← Ch.0504 | Ch.0506 → |
Tính cách của Mộc Cao Kỳ là mềm yếu chút ít, nhưng nguyên tắc vẫn phải có.
Hai môn thần thông《 Thiên Mục Thần Đồng 》 cùng 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》này, những tùy tùng của Giang Trần đều tu luyện
Truyền cho Mộc Cao Kỳ, ngược lại cũng không tính là bí mật độc nhất vô nhị.
Giang Trần ở trên người Mộc Cao Kỳ đầu nhập nhiều như vậy, là vì Giang Trần chứng kiến trên người Mộc Cao Kỳ, có tiềm lực đáng giá hắn đầu tư.
Hơn nữa Mộc Cao Kỳ này tính cách trung hậu, đáng tín nhiệm.
Đan Càn Cung đối với mình tốt xấu gì cũng có ơn tri ngộ, Giang Trần dùng loại phương thức này thay Đan Càn Cung bồi dưỡng một Đan Đạo Đại Sư tương lai, kỳ thật cũng là báo đáp Đan Càn Cung.
Sở dĩ Giang Trần chỉ truyền thụ hai môn này, mà không có đem 《 Thất Khiếu Thông Linh 》 cùng 《 khiên Phong Chi Nhĩ 》truyền cho Mộc Cao Kỳ, là vì Mộc Cao Kỳ làm một Đan sư, hiện tại khâu yếu nhất, là nhãn lực cùng Tâm lực.
Nếu như Mộc Cao Kỳ tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 có thể có sở thành, khâu yếu nhất này có thể được đền bù, như vậy hắn phát triển, sẽ tăng vọt bằng tốc độ kinh người.
Giang Trần rất chờ mong thấy một màn như vậy.
- Cao Kỳ, ngươi có thể có hôm nay, tuy ta phát huy một ít tác dụng, nhưng mấu chốt còn ở thiên phú của ngươi, tình báo của ngươi. Nếu như ngươi không có Mộc Linh thể, nếu như ngươi không cung cấp tin tức Mộc Linh tuyền, dù ta giúp ngươi như thế nào, ngươi cũng không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
- Đương nhiên, hiện tại ta và ngươi đều là đệ tử Đan Càn Cung, đều hiệu lực vì tông môn. Ta làm hết thảy, ngươi làm hết thảy, cuối cùng cũng là vì Đan Càn Cung.
- Phải phải.
Mộc Cao Kỳ liên tục gật đầu, hắn nhận đồng tông môn, kỳ thật cũng rất cao. Nhất là sau khi bái Vân Niết trưởng lão làm thầy, Mộc Cao Kỳ đối với tông môn càng tràn đầy cảm giác quy túc.
- Chí Tôn khu nguyệt hội, còn có ba ngày. Cao Kỳ, trở về chuẩn bị một chút đi.
- Trần ca, ta đã biết, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng.
Mộc Cao Kỳ tin tưởng, dưới sự trợ giúp không ngừng của Giang Trần, hắn sẽ từng bước tăng lên.
Tuy tính cách của hắn hơi nhu nhược, không có khả năng cải biến toàn bộ, nhưng ít nhất là có tiến bộ. Cùng lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy, Mộc Cao Kỳ tự tin rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Ba ngày này, Giang Trần cũng không có đi cân nhắc Chí Tôn khu nguyệt hội quá nhiều, mà là đắm chìm trong tu luyện.
Đã có nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, hơn nữa luyện hóa tinh hạch của Chu Lân Hỏa Tích, hôm nay, Giang Trần đã nhảy lên tới Nguyên cảnh tam trọng đỉnh phong.
Cách Địa Nguyên cảnh, cũng chỉ có một bước ngắn.
Một bước này, Giang Trần rất có lòng tin ở sau Chí Tôn khu nguyệt hội sẽ vượt qua.
Thời điểm Giang Trần tiến vào Đan Càn Cung, mục tiêu là ở trong ba năm, đột phá Thiên Nguyên cảnh. Hôm nay qua mấy tháng, cách Địa Nguyên cảnh chỉ còn một bước ngắn.
