Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1001

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1001: Thiên Côn thượng nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Giang Trần nghe qua, đại khái cũng có thể hiểu rõ. Cũng biết lục cung truyền thừa này là do một cường giả thượng cổ dùng thần thông mạnh mẽ, thông qua các loại thủ đoạn dung hợp, mới có lục cung truyền thừa mênh mông như vậy.

- Người trẻ tuổi, vị trí khu vực của ngươi hiện tại là chỗ mà Lục cung truyền thừa bao quanh. Chỉ cần khẽ động truyền tống trận dưới chân ngươi, ngươi sẽ có cơ hội được truyền tống vào trong một loại cung nào đó trong sáu cung. Nhưng mà trước đó ngươi cũng chỉ có một cơ hội, đó là lựa chọn rời khỏi hay là tiếp tục.

- Lựa chọn rời khỏi, về sau ngươi còn có một lần cơ hội tiến vào Lưu Ly vương tháp.

- Lựa chọn tiếp tục, nếu như thất bại ở cung đầu tiên, ngươi cũng sẽ có một cơ hội trở lại Lưu Ly vương tháp. Cho nên người thông minh bình thường đều lựa chọn tiếp tục tiến tới.

- Nhìn thấy đồ án thái cực âm dương trước mặt ngươi không? Nếu như ngươi tiến vào khu vực màu trắng, đại biểu cho việc ngươi chọn tiếp tục tiến lên. Nếu như ngươi đứng ở khu vực màu đen, đồng nghĩa với việc ngươi muốn ra ngoài một chút rồi trở lại.

Giang Trần ngẫm nghĩ, cảm thấy đã xông vào cung thứ nhất mà thất bại cũng có cơ hội trở lại, vậy thì hắn thực sự không cần phải lựa chọn rời khỏi.

- Đã tới rồi thì không có lý do gì không tìm hiểu. Cũng tới lúc ta nên hiểu rõ một chút, rốt cuộc Lục cung truyền thừa này là gì.

Lòng hiếu kỳ và tâm lý hiếu thắng của Giang Trần đã cuốn lấy hắn, làm cho hắn không chút do dự tiến vào khu vực màu trắng trong đồ án thái cực.

- Rất tốt, ta thưởng thức dũng khí của ngươi. Hy vọng ngươi ở trong nội cung thứ nhất của lục cung truyền thừa sẽ có biểu hiện khiến ta kinh hỉ.

Thanh âm kia chấm dứt, khu vực màu trắng dưới chân Giang Trần lần nữa xuất hiện một vầng sáng màu trắng giống như một đám sương trắng. Vầng sáng bao phủ, Giang Trần đột nhiên biến mất tại chỗ.

Khi chân Giang Trần đáp xuống đất, hắn đã ở trong nội cung của một trong sáu lục cung.

- Người trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.

Một đạo thanh âm già nua nhẹ nhàng thở dài, giống như mang theo cảm giác tang thương và thê lương vô tận.

Giang Trần nghe thấy thanh âm này không khỏi nao nao.

Bởi vì đạo thanh âm này so với những thanh âm mà hắn nghe được trước đó lại không phải của cùng một người.

Trước khi hắn tiến vào Lưu Ly vương tháp, luôn có một thanh âm dẫn dắt bọn hắn. Mãi tới trước khi tiến vào lục cung truyền thừa này, thanh âm kia đều của cùng một người.

Thế nhưng mà lúc này đạo thanh âm này lại bất đồng. Thanh âm này tuy nhiên cũng vô cùng tang thương. Thế nhưng lại ẩn chứa cảm xúc của một nhân loại bình thường, dường như còn mang theo vài phần lo lắng, vài phần kinh hỉ, lại giống như vài phần ngoài ý muốn vậy.

Thanh âm trong Lưu Ly vương tháp không phải đều thông qua trận pháp mà bố trí sao? Tại sao lại có tình cảm phức tạp như vậy? Thật sự giống như có người thực đang nói chuyện vậy.

Giang Trần bình tĩnh lại, lớn mật phóng mắt bắt đầu điều tra bốn phía.

Đây giống như là một cung điện, nhưng mà cung điện này cũng không lộng lậy như trong tưởng tượng của Giang Trần, cũng không có loại xa hoa cao quý như tưởng tượng của hắn.

Cung điện này cổ xưa mà thần bí, mỗi một tấc đều giống như ẩn chứa cảm giác tang thương rất sâu vậy.

Thế nhưng mà cung điện này vô cùng vắng vẻ, căn bản không nhìn ra người vừa mới nói chuyện ở nơi nào.

- Người trẻ tuổi, không cần phải tìm. Dùng thần thức của ngươi không có khả năng phát giác được ta ở nơi nào. Ngươi phải nhớ kỹ, đây là Thiên Côn cung, đệ nhất cung của lục cung truyền thừa.

