← Ch.0503 | Ch.0505 → |
Mộc Cao Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, thế mới biết sư tôn dụng tâm lương khổ.
- Đệ tử ngu dốt, kể từ hôm nay, đệ tử chắc chắn rèn luyện Tâm lực, ngày ngày cảnh tỉnh.
- Ân, cửa Tâm lực này, ngươi phải tự mình qua, ai cũng không giúp được ngươi. Đi thôi, hôm nay đi Chí Tôn khu, không nên pha trộn ở Lăng Vân khu nữa.
Cũng không phải Vân Niết trưởng lão xem thường những đệ tử hạch tâm ở Lăng Vân khu kia, mà là đối với Mộc Cao Kỳ kỳ vọng rất cao. Một Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, có thể vì Đan Càn Cung mang đến mấy trăm năm số mệnh, đây tuyệt đối không phải nói suông.
Cho nên, Vân Niết trưởng lão không muốn thấy Mộc Cao Kỳ ở trong những thổi phồng vô căn cứ kia, mất phương hướng chính mình.
Mộc Cao Kỳ bị Vân Niết trưởng lão mắng một chầu, trong nội tâm chẳng những không có không phục, ngược lại đối với sư tôn tràn ngập cảm kích.
Hắn biết rõ, sư tôn mắng hắn, là vì tốt cho hắn.
Nếu như mình thật sự bị những thổi phồng kia làm mất phương hướng, như vậy hết thảy thiên phú, đều là phù vân
- Nhanh đi Chí Tôn khu, Huyễn Ba Sơn đan đấu cũng không còn mấy tháng. Ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng, nhất là Tâm lực, phải vượt qua.
- Vâng, đệ tử lĩnh mệnh.
Mộc Cao Kỳ chân thành trả lời.
- Đi thôi, nếu có nghi nan vấn đề gì, tùy thời đến động phủ của ta thỉnh giáo.
Ánh mắt Vân Niết trưởng lão cổ vũ nhìn Mộc Cao Kỳ.
Động phủ Chí Tôn khu, đích thật là ưu việt. Một khi Giang Trần bước vào Chí Tôn khu, tiến vào địa bàn của mình, liền cảm thấy nơi đây bất phàm.
Trình độ Linh lực nơi đây, vậy mà không kém Bách Lão Phong của những trưởng lão kia chút nào.
Tuy phạm vi của Chí Tôn khu xa xa không bằng Bách Lão Phong, nhưng Linh lực ưu việt như vậy, vẫn khiến cho Giang Trần cảm thấy chuyến đi này không tệ.
So với Lăng Vân khu, độ Linh lực ở đây, ít nhất vượt qua năm ba lần. Hơn nữa, động phủ Chí Tôn khu, đều là thế giới độc lập, có cấm chế phòng ngự của tông môn, không có ấn ký độc nhất vô nhị, là căn bản vào không được.
Nói cách khác, từ nay về sau, Giang Trần hưởng thụ khu vực phương viên trăm dặm độc lập này, chính thức có được một mảnh lãnh địa của mình.
Những tùy tùng kia, mỗi người đều có trang viên độc lập.
Hoàng Nhi ở một chỗ đẹp và tĩnh mịch, chọn trúng một tiểu viện, cấy ghép những hoa hoa thảo thảo kia của nàng tới. Hoàn cảnh nơi này đã đại khí, lại đẹp và tĩnh mịch, rõ ràng cho thấy tốt hơn Lăng Vân khu rất nhiều.
Lăng Vân khu ra ra vào vào, người đến người đi rất nhiều. Xa xa không thanh tịnh như ở đây. Hoàng Nhi hiển nhiên càng ưa thích nơi đây hơn.
Sau khi Giang Trần dàn xếp tốt, một người đi dạo bốn phía vài vòng, hắn ý định tìm một chỗ hiểm trở, an trí Mộc Linh tuyền.
