Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0457

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0457: Vạn tượng cực cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Bỗng nhiên Đan Trì lắc đầu cười cười:

- Tựa hồ nói có chút xa. Đời Đan Trì ta, chí hướng lớn nhất, là trùng kiến Vạn Tượng đế quốc. Ta không muốn qua mấy trăm năm sau, Vạn Tượng Cương Vực thành địa bàn của người khác, những thổ dân Vạn Tượng Cương Vực như chúng ta, thành nô lệ của người khác. Cái này là địa bàn của chúng ta, tổ tiên của chúng ta, bọn hắn ở chỗ này chảy mồ hôi, đổ huyết, mở ra một mảnh lãnh thổ, tuyệt không có thể mất ở thế hệ chúng ta.

Những lời này, mặc dù Đan Trì ở Đan Càn Cung, cũng chưa bao giờ công khai nói qua.

Nhưng hôm nay, Đan Trì lại mở rộng cửa lòng.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Giang Trần.

- Giang Trần, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta một tay. Tất cả tài nguyên của Đan Càn Cung, ngươi muốn cái gì, ta cho cái đó.

Đột nhiên ánh mắt Đan Trì sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trong mắt lộ ra ý chân thành.

- Thánh giả, ta tuổi còn trẻ, lại được Thánh giả coi trọng như vậy, há không phải không công thụ lộc?

Đan Trì khoát tay:

- Giang Trần, bổn tọa bình sinh không thích khách sáo. Tuy Vạn Tượng Cương Vực lớn, cường giả Thánh đạo cũng không ít, nhưng những năm gần đây, có thể vào pháp nhãn của ta, lại không có mấy cái. Ở trong trẻ tuổi, càng không vượt qua mười. Mà ngươi, lại là người ta động tâm duy nhất. Ánh mắt nhìn người của Đan Trì ta rất sắc bén, ở trên người của ngươi, ta nhìn thấy một loại Đại Khí Vận. Loại số mệnh này, tuyệt đối là cấp bậc khai cương nát đất. Ngươi cũng đừng vội đáp ứng. Chuyện này, nói rất dễ dàng, nhưng làm, lại gian nan trùng trùng điệp điệp. Ta hi vọng sau khi ngươi nghĩ thông suốt lại nói sau. Mặc dù ngươi không đáp ứng, sự tình hai tông chúng ta kết minh, cũng đồng dạng chắc chắn.

Đan Trì ngược lại rất quang minh lỗi lạc, cũng không có mượn sự tình kết minh đến áp chế Giang Trần.

Giang Trần từ trong ánh mắt Đan Trì, chứng kiến một phần hùng tâm chính thức. Cổ hùng tâm này, đủ để cho Đan Trì phấn đấu quên mình, liều cả tánh mạng.

Khai cương nát đất, thành lập đế quốc, loại sự tình này, đối với bất kỳ một nam nhân nào có dã tâm, có khát vọng mà nói, đều là một hấp dẫn cực lớn.

Giang Trần đồng dạng không ngoại lệ.

Thế giới Võ đạo, vĩnh viễn không tránh được phân tranh, vĩnh viễn không có khả năng né tránh hết thảy phong hiểm.

Giang Trần biết rõ, mình muốn đi tiếp trên con đường này, liền không có khả năng chỉ lo thân mình. Ở trước mặt đại thế, phải làm ra lựa chọn.

Hơn nữa, Giang Trần cũng nhìn ra được, loại hùng tâm tráng chí kia của Đan Trì, thực sự không phải là vì dã tâm cá nhân bành trướng, điểm này, càng khó được.

Cũng là chỗ Giang Trần thưởng thức nhất.

- Đan Trì Thánh giả, tuy Giang Trần ta không phải người có dã tâm bừng bừng, nhưng loại khiêu chiến này, tựa hồ cũng rất thú vị. Nếu có dùng được ít ỏi chi lực của ta, Giang Trần ta tuyệt không chối từ.