Tính toán tiến độ, tuy không chậm, nhưng mà không đặc biệt nhanh.
- Thời gian không đợi người, ba năm sau Vạn Tượng đại điển, là Chí Cao Phong Hội của Vạn Tượng Cương Vực. Đến lúc đó, thiên tài trẻ tuổi phong vân tế hội, thiên tài va chạm, đặc sắc tuyệt luân. Nếu như ba năm sau, tu vi của ta không thể tiến vào Thiên Linh cảnh, dựa vào cái gì đi cạnh trục Vạn Tượng Tiềm Long Bảng? Lấy cái gì đi tham gia Vạn Tượng đại điển? Làm sao tranh đoạt tư cách tiến vào Vạn Tượng Cực Cảnh?
Lúc trước thời điểm Đan Càn Cung và Bảo Thụ Tông kết minh, Đan Trì cung chủ từng nói với Giang Trần một ít điển cố về Vạn Tượng Cương Vực.
Giang Trần đã biết Vạn Tượng Tiềm Long Bảng là khái niệm gì, cũng biết Vạn Tượng đại điển là cái gì, biết Vạn Tượng Cực Cảnh ý vị như thế nào.
Nếu như ngay cả thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, mình cũng không thể áp đảo quần hùng, cái kia còn lấy cái gì đi xông Thượng Bát Vực?
Nghĩ đến phụ thân Giang Phong đã đi Thượng Bát Vực nhiều năm, trong nội tâm Giang Trần liền cảm thấy dày vò.
- Thực lực, Giang Trần ta, vẫn phải bức thiết tăng thực lực lên a.
Giang Trần xuất quan, nhận được Truyền Âm Phù của Mộc Cao Kỳ, hai người cùng nhau đi đến động phủ của Thẩm Thanh Hồng.
Thẩm Thanh Hồng ở Chí Tôn khu, thực lực bài danh Top 3, thậm chí là đệ nhất trong mơ hồ. Thực lực ở Nguyên cảnh đỉnh phong, nửa bước Thánh đạo.
Đương nhiên, cái gọi là nửa bước Thánh đạo, chỉ là một loại khen ngợi. Trên thực tế vẫn là Nguyên cảnh đỉnh phong mà thôi.
Tiên cảnh đỉnh phong Linh Vương, cũng thích tự xưng nửa bước Nguyên cảnh.
Mà Nguyên cảnh đỉnh phong Nguyên Vương, đồng dạng ưa thích tự xưng nửa bước Thánh Cảnh.
Đương nhiên, trong trẻ tuổi Đan Càn Cung, Thẩm Thanh Hồng hoàn toàn chính xác có ưu thế ngạo nhân. Hôm nay tuổi của hắn, mới bất quá hai mươi tám tuổi, so với Giang Trần chỉ lớn hơn sáu bảy tuổi mà thôi.
Nhưng mà, tu vi của hắn, đã tiến vào Nguyên cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên, Giang Trần cũng không có hâm mộ hoặc ghen ghét gì. Cái thế giới này, thiên tài rất nhiều, có thể ở Đan Càn Cung trở thành cấp cao nhất, tự nhiên sẽ có thiên phú hơn người.
Hơn nữa Đan Càn Cung tài nguyên phong phú, có tu vi này, cũng không tính khoa trương.
Nếu như Giang Trần trùng sinh ở Đan Càn Cung, mà không phải trùng sinh tại Đông Phương Vương Quốc, hôm nay, tu vi thậm chí đã đột phá Thánh Cảnh.
Nói cho cùng, vẫn là vấn đề tài nguyên. Mấy năm trước, Giang Trần ở Đông Phương Vương Quốc, Thiên Quế Vương Quốc, Bảo Thụ Tông, tài nguyên là không cách nào so với Đan Càn Cung.