Đi dạo một vòng, Giang Trần chọn trúng một chỗ, tuy không tồn tại hố sâu tự nhiên, nhưng có sức lao động miễn phí như Phệ Kim Thử nhất tộc, Giang Trần tự nhiên không cần lo lắng những chuyện này.
Bảo Phệ Kim Thử nhất tộc khai khẩn một ngày, liền xuất hiện một cái hố to, so với Mộc Linh tuyền nguyên lai còn lớn hơn một chút, với tư cách hồ chứa nước, đó là không thể phù hợp hơn.
Mà vùng này, Linh lực cũng đầy đủ, Giang Trần lại trồng rất nhiều Linh Dược Mộc thuộc tính đến, dùng cái này để che dấu khí tức Thiên Nhất Ngọc Đằng.
Sau khi an trí xong Thiên Nhất Ngọc Đằng, lúc này Giang Trần mới triệu hồi Long Tiểu Huyền, để nó phun Mộc Linh tuyền ra.
Một lúc lâu sau, Mộc Linh tuyền mới lại lần nữa hình thành.
Giang Trần đi vài vòng ở chung quanh, cảm thấy chung quanh cái động này không có lực phòng ngự gì.
- Mặc dù ngoài động phủ có một đạo cấm chế phòng ngự, nhưng mà, tiến vào trong động phủ, lại không có cấm chế phòng ngự, cái này không phải chuyện tốt gì.
Đã có động phủ tư nhân, Giang Trần không hy vọng có người có thể tùy tùy tiện tiện xuất nhập cấm địa của mình.
Trận pháp cấm chế, Giang Trần tự nhiên sẽ không lạ lẫm, kiếp trước hắn ngoại trừ không thể tu luyện, các đạo khác, sẽ không có loại hắn không đọc lướt qua.
Trận pháp, cũng giống như thế.
Bất quá, một khi liên quan đến trận pháp, cái kia đều là đồ chơi của kẻ có tiền. Một cái trận pháp tiêu hao Linh Thạch, ít nhất có thể so với tài nguyên của mười võ giả tu luyện tiêu hao.
Nói cách khác, nếu như Giang Trần muốn ở bên trong bố trí một đạo trận pháp, cấp bậc phòng ngự đặt ở Thánh đạo cường giả, như vậy Linh Thạch hắn phải tiêu hao, sẽ phi thường kinh người.
Dùng tài lực hiện tại của Giang Trần, căn bản không đảm đương nổi tiêu hao này.
Bất quá cũng may Giang Trần có rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu, còn có Phệ Kim Thử nhất tộc.
Hôm nay đã có lĩnh vực tư nhân của mình, Giang Trần hoàn toàn có thể an trí Phệ Kim Thử nhất tộc ở đây.
Đương nhiên, Mộc Linh tuyền như cũ là lãnh địa của Long Tiểu Huyền, ngoại trừ Giang Trần ra, ai cũng không thể đơn giản tiếp cận.
Kim Dực Kiếm Điểu cùng Phệ Kim Thử nhất tộc, thì an trí ở tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai.
Kể từ đó, một đạo phòng ngự nhân công, ngược lại là có thể dựng lên.
Bất quá, đây chỉ là tạm thích ứng, một cái trận pháp phòng ngự cường đại, vẫn là rất cần.
Giang Trần quan sát địa hình bốn phía động phủ thoáng một phát.
Động phủ của hắn cùng động quật tầm đó, là cách nhau không xa. Phân tích địa hình một phen, trong nội tâm Giang Trần hiện lên danh tự một trận pháp...
Cửu Môn Phần Thiên Trận.
Địa hình bốn phía này, có chín chỗ rẽ, như Thiên Địa cửu môn. Dùng loại địa hình này đến xem, Cửu Môn Phần Thiên Trận là phi thường phù hợp.
Cửu Môn Phần Thiên Trận, nó rất có tính đại biểu, trong trí nhớ kiếp trước của Giang Trần, đối với trận này ấn tượng tương đối sâu. Hơn nữa trận này cũng không phải cấp bậc Chư Thiên, là các loại vị diện phàm tục truyền thừa.
Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với trận này, nếu như thúc dục trăm phần trăm, tuyệt đối có thể làm cho cường giả cấp bậc phong Hoàng, cũng không thể phá trận mà vào.
Đương nhiên, thúc dục trăm phần trăm, đối với Giang Trần trước mắt mà nói, căn bản không thực tế. Hắn không có tài nguyên dự trữ cường đại như vậy.
Trừ khi toàn bộ tài nguyên của Đan Càn Cung, tùy tiện hắn dùng, hắn mới có bảy tám phần nắm chắc, hoàn toàn thúc dục trận pháp này.
Đương nhiên, Giang Trần căn bản không có hy vọng xa vời như thế.
Mục tiêu hiện tại của Giang Trần, là phòng võ giả ở cấp bậc Nhân Thánh, liền không sai biệt lắm.
Cửu Môn Phần Thiên Trận này, chỉ cần thúc dục ba thành uy lực, liền đủ phòng cường giả cấp bậc Nhân Thánh.
Đương nhiên, ba thành uy lực, hao phí tài liệu cũng rất kinh người.
Đầu tiên, luyện chế trận kỳ. Tuy luyện chế trận kỳ không phức tạp như luyện chế thần binh lợi khí, nhưng mà trận kỳ ưu khuyết, lại trực tiếp quyết định trận pháp ưu khuyết.
Tài liệu mà trận kỳ cần, bản thân rất là hà khắc.
Ngoại trừ trận kỳ, tài liệu khắc trận pháp cũng đồng dạng hà khắc.
Trừ lần đó ra, căn bản nhất chính là Linh Thạch duy trì cùng vận hành trận pháp, càng là cần rất nhiều.
Dùng lương tháng trước mắt của Giang Trần, muốn khởi động ba thành uy lực, ít nhất phải dùng mười năm lương tháng mới có thể đạt tới. Hơn nữa, lúc này mới chỉ có thể duy trì vận hành một năm.
*****
Nếu muốn duy trì mười năm trăm năm, cái kia càng cần Giang Trần tích lũy ngàn năm mới có thể làm được. Đây quả thực là con số dọa người.
Giang Trần đoán chừng, con số này, chỉ sợ chỉ có những trưởng lão tông môn kia mới cầm ra được.
Hơn nữa, mặc dù có thể lấy ra, cũng sẽ thương gân động cốt.
- Ta không cần nó vận hành trăm năm, nhưng năm năm, đó là ít nhất.
Giang Trần tính toán một chút, năm năm đã là lằn ranh thấp nhất của hắn.
Đương nhiên, mặc dù là Linh Thạch cần có trong năm năm, cũng cần Giang Trần tích lũy năm mươi năm mới có thể duy trì.
Dù Giang Trần là đại hồng nhân của Đan Trì cung chủ, hắn cũng biết, dự chi năm mươi năm bổng lộc, cái này là không thực tế.
Mà nếu như muốn thực hiện nhiệm vụ tông môn, nhu cầu Linh Thạch nhiều như thế, độ khó của nhiệm vụ, tất sẽ vượt qua trước kia trợ giúp Vân Niết trưởng lão luyện chế Huyền Long Đan sáu văn.
Cái này đối với Giang Trần mà nói, hiển nhiên không cách nào giải quyết khẩn cấp.
- Vẫn là phải phát tài a.
Giang Trần lại một lần nữa cảm nhận được phiền não khi không có tiền. Hiện tại trên thân thể hắn, ngược lại là có rất nhiều thứ đáng giá.
Ví dụ như Long Huyết, Long tinh, Mộc Linh tuyền.
Nhưng những cái này đều là át chủ bài, tuyệt đối không thể bạo lộ. Một khi bạo lộ, thế tất phiền toái không ngừng, Giang Trần không muốn để lộ ra những át chủ bài này.