Đan Trì cười ha ha:

- Tốt, tốt, tuy không biết vì sao thiên địa dị tượng này xuất hiện, nhưng mà Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện kỳ triệu như vậy, hẳn là dấu hiệu tốt. Mượn khí vận này, tin tưởng hai tông ta kết minh, là một bắt đầu hoàn mỹ.

Đan Trì vĩnh viễn là tự tin như vậy, hăng hái như vậy.

- Nhị vị, tuy Bảo Thụ Tông là chỗ vắng vẻ, nhưng cái này đối với Bảo Thụ Tông mà nói, cũng là một kỳ ngộ. Các ngươi nguyện ý an phận ở một góc, hay nguyện ý đi theo đại thế, trong lòng cũng phải có một lựa chọn. Đợi đến lúc đại thế hình thành, lại lựa chọn, thì đã chậm. Đương nhiên, bất luận lựa chọn gì, đều có phong hiểm. Chuyện này, bổn tọa sẽ không miễn cưỡng các ngươi.

Đan Trì quay đầu nói với Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu.

Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, lúc này cũng đã nghĩ thông.

Hiện tại loại thế cục này, muốn an phận ở một góc là không có khả năng.

Ma chưởng của Cửu Dương Thiên Tông mò tới, thế cục của Vạn Tượng Cương Vực tràn đầy nguy cơ, mà hoàn cảnh quanh thân, cũng là một quả bom hẹn giờ, tùy thời có khả năng bộc phát.

Loại tình huống này, dù Bảo Thụ Tông đào động đất trốn, cũng không có khả năng trốn được.

Bọn hắn rất rõ ràng, lần này nếu không phải Đan Càn Cung ngoài ý muốn xuất hiện, có thể tránh thoát một kiếp hay không, cái kia cũng là không biết.

- Đan Trì Thánh giả, chiều hướng phát triển như thế, Bảo Thụ Tông không có khả năng chỉ lo thân mình. Nguyện ý đi theo bộ pháp của Đan Càn Cung, cống hiến sức mình.

Thiên Diệp Tôn Giả chăm chú mở miệng.

Bất kể như thế nào, có Đan Càn Cung bảo hộ, ở Vạn Tượng Cương Vực, tổng sẽ vững chắc một ít. Dù gặp tai nạn, cũng có Đan Càn Cung chống trước.

Nếu như Đan Càn Cung cũng kháng không nổi, như vậy Bảo Thụ Tông càng không làm được chuyện gì.

Cho nên, bây giờ đối với Bảo Thụ Tông mà nói, lựa chọn sáng suốt nhất, là cột vào chiến xa của Đan Càn Cung, không nên đông muốn tây nghĩ, càng không thể làm cỏ đầu tường.

- Tốt, nhị vị đã sảng khoái như vậy, bổn tọa cũng đem lời để ở chỗ này. Đan Càn Cung ta còn một ngày, thì có Bảo Thụ Tông một ngày.

Cái hứa hẹn này, lại giá trị thiên kim, so với bất luận đồng ý gì thì càng thêm nặng.

Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu nghe vậy đều đại hỉ.

- Còn có ba năm, ba năm sau, tất cả thế lực lớn trong Vạn Tượng Cương Vực, sẽ tụ tập ở di chỉ của Vạn Tượng đế quốc, tế điện Vạn Tượng đế quốc. Loại nghi thức tế điện này, ba mươi năm một lần. Được xưng là Vạn Tượng đại điển. Ở trong đại điển, sẽ đổi mới Vạn Tượng Tiềm Long Bảng một lần, đám đệ tử thiên tài, cũng tìm được cơ hội tiến vào Vạn Tượng Cực Cảnh tu luyện.

- Vạn Tượng Cực Cảnh? Đó là cái gì?

- Loại địa phương Vạn Tượng Cực Cảnh này, kỳ thật mỗi một Vực đều có. Là cường giả Hoàng đạo trong lịch sử của mỗi một Vực, ở lúc hai tay buông xuôi, sẽ tiến vào nơi đây, phóng thích sinh mệnh tinh hoa cuối cùng. Vạn Tượng Cực Cảnh này, kỳ thật chính là Niết bách chi địa của cường giả Hoàng đạo trong Vạn Tượng Cương Vực chúng ta.

