Vay nóng Homecredit

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 092

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 092: Áo trời không vết chỉ khâu!
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Shopee


Màn đêm bắt đầu lặng lẽ kéo xuống!

Vài giờ tiếp theo, Trương Dương bắt đầu làm việc như điên cuồng, hắn nghiến răng vét nốt hơn hai trăm nguyên trên người ra đi mua một vài công cụ!

Hắn muốn làm một việc lớn long trời lở đất!

Trong lúc Trương Dương bận bịu kinh người, thì hội nghị cử hành thường niên của Cục Công an thành thố C đã kết thúc, mấy vị lãnh đạo Cục khách mời ở các nơi khác đều ở khách sạn Năm sao đang cụng ly chúc mừng nhau.

"Ta hỏi lão Ngô này, trong thành phố cuối cùng là phát sinh chuyện gì nhỉ? Ngươi xuất thân là Điều tra viên, ít nhiều cũng phải biết một chút sự tình chứ?" Nói chuyện chính là Chi đội trưởng của Đội Phòng chống bạo động, đối tượng câu hỏi của hắn là Cục trưởng Công an huyện H.

"Đồng lão, việc này chúng ta nào có biết rõ, hình như thành phố C xảy ra vụ án lớn, bị chết vài người, còn có nổ súng nữa, nghe nói người bị tình nghi pham tội vẫn ở trong phạm vi quản lý của thành phố C." Ngô Cục trưởng thở dài một tiếng nói.

"Nếu vụ án lớn như vậy, tại sao không đưa ra Lệnh truy nã, thông báo trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng, cả trên mạng nữa? Hơn nữa còn không công bố thân phận cụ thể của người bị tình nghi phạm tội, chỉ nói trong đó có một tên bị què chân. Mà biển người mênh mông thế này, ngươi bảo chúng ta bắt người ở đâu?" Đồng đội trưởng nói.

"Đúng vậy, chúng ta ăn cơm xong còn về sớm, nghe nói hướng chạy trốn của bọn người nghi phạm khả năng tới 80% phải đi đến địa bàn của chúng ta, bởi vì hướng đi ra vùng duyên hải bắt buộc phải đi qua chỗ chúng ta!"

"Ân ân, về sớm một chút cũng tốt, a a, em dâu có lẽ chờ đến phát cáu rồi, ta cũng phải về sớm một chút. Mà vừa rồi ở chi đội gọi điện thoại nói đang tạm giữ một tên què chân, kiểu nói chuyện thì thập phần côn đồ cổ quái, nhưng lại không giống những đặc điểm nhân dạng của nghi phạm đã được công bố trên hội nghị. Tên này chân mặc dù có chút khập khiễng, nhưng lại không có bó bột thạch cao, hơn nữa cũng không giống một sinh viên. Ta vốn chuẩn bị báo cáo, nhưng lại sợ nhỡ là nhầm lẫn thì làm trò cười mất, trước tiên về kiểm tra xem kỹ rồi mới quyết định được. Dù sao ta đã dặn dò cấp dưới rồi, ngươi kia nhất định phải giữ lại..... !"

"Reng reng reng...!" Đồng đội trưởng còn chưa nói xong, điện thoại trên người đã vang lên.

"Ân, ta đây, sao thế...? A... a...! Cái gì?"

Đồng đội trưởng tay nắm chặt điện thoại, bộ mặt vốn uy nghiêm trở nên vô cùng si ngốc, mồ hôi trên trán dột nhiên chảy xuống ròng ròng........

"Sao vậy?" Ngô cục trưởng nhíu mày hỏi.

"Tên què chân tạm giam trong chi đội đã bị người ta cướp rồi......!" Đồng đội trưởng thẫn thờ, buông điện thoại xuống lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

"Cái gì?" Ngô cục trưởng bất ngờ đứng bật dậy.

"Ta ta.... ! Ta cũng không rõ.... !"

"Đi, chúng ta lập tức trở về..... !"

Trương Dương sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, lấy ra tấm danh thiếp mà tài xế taxi đã cho hắn rồi gọi điện ở buồng điện thoại.

"Ai vậy.... ? Ta đã giao ban rồi...!" Là thanh âm hào sảng của tài xế đó.

"Nga, ta là ký giả thực tập ban ngày ngồi xe đây, còn nhớ không?"

"Nhớ được, còn nhớ được. Ta như thế nào lại không nhớ chứ, ta đang chờ ngươi gọi điện, có phải muốn phỏng vấn ta hay không? Ta có thời gian, rất nhiều thời gian, có cần ta gọi thêm vài huynh đệ đồng nghiệp cho ngươi không?" Thanh âm tài xế tràn ngập sự vui sướng.