Bằng không thì một giọt Long Huyết, đã đủ giải quyết tất cả vấn đề rồi.
Đương nhiên, cũng không phải là hắn không có cách khác. Nếu như đi tìm Đan Trì cung chủ, hoặc tìm Vân Niết trưởng lão, hai vị kia tất sẽ cấp cho hắn.
Nhưng mà, Giang Trần không muốn đi cửa này.
Tiền này phải là tự mình lợi nhuận, mới có thể tiêu an tâm a.
Lúc trước Giang Trần ly khai Mộc Linh tuyền, cũng đã lấy được rất nhiều Linh Thạch. Lấy nhóm Linh Thạch này ra kiểm kê, số lượng thực không ít, ít nhất có thể giải quyết một nửa nhu cầu của Giang Trần.
- Dùng toàn bộ nhóm Linh Thạch này, cũng chỉ có thể giải quyết một nửa nhu cầu, còn có một nửa, đi đâu lợi nhuận đây?
Giang Trần nghĩ nghĩ.
Biện pháp ngược lại là có rất nhiều, nhưng mà đều cần thời gian. Hiện tại Giang Trần thiếu nhất chính là thời gian, hắn không muốn vì một trận pháp, mà dùng nhiều thời gian đi kiếm tiền, từ đó hoang phế thời gian tu luyện.
Đây là vì nhỏ mà mất lớn, Giang Trần sẽ không lấy.
- Được rồi, đi một bước tính một bước. Dù sao gần đây ta đều ở Chí Tôn khu tu luyện, ngoài Chí Tôn khu có phòng ngự, người bình thường là không vào được địa bàn của ta.
Trận pháp này, tuy Giang Trần rất muốn lập tức bố trí, nhưng cũng biết một thời ba khắc là rất khó hoàn thành.
Cũng may, ngoài động phủ có cấm chế, người khác là vào không được.
Giang Trần muốn bố trí trận pháp vòng trong, là phòng ngừa khách không mời mà đến. Vạn nhất có người có đại thần thông, lại không mời mà tới, bí mật Mộc Linh tuyền của mình sẽ bại lộ.
Mặc dù có Long Tiểu Huyền tọa trấn, hoàn toàn có thể giết người diệt khẩu, nhưng vạn nhất là cao tầng của Đan Càn Cung, loại sự tình giết người diệt khẩu này, Giang Trần là làm không được.
Về tới chỗ cư trụ, Giang Trần đang muốn bế quan tu luyện, bỗng nhiên ngoài động phủ truyền vào một đạo Truyền Âm Phù:
- Giang sư huynh, theo lệnh chủ nhân nhà ta, mời ngài tham gia Chí Tôn khu nguyệt hội ba ngày sau, thưởng trà luận đan, nghiên cứu thảo luận đại thế của Vạn Tượng Cương Vực.
Sớm có Câu Ngọc đi ra ngoài động phủ, không bao lâu, liền cầm một phong thiệp mời về.
Cái thiệp mời này chế tác phi thường chú ý, cực kỳ tinh xảo.
- Giang Trần đạo hữu, chúng ta là thiên tài Chí Tôn khu, dừng chân ở đỉnh tông môn, nên phóng nhãn toàn thế giới. Ba ngày sau chỗ ta tổ chức Chí Tôn khu nguyệt hội, thưởng trà luận đan, chỉ điểm giang sơn, nghiên cứu thảo luận đại thế? Đạo hữu mới nhập Chí Tôn khu, đích thị là người phong nhã, mời đại giá quang lâm, chớ khiến ta chờ chực.
Lạc khoản có ba chữ, Thẩm Thanh Hồng.
Thẩm Thanh Hồng, Giang Trần tự nhiên có ấn tượng, chính là một trong những tồn tại trẻ tuổi cao cấp nhất của Đan Càn Cung, nghe nói một thân tu vi, đã là nửa bước Thánh đạo.
Ở toàn bộ Chí Tôn khu, đó cũng là tồn tại top 3.