Niết bách, kỳ thật là tử vong. Là sau khi cường giả Hoàng đạo, cơ hồ không có xác suất giữ lại trí nhớ kiếp trước khi Luân Hồi, sẽ tiến vào nơi đây.

Cho nên, loại Niết bách này, nói trắng ra là ngồi chờ chết.

Nhưng mà, cường giả Hoàng đạo đối với Hạ Vực mà nói, chính là một số tài phú cực lớn. Cứ như vậy vẫn lạc, không khỏi quá đáng tiếc.

Cho nên, Vạn Tượng Cực Cảnh này, là địa phương giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho cường giả Hoàng đạo.

Để cho bọn hắn ở địa phương này, lưu lại truyền thừa của mình, lưu lại tâm huyết của mình, lưu lại bảo vật của mình, lưu lại hết thảy tâm nguyện của mình...

Đương nhiên, gọi là cực cảnh, kia cũng đại biểu cho có một đường sinh cơ.

Nếu như cường giả Hoàng đạo ở trong cực cảnh, đạt được linh cảm của cường giả Hoàng đạo khác, lấy được đột phá, lĩnh ngộ Hoàng đạo đỉnh phong, lột xác thành Đại Đế.

Như vậy, tuổi thọ thoáng cái có thể tăng lên trên phạm vi lớn.

Đương nhiên, loại sự tình này, ngàn dặm mới có một. Ở trong Hạ Vực khác, từng có qua loại sự tình này.

*****

Nhưng mà Vạn Tượng Cương Vực, lại chưa bao giờ xuất hiện qua cường giả Hoàng đạo tiến vào cực cảnh, phá kén thành bướm, tấn chức Đại Đế.

Loại sự tình xác suất nhỏ đến đáng thương này, không phải ai cũng có vận khí tốt đụng phải.

- Giang Trần, tuổi ngươi còn trẻ, liền đột phá Nguyên cảnh. Thiên phú này ở trong Vạn Tượng Cương Vực, tuyệt đối là nhất đẳng. Chỉ có điều cất bước thấp, tạm thời lạc hậu hơn thiên tài đỉnh cấp của những đại tông môn kia. Bất quá, ba năm, đủ phát sinh rất nhiều chuyện. Ta tin tưởng ba năm sau, ngươi nhất định có thể gắng sức đuổi theo. Trên Vạn Tượng Tiềm Long Bảng, tất sẽ có danh hào của ngươi.

Đan Trì cổ vũ Giang Trần.

Thiên Diệp lão tổ lại hỏi:

- Bài danh bao nhiêu trên Tiềm Long Bảng, mới có thể tiến nhập cực cảnh?

Nghĩ đến Vạn Tượng Cực Cảnh kia hấp dẫn, Thiên Diệp lão tổ cũng không bình tĩnh rồi. Hắn biết đời này mình là không có trông cậy vào. Thế nhưng mà Bảo Thụ Tông lại có mấy trẻ tuổi tài tuấn như vậy.

- Trước 100, có thể tiến vào. Bất quá, Vạn Tượng Cực Cảnh có phân chia cửu trọng. Thứ tự bất đồng, tiến vào cấp độ cũng bất đồng.

- 100 cường, 100 cường...

Ánh mắt Thiên Diệp lão tổ đảo qua trước mặt bọn người Thang Hồng.

Hiển nhiên, hoặc nhiều hoặc ít, trong nội tâm Thiên Diệp lão tổ vẫn còn có chút cách nghĩ.

Diệp Trọng Lâu lại hỏi:

- Đan Trì Thánh giả, Top 100 Vạn Tượng Tiềm Long Bảng này, đại khái cần cảnh giới gì?

- Địa Nguyên cảnh lục trọng, đây là ít nhất. Dù đạt tới Nguyên cảnh lục trọng, cũng phải có thần thông vũ kỹ vượt qua thường nhân, mới có cơ hội tiến vào. Nhưng mà, nếu tới Nguyên cảnh thất trọng, thì trên cơ bản đã ngồi vững.

