Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0843

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0843: Tin tức nặng cân
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Độc tính cường đại như vậy, cho dù là một cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, chỉ sợ cũng ăn thiệt thòi. Thậm chí, cho dù là cường giả Đại Đế, nếu như hoàn toàn không có phòng bị, có lẽ cũng ăn thiệt thòi không nhỏ.

- Đan Hỏa Thành, đả kích đối lập, thật đúng là một chút cũng không lưu tình. Xem ra, cái gọi là lão Đại lĩnh vực đan đạo của Đan Hỏa Thành, dựa vào là những thủ đoạn nhận không ra người này đến duy trì.

Giang Trần nộ khí bừng bừng.

Chỉ là một lần luận bàn Vạn Thọ Đan, vậy mà Đan Hỏa Thành muốn đẩy hắn vào chỗ chết, đây không thể nghi ngờ là thoáng cái đốt lên lửa giận của Giang Trần.

Không thể không nói, Đan Hỏa Thành này vô cùng ác độc. Đả kích đối lập, quả thực là không từ thủ đoạn.

Hơn nữa, loại vật này, một khi bị phá hủy, đó chính là chết không có đối chứng.

- Tốt, tốt, tốt...

Giang Trần nghiến răng nghiến lợi.

- Xem ra trên sổ đen của ta, lại phải tăng thêm tên của Đan Hỏa Thành.

Giang Trần cũng không phải là loại mặc người chém giết.

- Muốn giết ta, vậy thì phải có giác ngộ bị ta giết.

Giang Trần tức không chỗ đánh. Luận bàn Đan đạo, thắng bại là chuyện thường, nhưng có rất ít người sẽ bởi vì đấu đan thất bại, liền lập tức thống hạ sát thủ.

- Đan Hỏa Thành ác độc như vậy, chỉ sợ không đơn thuần là bởi vì lần này thất bại, càng là có ý đồ duy trì vị trí độc bá của bọn hắn. Đối với một chút uy hiếp, cũng không chịu buông tha. Lý thuyết xưng bá của Đan Hỏa Thành, nguyên lai thô bạo đơn giản như vậy.

Giang Trần rất không thoải mái, loại báo thù này, nếu như không phát sinh ở trên người hắn, hắn ngược lại là thấy nhưng không thể trách. Thế nhưng mà, một khi uy hiếp đến trên đầu của hắn, Giang Trần cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Tuy Đan Hỏa Thành là quái vật khổng lồ, thế nhưng mà ở trong nội tâm Giang Trần, đã liệt Đan Hỏa Thành vào đối tượng phải trả đũa.

Đánh không hoàn thủ, đây không phải phong cách làm người của Giang Trần.

Thù này, Giang Trần xem như nhớ kỹ. Về phần lúc nào báo, Giang Trần cũng không nóng lòng nhất thời. Dùng thực lực bây giờ của hắn, nếu như lèm nhèm đi hô cái gì trả thù, vậy hiển nhiên là tự tìm khổ ăn.

Đan Hỏa Thành cường đại, so với Lưu Ly Vương Thành cũng không kém, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.

Đối mặt một quái vật khổng lồ như vậy, muốn báo thù, cũng nên chú ý cẩn thận. Cũng không thể trả thù không thành, ngược lại ném mình vào.

- Cũng may, ta phúc lớn mạng lớn, đã luyện hóa được Kim Thiền huyết mạch, bách độc bất xâm. Bằng không thì dù không dùng Đan Hỏa đốt cháy mật tín, chỉ sợ cũng sẽ trúng độc. Đan Hỏa Thành, các ngươi thật đúng là để mắt ta a, thủ đoạn âm hiểm độc ác như vậy, cũng dùng đến trên đầu ta rồi.

Giang Trần cẩn thận xử lý sạch mật tín.

Da rắn độc này, Giang Trần không sợ, nhưng không có nghĩa là những người khác không sợ. Cho nên vẫn phải cẩn thận xử lý, tuyệt đối không thể lưu lại di độc.

Xử lý xong, mật tín còn lại, Giang Trần cũng không có hứng thú xem gì, trực tiếp hủy diệt.

Tâm tình của hắn đã hoàn toàn bị Đan Hỏa Thành làm nổi cáu rồi.

Cố gắng bình phục tâm tình, Giang Trần mới từ trong mật thất đi ra. Đi tới khu vực Lăng thị phụ tử ở lại.

Hai cha con này, ở lại Thái Uyên các vài ngày, cuối cùng là hưởng thụ lấy mấy ngày thái bình. Buổi tối có thể an an ổn ổn ngủ an tâm.

Lúc ở bên ngoài phiêu bạt, Lăng Túc chờ đợi lo lắng, có thể nói là nhận hết các loại tra tấn. Hôm nay đã tìm được cái ổ an nhàn, Lăng Túc cũng là cao hứng tự đáy lòng.

