← Ch.1013 | Ch.1015 → |
Khổng Tước đại đế cười ha hả:
- Yên tâm đi, tiểu tử, bổn đế tuy rằng sống mấy ngàn năm, thế nhưng còn chưa sống đủ. Ta cảm thấy tiểu tử ngươi nên nắm chắc thế cục của Lưu Ly vương thành một chút. Vũng nước này cũng không bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài đâu. Sóng ngầm bắt đầu khởi động, ngươi nên cẩn thận một chút.
Giang Trần nghĩ lại vẫn thành thành thật thật nói:
- Bệ hạ, ta cũng định chuẩn bị ra ngoài trong khoảng thời gian gần đây.
- Ồ?
Chuyện này trước đó Giang Trần đã đề cập tới với hắn, nhưng mà Khổng Tước đại đế lại không ngờ rằng Giang Trần lại gấp gáp muốn đi ra ngoài như vậy.
- Tiểu tử từ biệt với phụ thân từ liên minh thập lục quốc, phụ thân nói là tới bát vực, tin tức không có một chút nào. Tiểu tử cần phải thăm dò một chút. Còn có mẫu thân ta nữa, nghe nói tới từ bát vực, khi ta còn nằm trong tã lót đã bị gia tộc cưỡng ép mang đi. Phụ thân ta tới bát vực tìm kiếm mẫu thân ta, từ đó không có tin tức. Thân là con của người, mỗi một ngày trôi qua, ta đều thấp thỏm không yên.
Khổng Tước đại đế gật đầu nói:
- Chuyện phụ mẫu ngươi cấp bách. Ngươi cần vận dụng tài nguyên của Khổng Tước thánh sơn, không cần phải khách khí. Đừng quên bây giờ ngươi là thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, là người thừa kế của Khổng Tước thánh sơn. Bất kể là Khổng Tước vệ hay là Tứ đại hoàng giả, chỉ cần ngươi xuất ra Thiếu Vũ lệnh, bọn họ sẽ phải nghe lệnh ngươi.
- Được, nếu như ta cần, ta sẽ không khách khí. Nhưng mà thế cục hiện tại không nên giống trống khua chiêng. Ta lo lắng một khi ta vận dụng tài nguyên của Khổng Tước thánh sơn tìm kiếm phụ mẫu sẽ khiến cho những thế lực như Bất Diệt Thiên Đô nhìn chằm chằm vào phụ thân ta. Như vậy mà nói, sẽ cực kỳ bất lợi đối với ta.
Lời này của Giang Trần cũng là thực.
- Có đạo lý, chuyện này quả thực nên ngầm tìm hiểu.
Khổng Tước đại đế ngẫm lại, ngón tay bỗng nhiên bắn ra một chiếc nhẫn trữ vật tới trước mặt Giang Trần:
- Ngươi đã muốn đi ra ngoài, những vật này coi như một ít lễ vật nho nhỏ mà bổn đế cho ngươi.
Một tấm Đế Lâm Ngự giáp phù, hai tấm Độn Không phù, còn có một tấm Đế Lâm Thực Cương phù.
Đế Lâm Ngự giáp phù là phù lật phòng ngự, lúc trước từ trong tay Cơ Tam công tử Giang Trần cũng nhận được một tấm, có thể sử dụng hai lần.
Độn Không phù thì không cần phải nói nhiều, chính là phù lật dùng để chạy trốn. Có thể đánh vỡ pháp tắc hư không, tùy thời chạy trốn.
Mà Đế Lâm Chân Cương phù là phù lật tương đương với Đế Lâm Ngự giáp phù. Tương đương với một lần công kích cảnh giới Đế cấp.
Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù chỉ có thể sử dụng ba lượt.
Mấy đạo phù lật này hiển nhiên rất có sức nặng. Trong mắt Giang Trần toát lên vẻ cảm kích:
- Bệ hạ, mấy miếng phù lật này quả thực giá trị liên thành a.
Khổng Tước đại đế cười nhạt một tiếng:
- Quả thực xa xỉ, nhưng mà so với huyết mạch Côn Bằng của ngươi, còn xa không đủ. Nhưng mà có mấy tấm phù lật này trên người của ngươi. Ngươi vào nam ra bắc, khi cần kíp, có lẽ cũng có thể dùng tới để vượt qua chướng ngại.
Đây không phải là có lẽ cần dùng tới, mà tuyệt đối có thể dùng tới để vượt qua.
Huyết mạch Côn Bằng, bản thân nó không phải là đồ vật của Giang Trần. Bất quá Giang Trần chỉ làm hành động thuận nước giong thuyền mà thôi.
Thế nhưng mà mấy miếng phù lật này lại là Khổng Tước đại đế dùng tâm huyết luyện chế.
