← Ch.0841 | Ch.0843 → |
Thế nhưng mà một khi nói đến sự tình nguyên tắc, Đan nhi tiểu thư so với ai thì càng bướng bỉnh.
Hiển nhiên, nam tử mà mọi người không biết là ai kia, là Cấm khu trong lòng Đan nhi tiểu thư, tuyệt đối không dung bất luận kẻ nào dây vào.
Ai dây vào, người đó liền ăn khổ.
Cho dù là cùng Khổng Tước Đại Đế, Đan nhi cũng không nói lên tên nam nhân này. Thậm chí chưa bao giờ đề cập qua hết thảy sự tình mê hoặc.
Cho nên, cường đại như Khổng Tước Đại Đế, cũng không biết Đan nhi trước kia, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có trong lòng Đan nhi rõ ràng nhất, mỗi lần nghĩ đến nam nhân làm cho nàng nhớ thương kia, trong nội tâm Đan nhi đã chua xót, lại kiêu ngạo, lại lo lắng.
Nàng rất muốn biết, Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, hắn đến cùng đi nơi nào? Nàng rất muốn biết, thời điểm hắn phiêu bạt bên ngoài, ngẫu nhiên nhàn hạ, có nghĩ đến mình một chút hay không?
Mỗi lần nghĩ đến đây, Đan nhi hảo cường, cũng nhịn không được lã chã rơi lệ. Thật sự là nàng chủ động ly khai nam tử kia.
Thậm chí, mình mang cốt nhục của hắn, sinh ra hài tử, hắn cũng không biết.
Thế nhưng mà, Đan nhi lại một chút cũng không hối hận, cho tới bây giờ, nàng chưa từng ăn năn.
Nàng cũng biết, nếu như hắn biết mình mang thai con của hắn, nếu như hắn biết mình vì hắn trả giá nhiều như vậy, hắn nhất định sẽ gánh hết thảy trách nhiệm
Thế nhưng mà, Đan nhi lại không muốn làm như vậy, nàng không muốn bởi vì ý nguyện của mình, liền buộc hắn ở bên cạnh mình.
Làm như vậy, nàng cảm thấy rất ích kỷ.
Cho nên, nàng mới có thể trốn đi, mới có thể ở bên ngoài phiêu bạt. Nàng vì tự ái của mình trốn đi, đồng dạng cũng vì tình yêu vô tư trốn đi.
Nàng tin tưởng, nếu như vận mệnh thật sự có một đường nhân duyên, một ngày nào đó, hắn sẽ minh bạch tâm ý của mình, một ngày nào đó, Thượng Thiên sẽ an bài đoạn vận mệnh này, để cho hai người đến cùng một chỗ.
Nếu như không có nhân duyên, vậy thì không cần cưỡng cầu.
Thế nhưng mà mặc kệ như thế nào, ở trong nội tâm Đan nhi, hắn là không cách nào thay thế. Cho dù hiện tại đến Lưu Ly Vương Thành, một địa phương cường đại hơn Vạn Tượng Cương Vực gấp trăm lần, thiên tài xuất hiện lớp lớp.
Thế nhưng mà, những thiên tài sáng chói như ngôi sao kia, nhìn tới nhìn lui, trong nội tâm Đan nhi, cuối cùng đều kém thiếu niên ở Vạn Tượng Cương Vực lúc trước, thiếu niên trong lúc lơ đãng, hung hăng đụng vào nội tâm nàng kia.
Những năm này qua đi, Đan nhi tận lực không có nói tới hắn, càng không có chủ động đi nghe ngóng tin tức của hắn. Chỉ biết là Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, đến cùng hắn đi đâu, trải qua như thế nào, Đan nhi là không thể nào biết được.
Chỉ là, Đan nhi lại vô cùng kiên định, nàng cảm thấy, một thiên tài như vậy, tuyệt đối sẽ không bởi vì tông môn nghiền nát, liền vô thanh vô tức vẫn lạc.