Hắn không sợ chịu khổ, nhưng mà Lăng Túc nhìn không được con gái chịu khổ. Nhất là tiểu nữ nhi kia ngây thơ rực rỡ, không rành thế sự.

So sánh xuống dưới, đại nữ nhi Lăng Bích Nhi ở bên ngoài phiêu bạt, mặc dù không có tin tức, nhưng Lăng Túc lại không lo lắng. Dù sao, đại nữ nhi thiên phú xuất chúng, trí tuệ sinh hoạt cũng phi thường cao, cho dù phiêu bạt bên ngoài, Lăng Túc cũng tin tưởng vững chắc, đại nữ nhi nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Ngược lại là mang theo tiểu nữ nhi Lăng Huệ Nhi bên người, Lăng Túc còn lo lắng hơn. Tiểu nha đầu này, tính cách mơ mơ màng màng, thần kinh khá lớn, thỉnh thoảng còn có thể gây họa, yêu ghét rõ ràng, thực lực bình thường, có đôi khi còn thích gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Trên đường đi Lăng Túc cũng là chờ đợi lo lắng, sợ Lăng Huệ Nhi lại gây ra chuyện gì, rước lấy phiền toái.

Hôm nay, đã đến Lưu Ly Vương Thành, đến Thái Uyên các, Lăng Túc mới an tâm.

Chứng kiến địa vị của Thái Uyên các hôm nay, chứng kiến địa vị của Giang Trần hôm nay, Lăng Túc cũng biết, coi như là người của Bất Diệt Thiên Đô tới Lưu Ly Vương Thành, chỉ sợ cũng không dám giương oai.

Nhìn những đệ tử may mắn còn sống sót của Đan Càn Cung, cả đám cũng từ trong bóng mờ tông môn nghiền nát đi tới, tất cả mọi người sống ra một cỗ tinh khí thần, đều có cùng chung mục tiêu, cái kia chính là trùng kiến tông môn.

Trên tinh thần diện mạo, là rực rỡ hẳn lên.

Lăng Túc chứng kiến tiến bộ trên người Thân Tam Hỏa, cũng xem thế là đủ rồi, đối với Giang Trần nhận thức không ngừng sâu sắc, cũng triệt triệt để để phục rồi.

Trước kia, hắn còn cảm thấy Huệ Nhi tâm tư thiếu nữ, chỉ sợ là thích người trẻ tuổi có ân cứu mạng mình rồi.

Trước kia Lăng Túc cũng có chút lo lắng, lo lắng hai tỷ muội các nàng mắc lừa, bởi vì ân cứu mạng, liền bị nam nhân này lừa gạt.

Hiện tại ngẫm lại, Lăng Túc cũng vì những lo lắng kia của mình mà cảm thấy xấu hổ. Không phải người ta lừa gạt nữ nhi của hắn, mà là hai đứa con gái của hắn, đều ưa thích người ta.

Ngược lại là Giang Trần, bên người có giai nhân làm bạn, căn bản không có phần tâm tư kia đối với nữ nhi của hắn.

Cái này lại để cho Lăng Túc có chút uể oải rồi.

Bất quá hắn làm cha, cũng biết sự tình người trẻ tuổi là mình lẫn vào không được.

Ít nhất, Giang Trần là một quân tử, tuyệt đối sẽ không làm ra cử động không ổn gì đối với nữ nhi của hắn.

Lại nhìn Hoàng Nhi tiểu thư thần thần bí bí bên người Giang Trần kia, khí chất, khí độ, hàm dưỡng của người ta, đều thể hiện ra phong phạm hoàng hoa khuê tú.

Đối với Lăng Túc hắn cũng rất khách khí, không có bởi vì là quan hệ phụ thân tình địch, liền đối xử lạnh nhạt với hắn chút nào.

Thậm chí đối với Lăng Huệ Nhi, Hoàng Nhi tiểu thư cũng như tỷ tỷ nhà bên.

Huệ Nhi cái tiểu nha đầu không có tim không có phổi này, cùng người ta ở chung mới vài ngày, một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng cũng tỷ tỷ, hơn nữa gọi thập phần thân mật.

Cái này để cho Lăng Túc đã buồn cười, lại khổ chát chát.

Hắn biết rõ, tuy hai con gái của mình vô cùng xuất sắc, thế nhưng mà so sánh với Hoàng Nhi tiểu thư này, bất kỳ đứa nào, đều không có ưu thế đáng nói.

Luận dung mạo, cho dù là đại nữ nhi Lăng Bích Nhi được công nhận tuyệt mỹ bại hoại, thế nhưng mà ở trước mặt Hoàng Nhi, tựa hồ vẫn hơi thua kém nửa phần.

