← Ch.1001 | Ch.1003 → |
Thiên Côn thượng nhân nghiến răng nghiến lợi mắng lớn, thế nhưng mà từ trong giọng nói của hắn, Giang Trần không nghe ra được Thiên Côn thượng nhân này hận chủ nhân của Lưu Ly vương tháp trước đó thấu xương ra sao.
Đương nhiên đây chỉ là trực giác của Giang Trần mà thôi.
- Tiền bối đã thống hận vị tiền bối kia như vậy. Hắn cho mọi người phụ tá tân chủ nhân, chắc hẳn người cũng không yên lòng, làm chuyện qua loa đó chứ?
- Thế thì không được, tuy rằng lão hỗn đản kia đáng hận, thế nhưng lão phu nguyện đánh cược nguyện chịu thua. Cũng không phải quá hận hắn. Hơn nữa... Ài, nói thật, nếu như lúc trước không phải có lão hỗn đản kia, chúng ta có thể sống qua được ma kiếp thượng cổ hay không thật sự khó mà nói được. Chỉ có thể nói, có được có mất a...
Thiên Côn thượng nhân có chút thương cảm, dường như đang nhớ tới một đoạn chuyện cũ rất xa xôi.
Đây là một đoạn ân ân oán oán xoắn xuýt vào nhau, xem như Giang Trần đã nhìn ra.
Thiên Côn thượng nhân cho dù chửi bới chủ nhân Lưu Ly vương tháp, thế nhưng nghe khẩu khí của hắn, Giang Trần cũng có thể nhìn ra được, không phải là thống hận toàn bộ, là một đoạn ân oán kỳ quái.
- Được rồi, chuyện đã qua cũng qua rồi. Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?
Vốn Giang Trần định nói tên giả, thế nhưng trong Lưu Ly vương tháp này, dường như có che dấu cũng không có ý nghĩa, lập tức thành khẩn nói:
- Tiểu tử gọi là Giang Trần, nhưng mà một ít duyên cớ, trước mắt có tên là Chân Thạch. Là Thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn - Lưu Ly vương thành.
- Khổng Tước thánh sơn?
Lão già kia sững sờ, lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói qua.
- Tiền bối chưa từng nghe qua Khổng Tước thánh sơn hay sao?
Quả thực Giang Trần sững sờ.
- Rất kỳ quái sao?
Thiên Côn thượng nhân hỏi lại.
Giang Trần cười khổ nói:
- Khổng Tước thánh sơn hiện tại là chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành, đã khống chế Lưu Ly vương thành mấy ngàn năm.
- Mới mấy ngàn năm?
Thiên Côn thượng nhân nở nụ cười khinh thường:
- vậy ngươi có biết lão phu ở nơi này ngủ đông bao nhiêu năm hay không? Ta đại khái suy tính ra, ít nhất cũng phải có mười lăm vạn năm. Đây vẫn là phỏng đoán bảo thủ. Trước đó, lần thứ nhất có thiên tài tiến vào Lục cung truyền thừa vẫn là chuyện hơn hai vạn năm trước.
Vừa nói như vậy, Giang Trần đã triệt để minh bạch.
Khổng Tước thánh sơn trong mắt dân chúng Lưu Ly vương thành đã có lịch sử lâu đời. Dù sao, Khổng Tước đại đế thống trị mấy ngàn năm, không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ.
Thế nhưng đặt so sánh với lịch sử Lưu Ly vương tháp mà nói, mấy ngàn năm này không coi vào đâu. Trước đó thiên tài đầu tiên tiến vào Lục cung truyền thừa vẫn là chuyện hai ba vạn năm trước, khi đó Khổng Tước thánh sơn chỉ sợ không biết đang ở chỗ nào, cho dù có, có lẽ cũng chỉ là một thế lực nhỏ.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có quá mức giật mình với chuyện này, dù sao kiếp trước hắn đã trải qua trăm vạn năm sinh hoạt. Mười mấy vạn năm tuế nguyệt tuy rằng là dài, thế nhưng vẫn không đủ làm cho Giang Trần rung động.
Dường như thấy phản ứng của Giang Trần bình thản, Thiên Côn thượng nhân cũng có chút kinh ngạc nói:
- Giang Trần tiểu tử, nhìn phản ứng của ngươi dường như không cảm thấy kinh ngạc với khoảng thời gian này a. Ngươi tuổi còn nhỏ, biết rõ ý nghĩa của nó thế nào không?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Tự nhiên là biết rõ.
- Ngươi biết mới là lạ.
Thiên Côn thượng nhân không tin:
- Nếu như ngươi biết rõ, nghe thấy con số này, sao lại có phản ứng bình thản như vậy.