Người nam nhân kia, dù hiện tại bị tro bụi chôn vùi, nhưng một ngày nào đó, hắn sẽ tản mát ra hào quang xứng đáng, điểm này, Đan nhi chưa từng hoài nghi tới.
Chính bởi vì trong nội tâm Đan nhi, một mực có nam nhân chiếm cứ trái tim nàng như vậy, cho nên, trong lòng của nàng, tuyệt đối không dung bóng dáng bất luận nam nhân nào khác.
Cho dù là thiên tài tuyệt đỉnh, ở trong nội tâm Đan nhi, cái kia đều là người qua đường giáp không có ý nghĩa.
Người nam nhân kia, mới là Thiên Địa của nàng, mới là toàn bộ thế giới của nàng, mới là nơi phát ra hạnh phúc của nàng.
Tình cảm nam nữ, là thần kỳ như vậy.
Mà Đan nhi, cũng là tính cách như vậy.
Một khi lâm vào, liền không cách nào tự kềm chế, dù vì thế bỏ ra bao nhiêu gian khổ, nàng cũng sẽ không có chút hối hận.
Ở trong nội tâm Đan nhi, người nam nhân này, là Cấm khu không thể đụng chạm.
Tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào, nói hắn không phải nửa câu.
Sở dĩ nàng một mực không cùng bất luận kẻ nào nói tới hắn, là không muốn từ trong miệng những người khác, nghe được nửa câu đánh giá mặt trái về hắn.
Bởi vì, Đan nhi làm hết thảy, đều là nàng cam tâm tình nguyện, chủ động lựa chọn. Thậm chí, nàng mang thai cốt nhục của hắn, hắn khả năng cũng mơ mơ màng màng.
Nếu như hắn thật sự là nam tử bội tình bạc nghĩa, lúc trước mình chủ động hướng hắn bày tỏ cõi lòng, hắn liền có thể thừa cơ mà vào.
Thế nhưng mà hắn lại không có làm như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, hắn là quân tử thành thật, điểm này, Đan nhi chưa từng có hoài nghi tới.
Thúy nhi nhìn thấy tiểu thư sinh khí như vậy, chân tay cũng luống cuống, cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Tiểu thư, Thúy nhi sai rồi. Ngươi không nên tức giận được chứ?
Gặp Đan nhi không nói gì, tiểu nha đầu nước mắt đổ rào rào nhìn về phía nàng:
- Tiểu thư, nếu ngươi giận ta, có thể đánh ta mắng ta, ngàn vạn lần đừng sinh hờn dỗi. Bệ hạ nói, tâm kết của ngươi quá sâu, tâm sự quá nặng, không thể lại một mình khó chịu. Bằng không thì đối với thân thể của tiểu thư không tốt.
Thúy nhi vừa khóc vừa nói.
Đan nhi than nhẹ một tiếng:
- Thúy nhi, ngươi không biết hắn, cho nên ngươi trách oan hắn, ta sẽ không trách ngươi. Bất quá, chuyện này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Thúy nhi vội vàng gật đầu nói:
- Lần sau không bao giờ như vậy nữa, lần sau Thúy nhi lại nói hưu nói vượn, tiểu thư kéo đầu lưỡi của ta là được.
- Ta có hung như vậy sao?
Đan nhi dở khóc dở cười.
Thúy nhi nín khóc mỉm cười:
- Tiểu thư không hung, tiểu thư đối với ta rất tốt. Thúy nhi có thể bị bệ hạ chọn trúng, hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tiểu thư, cũng không biết hạnh phúc bao nhiêu đây này. Tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần đừng giận Thúy nhi. Nếu như bệ hạ cảm thấy ta hầu hạ tiểu thư không tốt, Thúy nhi sẽ rời đi nơi đây. Thúy nhi không muốn ly khai Khổng Tước Thánh Sơn a.
