làm gì?" Trương Dương không khỏi tò mò hỏi.

"Ngươi hỏi làm gì? Không phải là luộc hấp, om riềng chấm mắm tôm(3) làm bữa thịt chó sao!" Lưu Bưu trừng mắt nhìn đám chó xung quanh nói.

"Khặc khặc....."

Trương Dương không nói gì, đương nhiên, Trương Dương dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng được, trong thời gian không dài Lưu Bưu thực sự quay lại giết, tìm tất cả chó quý trong đám chó bản địa phụ cận, cử hành một bữa thịt chó long trọng để trả thù cho bữa tao ngộ không công bằng ngày hôm nay.

Trương Dương không thể tưởng được, đám chó đang vui mừng kia cũng không thể tưởng được, chỉ vì ánh mắt nhìn người thấp hèn của bọn chúng lại mang đến cho mình một cái họa sát thân.

Cuối cùng!

Hai người thấy dòng người dày đặc, không nhịn được thở một hơi thật dài, bị một đám chó quấy rầy tuyệt đối không phải là một chuyện khoái trá.

"Đường quốc lộ này xe nhiều, ngươi ở chỗ này chờ chút, ta tới cửa hàng kia mua mấy bộ y phục!" Trương Dương đỡ Lưu Bưu ngồi xuống ghế của một cái trạm dừng xe buýt.

"Ân, nhanh đi, ta ở chỗ này ngắm mỹ nữ." Trong ánh mắt Lưu Bưu bắn ra dâm quang, nhìn mấy cô gái bên cạnh chờ xe.

(2): thực ra là thổ cẩu.

(3): mấy món thịt chó bên TQ, nhưng đệ biến nó thành mó - Sessiromaru.

Crypto.com Exchange

Chương (1-544)