Luận khí chất, khí chất khuê các trên người Hoàng Nhi tiểu thư kia, cùng khí chất con gái rượu của hắn mà nói, hoàn toàn là hai chủng loại bất đồng.

*****

Luận đối nhân xử thế, hai đứa con gái của mình, một cái lạnh lùng như băng, một cái ngây thơ rực rỡ, so sánh với Hoàng Nhi tiểu thư lạc lạc hào phóng, chỉ có thể nói là có đặc điểm riêng, sẽ không có bất kỳ ưu thế.

Mấu chốt nhất chính là, nhìn quan hệ giữa Giang Trần cùng Hoàng Nhi tiểu thư kia, hiển nhiên là quan hệ tình lữ, tuy lẫn nhau còn không có kết liền cành, nhưng rất hiển nhiên, người ta đây là lưỡng tình tương duyệt.

Cho nên, chứng kiến con gái Lăng Huệ Nhi cùng Hoàng Nhi ở chung tốt như vậy, Lăng Túc cũng không biết là nên cao hứng vì lòng dạ con gái rộng lớn, hay nên bi ai vì con gái không có tim không có phổi.

Giang Trần đối với tâm tư của Lăng Túc, là căn bản không có phát giác, hắn cũng không rảnh đi phỏng đoán những chuyện này.

Nhìn thấy Lăng Túc, hắn hỏi han ân cần vài câu, để hắn an tâm dưỡng thương trong Thái Uyên các, về sau liền ở lại Thái Uyên các làm chút chuyện, tùy hắn ưa thích.

Dù sao Thái Uyên các hiện tại, cũng nuôi được những người rảnh rỗi bọn hắn.

Nhìn thấy Giang Trần đạt đến một trình độ nào đó như vậy, Lăng Túc cũng không thể không ưa thích người trẻ tuổi này. Không so không biết, trước kia Lăng Túc cảm thấy, những thiên tài tuổi trẻ kia của Đan Càn Cung, ngược lại là có không ít thanh niên tài tuấn.

Hiện tại xem xét, so với Giang Trần, những thiên tài của Đan Càn Cung kia, quả thực là không đủ xem.

Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên Thân Tam Hỏa đi tới:

- Sư huynh, Lữ Phong Đan Vương đến rồi. Hắn nói có chuyện gấp muốn gặp ngươi.

Lữ Phong Đan Vương, lần trước Giang Trần cho hắn không ít đan phương của Quỷ Đan lưu, lại cho lão nhân này không ít tiền, làm hắn rất là vui vẻ rời đi, sau đó không có động tĩnh.

Lúc này, sao Phong lão đầu kia cam lòng tìm đến mình? Những đan phương Quỷ Đan lưu kia, đầy đủ cho hắn nghiên cứu nhiều năm a.

Lúc này mới qua bao lâu?

Đối với lão nhân này, Giang Trần là vô cùng thưởng thức. Lúc trước Vương Đình đại phiệt Thái Uyên lâu trọng tân khai trương, lão nhân này vụng trộm nguyền rủa, thóa mạ Vương Đình đại phiệt, Giang Trần đều âm thầm nghe được. Biết rõ lão nhân này là thành tâm thành ý đi theo mình.

Nếu là người trung tâm, Giang Trần cũng không thể lạnh lòng của hắn.

- Sư tôn, đại sự, đại sự a.

Lữ Phong Đan Vương nhìn thấy Giang Trần, mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn.

Đối với phong cách điên điên khùng khùng của hắn, Giang Trần đã sớm thích ứng:

- Cái đại sự gì a? Sẽ không lại muốn dựa dẫm vào ta đòi hỏi đan phương chứ?

Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc nói:

- Sư tôn, đan phương kia ta tối thiểu còn có thể nghiên cứu năm ba năm, tạm thời không lấy nữa, tham thì thâm. Lần này ta thật sự có đại sự bẩm báo.

- Cái đại sự gì? Nói nghe xem.

Giang Trần cười nói.

- Nếu như báo cáo sai quân tình, tương lai mười năm, đừng muốn từ chỗ ta đòi hỏi đan phương.

Lữ Phong Đan Vương cười đắc ý:

- Vậy nếu tình báo hữu dụng, có ban thưởng không?

- Ngươi muốn ban thưởng gì?

Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc nói:

- Ta chỉ muốn sư tôn chính miệng tán thành ta là truyền nhân của Quỷ Đan lưu, đối với ngoại giới tuyên bố ta là đồ đệ của ngươi.

Lão nhân này, đưa ra yêu cầu luôn kỳ quái như vậy.

Hắn một bó to niên kỷ, bái một Đan Vương tuổi còn trẻ làm sư, loại sự tình này, người bình thường đều không muốn tuyên truyền, im lặng phát tài là tốt rồi.

