Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0679

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0679: Thi hài của Phi Vũ Đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói. Ngữ khí tràn ngập sự không cam lòng và oán hận.

Chuyện cho tới bây giờ Lâm Hải có suy nghĩ này cũng coi như hợp lý.

Dù sao trong phạm vi của Vạn Tượng cực cảnh không có khả năng có yêu nghiệt như vậy, giết đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông? Còn khiến cho Quân Mặc Bạch và Lâm Hải hắn vào tròng.

Lâm Hải tuyệt đối không tin, thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực sẽ làm được một bước này.

Trong Vạn Tượng Cương Vực, thực lực của Hạng Tần là siêu quần nhất, đây là thiên tài bản thổ mạnh nhất Vạn Tượng Cương Vực. Nhưng coi như đứng trước thiên tài mạnh nhất này, Lâm Hải tự tin hắn và Quân Mặc Bạch đều có biện pháp đối phó.

Về phần loại cường giả cấp bậc như Giang Trần, so với Lâm Hải hắn và Quân Mặc Bạch còn lợi hại hơn nhiều. Coi như Hạng Tần gặp phải Tào Tấn cũng chỉ có thể bị nghiền nát.

Mà Giang Trần này thậm chí ngay cả Tào Tấn còn có thể đánh chết.

Giang Trần này chẳng lẽ là thiên tài cao cấp nhất trong tông môn nhất phẩm? Cường giả Hoàng cảnh?

Trong đầu Lâm Hải tràn ngập sự nghi vấn, muốn từ trong miệng Giang Trần nhận được đáp án.

Giang Trần lạnh nhạt cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Hải.

- Lâm Hải sư huynh, không ngờ ngươi cũng che dấu rất sâu a.

Ngữ khí của Giang Trần vẫn ung dung.

- Giang Trần, ngươi đừng giả mù sa mưa. Ngươi đừng nói với ta ngươi không phải là người của tông môn nhất phẩm khác nằm vùng trong Vạn Tượng Cương Vực.

Lâm Hải cả giận nói.

- Ta có phải là người nằm vùng hay không ngươi cũng không cần quan tâm. Phi Vũ đại đế rốt cuộc có vật gì hấp dẫn tông môn nhất phẩm của các ngươi? Hơn nữa hơn ngàn năm qua kiên trì không ngừng? Thậm chí không tiếc phái ra kẻ nằm vùng rồi bố trí.

Lâm Hải nhướng mày nói:

- Ngươi không biết?

Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:

- Ta không biết, thế nhưng nghe hai người các ngươi đối thoại, ít nhiều ta cũng suy đoán ra một điểm. Ngươi tự mình thành khẩn hay là để ta cạy miệng ngươi?

Lâm Hải cười ha hả nói:

- Chủ động thành khẩn? Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô ta cho dù cận kề cái chết cũng không chịu nhục. Giang Trần, nếu như không phải tên ngu Quân Mặc Bạch này và ta lưỡng bại câu thương, ta phải sợ ngươi sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:

- Nói như vậy ngươi định ngoan cố chống lại sao?

Sắc mặt Lâm Hải trầm xuống nói:

- Hừ, ngươi muốn giết ta cũng phải trả một cái giá lớn.

- Thật sao?

Giang Trần cũng không nói nhảm, tràng hạt run lên, một võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh cùng với ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh đã đem Lâm Hải vây qunah.

Lâm Hải biến sắc:

- Giang Trần, ngươi chỉ biết dùng ngoại vật thôi sao? Có gan ta và ngươi chiến một trận?

- Chính diện chiến một trận sao? Ta sợ bẩn tay chân ta.

Giang Trần không muốn lãng phí thời gian, thúc dục võ sĩ kim giáp điên cuồng đánh về phía Lâm Hải. Lâm Hải vốn đã là nỏ mạnh hết đà, mà những võ sĩ kim giáp này có ưu thế lớn nhất chính là không sợ chết. Không bao lâu lập tức đánh ngã Lâm Hải.

Giang Trần đi tới phía trước, nhìn qua Lâm Hải đã suy yếu, hơi thở mỏng manh, nhanh chóng nhặt lệnh kỳ trong tay Lâm Hải. Đây là một món bảo vật, trước đó Giang Trần đã cảm thấy lệnh kỳ này không tầm thường. Bất kể là lực phòng ngự hay là công kích đều phi thường mạnh mẽ.

Lâm Hải cũng dựa vào lệnh kỳ này mà trong lúc đối kháng với Quân Mặc Bạch nhiều lần từ thế thua chuyển thành thế hòa.