- Trần ca, ta nghe nói, Chí Tôn khu nguyệt hội lần này, bọn hắn muốn nghiên cứu thảo luận vấn đề danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, dùng ta xem, bọn hắn sẽ làm khó dễ ta và ngươi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Cao Kỳ, ngươi là Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, dù thiên phú võ đạo của bọn hắn cao hơn ngươi, nhưng ở đan đạo, lại không có tư cách khoa tay múa chân với ngươi. Điểm ấy tự tin, ngươi phải có.
- Vâng, ta nghe Trần ca.
Mộc Cao Kỳ cười cười, lại nói.
- Trần ca, ta tu luyện《 Bàn Thạch Chi Tâm 》vài ngày, cảm giác cảnh giới Tâm lực có tăng lên không ít. Đợi một thời gian, Tâm lực của ta nhất định sẽ tăng vọt.
Điểm này, Giang Trần ngược lại không nghi ngờ.
Tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, là thần thông nhằm vào Tâm lực, nếu như 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 cũng không thể tăng lên Tâm lực của Mộc Cao Kỳ, vậy Mộc Cao Kỳ thật sự là củi mục. Dù có Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, đó cũng là củi mục.
Tâm lực theo không kịp, nhất định không có tiền đồ.
Hai người cười cười nói nói, qua một hồi, mới đi đến ngoài động phủ của Thẩm Thanh Hồng.
Các tùy tùng của Thẩm Thanh Hồng, sớm đã ở ngoài cửa chờ lâu.
Nhìn thấy Giang Trần và Mộc Cao Kỳ, hai tùy tùng tiến lên cung nghênh:
- Giang Trần sư huynh, Cao Kỳ sư huynh, Thiếu chủ nhà ta chờ đã lâu.
Hai tùy tùng này, vậy mà đều là võ giả Tiểu Nguyên cảnh.
Ngay cả tùy tùng cũng là Tiểu Nguyên cảnh, tiêu chuẩn bực này, làm cho Mộc Cao Kỳ hơi có chút kinh ngạc. Ngược lại là Giang Trần, thần thái tự nhiên, theo hai tùy tùng kia vào trong động phủ.
*****
Động phủ Chí Tôn khu, tất cả có đặc điểm, đều là Động Thiên phúc địa ưu việt.
Động phủ của Thẩm Thanh Hồng, mặc kệ từ góc độ nào xem, đều có thể nói là đỉnh phong chi tác ở Đan Hà Cốc, các loại bố trí cũng phi thường hoàn mỹ.
Giang Trần quan sát thoáng một phát, liền phát giác ngoài động phủ của Thẩm Thanh Hồng, cố nhiên là có một đạo trận pháp cấm chế, mà tiến vào vòng trong, thì có hai trận pháp cấm chế.
- Chậc chậc, Thẩm Thanh Hồng này đến cùng có bao nhiêu tư gia, vậy mà hào khí như vậy? Những trận pháp cấm chế này, có thể nói xa hoa lãng phí a.
Trận pháp này, mắt thường căn bản nhìn không ra cái gì. Nếu không phải Giang Trần đối với trận pháp có nghiên cứu, căn bản phát hiện không được trận pháp này.
Hắn hơi chút đối lập, không thể không tán thưởng Thẩm Thanh Hồng này có tiền.
Dùng Giang Trần quy hoạch Cửu Môn Phần Thiên Trận phòng ngự Sơ cấp, cần tốn hao, còn không bằng một phần ba Thẩm Thanh Hồng hao phí.
- Thẩm Thanh Hồng này, nhất định là phú nhị đại, là thổ hào dòng chính của Đan Càn Cung. Đệ tử thiên tài, không có khả năng có lực lượng lớn như vậy.
Trong nội tâm Giang Trần suy đoán, đối với địa vị của Thẩm Thanh Hồng này, hơi cảm thấy hiếu kỳ.
- Cao Kỳ, Thẩm Thanh Hồng này, có địa vị gì?