- Nói vậy, thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực, tu vi đều đã đạt đến Thiên Nguyên cảnh?

Thiên Diệp Tôn Giả vạn phần giật mình.

- Thiên tài đỉnh cấp, nếu như ngay cả Thiên Nguyên cảnh cũng không vào được, vậy Vạn Tượng Cương Vực liền triệt để không có có hi vọng rồi.

Đan Trì thở dài.

- Một ít Hạ Vực cường đại, thiên tài đỉnh cấp, ít nhất cũng là Nguyên cảnh đỉnh phong, nửa bước Thánh Cảnh. Mà thiên tài đỉnh cấp Trung Vực, ít nhất là Nhân Thánh, đột xuất, thậm chí có Địa Thánh. Về phần thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực...

Đan Trì nói đến đây, cũng than nhẹ, tu vi của hắn, ở Vạn Tượng Cương Vực tuyệt đối là yêu nghiệt, không đến trăm tuổi, liền tu luyện tới Địa Thánh ngũ trọng.

Thế nhưng mà, thiên phú như vậy, phóng tới Thượng Bát Vực, cái kia nhiều lắm là ngang hàng với thiên tài nhất lưu, thậm chí, một ít thiên tài đỉnh cấp cũng có thể nghiền áp hắn.

Mà người có thể được xưng thiên tài, đều là dưới bốn mươi tuổi.

Qua bốn mươi, liền không thể nói trẻ tuổi.

Sắc mặt của Thiên Diệp Tôn Giả như mướp đắng, thở dài:

- Chẳng lẽ thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực, còn có Thiên Thánh sao?

- Đó là tự nhiên.

Đan Trì nói đến Thượng Bát Vực, ngữ khí cũng ngưng trọng.

- Khá tốt, loại yêu nghiệt biến thái này, cũng không tính quá nhiều. Ví dụ như Cửu Dương Thiên Tông, Phong Bắc Đẩu kia tính toán lợi hại a? Nhưng mà, so với thiên tài cao cấp nhất của Cửu Dương Thiên Tông, lại không coi là cái gì. Tương truyền, trong trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên Tông, Thiên Thánh cấp, là không dưới hai mươi. Càng có đặc biệt cường đại, tuổi còn trẻ, thì đã đến Thiên Thánh đỉnh phong, có tư thế vấn đỉnh nửa bước Hoàng đạo. Loại yêu nghiệt kia, đều là ngậm lấy chìa khóa vàng sinh ra, mỗi một bước của bọn hắn, đều là dùng xe tốc hành, tập hợp tài nguyên và số mệnh tốt nhất của Thiên Tông. Loại người này, bất kỳ một cái nào, sau vài chục năm, đều sẽ thành nhân vật hô phong hoán vũ của Thần Uyên Đại Lục.

Những lời này của Đan Trì, như nước lạnh xối ở trên đầu Bảo Thụ Tông.

Bọn hắn vốn còn mừng thầm, Bảo Thụ Tông ra yêu nghiệt như Giang Trần, liền có thể hãnh diện rồi.

Thế nhưng mà, phóng nhãn toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, bọn hắn mới biết mình vô tri.

Ngược lại là Giang Trần, sau khi nghe vậy, lông mày thoáng nhíu một phát.

- Nửa bước Hoàng đạo sao?

Giang Trần khẽ gật đầu, tuy Nguyên cảnh cách Hoàng đạo, kém xa vạn dặm, bất quá Giang Trần lại không nhụt chí.

Hắn tin tưởng vững chắc, sớm muộn gì mình sẽ đạt tới một bước kia.

Mà chờ mình đến một bước kia, hết thảy thiên tài, ở trước mặt hắn, đều là phù vân.

Thần Uyên Đại Lục này, không có người nào có tư cách hiểu thiên hơn hắn, ở trước mặt hắn tự xưng thiên tài.

Đã minh bạch chênh lệch, Giang Trần cũng không uể oải, trái lại, động lực tu luyện càng tăng.