"Khục khục.... Không phải, không phải đâu...! Ta bây giờ phải phỏng vấn một vụ án trong Cục sau đó mới có thể phỏng vấn ngươi."

"Nga, vậy tìm ta làm gì?" Thanh âm người tài xế tựa hồ rất thất vọng.

"Là như thế này, trong Cục đang sắp xếp một vở diễn chống khủng bố, cần một xe taxi phối hợp, ta vừa nghĩ đại ca Ngài rất trọng nghĩ khí, ta liền lập tức gọi điện thoại cho Ngài. Cục Công an cũng đã quyết định, sau khi vở diễn kết thúc, có thể cầm thù lao hai ngàn đồng.... !"

"Ha ha! Tiểu ca quả nhiên là người tốt, ân ân! Ta tới ngay đây, mặc dù ta không ở trong giờ làm, nhưng việc mượn một chiếc xe taxi vẫn rất dễ dàng! Tiểu ca, ngươi lần này phỏng vấn nhất định phải nhớ kỹ phỏng vấn tài xế taxi chúng ta đó. Chúng ta khổ lắm a!"

"Ân ân, được... được mà! Ta đứng ở cửa Đội Phòng chống bạo động chờ ngươi, ta đã cùng bảo vệ nói xong rồi, nhớ kỹ phải bảo mật nha!"

"Được, trong vòng nửa giờ nữa ta sẽ chạy tới, tuyệt đối giữ bí mật!Tiểu ca còn chưa tin vào tính cách của ta sao?"

Tài xế taxi đối với lời nói của Trương Dương tin chắc không nghi ngờ, cao hứng cúp điện thoại. Phải biết rằng, một xe taxi cả đêm cũng chỉ kiếm được khoảng trăm nguyên, lần này có hẳn hai ngàn, nếu trừ đi tất cả chi phí ít nhất cũng có thể đút túi được một ngàn bảy trăm nguyên. Vì vậy cho dù không mượn được xe, ngay cả thuê hắn cũng phải thuê một chiếc.

Rất nhanh chóng tài xế taxi liền kiếm một chiếc taxi đi tới cửa Đội Phòng chống bạo động, Trương Dương đang đứng ở Phòng Bảo vệ đợi chờ.

"Đại ca thực sự tới rất nhanh a!"Trương Dương tới đón, trong lòng không khỏi thở ra một hơi thật dài, nếu tài xế này không đến, lại phải tốn rất nhiều mưu toan.

"A a, làm việc cho tiểu ca khẳng định phải tích cực một chút, bây giờ ta làm gì?" Tài xế cười khanh khách nói.

"Là như thế này, đây là một vở kịch về sự cố khẩn cấp, trên thực tế chỉ có lãnh đạo trong Cục biết. Đương nhiên người bảo vệ kia cũng biết, nếu hắn không biết, xe này của ngươi không cách nào vào được. Hiện tại trước tiên nói đại khái cho ngươi nghe một lần, còn có hơn hai mươi phút, khi qua mười phút nữa ngươi đưa xe tiến đến bên dưới gốc cây kia, thấy không?" Trương Dương chỉ vào phía dưới một cây đại thụ cách tòa nhà một tầng không xa.

"Ân ân, thấy được rồi!" :

"Sau khi ngươi đưa xe đến bên dưới cây vài phút, vở kịch lập tức bắt đầu, trong sân sẽ có âm thanh của súng, sẽ có sương mù, còn có người hét to... Đương nhiên âm thanh súng nổ chỉ là pháo chuột thôi đó, ngươi đừng sợ!"

"Hiểu được, hiểu được, có phải là giả trang nơi này bị quân khủng bố tập kích rất kinh khủng, thử xem phản ứng của cảnh sát nơi này đúng không?" Tài xế nhìn viên pháo chuột trong tay Trương Dương, gật đầu lia lịa.

"Ha ha, đại ca đúng là người thông minh, ta vừa nói ngươi đã hiểu, lúc đầu khi lãnh đạo Cục nói với ta phải mất nửa ngày mới hiểu rõ đấy!" Trương Dương tiện tay vỗ mông ngựa một cái tâng bốc tài xế lên tận mây xanh.