Thiên Côn thượng nhân trước kia đã gặp hai thiên tài tiến vào Lục cung truyền thừa trước đó, những thiên tài kia nghe thấy khoảng cách thời gian như vậy, phản ứng đều vô cùng giống nhau, kinh ngạc không thôi.
- Tiền bối, chẳng lẽ ta nhất định phải phản ứng vô cùng kinh ngạc thì mới có thể thỏa mãn được tiền bối hay sao?
Giang Trần cũng cười khổ không thôi.
- Ách...
Nhất thời, THiên Côn thượng nhân nghẹn họng, nhưng mà hắn vẫn không phục:
- Ngươi... Ngươi thử nói xem.
- Số tuổi thọ của cường giả đại đế bất quá cũng chỉ năm ngàn tới một vạn năm, chưa từng có ai sống quá một vạn năm. Trừ phi là đột phá Thiên Vị thì mới có thể tăng cường về chất ở phương diện tuổi thọ. Nhưng cho dù là cường giả Thiên Vị, cũng không phải là bất tử suốt đời. Cường giả Thiên Vị cũng có thiên tai địa kiếp, cái gọi là thiên nhân ngũ suy chính là đạo lý kia. Cho nên có mười mấy vạn năm, cho dù trong miệng cường giả Thiên Vị mà nói, cũng là một đoạn tuế nguyệt dài dằng dặc.
Những lời nói này của Giang Trần vô cùng kỹ càng, nói cho Thiên Côn thượng nhân trợn mắt há hốc mồm.
Hắn còn tưởng rằng đây là một tiểu tử thô lỗ, càn rỡ, vô tri, thế nhưng không ngờ rằng tiểu gia hỏa tuổi còn trẻ này lại có phân tích kỹ càng như vậy.
Xem ra tiểu gia hỏa này hiểu hàm nghĩa của khoảng cách thời gian đó a.
Thế nhưng mà hắn có chút không rõ, một tiểu gia hỏa còn chưa tới ba mươi tuổi, sao lại thờ ơ với đoạn thời gian dài dằng dặc như vậy?
Muốn làm được điều này cần tâm cảnh cường đại tới bao nhiêu mới có thể làm được a.
Thiên Côn thượng nhân chợt phát hiện ra, hứng thú của mình đối với người trẻ tuổi này càng lúc càng lớn.
Hắn thở dài từ tận đáy lòng:
- Hảo tiểu tử, xem ra ngươi có thể đi vào tới đây quả nhiên không phải là do may mắn a. Không tệ, rất có ý tứ. Lão phu bỗng nhiên có chút coi trọng ngươi. Đúng rồi, ngươi vừa mới nói tên giả của ngươi gọi là Chân Thạch, sao lại vậy?
Lão nhân này tịch mịch mười mấy vạn năm, một khi bị câu dẫn hứng thú, quả thực giống như cuồng nhân, hoàn toàn thích nói chuyện.
Giang Trần cũng mừng rỡ trao đổi với hắn nhiều hơn một ít. Lục cung truyền thừa, nhờ vào vậy hắn có thể thăm dò tin tức nhiều hơn một chút. Đây tự nhiên là điều tốt.
Hắn cũng lập tức nghiêm túc, đem một ít kinh nghiệm xuất thân của mình, mãi cho tới chuyện khi Đan Kiền Cung bị nghiền nát, đều tỉ mỉ nói qua một lần cho Thiên Côn thượng nhân.
Thậm chí kể cả chuyện Đan Tiêu cổ phái và Vạn Tượng cực cảnh, Giang Trần cũng không có giấu diếm.
Bởi vì Giang Trần biết rõ, có giấu diếm hay không cũng không tất yếu. Bởi vì hắn hiểu rõ, Thiên Côn thượng nhân nhất định là cường giả thượng cổ, nhất định cũng đã trải qua Ma kiếp thượng cổ.
Nghe khẩu khí của đối phương, đối phương nhất định là cường giả siêu việt cấp độ Đại đế, tuyệt đối là cường giả Thiên Vị. Về phần rốt cuộc là cường giả Thiên Vị cấp độ gì. Cho dù Giang Trần không có cách nào xác định, thế nhưng hắn có thể khẳng định, những truyền thừa mà hắn đạt được từ Vạn Tượng cực cảnh, chưa hẳn có thể đi vào trong tầm mắt của Thiên Côn thượng nhân.
Quả nhiên, Thiên Côn thượng nhân nghe xong, thật lâu không nói gì, mãi lâu sau mới than nhẹ một tiếng.
- Xem ra sau Ma kiếp thượng cổ, Thần Uyên đại lục này ngày càng xuống dốc a. Những chủng tộc cường đại thời thượng cổ kia đâu? Đều đi nơi nào? Lại nói Bát vực kia là thứ đồ vật gì? Là địa bàn nhân tộc sao?
