← Ch.0677 | Ch.0679 → |
- Lâm Hải huynh, Quân sư huynh, các ngươi làm gì vậy?
Giang Trần ra vẻ hiếu kỳ, nhìn qua bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người.
Quân Mặc Bạch nhanh chóng nhìn về phía Lâm Hải nháy mắt, rồi giải thích:
- Giang Trần sư đệ, đệ tới vừa lúc. Chúng ta phát hiện ra cung điện truyền thừa này. Lâm Hải này và ta tranh giành nhau tới ta sống ngươi chết. Hiện tại tới lưỡng bại câu thương. May mà sư đệ tới, không phải là người ngoài. Bằng không quả thực hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lâm Hải nghe xong lập tức hiểu ra, Giang Trần này không phải là đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông. Mà một khắc trước Lâm Hải và Quân Mặc Bạch vẫn đánh nhau ngươi sống ta chết. Giờ phút này hai người lại ăn ý đứng cùng ở một trận doanh.
Nếu không, nếu như để cho Giang Trần biết rõ chân tướng, dùng tình cảnh của hai người bọn họ mà nói, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lập tức Lâm Hải vỗ vỗ đầu mình một cái rồi nói:
- Là ta hồ đồ. Là ta hồ đồ. Giang Trần huynh đệ, hiện tại người Đan Kiền Cung các ngươi nhiều, truyền thừa này là của các ngươi. Ta chỉ cầu được phân một chén canh mà thôi.
Giang Trần vừa rồi đã nhìn thấy hai người trở mặt, lúc này lại nhìn thấy hai người này diễn một hồi, hơn nữa lại đổi mặt vô cùng nhanh. Nếu không phải hắn đã sớm biết rõ hai người này ra sao thì quả thực sẽ bị hai kẻ này lừa dối.
KHó trách có thể nằm vùng, tốc độ biến đổi sắc mặt không phải tốt bình thường.
- Giang sư đệ, phiền đệ nhanh tới thu lại. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ. Vạn nhất người Đại Thánh đường đuổi tới. Ngay cả một chén canh chúng ta cũng không được phân.
Quân Mặc Bạch cũng giả vờ nói.
Trong lòng Giang Trần âm thầm cười lạnh, hai tên tôn tử này tới lúc này còn muốn chơi lén ta?
- Quân sư huynh đừng vội, Lâm Hải này dám mạo phạm tới người Đan Kiền Cung ta, tiểu đệ diệt hắn trước rồi nói sau.
Giang Trần giả vờ nói.
Lâm Hải nghe vậy trong lòng khẩn trương. Hắn và Quân Mặc Bạch đã đại chiến một hồi, thực lực tiêu hao tới cực hạn, đã là nỏ mạnh hết đà.
Nếu như là thiên tài bình thường khác thì không nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Giang Trần. Đây chính là thiên tài cường hãn mà ngay cả Hạng Tần cũng không thể không cúi đầu a.
Đừng nói là Lâm Hải hắn hiện tại đã làn nỏ mạnh hết đà. Cho dù ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.
Trong lúc nhất thời Lâm Hải biến sắc, nói:
- Giang Trần sư đệ, hai tông ta và ngươi luôn luôn cùng tiến cùng lui. Ta và Quân sư đệ bất quá chỉ tranh giành khí phách mà thôi, không liên quan tới tính mạng a.
Khuôn mặt Giang Trần đen lên, nói:
- Cung điện này nhất định là truyền thừa của cường giả, phân cho ngươi một chén canh không bằng để nó cho một mình Đan Kiền Cung ta.
Lâm Hải vội nói:
- Giang Trần sư đệ, ngươi không muốn phân cho ta một chén canh, vậy thì ta không cần phân nữa.
- Không được, vạn nhất sau khi đi ra ngoài ngươi nói hươu nói vượn, chẳng phải sẽ làm hỏng đại sự của ta sao?
Giang Trần kiên quyết khoát khoát tay nói.
Quân Mặc Bạch bên cạnh vô cùng gấp gáp, nếu như Lâm Hải bị giết, Quân Mặc Bạch hắn chỉ còn có một mình, trong lòng càng thêm chột dạ. Vạn nhất bị Giang Trần nhìn thấu thì hắn càng không có cách nào đối kháng với Giang Trần được nữa.
Hơn nữa nếu như hắn cứ ngồi yên không để ý tới, tùy ý để cho Giang Trần đối phó với Lâm Hải, chỉ sợ Lâm Hải trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp đem chân tướng nói ra, kéo Quân Mặc Bạch hắn cùng xuống nước.