Trừ lệnh kỳ ra, nhẫn trữ vật của Lâm Hải Giang Trần cũng không chút khách khí thu lại. Còn có nhẫn trữ vật của Quân Mặc Bạch, Giang Trần cũng thu toàn bộ.

Vì bắt hai người này đã phí một ít công phu, Giang Trần không muốn trì hoãn thời gian. Hắn đi tới trước cung điện trong hồ nước, nhìn vào tòa cung điện nguy nga này, Giang Trần cũng không dám chủ quan.

Dù sao hồ nước màu xanh lá cây này có tính ăn mòn rất mạnh. Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia cũng kiêng kỵ cực kỳ.

Tuy rằng Giang Trần tuy luyện Thần Ma cửu biến kim thân, thế nhưng hắn cũng không muốn dùng kim thân của mình đi đối đầu với nước có tính ăn mòn cực mạnh trong hồ nước màu xanh này.

Cho nên hắn đem lệnh kỳ của Lâm Hải huy động, bảo vệ bản thân.

Giang Trần biết rõ động phủ này tuyệt đối không phải là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh, hơn phẩn nửa là động phủ không gian tùy thân có thể mang theo.

Động thủ bình thường muốn mang theo nhất định phải luyện hóa.

Mà muốn luyện hóa động phủ này phải tìm được đầu mối hạch tâm của động phủ, chỉ có nắm giữ hạch tâm của động phủ thì mới có thể chính thức khống chế động phủ loại này.

Nếu như là cường giả khác trong Thần Uyên đại lúc có lẽ sẽ bị cung điện này mê hoặc, cho rằng đây là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh.

Thế nhưng Giang Trần có kiến thức kiếp trước, tự nhiên sẽ không bị cái cung điện này mê hoặc.

Vạn Tượng cực cảnh là nơi có năng lượng sinh mạng yếu nhược như vậy, không có ai nhàm chán lại tới nơi này kiến tạo một tòa cung điện như thế này. Mà nơi này cũng không thích hợp cho việc khai tông lập phái.

Lâm Hải và Quân Mặc Bạch kia dường như cũng thông qua bí pháp nào đó mới có thể định vị được ấn ký thần thức trên người Phi Vũ đại đế.

Đương nhiên lại ấn ký định vị này có một khoảng cách nhất định nào đó. Nếu như không có tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, hoặc là không có tới gần nơi này, nhất định sẽ không định vị được nó.

Nếu không Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia sẽ không như vậy, dường như tông môn bọn họ đã tìm kiếm Phi Vũ đại đế hơn ngàn ăm, thế nhưng vẫn không tìm thấy.

Tăng thêm lại có rất nhiều điều kiêng kỵ cho nên không thể gióng trống khua chiêng tiến hành tìm trong Vạn Tượng Cương Vực. Cho nên mới không thể không áp dục phương thức này tìm kiếm nơi hạ lạc của Phi Vũ đại đế.

Giang Trần suy đoán:

- Phi Vũ đại đế này chạy trốn tới nơi như thế này nhất định là tránh né sự đuổi giết của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô. Như vậy ở giữa tòa cung điện này có lẽ sẽ tồn tại rất nhiều cơ quan. Nếu như ta tùy tiện xâm nhập nói không chừng sẽ bị công kích.

Đứng ở góc độ của Phi Vũ đại đế mà nói, hắn hoàn toàn có lý do bố trí các loại bẫy rập.

Dù sao bị đuổi giết lâu như vậy, ai cũng không muốn truyền thừa của bản thân mình bị cừu nhân sảng khoái đoạt lấy. s

Sau khi tiến vào cung điện, Giang Trần cẩn thận từng tí một.

Cung điện này không lớn nhưng mà sau khi đi vào lại có động thiên khác.

- Quả nhiên là đại thủ bút, cường giả cấp bậc Phong hào Đại đế nhất định không có khả năng luyện chế ra loại động phủ không gian này. Xem ra nếu như nơi này thực sự có quan hệ với Phi Vũ đại đế thì nhất định cung điện này không phải tự mình Phi Vũ đại đế luyện chế.

Giang Trần suy đoán, có lẽ vị Phi Vũ đại đế này cũng chỉ trong lúc vô tình đạt được truyền thừa thượng cổ, lại kinh động tới người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị hai tông đuổi giết.

Giang Trần đi trên thềm đá của cung điện, thần thức triển khai, đề phòng tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

Điều khiến cho Giang Trần thực sự không ngờ chính là những công kích và cơ quan mà hắn đoán trước cũng không có xuất hiện. Thậm chí hắn đi thẳng qua cung điện mà không xúc động bất kỳ cấm chế nào.