Thiên Côn thượng nhân đối với chuyện bên ngoài tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
*****
Nhưng mà Giang Trần nghe ra được, Thiên Côn thượng nhân đối với tình huống của nhân tộc hiện tại vô cùng không hài lòng, đối với cái gọi là Bát vực cũng khinh thường.
Hắn lập tức cẩn thận nói:
- Ngoài bát vực còn có một ít trung vực, một ít hạ vực, tạo thành chỉnh thể lãnh thổ của nhân loại. Về phần những chủng tộc cường đại khác, trước mắt vãn bối cũng không có cách nào biết được. Bởi vì trong các loại sử sách của nhân loại không có nói qua những chủng tộc khác. Đúng rồi, vãn bối còn nghe nói qua một Vạn Uyên đảo, nghe nói sau trận chiến thượng cổ kia, rất nhiều cường giả đều đi tới Vạn Uyên đảo ẩn cư. Dường như nói, cương vực nhân loại trải qua trận hạo kiếp kia, linh khí tiêu hao quá nhiều, dường như không thích hợp cho cường giả Thiên Vị sinh sống, hay gì gì đó vậy.
- Nói láo, nói láo.
Thiên Côn thượng nhân bỗng nhiên rất là kích động nói:
- Ta nói cho ngươi biết, đây tất cả chỉ là nói láo. Trận chiến thượng cổ đó chỉ có kẻ nhu nhược mới còn sống sót. Cũng là bởi vì thời kỳ thượng cổ bọn chúng là rùa đen rút đầu, mới có thể còn sống sót. Trận chiến ấy, cường giả chân chính có chí khí, không một ai mà không lao đầu vào trận chiến với Ma tộc, trận chiến ấy, không biết bao nhiêu cường giả vẫn lạc. Chỉ có những bại hoại trốn đi không chịu xuất lực, mới có thể sống tới cuối cùng.
Nói tới đây Thiên Côn thượng nhân bỗng nhiên nặng nề thở dài không thôi, dường như cảm xúc trong lòng hắn bị kích động, vô cùng ảo não, ngữ khí tràn ngập tự trách, nói:
- Ta cũng là người nhu nhược, ta cũng là người nhu nhược a.
Giang Trần vội nói:
- Tiền bối, người bị chủ nhân Lưu Ly vương tháp trước đó hạn chế, chuyện này không thể trách người.
Thiên Côn thượng nhân không nhịn được mà thở dài, Giang Trần nói như vậy mới khiến cho cảm xúc trong lòng hắn ổn định hơn một chút, sau đó hắn lại lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, lão phu có thể cho ngươi biết một cách chính xác. Nếu như cương vực nhân loại vẫn còn duy trì bộ dáng như vậy, đợi đến khi Ma tộc tro tàn cháy lại, chính là ngày Nhân tộc diệt vong.
Trong lòng Giang Trần nhảy dựng lên, nói:
- Có nghiêm trong như vậy sao?
- Nói nhảm.
Thiên Côn thượng nhân cũng bất chấp phong phạm tiền bối, kêu lớn:
- Trận chiến thượng cổ đó, bao nhiêu chủng tộc cường đại liên hợp lại, trả một cái giá lớn, cường giả cơ hồ tổn hao bảy tám thành mới có thể miễn cưỡng vây khốn đại quân Ma tộc. Tuy rằng cũng chém giết được đại bộ phận. Thế nhưng mà những Ma đầu cường đại lại không giết được. Cuối cùng chỉ có phong ấn bọn chúng.
- Phong ấn? Là sao? Nghĩa là không thể trảm thảo trừ căn. Ý nghĩa rằng Ma tộc còn có hy vọng đông sơn tái khởi.
Thiên Côn thượng nhân giận dữ nói tiếp:
- Không thể tưởng tượng được những kẻ đáng xấu hổ chỉ biến trốn tránh kia, còn co đầu rút cổ trốn tới nơi hẻo lánh, những kẻ này là bại hoại thượng cổ. Cho dù đám người này đã vẫn lạc, thì hậu đại bọn chúng cũng nhất định là bại hoại, là người nhu nhược.
Lời này Giang Trần không có cách nào gật bừa.
Bởi vì người Giang Trần yêu mến nhất là Hoàng Nhi, cũng xuất thân ở Vạn Uyên đảo. Hắn biết Hoàng Nhi không phải là bại hoại. Trên người Hoàng Nhi có rất nhiều sự bi thương, cũng không phải là loại người bại hoại như trong miệng Thiên Côn thượng nhân nói.
Bao nhiêu lần Hoàng Nhi đã trải qua sinh tử với hắn.