Tại Khổng Tước Thánh Sơn, cho dù là làm nha hoàn, đó cũng là nha hoàn nhất đẳng.
Gia đình Thúy nhi, cũng là theo chân một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Nếu như Thúy nhi bị đuổi ra Khổng Tước Thánh Sơn, gia đình Thúy nhi, chỉ sợ sẽ bị đánh về nguyên hình. Cái này là mị lực của Khổng Tước Thánh Sơn.
Cho dù là làm nha hoàn, lực ảnh hưởng trong lúc vô hình, cũng là không thể đo lường.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ đi nơi nào? Ta cũng không bỏ được ngươi đi a. Bên tai không có tiểu nha đầu ngươi líu ríu, ta còn có chút không thích ứng đây này.
Đan nhi sẽ không thật sự sinh khí với một tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, thấy dáng vẻ tiểu nha đầu khẩn trương, Đan nhi cũng trấn an vài câu.
- Tốt rồi, Thúy nhi, ngươi nói cho ta một chút, đến cùng đan đấu kia là chuyện gì xảy ra?
Thúy nhi gặp nói đến sự tình kia, tinh thần lập tức vô cùng phấn chấn, tính chất bát quái đặc biệt lại lần nữa phát huy ra, êm tai nói ra, giảng tới trầm bồng du dương.
Dù sao Thúy nhi cũng là sinh hoạt ở Khổng Tước Thánh Sơn, mặc dù không có tư cách tới xem trận chiến ấy, nhưng mà tin đồn đến không ít.
Ở trong Khổng Tước Thánh Sơn, nghe được tin tức, tự nhiên hơn xa ngoại giới.
Từ đầu chí cuối đem tin tức nàng nghe được, đều nói cho Đan nhi tiểu thư nghe.
*****
- Nói như vậy, vẫn là bệ hạ tuệ nhãn thức anh. Toàn bộ Khổng Tước Thánh Sơn nhiều Đan Vương thiên tài như vậy, hắn một cái đều không có sử dụng, ngược lại chọn một Đan Vương tuổi trẻ từ bên ngoài đến. Tin tưởng lúc bệ hạ làm quyết định này, mọi người nhất định đều không thể lý giải, thậm chí là hoài nghi quyết sách của bệ hạ a?
Đan nhi thở dài.
- Tiểu thư ngươi thật sự là liệu sự như thần, sau khi bệ hạ làm ra quyết định này, cả Khổng Tước Thánh Sơn, thật đúng là có rất nhiều thanh âm nghi vấn, nghe nói Tứ đại Hoàng giả, ngoại trừ Vân Trung Minh Hoàng ra, Tam đại Hoàng giả khác, đều có chút hoài nghi. Chớ nói chi là Đại Đế khác của Lưu Ly Vương Thành rồi.
Vẻ mặt Thúy nhi hưng phấn nói.
- Sự thật chứng minh, bệ hạ vẫn là bệ hạ. Lưu Ly Vương Thành, vẫn là bệ hạ đứng cao nhất, xem xa nhất. Những người khác, vĩnh viễn đều kém bệ hạ một bước, thậm chí mười bước trăm bước.
Đan nhi nói đến Khổng Tước Đại Đế, cũng tràn đầy sùng bái, tựa như một đứa con gái, nói đến phụ thân vĩ đại của mình, trong lời nói mang theo chút kiêu ngạo
- Hắc hắc, khó trách bệ hạ thương tiểu thư như vậy. Khổng Tước Thánh Sơn lớn như vậy, tiểu thư ngược lại là tri âm của bệ hạ a.
Thúy nhi tán thưởng.
- Ta ở đâu có tư cách làm tri âm của bệ hạ, chỉ là bệ hạ ngẫu nhiên cùng ta nói chuyện với nhau, từ trong lời nói của lão nhân gia, ta có thể phỏng đoán ra một ít tâm ý.