*****

- Việc lạ.

Giang Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Động phủ hình cung điện này rõ ràng ẩn chứa cấm chế cực kỳ đáng sợ.

Thế nhưng mà những cấm chế này hiển nhiên không có một chút dấu hiệu nào sẽ bắt đầu công kích.

Kiếp trước dù sao Giang Trần cũng có kiến thức rộng rãi, đối với bố cục của động phủ hình cung điện này cũng hiểu được khá nhiều.

Nếu như những cấm chế này ở trong trạng thái cao thì những cấm chế này nhất định vô cùng linh hoạt, tùy thời có khả năng phát động công kích.

Mà hiện tại xem ra, những cấm chế này đều vô cùng yên tĩnh, cũng không có cảm giác nguy cơ sẽ bùng phát bất kỳ lúc nào.

- Chẳng lẽ sau khi Phi Vũ đại đế đạt được động phủ này bản thân hắn chưa kịp luyện hóa? Cho nên cũng không có khống chế được những cấm chế này công kích.

Trong đầu Giang Trần cũng tràn ngập sự nghi vấn.

Nếu như Phi Vũ đại đế đạt được động phủ truyền thừa hình cung điện này, sau đó lại chưa kịp luyện hóa mà đã bị đuổi giết thì cũng là chuyện có khả năng.

Xuyên qua từng hành lang, rốt cuộc Giang Trần cũng đi tới hậu điện trong động phủ hình cung điện này.

Giang Trần vừa mới bước vào hậu điện thì đã nhìn thấy ở bên trong cung điện này có một cỗ thi thể đang ngồi xếp bằng.

Cỗ thi thể này khoanh chân mà ngồi, từ xa nhìn lại giống như nhập định, biểu hiện trên mặt vẫn vô cùng sống động.

Nếu như không phải trên thân người này không có bất kỳ năng lượng sinh mệnh nào chấn động, cơ hồ Giang Trần đã hoài nghi đây là một người sống.

Màu xa kia, thần thái kia, quả thực trông rất sống động.

Người này khoanh chân mà ngồi, biểu lộ ngưng trọng. Cho dù chết đi cũng không muốn chết quá khó coi. Biểu lộ trên mặt cũng không có giống như cảm giác vùng vẫy trước khi chết.

- Phi Vũ đại đế?

Giang Trần nhìn thấy sau lưng người này đột nhiên có một đôi cánh, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ rung động, thị giác bị trùng kích, không hổ là phong hào Đại đế, sau khi chết thân thể ngàn năm không nát.

Giang Trần cũng không có vội vã tới gần mà đứng ở phía xa cẩn thậ nquan sát một lát. Phát hiện chung quanh Phi Vũ đại đế này cũng không có các loại cơ quan, cấm chế.

Trong lúc nhất thời Giang Trần lại có chút khó hiểu.

Nếu như Phi Vũ đại đế bị đuổi giết tới đây, không có đạo lý nào dễ dàng để pháp thân mình bạo lộ ở bên ngoài thế này. Càng không có đạo lý không sắp xếp một ít hậu chiêu để đối phó với người đối đầu với mình.

Chẳng lẽ trước khi chết Phi Vũ đại đế đã không còn một chút sức lực nào phản kháng nữa?

Thoạt nhìn dường như cũng không giống, hắn có thể chết thong dong như vậy hiển nhiên trước khi chết cũng không phải là người việc gì cũng không làm được.

Giang Trần chậm rãi tới gần, lại nhìn thấy trước mặt Phi Vũ đại đế có khắc mấy hàng chữ.

Gửi tới kẻ đến sau:

- Ta gọi là Phi Vũ, tung hoành Thần Uyên đại lục ngàn năm, không ngờ lại bị hai tông Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, khi tới đây đã là dầu hết đèn tắt. Mượn nơi niết bàn này tán đi tinh hoa công lực cả đời ta, cầu mong tiến vào luân hồi. Được mất trên thế gian đối với kẻ gần chết như ta mà nói tất cả đều là mây bay. Con nhạn bay qua lưu lại tiếng kêu, người lưu lại tên tuổi. Ta tung hoành Thần Uyên đại lục khi đó cũng là hào kiệt đương thời. Tự nhiên cũng lưu lại truyền thừa. Người đến sau, sau khi nhận được truyền thừa của ta, có thể lấy danh nghĩa Phi Vũ đại đế ta, thay ta báo thù đuổi giết. Người nhận được truyền thừa của ta nhất định phải thay ta diệt Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.