- Thiên Côn cung? Tiền bối, chân thân của người đang đối thoại với ta? Không phải là thanh âm do trận pháp bố trí sao?

Giang Trần nháy mắt mấy cái, hiếu kỳ hỏi.

- Ha ha, điểm này ngươi còn có hoài nghi sao?

Thanh âm kia cười khổ một tiếng, nói:

- Nhưng mà nếu nói chân thân, vậy thì cũng miễn cưỡng. Bởi vì ta hiện tại cũng chỉ dùng một chút Chân linh đối thoại với ngươi mà thôi.

- Ồ? Xin chỉ giáo cho?

Thanh âm kia thở dài nói:

- Nói tới vô cùng dài. Ngươi xác định ngươi muốn nghe chứ? Đó là một câu chuyện dài dằng dặc, nói tới ba năm năm cũng còn ít.

Giang Trần nghe xong biến sắc, vội vàng xua tay nói:

- Vậy thì thôi đi vậy, tiền bối chọn điểm quan trọng mà nói đi.

- Điểm quan trọng là gì? Ta ở trong này đã không kém mười vạn năm, thế sự chìm nổi đều là mây bay, đã không có cái gì mà điểm quan trọng mới không quan trọng. Vậy lão phu nói ngắn gọn vậy. Đầu tiên lão phu phải chúc mừng ngươi, ngươi là người thứ ba trong vòng mười vạn năm qua đi vào Thiên Côn cung. Cũng mà người trẻ tuổi nhất trong ba thiên tài. Chậc chậc, không có vượt quá ba mươi tuổi, có thể đi tới Lục cung truyền thừa này, sao lão phu cảm thấy, ngươi dường như có chút không giống với hai người trước đó đi vào đây a.

Lão đầu này dường như bị Giang Trần câu dẫn ra dục vọng muốn nói chuyện, thanh âm vốn lười biếng thoáng cái trở nên có khí lực.

- Tiền bối có thể thấy được số tuổi thực sự của ta?

Giang Trần nao nao.

Lão giả này cười rộ lên, nói:

- Ngươi đang nói giỡn sao? Ngươi vừa mới tiến vào, y phục ngươi đang mặc dùng chất liệu gì lão phu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, chứ đứng nói là số tuổi thực sự.

Giang Trần nghe vậy cũng cười khổ không thôi. Hắn cũng biết thực lực tới trình độ nhất định, muốn nhìn thấu một ít võ giả trẻ tuổi thế tục, quả thực không phải là việc khó gì.

Như vậy xem ra tu vi của vị tiền bối này có lẽ còn trên Khổng Tước đại đế a.

Phải biết rằng cho dù những cường giả Đế cấp kia, dưới sự che giấu của Giang Trần, cũng không có cách nào nhìn ra tuổi tác chân thật của Giang Trần.

Bọn họ chỉ biết Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, ai cũng không nói chính xác.

Thế nhưng mà hôm nay Thiên Côn cung chủ này, ngay cả mặt đối phương mình cũng không thấy, người ta đã nhìn rõ mình không sót một chút gì, một chút bí mật cũng không có.

Nghĩ tới đây Giang Trần cảm thấy rất là phiền muộn, chuyện này hoàn toàn không công bằng a.

Nhưng hắn cũng không có kháng nghị gì, dù sao ngươi tiến vào địa bàn của người ta thì phải theo quy tắc của người ta.

Hắn lập tức xấu hổ cười cười:

- Tiền bối thích nói giỡn như vậy sao? Vậy xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.

- Ừm, lão phu gọi là Thiên Côn thượng nhân, tiểu tử ngươi cần phải ghi nhớ. Tiểu gia hỏa ngươi có chút ý tứ, so với hai gia hỏa tiến vào lần trước còn thú vị hơn. Nhưng mà tuy rằng ngươi thú vị, nhưng ngươi muốn vượt cung mà nói, lão phu sẽ không thả lỏng đâu.

Thiên Côn thượng nhân cười một tiếng quái dị, nói.

Giang Trần không có trông cậy vào việc người ta nhẹ tay, hưng mà nói thật, Lục cung truyền thừa này là thứ gì, rốt cuộc có quan hệ gì với Lưu Ly vương tháp, hiện tại Giang Trần còn chưa hoàn toàn biết gì cả a.

- Thiên Côn tiền bối, vãn bối hiện tại đầu óc có chút u mê, đối với Lục cung truyền thừa này luôn vô tri không rõ. Liệu tiền bối có thể giải thích nghi hoặc cho vãn bối một chút được không?