Nghe Giang Trần truyền âm, Mộc Cao Kỳ vội nói:
- Địa vị của Thẩm Thanh Hồng rất lớn, sư tôn võ đạo của hắn, là Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành trưởng lão, được vinh dự Đan Càn Cung đệ nhất trưởng lão; gia gia của hắn, là Xuân Thu Đường đường chủ Kim Cốc trưởng lão.
Cái địa vị này, làm cho Giang Trần chấn động.
Thì ra là thế.
Trách không được thủ bút lớn như vậy, cái tốn hao này, cái thủ bút này, Giang Trần cũng cảm thấy hâm mộ a.
Thân truyền đệ tử của Bản Võ Đường đường chủ, quyền thế khẳng định kinh người.
Cháu ruột Xuân Thu Đường đường chủ, tài phú khẳng định kinh người. Phải biết rằng, Xuân Thu Đường là đường khẩu chưởng quản tài nguyên toàn bộ tông môn.
Cháu ruột của Xuân Thu Đường đường chủ, sẽ thiếu tài nguyên mới lạ.
Đây là nhị thế tổ điển hình, xuất thân ưu việt, địa vị tôn sùng, thiên phú lại cao, ở toàn bộ Đan Càn Cung, có thể nói là nhân vật tụ tập số mệnh tông môn.
Không bao lâu, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ được dẫn vào một cung điện tráng lệ.
Trong đại điện kia, trung tâm ngồi một người, mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, vô luận từ góc độ nào xem, đều có thể nói hoàn mỹ.
- Thiếu chủ, Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ đến rồi.
Thanh niên ngoại hình hoàn mỹ này, dĩ nhiên là Thẩm Thanh Hồng.
- Thanh danh của nhị vị, Thanh Hồng kính đã lâu rồi. Đến, tiến đến nhập tọa, dâng trà.
Giang Trần bình tĩnh đi vào đại điện, chắp tay:
- Động phủ của Thẩm sư huynh muôn hình vạn trạng, không hổ là chí cao thiên tài của Đan Càn Cung.
Mộc Cao Kỳ cũng ôm quyền nói:
- Cao Kỳ bái kiến Thẩm sư huynh.
Thẩm Thanh Hồng cười nhạt một tiếng:
- Nhập tọa a.
Thẩm Thanh Hồng này, vậy mà nửa câu khách khí cũng không có, cái này để cho Mộc Cao Kỳ hơi có chút xấu hổ. Giang Trần ngược lại không sao cả, ung dung ngồi xuống.
Những người tuổi trẻ tranh giành khí phách, hắn căn bản không có hứng thú.
Thẩm Thanh Hồng thoạt nhìn có thể nói hoàn mỹ, nhưng vẫn còn thiếu một chút khí độ. Cái này để cho Giang Trần đối với hắn ấn tượng đầu tiên, là giảm bớt đi nhiều.
Hắn cũng biết, Thẩm Thanh Hồng với tư cách nhị thế tổ, mắt cao hơn đầu, dưới mắt không ai là bình thường.
Chỉ là, đối với Giang Trần mà nói, một bộ nhị thế tổ này, lừa gạt nữ hài tử còn được, nhưng Giang Trần hắn căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.
Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần thản nhiên, hắn cũng không nói gì, ngồi xuống bên người Giang Trần.
Sau khi Giang Trần nhập tọa, ánh mắt quét qua, nhìn hết vài người khác ở trong hiện trường, chỉ là, những thiên tài Chí Tôn khu này, tựa hồ lẫn nhau đều có đề phòng, không có bao nhiêu trao đổi.
Mỗi một cái đều nhắm mắt không nói, thoạt nhìn, đều nghỉ ngơi dưỡng sức, lẫn nhau không muốn trao đổi quá nhiều, tựa hồ sợ lộ ra át chủ bài.
Giang Trần biết rõ những người này ra vẻ thần bí, cũng lơ đễnh, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Giang Trần sẽ không chủ động gây chuyện, lại muốn nhìn, cái gọi là Chí Tôn khu nguyệt hội này, đến cùng có thể chơi ra bịp bợm gì.