Đế Lâm Ngự giáp phù cũng tốt, Đế Lâm Chân Cương phù cũng được, đều không phải là phù lật bình thường, loại phù lật này bản thân nó cần phải dùng máu huyết của cường giả Đế cảnh luyện chế ra.
Cho nên quá trình luyện chế loại phù lật này vô cùng gian nan, hơn nữa xác suất luyện chế thành công rất thấp. Có thể nói loại phù lật này cho dù là cường giả Đế cấp cũng sẽ không luyện chế quá nhiều.
Bởi vì luyện chế một tấm phù lật như vậy cái giá quá lớn, suy giảm tới bản nguyên máu huyết của đại đế, hơn nữa tiêu hao rất lớn.
Nếu như không phải người thân nhất, hoặc là người cực kỳ coi trọng, loại phù lật cấp bậc này bình thường sẽ không lấy ra cho người khác.
Suốt đời Khổng Tước đại đế, số lượng Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân Cương phù luyện chế ra cũng không quá ba mươi tấm.
Bởi vì mỗi một lần luyện chế tấm phù lật như vậy ít nhất phải mất hai ba năm thời gian khôi phục, điều dưỡng.
Cho nên loại phù lật này bất luận là một đại đế nào cũng không có khả năng có quá nhiều, cũng không có khả năng luyện chế nhiều.
Dùng một tấm thì thiếu một tấm.
Giang Trần nhận lấy mấy tấm phù lật nặng trịch này, trong lòng tràn ngập cảm kích. Hắn biết rõ Khổng Tước đại đế đối xử với hắn như con cháu trong nhà vậy.
- Đa tạ bệ hạ ban thưởng trọng hậu, tiểu tử từ chối thì bất kính.
Khổng Tước đại đế cười cười nói:
- Đây mới là nam nhân, ngươi cũng không cần phải cảm thấy ái ngại, không dám cầm, đây là thứ ngươi nên nhận. Vân Trung Minh Hoàng đã từng đề cập tới ta không chỉ một lần, hắn nói sau khi ngươi tới Lưu Ly vương thành, dường như nhất mạch Khổng Tước thánh sơn luôn gặp được may mắn. Các loại xu hướng vốn đang suy tàn cũng bị quét sạch. Khổng Tước thánh sơn lần ữa được dân chúng Lưu Ly vương thành ủng hộ. Một ít tin đồn mặt trái do Phiền thiếu chủ vẫn lạc năm đó cũng hoàn toàn biến mất. Đây không phải là công lao của ngươi thì còn của ai.
Giang Trần thẹn đỏ mặt nói:
- Một chút chuyện ấy của ta cũng không coi vào đâu.
- Ha ha, chuyện này cũng chưa tính là gì, tiểu tử ngươi nhất định đang cười nhạo mấy ngàn năm nay bổn đế tầm thường vô vị đúng không? Phải biết rằng trên tay bổn đế còn chưa có làm cho Đan Hỏa thành nếm phải thiệt thòi lớn như vậy.
Khổng Tước đại đế lại cười cười nói tiếp:
- Trong mấy ngàn năm thống trị của bổn đế, cũng không có ai đột phá qua tấm Lưu Ly bia thứ chín.
- Còn nữa, Bàn Long phiệt chủ vốn đã sớm tán công mà vẫn lạc, vì sao còn sống tới bây giờ? Chỉ sợ chuyện này cũng là do công lao của ngươi a. Dương thọ hao hết, sinh tử là chuyện lớn, ngay cả cường giả Thiên Vị cũng không có cách nào nghịch chuyển được quy luật tự nhiên này. Ngươi lại có biện pháp kéo dài thọ nguyên cho người sắp chết, đây cũng là công lao của ngươi a.
Chuyện Bàn Long đại phiệt, Giang Trần chưa kịp báo cáo cho Khổng Tước đại đế, hắn biết rõ chuyện này sớm muộn cũng sẽ truyền ra.
Chỉ là chuyện Tùng Hạc đan tuyệt đối không thể tiết lộ.
Nếu không mà nói, phong ba Vạn Thọ đan vừa mới lắng xuống, một khi Tùng Hạc đan bạo lộ, chỉ sợ Lưu Ly vương thành sẽ càng thêm náo nhiệt.
Cho nên bờ môi Giang Trần giật giật, vẫn thẳng thắn nói:
- Bệ hạ, phiệt chủ Bàn Long đại phiệt có lẽ hiện tại đã không còn gì trở ngại. Sống thêm một ngàn năm tuyệt đối không thành vấn đề.
- Sống thêm một ngàn năm?
Lần này ngay cả Khổng Tước đại đế cũng có chút đứng ngồi không yên:
- Ngươi nói là Bàn Long phiệt chủ còn có thể sống thêm một ngàn năm sao?
← Ch. 1013 | Ch. 1015 → |