← Ch.0920 | Ch.0922 → |
Giang Trần ngồi ở bên trong trận pháp, lại không nghĩ rằng bên ngoài mình đã trở thành chủ đề cho mọi người sôi nổi bàn luận.
Bất tri bất giác đã gần ba thời thần.
- Ồ? Dường như gần tới ba thời thần, nghe Cơ huynh nói, mấy ngàn năm nay ba thời thần là ghi chép cao nhất. Tuy rằng ta còn dư lực, có lẽ có cơ hội trùng kích ba thời thần rưỡi, thậm chí là bốn thời thần, nhưng mà hiện tại chỉ là tuyển chọn sơ bộ, thấy tốt thì lấy, không cần biểu hiện quá mức.
Giang Trần nhìn qua thời gian, quyết định thời gian vừa tới ba thời thần hắn sẽ rời khỏi trận pháp.
Khi đồng hồ cát điểm ba thời thần, bên ngoài phát ra tiếng hoan hô giống như thủy triều.
Hiên nhiên lúc này xuất hiện ghi chép ba thời thần khiến cho những người bên ngoài cảm thấy vô cùng phấn chấn. Bất kể có phải là đối thủ cạnh tranh hay không giờ phút này đều hoan hô vì Giang Trần.
Mà Giang Trần cũng không có tiếp tục mà bóp nát ngọc giản, trực tiếp bị truyền tống ra ngoài trận pháp.
Vì không muốn quá mức rêu rao, Giang Trần còn cố ý làm cho sắc mặt mình trắng bệch, bộ dáng cố gắng hết sức.
Nhưng mà hiện tại mọi người đã không thèm để ý tới những chuyệ này, mọi người chỉ để ý tới ghi chép ba thời thần.
- Chân Đan Vương vạn tuế.
- Chân Đan Vương không hổ là thần tượng của Lưu Ly vương thành, đan võ song tuyệt a.
Ở Lưu Ly vương thành, Chân Đan Vương vốn là nhân vật cấp bậc thần tượng, hôm nay hắn dùng tư thái yêu nghiệt phá vỡ ghi chép mấy ngàn năm như vậy, tự nhiên càng thêm được ủng hộ.
Cơ Tam công tử cũng đi tới, nện một quyền vào vai Giang Trần, nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi quả thực là thâm tàng bất lộ a.
Giang Trần nhìn thấy vẻ mặt Cơ Tam công tử tràn ngập vui mừng, cũng biết rõ tiểu tử này đang cao hứng vì mình.
Hắn lập tức cười nói:
- Không phải ta thâm tàng bất lộ, mà là ta cũng vừa vặn hiểu được trận pháp chi đạo cho nên mới có thể miễn cưỡng chèo chống tới bây giờ.
Cơ Tam công tử cười to:
- Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là ngươi đã kiên trì được ba thời thần. Tin tưởng rằng sau vòng lựa chọn này danh khí võ đạo của ngươi sẽ giống như danh khí đan đạo của ngươi, đều truyền khắp Lưu Ly vương thành, truyền khắp tất cả các vực.
Giang Trần cũng không vì vậy mà vui mừng.
Thành tích của nhóm thứ mười tám cũng nhanh chóng được thống kê ra, Giang Trần ở trong nhóm thứ mười tám này rõ ràng đứng ở vị trí đầu tiên, không cần phải tranh luận.
Có lẽ là bị Giang Trần kích thích, hai nhóm còn lại không ngờ có không ít yêu nghiệt xuất hiện, có một người cũng vọt tới ba thời thần.
Rầm rộ như vậy thoáng cái làm oanh động cả Lưu Ly vương thành.
Không thể tưởng tượng được tuyển chọn vòng thứ nhất này đã xuất hiện nhiều cảnh tượng nóng bỏng như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trải qua vòng lựa chọn này, nhân số trăm vạn người dự thi đã bị đào thải mất chín thành.
Mười vạn còn lại chính thức đấu võ chọn ra một vạn danh ngạch trong Tân Tinh bảng.
- Chúc mừng những người dự thi tiến vào vòng tiếp theo. Kế tiếp mười vạn người các ngươi sẽ được phân chia vào một ngàn lôi đài. Mỗi một trăm người ở một khu lôi đài. Mỗi khu đều có mười danh ngạch Tân Tinh bảng. Cuối cùng sẽ định ra một vạn danh ngạch của Tân Tinh bảng.
- Trong vòng trước, một ngàn thiên tài có tổng bài danh đứng đầu sẽ không gặp phải nhau, bình quân sẽ phân phối tới mỗi một khu lôi đài.
Trong giai đoạn đầu Giang Trần ở trong trận pháp ngây ngốc tới ba thời thần, tổng bài danh được đặt song song cùng với một người khác ở vị trí thứ nhất. Đây là vị trí nóng nhất Tân Tinh bảng.