Nhưng mà Giang Trần không có cãi lại, hắn biết rõ Thiên Côn thượng nhân nhất định là người nóng nảy, hơn nữa còn bị phong ấn mười mấy vạn năm, đối với thế cục bên ngoài không hiểu được. Chỉ có thể sốt ruột không thôi. Quýnh lên như vậy, tự nhiên là nổi giận lôi đình, cảm xúc không thể khống chế được.
- Ài, khó trách mấy vạn năm qua không có thiên tài tiến vào Lục cung truyền thừa. Ngay cả lão phu cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Thậm chí lão phu còn hoài nghi, kế tiếp nếu như có thiên tài xông vào Lục cung truyền thừa, nói không chừng sẽ là đệ tử Ma tộc a.
Thiên Côn thượng nhân tự giễu cười cười:
- Lão phu biết rõ chuyện này là điều không thể nào. Bởi vì huyết mạch Ma tộc vừa mới tiến vào Lưu Ly vương tháp cũng sẽ bị lực lượng chấm chế đánh chết.
- Đúng rồi, Giang Trần, ngươi nói hiện tại trong cương vực nhân loại, cường giả mạnh nhất bất quá chỉ là Đế cấp thôi sao?
Giang Trần nghĩ lại:
- Ta đã thấy cường giả vượt quá Đế cấp, nhưng mà hắn không thuộc về cương vực nhân loại, hẳn là người từ Vạn Uyên đảo đi ra.
- Đừng đề cập tới đám rùa đen rút đầu kia nữa.
Thiên Côn thượng nhân vô cùng căm giận.
Giang Trần cười khổ:
- Tiền bối, mọi việc không thể vơ đũa cả nắm. Vị tiền bối kia tuyệt đối không phải là người nhu nhược như người nói.
Thiên Côn thượng nhân hừ lạnh nói:
- Cho dù hắn không phải, tổ tiên hắn, tiền bối hắn cũng là kẻ nhu nhược.
Giang Trần cười khổ, hắn biết lão đầu này không thể nói đạo lý, nhưng mà Giang Trần vẫn kiên định cho rằng Thuấn lão tuyệt đối không phải là người nhu nhược.
Hắn có thể ở trong Vạn Uyên đảo sâm nghiêm như vậy, dám mang Hoàng Nhi thoát khỏi Vạn Uyên đảo, muốn làm được chuyện này phải cần tới bao nhiêu dũng khí cơ chứ.
Chuyện này đối với Vạn Uyên đảo mà nói chẳng khác nào phản đồ. Một khi bị bắt, tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Thế nhưng mà vì Hoàng Nhi, Thuấn lão lại không để ý tới tất cả. Chẳng những mang Hoàng Nhi đi, còn một lần nữa trở lại Vạn Uyên đảo đi tìm An Hồn mộc
Tuy rằng Giang Trần không có liên hệ nhiều lắm với Thuấn lão, thế nhưng vẫn không khỏi kính nể Thuấn lão.
Nhưng mà đối với Thiên Côn thượng nhân Giang Trần cũng không có ác cảm, cũng tràn ngập sự tôn kính. Ít nhất từ trên người Thiên Côn thượng nhân, Giang Trần cảm nhận được tâm huyết và dũng khí từ thượng cổ, có thể cảm nhận được tinh thần của cường giả thời đại thượng cổ. Đây tuyệt đối là thứ viễn siêu cường giả nhân tộc hiện tại.
Giang Trần lập tức đem một ít tình huống trên bát vực nói qua một chút. Mỗi khi nghe qua một chút, Thiên Côn thượng nhân không nhịn được phải thấp giọng nguyền rủa.
- Đều là một đám hỗn đản, tâm huyết của Nhân tộc thượng cổ không học được, nội chiến lại học rất nhanh. Đã hỗn tới trình độ lụi bại như vậy rồi còn có tâm tư giết tới giết lui?
Lời này hiển nhiên là chửi Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông kia.
Đừng nói là Thiên Côn thượng nhân hết sức bất mãn với tình trạng hiện tại của nhân tộc. Coi như là Giang Trần, dùng lý giải có hạn của hắn với cương vực nhân loại, kỳ thực hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Hào khí, cách cục của nhân tộc đã tới tình trạng vô cùng nguy hiểm, không phá thì không xây được.
Nếu như bầu không khí này tiếp tục kéo dài, một khi Ma tộc phá tan phong ấn thượng cổ. Tuyệt đối sẽ hủy diệt cương vực nhân loại.
Điểm này kỳ thực Giang Trần đã thấy từ sớm.
Bởi vì, nhân tộc hiện tại, người có ánh mắt nhìn ra trông rộng quá ít. Một Khổng Tước đại đế, có lẽ ném tới thời đại thượng cổ cũng chỉ là một tu sĩ bình thường. Thế nhưng mà ở hiện tại, cũng đã gần như là một trong những người mạnh nhất của cương vực nhân loại.
← Ch. 1001 | Ch. 1003 → |