- Giang Trần ta có thể ở trong mấy năm, từ Chân Khí cảnh vượt qua ba đại bậc thang, tiến vào Nguyên cảnh. Vì cái gì không thể nhất cổ tác khí, trong mấy năm tương lai, trùng kích Thánh đạo cảnh, thậm chí Hoàng đạo cảnh?

Hiện tại, Giang Trần không thiếu khuyết nhất đúng là tự tin.

Đồng dạng, sau khi Bảo Thụ Tông minh bạch chênh lệch, cũng không hề bảo thủ, chỉ biết thiên kiến bè phái nhàm chán kia.

Thiên Diệp lão tổ không chút do dự nói:

- Đan Trì Thánh giả, Bảo Thụ Tông ta có một yêu cầu quá đáng.

- Cứ nói đừng ngại.

Đan Trì là người tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết.

- Hai tông ta cộng đồng bồi dưỡng Giang Trần, ta hi vọng lại cho mấy đệ tử trẻ tuổi đến Đan Càn Cung đào tạo sâu. Hôm nay thế cục đại biến, những người tuổi trẻ này ở lại Bảo Thụ Tông, ta lo lắng tốc độ tiến bộ của bọn hắn, theo không kịp tình thế biến hóa.

Thiên Diệp lão tổ chỉ chỉ bọn người Thang Hồng:

- Mấy người này, đều là tuổi trẻ tài tuấn của Bảo Thụ Tông ta, mặc dù không bằng thiên tài đỉnh cấp của quý tông, nhưng lại là đệ tử tinh anh nhất của Bảo Thụ Tông ta.

Thang Hồng cùng Giang Trần là bằng hữu thân thiết, Đan Trì sớm đã nhìn ra.

Mà mấy cái khác, như Tạ Vũ Phàm, Liên Thương Hải cùng Thiết Đạt Chí, ở Bảo Thụ Tông, coi như là cấp cao nhất, cùng Thang Hồng đặt song song, đều là Tứ đại thiên tài lúc trước của Bảo Thụ Tông.

Chút việc nhỏ ấy, Đan Trì tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vung tay lên, cười nói:

- Hai tông đã kết minh, đây đều là việc nhỏ. Giang Trần, ngươi cảm thấy như thế nào?

Đột nhiên Đan Trì hỏi ý kiến của Giang Trần, hiển nhiên, hắn cực kỳ coi trọng ý kiến của Giang Trần.

Hắn vừa hỏi, Thiết Long liền có chút ngồi không yên, lòng thấp thỏm. Hiển nhiên, Thiết Long rất lo lắng Giang Trần nhớ thù, sẽ ngăn cản đệ tử Thiết gia Thiết Đạt Chí và Liên Thương Hải tiến về Đan Càn Cung.

Liên Thương Hải và Thiết Đạt Chí, hiển nhiên cũng biết đây là một cơ hội đổi vận mệnh, trong lúc nhất thời, cũng khẩn trương không hiểu, trái tim nâng lên cổ họng, lo được lo mất nhìn Giang Trần.

Giờ khắc này, vận mệnh tiền đồ của bọn hắn, đều nắm giữ ở trong tay Giang Trần, làm sao có thể không lo lắng?

Giang Trần không phải loại người mang thù, sau khi Thiết gia chịu thua, thái độ coi như thành khẩn, cũng đưa tới rất nhiều tài nguyên cầu hoà.

Tuy Giang Trần chưa nói tới tiếp nhận Thiết gia, nhưng lấy độ cao trước mắt của hắn, thật sự không đáng chấp nhặt với Thiết gia rồi.

- Nhiều mấy người, sẽ càng náo nhiệt. Nếu một mình ta đi Đan Càn Cung, sẽ cô đơn lẽ bóng. Theo ta thấy, trẻ tuổi còn phải có người quản một chút. Không bằng Thiên Diệp Tôn Giả tọa trấn Bảo Thụ Tông, Trọng Lâu Tôn Giả dẫn đội tiến về Đan Càn Cung, như thế nào?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)