- Trần ca, Chí Tôn khu này, một mực có Tứ Đại Thiên Vương. Theo thứ tự là Thẩm Thanh Hồng, Quân Mặc Bạch, Lăng Bích Nhi còn có Nhiếp Trùng. Thẩm Thanh Hồng và Quân Mặc Bạch, đều là Nguyên cảnh đỉnh phong, được xưng nửa bước Thánh Cảnh. Lăng Bích Nhi cùng Nhiếp Trùng, là Nguyên cảnh cửu trọng. Trong đó Lăng Bích Nhi là đồng bào tỷ tỷ của Lăng Huệ Nhi, đi đều là lộ tuyến gợi cảm, hơn nữa thiên phú đan đạo mạnh nhất. Một số người khác, cùng Tứ Đại Thiên Vương có chênh lệch không nhỏ.
Mộc Cao Kỳ truyền âm nói.
Bỗng nhiên biểu lộ của Giang Trần có chút cổ quái, mà Mộc Cao Kỳ, tựa hồ cũng phát giác được một ít không đúng.
Bởi vì đột nhiên, những người nhắm mắt kia đột nhiên đều mở mắt, ánh mắt lăng lệ ác liệt, không hẹn mà cùng phóng tới Mộc Cao Kỳ.
Từng ánh mắt kia, tựa như kiếm khí, làm cho toàn thân Mộc Cao Kỳ phát lạnh.
Thẩm Thanh Hồng mỉm cười:
- Cao Kỳ sư đệ, đã quên nói cho ngươi biết, cung điện này của ta, tên là Quân Tử Điện, có cấm chế đặc thù, không thể truyền âm. Một khi truyền âm, sẽ thông qua các loại lộ tuyến, tiến vào trong tai mọi người, cùng bình thường nói chuyện không có gì khác nhau.
Mộc Cao Kỳ rất quẫn bách, hắn là lần đầu tiên đến động phủ của Thẩm Thanh Hồng, nào biết những vật này? Trong lúc nhất thời mới biết được vì cái gì mọi người sẽ đồng loạt nhìn hắn.
Nhất là Lăng Bích Nhi, trên khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được, có một tầng sương lạnh, lãnh ngạo mà nhìn chằm chằm vào Mộc Cao Kỳ, phảng phất muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Mộc Cao Kỳ xấu hổ cười cười.
Ngược lại là Giang Trần, tiêu sái cười cười:
- Quân Tử Điện, Quân Tử Điện, như vậy rất tốt. Ở trong Quân Tử Điện, nếu như đều là chân quân tử, ngược lại là thiên cổ giai thoại a.
- Ân? Giang Trần, ngươi có ý tứ gì? Là châm chọc ai không phải quân tử sao?
Một thiên tài Nguyên cảnh bát trọng, mang theo ý tứ khiêu khích, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Giang Trần lại hồ đồ không thèm để ý, cười nhạt nói:
- Phải chăng quân tử, không bởi vì một câu nói của ta mà thay đổi.
Người nọ vỗ ghế, thanh âm biến lệ:
- Tiểu tử thật cuồng, hôm nay ngươi có thể ngồi ở chỗ này, cái kia là vinh hạnh của ngươi, là Thanh Hồng sư huynh cất nhắc ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi thực sự có tư cách cùng chúng ta bình khởi bình tọa. Nhớ kỹ, người thật giả lẫn lộn, sớm muộn gì có một ngày sẽ lộ tẩy, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị oanh ra Chí Tôn khu.
Cái này rõ ràng là nói Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ rồi.
Mộc Cao Kỳ có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngược lại là Giang Trần, mây trôi nước chảy như trước:
- Nói rất đúng, cho nên các hạ phải bảo trọng.
Người này vốn sững sờ, lập tức hiểu được đây là Giang Trần mỉa mai hắn mới là thật giả lẫn lộn, không khỏi giận tím mặt.
← Ch. 0504 | Ch. 0506 → |