*****

Hiện tại quả thực Giang Trần không hiểu chút nào, mờ mịt vô cùng. Xông cung nhất định không phải là chuyện xấu gì, thế nhưng mà Giang Trần cũng không muốn bản thân mình hoàn toàn mơ mơ màng màng trong quy tắc của đối phương.

- Được rồi, nể mặt ta nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, lão phu sẽ nói cho ngươi biết một chút. Lục cung truyền thừa này nghĩa cũng như tên, cũng sở hữu sáu tòa cung điện. Lục cung truyền thừa này là hạch tâm chính thức của chủ tháp Lưu Ly vương tháp. Chủ nhân lục cung như chúng ta trấn thủ truyền thừa lục cung, không có tự do, không thể rời khỏi. Phải đợi tới khi tân chủ nhân của Lưu Ly vương tháp xuất hiện, chúng ta mới có khả năng thu được tự do.

- Tự do? Tiền bối? Chẳng lẽ người bị buộc sao?

Vẻ mặt Giang Trần kinh ngạc.

- Nói nhảm, nếu không phải bị buộc, ai có hứng thú dở hơi như vậy, ở trong địa phương khỉ gió này ngơ ngẩng hơn mười, hai mươi vạn năm? Hơn nữa mỗi ngày đều giống như rùa đen, không thể lộn xộn, không thể hoạt động quá độ.

- Rốt cuộc là vì sao?

Giang Trần càng thêm khó hiểu.

- Ai biết chúng ta sẽ nghênh đón tân chủ nhân của Lưu Ly vương tháp lúc nào. Cho dù mạnh như cúng ta, tuổi thọ cũng không phải là vô cùng vô tận. Cho nên chúng ta đều chỉ có thể sử dụng một loại thần thông quy tức, đem hoạt động trong một năm của chúng ta co lại thành một ngày. Như thế cơ năng tính mạng của chúng ta không có bị tiêu hao quá độ. Bằng không hơn mười mấy vạn năm qua, chúng ta coi như là con rùa già vạn năm cũng đã chết hết rồi.

Giang Trần nghe vậy như bừng tỉnh.

Đối với chuyện này hắn có thể lý giải được. Ban đầu ở dưới Vô Tận địa quật của Đông Phương vương quốc, đám người Mãng Kỳ bị nhốt trong trận pháp.

Cũng là dựa vào các loại bí pháp mới có thể sinh tồn cho tới lúc đó.

Loại bí pháp này kỳ thực vô cùng thống khổ. Ngươi nghĩ mà xem, lượng hoạt động một năm chỉ có thể áp súc tới một ngày. Cũng có thể nói là, một năm qua ngươi chỉ có thể hoạt động một ngày. Những ngày còn lại trong năm buồn tẻ tới mức nào a?

Nhưng mà cho dù một năm có một ngày hoạt động, kéo dài tới mười mấy vạn năm, cũng chỉ có hơn mười vạn ngày, cộng lại bất quá chỉ mấy trăm năm mà thôi.

Đối với loại cường giả cấp bậc này, mấy trăm năm không coi vào đâu.

- Tiền bối, người nói các ngươi bị buộc? Rốt cuộc là ai bức bách các người?

- Còn có thể là ai chứ?

Ngữ khí của Thiên Côn thượng nhân vô cùng phiền muộn:

- Còn không phải là chủ nhân Lưu Ly vương tháp, lão hổn đản kia, không để cho chúng ta nói tên hắn. Thế nhưng cho dù không nói tới tên hắn, lão phu cũng gọi hắn là lão hỗn đản. Lão hổn đản giảo hoạt.

- Sao lại nói vậy? Giảo hoạt và bức bách đám người tiền bối dường như là hai chuyện khác nhau a.

Thiên Côn thượng nhân thở dài nói:

- Kỳ thực cũng không tính là bức bách, lão phu cảm thấy bị hắn lừa gạt. Nhất thời trượt chân, cho nên mới có đại hận muôn đời như thế này.

- Ài, nhớ năm đó, Thiên Côn thượng nhân ta tự xưng là vô địch về tốc độ. Kết quả lão hỗn đản kia tìm được ta, nói là muốn so tốc độ với ta. Tiền đánh cuộc là một món bảo vật cực kỳ động tâm. Lần đánh cuộc này trực tiếp khiến cho tự do cả đời lão phu không còn. Phiền muộn a. Vô cùng phiền muộn.

Nghe khẩu khí của Thiên Côn thượng nhân, Giang Trần cũng đại khái suy đoán ra được một chút mánh khóe.

Đại khái là Thiên Côn thượng nhân năm đó bị người kiến tạo Lưu Ly vương tháp lừa dối, trúng bẫy, bị đánh bại bởi tốc độ của người kiến tạo Lưu Ly vương tháp.