Nghĩ tới đây Quân Mặc Bạch vội hỏi:
- Giang Trần sư đệ, Lâm Hải đã nói như vậy ta thấy không nên đuổi tận giết tuyệt. Dù sao Đan Kiền Cung ta và Bắc Minh tông gần đây có quan hệ vô cùng tốt. Nếu như để cho Bắc Minh tông biết rõ người Đan Kiền Cung chúng ta giết đệ nhất thiên tài của bọn họ, chỉ sợ quan hệ của hai tông lập tức rơi xuống đáy cốc. Đến lúc đó cừu gia của chúng ta không chỉ đơn thuần là một mình Thánh Kiếm cung mà sẽ nhiều thêm một Bắc Minh tông.
Lời này nếu như là bình thường thì vô cùng có đạo lý. Nhưng mà hiện tại nha, Giang Trần nghe vậy không khỏi âm thầm cười lớn. Hai gia hỏa này một người là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, một người là đệ tử Bất Diệt Thiên Đô.
Đến lúc này lại vẫn còn muốn lừa dối hắn.
Giang Trần ra vẻ suy nghĩ một lát, cuối cùng lại nói:
- Đã như vậy trước tiên ta sẽ giúp Quân sư huynh chữa thương. Nơi này có viên đan dược chữa thương, Quân sư huynh ăn vào trước đi.
Giang Trần thuận tay đưa một khỏa đan dược cho Quân Mặc Bạch.
Quân Mặc Bạch là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, trời sinh tính đa nghi, sau khi nhận được đan dược của Giang Trần, trong lúc nhất thời chỉ cầm trên tay, ăn cũng không được không ăn cũng không xong.
Hiển nhiên hắn đối với Giang Trần cũng ôm một tia nghi kỵ, một phương diện khác, hắn lo lắng Giang Trần đã nhìn thấu thân phận của bọn hắn.
Một phương diện khác, cho dù không có nhìn thấu thân phận bọn họ, vạn nhất Giang Trần nhìn thấy cung điện truyền thừa, trong lòng có ý định độc chiếm. Rất có khả năng sẽ làm chuyện tiêu diệt hai bọn họ để độc chiếm truyền thừa.
Giang Trần nhìn thấy Quân Mặc Bạch do dự nói:
- Quân sư huynh, ngươi không tin ta?
Quân Mặc Bạch lập tức nghẹn họng, không tin Giang Trần? Hắn dám nói như vậy sao? Một khi làm cho Giang Trần có cảm giác hắn không tin Giang Trần, nói không chừng ngay lập tức đối phương sẽ trở mặt.
Vẻ mặt hắn tươi cười, nói:
- Không phải không tin sư đệ, chỉ là vừa rồi ta mới phục dụng đan dược chữa thương. Đan dược này quý trọng, lại không cần phải lãng phí. Viên đan dược này trước tiên ta cứ thu lấy, lát nữa lại dùng tiếp.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Nói chung là không tin ta đúng không?
- Sư đệ, ta và ngươi đều là đồng môn, còn cái gì mà tin hay không? Ta không tin ngươi chẳng lẽ đi tin Lâm Hải của Bắc Minh tông kia? Ở trong Vạn Tượng cực cảnh này, giữa đồng môn chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.
Giang Trần gạt đầu nói:
- Đã như vậy, đan dược này ngươi cứ thu lấy đi. Ta vịn ngươi đứng lên.
Giang Trần đi tới phía trước, vươn tay muốn đỡ Quân Mặc Bạch. Quân Mặc Bạch âm thầm hít sâu một hơi hắn biết rõ đây là cơ hội duy nhất của mình.
Không nắm được cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Sát khí nổi lên, Quân Mặc Bạch đã chuẩn bị cho một kích trí mạng. Chỉ chờ Giang Trần tới, thừa dịp Giang Trần không đề phòng, trực tiếp đánh cho Giang Trần một kích trí mạng.
Giang Trần đang muốn vươn tay, bỗng nhiên dừng chân, trong mắt mang theo ý như cười như không.
- Quân sư huynh, còn có việc nữa.
- Cái gì?
Quân Mặc Bạch kinh ngạc hỏi.
- Là thế này, lúc ta ở Huyễn Ba sơn đã từng gặp mấy người. Hình như là đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông, còn có một mập mạp, một đan vương.
- Huyễn Ba sơn, đệ tử Cửu Dương Thiên Tông?
Trong lòng Quân Mặc Bạch chấn động, hỏi:
- Giang Trần sư đệ, việc này tại sao đệ chưa nói?
Giang Trần gãi gãi đầu:
- Lúc ấy ta không muốn đám người tông môn khác hỏi tới hỏi lui, cho nên mới bỏ đi những tin tức này.
*****
- Ngươi không lầm đó chứ? Ở Huyễn Ba sơn kia người bình thường không vào được. Coi như là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông cũng chưa chắc có thể vào được.