Mà một ngàn người bài danh đầu tiên ở vòng sơ loại trận pháp trước lần này sẽ được phân bổ vào trong một ngàn khu lôi đài khác nhau. Như vậy, một ngàn thiên tài bài danh đầu tiên cũng không thể nào gặp nhau được sớm.
Như vậy có thể đảm bảo được một việc, thiên tài đỉnh cấp không bởi vì sớm va chạm mà hạ bệ nhau.
Bởi vì thành tích xuất sắc trong vòng trận pháp, Giang Trần được phân vào khu thứ nhất, là chủ lôi đài khu thứ nhất.
Lôi chủ tự nhiên có đặc quyền của lôi chủ.
Căn cứ vào quy tắc, lôi chủ chỉ cần liên tục hoàn thành mười trận thắng liên tiếp là có thể tự động tấn cấp.
Mà bài danh trên Tân Tinh bảng cũng xem vào số trận thắng.
Đến cuối cùng, cơ hồ tất cả các khu lôi đài, cơ hồ tất cả võ giả dự thi, người có số trận thắng tối đa sẽ là người đứng đầu Tân Tinh bảng.
Cơ hồ tất cả thứ tự trên Tân Tinh bảng đều dựa vào số trận thắng để bài danh.
Nếu như số trận thắng bằng nhau, vậy thì sẽ căn cứ vào bài danh trong vòng khảo hạch trận pháp trước mà sắp xếp.
Giang Trần ở khu thứ nhất, biểu hiện trong khảo hạch trận pháp khi trước hắn ở hạng thứ nhất cho nên hắn chỉ cần đứng đầu ở vòng này, dù có người đứng song song với hắn thì Giang Trần cũng có thể trực tiếp đứng đầu Tân Tinh barmg.
Đương nhiên mỗi một khu lôi đài, trừ khiêu chiến lôi chủ ra, những người dự thi khác mỗi ngày đều có thời gian thi đấu cố định.
Cuối cùng mỗi một người dự thi đều phải đảm bảo đã tham dự chín mươi chín trận đấu. Cũng tương đương với việc, cùng một khu lôi đài, trừ chiến đấu với bản thân mình ra thì phải chiến đấu với mỗi một người trong cùng khu lôi đài.
Giang Trần với tư cách là lôi chủ, chỉ cần hoàn thành mười trận thắng liên tiếp là có thể ưu tiên tấn cấp.
Mà những người khác muốn tấn cấp, thắng lợi phải xem vào số trận thắng.
Với tư cách là lôi chủ, nếu như không thắng mười trận liên tiếp, vậy thì cuối cùng cũng giống như những người khác, đều phải so số trận đấu thắng lợi.
Quy tắc này đối với lôi chủ mà nói, vẫn có ưu thế.
Với tư cách là lôi chủ, trận đầu tự nhiên phải xuất chiến.
Giang Trần đứng trên lôi đài, nhìn qua chín mươi chín đối thủ trong cùng khu lôi đài, những người này có ít người ánh mắt bình tĩnh, không nhìn thấu trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.
Có ít người trong mắt tràn ngập vẻ kích động, dường như rất muốn nhảy lên khiêu chiến lôi chủ là hắn vậy.
Hiện tại những người này thậm chí còn nghĩ muốn mượn cơ hội này một lần giương danh.
NHưng mà cũng không phải mỗi người đều có cơ hội khiêu chiến lôi chủ. Trong vòng một ngày, lôi chủ trên nguyên tắc chỉ cần tiếp nhận ba trận khiêu chiến là được.
Đương nhiên nếu như bản thân lôi chủ nguyện ý, liên tục chiến đấu cũng không phải là không thể được.
- Ta tới gặp Chân Đan Vương của Lưu Ly vương thành a.
Dưới đài bỗng nhiên có một gia hỏa mập mạp quát to một tiếng, thân thể mập mạp giống như một viên thịt trực tiếp bắn về phía lôi đài.
Giang Trần nhì gia hỏa mập mạp này.
Tu vi của tiểu tử này cũng không phải yếu, vậy mà cũng là Thánh Cảnh ngũ trọng. Nhưng mà hắn nhìn không ra Giang Trần nội liễm, không nhìn ra cảnh giới võ đạo của Giang Trần, hiển nhiên trong lòng ôm chút tâm lý may mắn, muốn thông qua một trận chiến thành danh.
Nhìn qua nụ cười xảo quyệt của tiểu tử này, Giang Trần biết rõ người này muốn đầu cơ trục lợi.
- Hắc hắc, Chân Đan Vương, mọi người đều biết ngươi là đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành, là thần tượng của mọi người, ngươi cũng đừng quá ác a.