Tâm tư của Đan nhi tinh tế tỉ mỉ, cũng biết ở độ cao như Khổng Tước Đại Đế, đăm chiêu suy nghĩ, đều không phải người bình thường có thể lý giải.
Lần này dùng hạng người vô danh, là một lần thể hiện sung túc. Phải biết rằng, mới đầu dùng một vô danh tiểu bối, cái kia cần phách lực cùng quyết tâm hạng gì?
Trận chiến này, một khi thất bại, các loại chỉ trích, chê bai, ... tuyệt đối sẽ không rơi vào trên đầu Chân Đan Vương kia, chỉ sẽ rơi vào trên đầu Khổng Tước Đại Đế bệ hạ.
Gánh lấy nhiều áp lực như vậy, gánh lấy nhiều chỉ trích như vậy, Khổng Tước Đại Đế có thể nghênh khó mà lên, mạo hiểm phong hiểm thất bại lớn như thế, đi đối mặt quái vật khổng lồ Đan Hỏa Thành khiêu chiến.
Người khác đều hoan hô Chân Đan Vương, thế nhưng mà Đan nhi lại biết, tuy Chân Đan Vương biểu hiện hoàn mỹ, thế nhưng mà bệ hạ với tư cách người quyết định, trả giá vô hình ở sau lưng, lại bị rất nhiều người không để ý đến.
Trong Thái Uyên các, một phong mật tín nằm trong tay Giang Trần, Giang Trần nhìn cũng không nhìn, ném phong thư vào trong hỏa lò, đốt thành tro bụi.
Những mật tín này, đều là sau khi những đan đạo cự phách kia rời đi, lưu tín vật cho Giang Trần. Đều nói với Giang Trần, chỉ cần cầm tín vật này đi địa bàn của bọn hắn, cam đoan có thể được lễ ngộ cấp bậc cao nhất. Tuyệt đối hiển hách hơn hắn đang ở Lưu Ly Vương Thành bây giờ.
Tại Lưu Ly Vương Thành, tất cả mọi người thăm dò được, Chân Đan Vương này, chẳng qua là khách khanh Đan Vương của một Cửu cấp thế gia, là bị Khổng Tước Thánh Sơn tạm thời điều động đi.
Chân Đan Vương hắn, cùng Khổng Tước Thánh Sơn không có bất kỳ quan hệ truyền thừa nào.
Chính vì như vậy, để cho mọi người thấy đến hi vọng đục khoét nền tảng. Cho nên, những đan đạo cự phách kia mới sẽ không ngừng đưa mật tín, ý đồ đào Chân Đan Vương kia đến thế lực của mình.
Nếu như bọn hắn biết rõ, Chân Đan Vương mà bọn hắn muốn lôi kéo, ở trong đáy lòng, đã cự tuyệt Khổng Tước Đại Đế nhiều lần, chỉ sợ sẽ không làm ra cử động nhàm chán như vậy.
Người ta ngay cả Khổng Tước Đại Đế thu đồ đệ cũng cự tuyệt, huống chi bọn hắn?
Những mật tín này, một cái một cái, bị Giang Trần ném vào bếp lò.
- Ân? Cái này, thậm chí ngay cả hỏa cũng đốt không được nó?
Giang Trần thò tay từ trong lò lửa lấy ra một phong mật tín, nhìn thoáng một phát, lại không nhìn ra cái gì.
- Cái mật tín này, là ai cho ta nhỉ?
Giang Trần thật sự là nhất thời không có ấn tượng gì, nhận được hơn mười mật tín, hắn đều tiện tay ước lượng, căn bản không có nhìn rõ là ai đưa.
Hiện tại đại đa số mật tín đã thiêu hủy, muốn dò tên tuổi, hiển nhiên là rất khó, trừ khi mở ra xem.
Nghĩ tới đây, nhất thời Giang Trần cũng ngứa tay, mở mật tín ra.