Kế tiếp Phi Vũ đại đế này còn nói tới một ít kinh nghiệm khi bị Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, cùng với một ít nguyên nhân mà hắn lựa chọn đi tới nơi này. Kể cả một ít quá trình mà hắn lựa chọn để động phủ dưới đáy hồ.

- Tuy rằng ta là phong hào Đại đế, thế nhưng lại không có liên quan tới Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bọn họ đuổi giết chúng ta, cũng không phải muốn truyền thừa võ đạo của chúng ta. Mà bởi vì ta ở một bí cảnh thượng cổ nhận được truyền thừa thượng cổ. Truyền thừa thượng cổ này là do một vị đại cường giả Thiên Vị thượng cổ lưu lại, chẳng những có một quả Thiên Vị phù chiếu mà còn có một mai mật lệnh của Thiên Cơ bí cảnh trong truyền thuyết. Thiên Cơ bí cảnh, được xưng là nơi đi tới thiên đạo, có thể trực tiếp kết nối với thiên đạo, tấn chức Chư Thiên vị diện.

Giang Trần nhìn thấy những lời nhắn nhủ của Phi Vũ đại đế, trong lúc nhất thời trong lòng có chút chấn động.

Hắn suy đoán tới thứ tốt như Thiên Vị phù chiếu, thế nhưng lại không nghĩ rằng lại vẫn có mật lệnh đi thông tới thiên đạo.

Mặc dù Giang Trần đối với Thần Uyên đại lục cũng không quá hiểu rõ, thế nhưng hắn lại biết, bất luận một vị diện có vật chất nào đều có nơi đi thông tới bí cảnh thiên đạo.

Nói chung cường giả ở vị diện vật chất đạt được thiên đạo tán thành thì sau đó hoặc là thông qua quỹ đạo bình thường phi thăng lên vị diện Chư Thiên, hoặc là còn chưa được thiên đạo tán thành, nhưng mà tìm được bí cảnh thiên đạo.

Ở trong những bí cảnh thiên đạo này cũng có cơ hội lấy được thiên đạo tán thành, trực tiếp phi thăng lên vị diện Chư Thiên.

Kiếp trước đối với các loại vị diện vật chất Giang Trần cũng có lý giải không ít, kiếp trước hắn tiếp xúc với rất nhiều thiên tài, cũng có rất nhiều người phi thăng từ vị diện vật chất.

Cho nên đối với chuyện ở vị diện vật chất hắn vẫn có không ít lý giải.

Thiên cơ bí cảnh hẳn là một loại bí cảnh cao cấp nhất trong vị diện phàm tục gọi là Thần Uyên đại lục này. Dưới tình huống bình thường hẳn sẽ không dễ dàng xuất hiện.

Một khi xuất hiện, nhất định sẽ mang đến biến hóa kinh thiên động địa cho vị diện phàm tục này.

Dù sao cơ hội đi thông tới thiên đạo, vạn năm chưa chắc đã xuất hiện một lần.

Không thể không nói, đây là lần thứ nhất sau khi chuyển sinh Giang Trần nhìn thấy chữu vị diện Chư Thiên này. Tuy rằng trong đoạn nhắn nhủ này, chỉ nói tới vị diện Chư Thiên, căn bản không có nói tới bất kỳ tin tức gì của vị diện chư thiên. Nhưng mà Giang Trần lại vẫn có chút kích động khó hiểu.

Tuy rằng võ trụ to lớn tồn tại rất nhiều vị diện Chư Thiên. Thần Uyên đại lục này đi thông vị diện Chư Thiên nào cũng chưa chắc đã phải là vị diện Chư Thiên mà phụ thân Thiên Đế hắn chưởng quản kiếp trước.

Nhưng vô luận thế nào nghe được bốn chữ vị diện Chư Thiên này, trong lòng Giang Trần thoáng cái sinh ra sự chờ mong vô hạn.

Thiên Cơ bí cảnh, Thiên Vị phù chiếu, vị diện Chư Thiên.

Những tin tức này hoàn toàn là tin tức mà Vạn Tượng Cương Vực không tiếp xúc được tới.

- Khó trách Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông kia sẽ đuổi giết ngàn năm, không tiếc bố trí trong Vạn Tượng Cương Vực ngàn năm. Xem ra nhất định là truy tung những vật này.

Những chuyện này Giang Trần đã sớm có suy đoán. Nếu như chỉ là truyền thừa của bản thân Phi Vũ đại đế, đối với tông môn nhất phẩm mà nói tuyệt đối không có lực hấp dẫn lớn như vậy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)