*****
Tiểu tử này cười toe toét, ở sâu trong ánh mắt lại mang theo vài phần giảo hoạt. Giang Trần liếc cái đã nhìn ra người này chính là một gia hỏa khẩu phật tâm xà.
Hắn không có biểu hiện gì, chỉ nói:
- Mời.
Lời còn chưa dứt, mập mạp này bỗng nhiên nhếch miệng cười, tay áo hất lên, hai đạo ám khí màu đen đột nhiên phóng về phía mặt g. t
Ám khí kia tới cực kỳ đột nhiên, hơn nữa thủ đoạn vô cùng ảo diệu.
Hiển nhiên mập mạp dùng một chiêu này không biết đã ám toán qua bao nhiêu người, mới có thể thành thục ra tay được như vậy.
Dưới đài lập tức vang lên thanh âm la ó, tiếng chửi bới liên tục vang vọng.
Hiển nhiên đối với thủ đoạn bỉ ổi của mập mạp này, mọi người đều không chào đón một chút nào.
Thi đấu trên lôi đài, tuy rằng không nói không thể sử dụng ám khí. Nhưng mà mọi người đều biết, thi đấu lôi đài này cho dù ngươi muốn dùng ám khí cũng phải đợi sau khi khai chiến mới nói sau.
Lúc này vừa mới nói xong, đột nhiên ra chiêu như vậy hiển nhiên không đủ quang minh lỗi lạc.
Nhưng mà mập mạp này hiển nhiên không thèm để ý, cười hắc hắc, hai tay chộp một cái, một thanh đại đao kỳ dị mang theo đao khí hung tàn, âm trầm cùng với từng đạo thanh âm gào khóc thảm thiết phóng về phía trước.
Trong lòng Giang Trần phát lạnh, quả nhiên đúng như hắn dự đoná, mập mạp này bề ngoài nhìn như trung thực, kỳ thực cực kỳ giảo hoạt.
Nhưng mà chỉ là Thánh Cảnh ngũ trọng mà đã muốn án toán hắn, quá ngây thơ.
Tay áo Giang Trần nhẹ nhàng phất một cái, âm thầm thúc dục Phi Vũ kính. Phi Vũ kính kia là hạng vũ khí như thế nào? Chỉ cần chiếu mộ cái, hai cái ám khí kia giống như đột nhiên bị lực lượng nào đó ngăn cản trên hư không, tốc độ thoáng cái đại giảm.
Giang Trần cười lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng điểm vài cái.
Phốc phốc.
Liên tục hai tiếng vang vọng, hai cái ám khí này bỗng nhiên quay ngược đầu, nhanh chóng bắn về phía mập mạp kia.
Một chiêu ám khí cùng với đao mang công kích của mập mạp này gần đây phối hợp vô cùng thành thạo, từ trước tới nay chưa từng có thất bại. Bỗng nhiên nhìn thấy ám khí của mình quay đầu trở lại, khuôn mặt lập tức kinh hãi.
Đao mang biến đổi, nhấc lên sóng to gió lớn, định quấn lấy ám khí kia trước rồi nói sau.
Nhưng mà trong lúc đó đột nhiên hắn cảm giác được cánh tay nặng nề, sau một khắc, khi đao mang mới đánh đi được một nửa, động tác kế tiếp không ngờ lại không thể tiếp tục được nữa.
Giống như cánh tay bỗng nhiên có một cỗ lực lượng cường đại ngăn chặn.
- Không tốt.
Mặt mày mập mạp này lập tức xanh lại, trong nháy mắt hai cái ám khí toàn bộ đâm vào hai bên ngực của mập mạp.
Phanh phanh.
Ám khí kia trực tiếp nổ tung, trực tiếp khiến cho ngực của mập mạp huyết nhục mơ hồ. Cũng may mập mạp này vô cùng sợ chết, trên người có khải giáp phòng ngự nghịch thiên.
Nhưng mà dù vậy lực lượng nổ tung này cũng có thể so với một kích toàn lực của cường giả Thiên Thánh Cảnh, làm cho mập mạp này điên cuồng phun máu tươi, lập tức mất đi sức chiến đấu.
vẻ mặt uể oải ngã xuống mặt đất, sắc mặt xám ngoét, trong mắt còn hiện lên vẻ âm độc, hiển nhiên không chịu nổi sự thật mình lại tự mình mất mặt xấu hổ như vậy.
- Ha ha, đây gọi là tự làm tự chịu a.
- Dùng ám khí cũng bỏ đi, không ngờ còn thừa dịp người ta đang nói chuyện đánh lén, quá hèn hạ. Mập mạp này về sau mọi người nên chú ý tới hắn.
- Lăn xuống đây đi, mất mặt xấu hổ quá.