Giang Trần cười cười:
- Có thể là ta nhìn nhầm, nhưng mà trên thân mấy người kia ta thu được một kiện đồ vật.
- Cái gì vậy?
Quân Mặc Bạch hiếu kỳ hỏi.
Giang Trần thuận tay chộp một cái, đem Phá Nguyệt chùy của Tào Tấn ra.
Phá Nguyệt chùy được Giang Trần lấy ra, trong lòng Quân Mặc Bạch co thắt lại. Tuy rằng hắn nằm vùng, thế nhưng đối với chuyện trong Cửu Dương Thiên Tông cũng không xa lạ gì.
Huống chi lúc trước Tào Tấn còn đi Đan Kiền Cung đại náo một hồi, đã từng dùng Phá Nguyệt chùy này công kích qua đại trận hộ sơn của Đan Kiền Cung.
Lúc ấy Quân Mặc Bạch cũng không đi Huyễn Ba sơn mà ở lại trong nội cung Đan Kiền Cung, tự nhiên đối với thứ này không có chút xa lạ gì. Đối với Tào Tấn càng không xa lạ gì.
Giờ phút này hắn nhìn thấy Phá Nguyệt chùy của Tào Tấn lại ở trong tay Giang Trần, trong lúc nhất thời lại có chút ngây người.
Nhưng mà hắn lập tức điều chỉnh được cảm xúc của mình, cố ý kinh ngạc nói:
- Giang Trần sư đệ, ngươi nói Tào Tấn kia có phải là một thanh niên có lông mày màu lam hay không?
Giang Trần gật đầu nói:
- Quân sư huynh, làm sao ngươi biết?
Trong lòng Quân Mặc Bạch lại hung hăng co rúm một hồi, đột nhiên sinh ra sự sợ hãi vô tận. Hắn biết rõ Tào Tấn sư huynh mạnh không ai bì nổi có khả năng đã mất mạng trong tay Giang Trần.
- Giang Trần sư đệ, không được rồi. Thanh niên lông mày màu lam kia chính là thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông, đã từng tới Đan Kiền Cung đại náo. Hắn từng dùng qua cái vũ khí này.
Vẻ mặt Giang Trần đại hỉ, nói:
- Nói như vậy quả là người của Cửu Dương Thiên Tông? Ha ha, quả thực quá tốt.
Quân Mặc Bạch nói:
- Vậy thì... Vậy Tào Tấn kia thế nào rồi?
- Bị ta giết, trên người tiểu tử này có không ít thứ tốt.
Giang Trần làm ra vẻ không thèm để ý.
Quân Mặc Bạch nghe thấy câu này, toàn thân lập tức sởn gai ốc, cảm thấy lạnh lẽo. Ngay lúc đó...
Trong mắt Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, không hề có chút dấu hiệu bắn vào trong mắt Quân Mặc Bạch. Bỗng nhiên, Quân Mặc Bạch cảm thấy toàn thân run lên, sau một khắc trong linh hồn hắn giống như xuất hiện một cỗ lực lượng đông cứng mạnh mẽ.
Sau đó máu tươi, kinh mạch, thần thức của hắn, thậm chí còn có cảm giác đông lại.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Toàn thân Quân Mặc Bạch giống như rơi xuống hầm băng, trong lúc đó dường như hắn đã ý thức được điều gì đó. Thế nhưng mà sau một khắc, đạo kim quang thứ hai của Giang Trần lại bắn vào mắt hứn.
Từng đạo rồi lại từng đạo.
Từng đợt từng đợt kim quang không ngừng bắn vào trong mắt Quân Mặc Bạch, lực lượng của Tà Ác kim nhãn không ngừng xâm nhập vào trong đồng tử của Quân Mặc Bạch.
- Giang Trần... Ngươi.
Lúc này Quân Mặc Bạch đã biết rõ mình bị Giang Trần ám toán. Hắn đối với Giang Trần không phải là không có đề phòng.
Thế nhưng mà đề phòng thế nào đi chăng nữa hắn vẫn không đề phòng được chiêu thức này.
Lâm Hải bên kia cũng chớp thời cơ rất nhanh, nhìn thấy Quân Mặc Bạch nói với Giang Trần. Trong lúc nhất thời đã biết rõ Giang Trần đã sớm nhìn rõ thân phận của hai người bọn họ. Lúc này hắn bị dọa cho hồn phi phách tán, muốn nhanh chân chạy trốn.
Thế nhưng mà hắn đã nỏ mạnh hết đà thì làm sao có thể theo kịp tốc độ của Giang Trần. Trong lúc đó hắn chợt phát hiện ra, một mảnh cát vàng trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà chuyển thành một thế giới bằng băng, tuyết trắng như tuyết, không thấy tận cùng.
- Giang Trần, ngươi giả heo ăn thịt hổ.
Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói, hắn biết rõ, bản thân mình đã bị ám toán, rơi vào trong trận pháp của Giang Trần.
Giờ phút này hắn cũng đã rõ ràng.
Giang Trần cùng bọn họ nói nhảm lâu như vậy căn bản chỉ để kéo dài thời gian. Chỉ là vì muốn tìm một biện pháp đồng thời chế trụ hai người bọn họ.
Kỳ thực Giang Trần cũng hiểu rõ, nếu như mình tùy tiện động thủ, không nói trước tiên những quân cờ nằm vùng của các tông môn nhất phẩm này có tuyệt chiêu, sát chiêu gì hay không. Nếu như hai tên tiểu tử này quyết tâm chạy trốn, thúc dục phù muốn bỏ chạy, hoặc là dùng các loại thủ đoạn mà nói, sẽ có một chút hy vọng chạy trốn.
Coi như hắn có thể giết được một người trong số đó thì cũng không có cách nào đồng thời giết chết cả hai người.
Cho nên hắn mới lá phải lá trái kéo dài thời gian nói nhảm với đối phương, cho đối phương một ít hi vọng, làm cho hai người này thấy còn có hy vọng ám toán Giang Trần hắn.
Bởi như vậy đối phương nhất định sẽ không nghĩ tới chạy trốn. Dù sao xem tư thế của hai người này hẳn là vô cùng muốn đạt được truyền thừa của Phi Vũ đại đế.
Trong quá trình Giang Trần kéo dài thời gian hắn cũng đồng thời thao túng trận pháp. Trận pháp được khởi động, vây khốn Lâm Hải, mà bản thân hắn thì đánh ra một kích trí mạng với Quân Mặc Bạch.
Tà Ác kim nhãn thi triển ra với Quân Mặc Bạch, muốn tạo thành một kích trí mạng cũng cần phải có một cơ hội. Dưới tình huống bình thường, thần thức phòng ngự của Quân Mặc Bạch đều được triển khai, căn bản không có cách nào xuyên thấu được.
Cho nên Giang Trần mới đem chuyện Tào Tấn nói ra, là vì muốn làm dao động thần thức của Quân Mặc Bạch, làm cho thần thức hắn ta xuất hiện một ít gợn sóng.
Chỉ cần trong lòng Quân Mặc Bạch xuất hiện một ít sợ hãi, Tà Ác kim nhãn có thể thừa dịp xuyên thấu vào.
Quả nhiên, tất cả giống như tính toán từ trước của Giang Trần, thời cơ vừa vặn, Tà Ác kim nhãn xâm nhập thần thức của Quân Mặc Bạch, khi Quân Mặc Bạch phản ứng thì đã muộn rồi.
Liên tục đánh ra vài đạo Tà Ác kim nhãn, hơn nữa bản thân hắn ta sau khi đại chiến đã ở trong trạng thái suy yếu nhất. Cơ hồ không hề phản kháng đã bị Tà Ác kim nhãn chế trụ. Vô số Kim Nguyên chi lực liên tục không ngừng xâm nhập, trong mấy hô hấp đã biến Quân Mặc Bạch thành một pho tượng màu vàng.
Giang Trần nhìn qua Quân Mặc Bạch đã hoàn toàn bị kim loại hóa, đối với thần thông Tà Ác kim nhãn của bản thân mình lại cảm thấy có thêm vài phần tin tưởng.
So với lúc hắn vừa học Tà Ác kim nhãn mà nói, uy lực của môn thần thông này đã tăng lên một mảng lớn.
Sau khi chế trụ Quân Mặc Bạch, Giang Trần cũng nhảy vào trong trận pháp. Hắn dùng trận pháp khống chế, vây khốn Lâm Hải chứ không muốn mượn trận pháp giết chết Lâm Hải. Để cho hắn ta không có cách nào dùng phù lật chạy trốn.
Trong trận pháp tất cả thần thông độn thuật đều không có tác dụng, trừ phi thi triển thần thông Đại Liệt trận hoặc là có vũ khí liệt trận, hiển nhiên Lâm Hải này không có hai thứ đó.
Nhìn thấy Giang Trần nhảy vào trong trận pháp, trong mắt Lâm Hải bắn ra hận ý vô tận, nói:
- Giang Trần, ngươi tuyệt đối không thể nào là đệ tử Đan Kiền Cung, cho tới bây giờ ngươi còn dấu diếm làm cái gì? Nói đi, rốt cuộc ngươi là người nằm vùng của tông môn nhất phẩm nào? Chuyện Phi Vũ đại đế ta nhớ chỉ có Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông biết rõ, chẳng lẽ còn có một tông môn nhất phẩm khác biết rõ? Không ngờ lại che dấu sâu như vậy.
← Ch. 0677 | Ch. 0679 → |