Chí Tôn khu nguyệt hội?
Giang Trần nhẹ nhàng vuốt vuốt thiệp mời, biết rõ thiếp mời này, một nửa là mời, một nửa là thăm dò.
Nếu như mình không đi, tất sẽ bị đám người kia khinh thị, về sau ở Chí Tôn khu, chắc chắn thành đối tượng cho mọi người chèn ép, thậm chí trở thành trò cười cho toàn bộ Đan Hà Cốc.
Tuy Giang Trần không thèm để ý những thứ này, nhưng ở trên khí thế, lại không muốn chịu thua.
Nếu như mình đi, chỉ sợ sẽ gặp được rất nhiều khó dễ. Những đệ tử Chí Tôn khu kia, mỗi một cái đều là cường nhân, tuyệt đối sẽ không khách khí với mình, làm khó dễ là ít nhất. Nếu như mình ứng đối không tốt, rất có khả năng rơi đầy bụi đất, thậm chí mất mặt xấu hổ.
Bất quá, Giang Trần căn bản không có cân nhắc quá nhiều, hắn biết rõ, mặc kệ Chí Tôn khu nguyệt hội này phức tạp ra sao, hắn cũng không có lựa chọn khác.
Phải đi.
Nếu như không đi, vậy Giang Trần hắn tất sẽ bị người miêu tả là người nhu nhược, bị toàn bộ Đan Càn Cung xem nhẹ.
Mấu chốt nhất là, hắn được Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão coi trọng, nếu như bị người xem nhẹ, đối với hai người kia cũng là một loại đả kích gián tiếp.
Giang Trần buông thiệp mời, trong nội tâm đã có lựa chọn. Mặc kệ đầm rồng hang hổ, hay núi đao biển lửa, hắn cũng không có lý do gì cự tuyệt không đi.
Không bao lâu, Mộc Cao Kỳ liền vội vàng tới chơi.
Giang Trần đối với chuyện này cũng là trong dự liệu, biết rõ Mộc Cao Kỳ đích thị là nhận được thiệp mời, nhất thời khó có thể quyết định, nên đến thỉnh giáo mình.
- Trần ca, Chí Tôn khu nguyệt hội này, dùng ta xem là một hạ mã uy. Bọn hắn không phục chúng ta được danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu. Dùng ta xem, bọn hắn khẳng định muốn làm khó dễ chúng ta.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Cho nên ngươi sợ?
Trong nội tâm Mộc Cao Kỳ co lại, nhớ tới hai ngày trước sư tôn dạy bảo, trong nội tâm quét ngang:
- Trần ca, ta mới không sợ. Ta là tới nói cho ngươi biết, vô luận như thế nào, lần này ta nhất định phải đi. Ta là Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, thiên phú đan đạo đứng đầu trong lịch sử Đan Càn Cung, ta tuyệt không có thể yếu đi khí thế, càng không thể ném mặt mũi của sư tôn.
Tuy lần này tỏ thái độ có chút đông cứng, nhưng ít nhiều có thể nhìn ra được Mộc Cao Kỳ quyết tâm.
- Cao Kỳ, ta và ngươi hữu duyên, nơi này ta có một môn thần thông tu luyện Tâm lực cùng nhãn lực, truyền thụ cho ngươi. Bất quá, ngươi cần cam đoan, phải giữ bí mật.
Giang Trần đem pháp quyết tu luyện《 Thiên Mục Thần Đồng 》 cùng 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, thông qua thần thức truyền cho Mộc Cao Kỳ.
- Trần ca, Mộc Cao Kỳ ta có thể có hôm nay, đều dựa vào ngươi dẫn dắt. Ngươi chiếu cố ta như vậy, nếu như ta còn không hiểu chuyện, ngươi một chưởng chụp chết ta, ta cũng không có câu oán hận. Dù người khác đánh chết, ta cũng sẽ không bán ngươi.
← Ch. 0503 | Ch. 0505 → |