Như vậy Thiên Côn thượng nhân thua mất tự do của mình, trở thành một trong những thủ hộ giả của Lưu Ly vương tháp.

- Tiểu tử, ngươi nghe có hiểu không?

Giang Trần nhịn cười, thành thật gật đầu nói:

- Đại khái đã hiểu. Tiền bối tự nhận hứa hẹn đáng giá ngàn vàng, nguyện ý chịu thua khi đánh cuộc. Phẩm tính rất tốt a. Như vậy tính ra nhân phẩm của tiền bối cũng không kém.

Thiên Côn thượng nhân ở nơi này mười mấy vạn năm, đã sớm buồn tẻ không thôi. Nghe những lời này thiếu chút nữa cảm thấy chua xót, bao nhiêu năm qua hắn chưa từng nghe được lời nói ấm lòng như vậy rồi?

Tuy rằng vỗ mông ngựa như vậy không cao minh, thế nhưng mười mấy vạn năm buồn chán, cho dù là vỗ mông ngựa vụng về, đó cũng là thanh âm của tự nhiên a. Thiên Côn thượng nhân nghe xong cảm thấy vui sướng, cười không ngậm miệng được, nói:

- Ánh mắt của tiểu tử ngươi cũng không tệ. Khó có được a. Nhớ năm đó lão phu tung hoành thiên hạ, còn chưa có chuyện không chấp nhận thua khi đánh cược. Ta không phải là con lừa, là người nguyện đánh cuộc mà không chịu nhận thua.

- Đúng vậy, đây mới là phong phạm của tiền bối. Tiểu tử bội phục.

Giang Trần cũng đại khái biết được lão nhân này thích nịnh nọt, vỗ mông ngựa.

- Ừm, tiểu tử ngươi rất thú vị. Hôm nay tâm tình lão phu vô cùng tốt, chuyện Lục cung truyền thừa, lão phu sẽ nói nhiều với ngươi một chút. Ngươi tiến vào Lục cung truyền thừa chỉ là đạt được tư cách khiêu chiến truyền thừa của Lưu Ly vương tháp mà thôi. Nhưng muốn chính thức kế thừa Lưu Ly vương tháp, lại phải thông qua sáu khảo nghiệm của Lục cung truyền thừa.

Giang Trần khẽ gật đầu, chuyện này lúc trước hắn đã đại khái đoán ra được.

- Nhưng mà tiểu tử ngươi cũng phải nhớ kỹ, không phải mỗi một thủ hộ giả của một cung đều có tính tình tốt như lão phu. Nhưng mà tiểu tử ngươi nhanh nhẹn, ta thấy ngươi đi tới cung nào không tới mức bị người ta ghét bỏ. Chẳng qua nếu như thiên phú ngươi thực sự siêu quần, cho dù là tất cả mọi người chán ghét cũng không sao. Bởi vì sáu thủ hộ giả của Lục cung truyền thừa chúng ta đều đã phát thề với lời thề tâm ma, tuyệt đối không bởi vì sự yêu thích của bản thân, mà từ bỏ quy củ của Lục cung truyền thừa. Cho nên cho dù ngươi rất hợp khẩu vị của lão phu, thế nhưng Thiên Côn cung này, độ khó vẫn giống như người tới trước đó. Điểm này lão phu không có bất kỳ bất công nào.

Giang Trần đã nhiều lần nghe tới chuyện lão nhân này sẽ không thả long, cũng biết quy củ Lục cung truyền thừa này vô cùng nghiêm túc.

- Không thể thả lỏng, nhưng lão phu có thể cho ngươi một ít nhắc nhở hảo hữu trong phạm vi cho phép của quy tắc. Lại nói một ít tâm tư, mỗi thiên tài vào đây, cho dù lão phu không thích, thế nhưng cũng đều hy vọng hắn có thể vượt ải thành công. Bởi vì có người thành công kế thừa Lưu Ly vương tháp, chúng ta mới có thể coi như hoàn thành hẹn ước năm đó. Hoàn thành sứ mạng năm đó, mới có hy vọng đạt được sự tự do cho bản thân mình.

- Tại sao lại là đạt được tự do?

Giang Trần khó hiểu không thôi.

- Rất đơn giản, lão hổn đản kia tính toán vô cùng tốt. Không chỉ đơn giản muốn chúng ta thủ hộ truyền thừa của Lục cung này, mà còn muốn chúng ta phụ tá tân chủ nhân, nghe theo sự phân phó của tân chủ nhân một vạn năm. Lão hõn đản này quyết tâm muốn nô dịch lão già khọm như ta. Đáng hận lúc trước ta bị ma quỷ ám ảnh, không ngờ lại coi hắn....

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)