Thế nhưng mà lão nhân này, lại sợ người trong thiên hạ không biết, quấn quít muốn công khai bái Giang Trần là sư, còn phải chiếu cáo thiên hạ cho hắn một danh phận.

Cái này để cho Giang Trần rất náo tâm.

- Ngươi nói trước xem, là tin tức gì?

Giang Trần cũng không muốn cùng lão nhân này càn quấy.

- Vừa rồi ta đã nhận được một tin tức có quan hệ tới An Hồn Mộc.

Lữ Phong Đan Vương bỗng nhiên thần thần bí bí đi lên, vẻ mặt thành thật nói.

- Cái gì?

Giang Trần thoáng cái nhảy dựng lên.

- Tin tức nơi nào đến? Sao ta không có nghe bọn hắn nói qua?

Lúc trước Thuấn lão ở Lưu Ly Vương Thành lưu lại giải thưởng cực lớn. Chỉ cần có tin tức An Hồn Mộc, cái giải thưởng này sẽ tự động khởi động.

Giang Trần đã từng cùng Bàn Long đại phiệt đề cập tới việc này, nếu quả thật có tin tức An Hồn Mộc, giải thưởng kia khởi động, Bàn Long phiệt chủ không có khả năng không thông tri hắn.

Lữ Phong Đan Vương quỷ dị cười cười:

- Nếu như mọi người đều biết, vậy thì không còn là tin tức đáng giá. Lần này ta lấy được tin tức, là trong lúc vô tình lấy được. Cho tới bây giờ, vẫn là cơ mật.

- A?

Tinh thần Giang Trần lập tức tỉnh táo.

Nếu như giới tình báo toàn bộ Lưu Ly Vương Thành, cũng biết tin tức An Hồn Mộc này, giải thưởng của Thuấn lão sẽ tự động khởi động, đến lúc đó thế lực khắp nơi đều nhập cuộc, ngược lại sẽ rất bất lợi.

Ai biết, lúc nào Thuấn lão mới quay về Thượng Bát Vực? Vạn nhất Thuấn lão về tới Vạn Uyên đảo, bị quấn ở đó, vì thì không thể trở lại Thượng Bát Vực rồi, đến lúc đó, giải thưởng kia không phải là ngân phiếu khống sao?

Nói như vậy, An Hồn Mộc này chưa hẳn có thể tới trên tay Giang Trần hắn.

Thuấn lão treo giải thưởng, cũng không phải là Giang Trần hiện tại có năng lực chi trả.

Như ở năm trước, Thuấn lão ly khai liên minh 16 nước, phó thác Hoàng Nhi cho Giang Trần. Giang Trần phỏng đoán tuyến đường hắn ly khai, hẳn là trước tới Đan Càn Cung, sau đó một đường đi vào Lưu Ly Vương Thành, đi toàn bộ Thượng Bát Vực.

Cũng ở Thượng Bát Vực để lại một giải thưởng chí cao.

Giải thưởng có một viên Đại Đế Xá Lợi, vì tìm kiếm An Hồn Mộc. Chuyện này, lúc ấy ở Thượng Bát Vực đưa tới oanh động.

Chuyện này, lúc trước Giang Trần cũng từ trong miệng Lữ Phong Đan Vương biết được, mới biết Thuấn lão đã từng tới Thượng Bát Vực này, cũng tới Lưu Ly Vương Thành.

Đại Đế Xá Lợi làm giải thưởng, đầy đủ để cho cả Nhân loại cương vực điên cuồng.

Giang Trần suy nghĩ chốc lát, hai đầu lông mày tràn đầy ngưng trọng:

- Lão Lữ, chuyện này không thể nói giỡn a.

Lữ Phong Đan Vương thấy biểu lộ của Giang Trần nghiêm túc, bộ dạng vốn là cười toe toét, cũng lập tức thu lại, khẩu khí khó được chân thành nói:

- Sư tôn, chuyện này ta cũng không có trăm phần trăm nắm chắc. Bất quá, căn cứ ta phỏng đoán, nơi phát ra tin tức này, có lẽ có vài phần tin cậy.

- Ngươi nói rõ chi tiết xem.

Giang Trần không dám xem thường, An Hồn Mộc liên quan tới sinh tử của Hoàng Nhi, Giang Trần tự nhiên là thập phần để bụng.

Lữ Phong Đan Vương nói:

- Ngày hôm qua ở trong cửa hàng của ta, đến một tán tu. Người này ở trong giới tán tu của Lưu Ly Vương Thành, những năm này coi như xông ra tên tuổi rất lớn. Hắn và ta quan hệ cũng không tệ. Thường xuyên quan tâm chăm sóc việc buôn bán của ta, giữa hai người coi như nói chuyện rất hợp ý...

Lữ Phong Đan Vương không có xâu khẩu vị của người, mà chi tiết nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)