Võ giả phía dưới phát ra tiếng lên án giống như thủy triều, hiển nhiên mọi người đối với loại người dùng thủ đoạn ám toán, đánh lén đều rất ghét bỏ.
- Ván đầu tiên Chân Đan Vương thắng.
Trong võ giả vĩnh viễn không thiếu phần tử đầu cơ trục lợi, vĩnh viễn không thiếu loại người muốn một đêm thành danh.
Mà Giang Trần với tư cách là lôi chủ khu lôi đài thứ nhất, tự nhiên cũng trở thành đường tắt cho những người này. CHo nên cho dù mập mạp kia bị Giang Trần cường thế quét khỏi lôi đài, kế tiếp cũng có không thiếu người khiêu chiến.
Nhưng mà rất nhanh mọi người liền phát hiện, loại tâm lý đầu cơ trục lợi này căn bản chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi. Liên tục hai người khiêu chiến đi lên, đều không kiên trì nổi mười hiệp.
Bởi vì như vậy cho nên những người khiêu chiến phía dưới rốt cuộc cũng nhận thức rõ ràng một chuyện. Chân Đan Vương không chỉ có thiên phú đan đạo xuất chúng, thiên phú võ đạo cũng không tầm thường.
Trước đó người ta lại ở trong trận pháp kiên trì ba thời thần, cũng không phải là Khổng Tước đại đế giúp hắn ăn gian, mà là dựa vào thực học của bản thân hắn.
Sau khi tiếp nhận ba lượt khiêu chiến, Giang Trần cũng không có nóng lòng cầu thành mà lựa chọn nghỉ ngơi.
Theo như quy củ, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể liên tiếp tiếp nhận khiêu chiến. Thậm chí một hơi hoàn thành mười trận thắng liên tiếp, sau đó thuận lợi tấn cấp.
Nhưng mà nghĩ tới thi đấu võ tháp giờ mới bắt đầu, đây mới là cạnh tranh Tân Tinh bảng, hoàn toàn không cần phải liều mạng như vậy cho nên Giang Trần mới quyết định từ từ mới tấn cấp.
Phần ổn trọng này của Giang Trần cũng nhận được sự tán thưởng của Khổng Tước đại đế.
- Rõ ràng có dư lực, lại không kiêu ngạo, không nóng nảy, không có nóng lòng cầu thành, bổn đế với tiểu tử này càng ngày càng coi trọng.
Khổng Tước đại đế khoan thai cười nói.
Vân Trung Minh Hoàng cũng vô cùng đồng tình, nói:
- Tiểu tử này tiến vào Thiên Tài bảng nhất định là chuyện không thành vấn đề. Có lẽ quả thực có tư cách trùng kích Thiếu chủ bảng cuối cùng. Chỉ tiếc cảnh giới võ đạo của hắn cuối cùng lại là khuyết điểm trí mạng. Gặp phải đối thủ đỉnh cấp, Thánh Cảnh thất trọng...
Đây là điều lo lắng duy nhất trong lòng Vân Trung Minh Hoàng hiện tại.
Khổng Tước đại đế cười nói:
- Có một loại thiên tài, hắn gặp mạnh thì mạnh. Vân Tủng, cái này ngươi có thể yên tâm. Đối với loại thiên tài ngàn năm có một này chúng ta chỉ cần thoải mái, buông lỏng tinh thần, thưởng thức là được.
Ngày hôm sau, Giang Trần tiếp tục nhận khiêu chiến.
Bởi vì hắn là lôi chủ, cơ hồ là cái bia của tất cả võ giả. Thế giới võ đạo, ai cũng muốn giao thủ với người mạnh nhất. Mặc dù người mạnh nhất này quả thực rất mạnh, nhưng mà cũng không thể làm giảm lòng nhiệt tình khiêu chiến của mọi người.
Nhưng mà ngày hôm sau biểu hiện của Giang Trần vẫn vững vàng như cũ.
Thậm chí có thể nói, biểu hiện của hắn khiến cho người ta có chút buồn ngủ. Không phải nói hắn quá lợi hại, mà là biểu hiện của hắn quá ổn định, không nhanh không chậm, vĩnh viễn không nhìn ra một chút đặc sắc nào.
Chuyện này khiến cho những người chờ mong cảnh tượng sôi nổi lại có chút thất vọng. Mọi người đều biết thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương kinh diễm tuyệt luân.
Thế nhưng mà tất cả mọi người đều muốn nhìn Chân Đan Vương biểu diễn thiên phú võ đạo của mình.
Nhưng mà chiến đấu như vậy, Chân Đan Vương giống như căn bản không có thi triển thủ đoạn nghịch thiên gì, mà đối thủ của hắn luôn thất bại một cách khó hiểu.
Rốt cuộc thua ở nơi nào rất nhiều người đều không nói rõ được.
← Ch. 0920 | Ch. 0922 → |