"Hắc hắc.... ai, người thân này là ta cũng không có biện pháp, khi hắn mua chiếc xe này đều có hoàn tất thủ tục chính quy, biết vậy vẫn cứ nói đây là xe lậu, động cơ bị đổi số, thẩm tra hàng năm rồi vẫn chưa thể xác định qua. Có lẽ Ngài cũng biết, xe này là mua từ người thân của Đội trưởng ở đây, đương nhiên bọn ta bây giờ cũng không phải muốn tìm phiền toái, chỉ hi vọng Đội trưởng có thể tới đại diện cho ngành cảnh sát chứng thực một lần, chúng ta khẳng định sẽ cảm tạ hắn.... !" Sau khi cùng tài xế xả vài câu Trương Dương lại chạy đến nói với lão nhân ở Phòng Bảo vệ kia.

"Hiểu, hiểu rồi!" Lão đầu bảo vệ vuốt cằm vẻ mặt hiểu biết nói: "Tiểu tử, đừng lo lắng, chỉ cần là xe thân thuộc của Đội trưởng, khẳng định hắn sẽ bỏ qua cho ngươi, chuyện này không phải chỉ là một câu nói sao?"

"Cám ơn lão bá, lát nữa lái xe đi vào. Ta đoán hẳn là Đội trưởng phải trở về, lúc hắn thấy xe này liền sẽ hiểu, chúng ta cũng không muốn đem sự tình làm ầm ĩ lên!"

"Ân ân, vừa đi vào Đội trưởng sẽ hiểu được ngay, chuyện này ngàn vạn lần đừng cùng người khác nói, càng nhiều người biết thì đối với ngươi lại càng không hay, hiểu không?" Vẻ mặt lão nhân ngời ngời ra vẻ một bộ dáng túc trí đa mưu lịch duyệt thâm hậu.

"Khẳng định, khẳng định, người thân của ta là một người thành thật. Ta làm cho cái gì cũng không nói thật, chỉ nói tới đây đón người thôi!"

Trương Dương trong khi nói chuyện hướng tới tài xế đứng phía xa vẫy tay ý muốn bảo lái xe tới.

"Yên tâm, chuyện ta làm ngươi yên tâm!" Khi tài xế đem xe chậm rãi tiến vào cửa liền nhếch mép cười nói với lão đầu trông cửa và Trương Dương.

"Ân, phải chú ý giữ bí mật!"

"Ân, ta sẽ không nói lung tung!" Tài xế vỗ vỗ ngực, đưa taxi đi tới dưới tán cây.

"Lão bá, ngươi thấy người thân này của ta thành thật chứ?"

"Ân, bộ dạng trung hậu thật thà, được đấy!"

"Lão bá, ta còn muốn dặn dò cho hắn vài câu. Bảo hắn giữ mồm giữ miệng, đừng nói năng lung tung."

"Được, con người của Đội trưởng chúng ta đúng là muốn như vậy, chuyện này ngàn vạn lần đừng nói lung tung, nói ra với ai cũng không hay, đi đi, kín miệng chút nhé.... ! Hôm nay có chút kỳ quái, trong sân này thế nào lại có mùi hương muỗi nhỉ?" Lão đầu bảo vệ phất phất tay.

"Nga.... ." Trương Dương không khỏi lau mồ hôi trên mặt, còn có năm phút. Trương Dương nhìn thoáng qua cái đồng hồ điện tử trẻ con mà mình tốn năm nguyên đại dương để mua.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Trương Dương ngồi trên taxi lại giả vờ cùng taxi nghiên cứu một chút về thuế xăng dầu, vấn đề thuế qua đường, qua cầu phà..........

Còn có hai phút!

Vẻ mặt Trương Dương thoạt nhìn rất bình thản, nhưng trái tim lại đập kịch liệt, máu cũng chảy rất nhanh, có thể thành công hay không lập tức sẽ biết ngay, chuẩn bị suốt một buổi chiều chính là để xem tác dụng lúc này.

Một phút!

Mồ hôi trên trán Trương Dương chảy như thác nước. Quần áo đều ướt đẫm.

"Tiểu ca, có phải ngươi sinh bệnh rồi hay không?" Tài xế nhờ vào ánh đèn yếu ớt bên ngoài đã thấy mồ hôi của Trương Dương.

"Không không.... Có chút khẩn trương, lần đầu tiên theo dõi loại chuyện này. Hơn nữa không thể cầm dụng cụ chụp ảnh, ta sợ đến lúc đó cuống cuồng đến mức nhớ không được.... !"

"Yên tâm, tiểu ca, tài xế chúng ta không có gì khác, chính là lúc lái xe đầu óc thanh tỉnh, đến lúc đó ta sẽ nhớ chi tiết hộ ngươi, ngươi không nhớ được thì ta nói cho ngươi biết.... !"

"Ân ân... Đến giờ rồi... !"

Đột nhiên!

"Bồng!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-544)