Vừa mở mật tín ra, đập vào mắt là tiêu chí của Đan Hỏa Thành, một đoàn Đan Hỏa thần thánh, Thanh Hồng giao nhau, cho người một loại trùng kích thị giác rất mạnh.
- Đây là của Đan Hỏa Thành sao?
Giang Trần nhìn nhìn, ở trong mật tín này, nội dung không nhiều lắm, chỉ có mấy hàng chữ, nói cho Giang Trần, chỉ cần hắn chịu ly khai Khổng Tước Thánh Sơn, tìm Đan Hỏa Thành nương tựa, Đan Hỏa Thành đối với chuyện ngày hôm nay sẽ bỏ qua, còn ban thưởng hắn phú quý khôn cùng, hưởng thụ đãi ngộ Đan Vương cấp cao nhất của Đan Hỏa Thành. Nếu như không tán thưởng, ngày khác chắc chắn chết không có chỗ chôn...
Nội dung thư tín này, trước sau không đồng nhất. Mời chào lộ ra không có bất kỳ thành ý, ngôn ngữ uy hiếp lại ghi thập phần sinh động, rất dễ kích thích cảm xúc phẫn nộ của người đọc.
Giang Trần mỉm cười, hai tay đang muốn chà xát, phá hủy mật tín kia đi, bỗng nhiên trong mắt khẽ động, ồ một tiếng, cẩn thận đặt mật tín ở trước mặt, xem chỉ chốc lát.
Càng xem, lông mày của Giang Trần nhăn càng sâu, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Phanh...
Giang Trần hung hăng nện một quyền, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Đan Hỏa Thành thật ác độc, nhìn như mời chào ta, kì thực là muốn đưa ta vào chỗ chết a.
Giang Trần nhìn mật tín, nhìn xem hoa văn chỉ trên mật tín mới có kia. Mới nhìn, tựa hồ mật tín kia không có bất kỳ vấn đề.
Thế nhưng mà, nhãn lực của Giang Trần vô cùng tốt, hắn nhìn ra được, trang giấy kia có đường vân đặc biệt, mà trên những đường vân này, vậy mà ẩn chứa kịch độc.
Tuyệt đối là kịch độc.
Kiếp trước Giang Trần là Đan Đạo Đại Sư nổi tiếng Chư Thiên, độc nguyên gì chưa thấy qua, trang giấy mật tín này, là dùng một loại da rắn chế tác thành.
Mà loại da rắn này, là vật kịch độc nhất thiên hạ, ít nhất là một trong những kịch độc nhất.
Nếu không phải Giang Trần kiến thức rộng rãi, thoáng cái là căn bản nhìn không ra.
Loại da rắn này, gặp hỏa hay nhiệt độ cao, sẽ bộc phát ra độc tính cường đại hơn gấp 10 lần. Thông qua không khí, thông qua hô hấp, thậm chí thông qua lỗ chân lông, thẩm thấu đến trong thân thể người.
- Đan Hỏa Thành...
Giang Trần buông mật tín, trong mắt lại hiện lên sát cơ nồng đậm. Hắn tuyệt đối không ngờ, Đan Hỏa Thành này lại ác độc như vậy.
Mật tín này, rõ ràng là tính toán hắn, nói mời chào, căn bản là vô nghĩa. Đằng sau những ngôn ngữ uy nghiêm kia, là vì cố ý chọc giận hắn.
Hơn nữa, đối phương hiển nhiên tính toán vô cùng chuẩn, chính là vì chọc giận hắn, kích thích tâm tình của hắn, để cho hắn dưới sự phẫn nộ, áp dụng hành vi không lý trí.
Nếu như hai tay Giang Trần chà xát, hay dùng Đan Hỏa thiêu hủy mật tín, như vậy mật tín dùng da rắn làm thành kia, độc tính sẽ tăng vọt gấp 10 lần.
← Ch. 0841 | Ch. 0843 → |