Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0102

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0102: Nghiền áp, nghiền áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ha ha ha, vậy cũng phải xem các ngươi có bổn sự này không đã. Trăm vạn đại quân? Diệt Giang Hãn Lĩnh ta, giết sạch người Giang gia ta? Không tệ, Long Cư Tuyết, ngươi để cho quyết tâm diệt Long gia ngươi của ta, càng thêm kiên định rồi.

Giang Trần nói xong, phảng phất trăm vạn đại quân dưới ải, tựa như tượng bùn, coi như không thấy.

Long Cư Tuyết bái kiến can đảm, cũng đã gặp người không sợ chết, nhưng trăm vạn đại quân tiếp cận, còn có thể nhẹ nhàng như thế, nàng thật sự là lần thứ nhất chứng kiến.

Chỉ là, thần thái tự tin thong dong kia của Giang Trần, lại ẩn ẩn làm cho Long Cư Tuyết sinh ra một chút bất an không hiểu thấu.

Tại sao phải bất an? Rõ ràng sau lưng có trăm vạn đại quân, có trên trăm tên Chân khí đại sư, có lực lượng tinh nhuệ nhất toàn bộ Vương Quốc!

Thế nhưng mà, loại cảm giác bất an này, vẫn lái đi không được!

Long Chiếu Phong lại không nghĩ nhiều như vậy, sắc mặt trầm xuống:

- Tuyết Nhi, không cần cùng hắn lắm mồm, lập tức giết Giang Trần, đồ Giang gia! San bằng Giang Hãn lĩnh!

Rống!

Trăm vạn đại quân ngay ngắn hổ gầm.

Phong vân biến sắc, tiếng rít của trăm vạn người hội tụ, như sơn băng địa liệt, khí thế kinh người, thoáng cái đem sĩ khí nguyên bản có chút hạ thấp, tăng lên rất nhiều.

- Giết Giang Trần!

- Đồ cả nhà Giang gia!

- Đoạt Chư Hầu Lệnh, phong Giang Hãn Hầu!

- Giết!

Gió núi gào thét, trống trận lôi động, tiếng giết rung trời, binh đao vung vẩy.

Ở trước mặt trăm vạn đại quân, Nhị Độ Quan lộ ra đơn bạc như thế, phảng phất trăm vạn đại quân mỗi người thổi một hơi, liền có thể thổi bay quan ải này!

Lúc này, trong miệng Giang Trần nói lẩm bẩm, cùng lúc đó, một tiếng thét dài vang lên.

Tiếng thét vừa lên, hai bên sơn cốc của Nhị Độ Quan, phảng phất như muốn sụp đổ, vậy mà phát ra tiếng oanh minh ầm ầm, như vô số đá lăn muốn rơi xuống, sơn thể muốn nổ tung, phảng phất Viễn Cổ Cự Thú ngủ say trong sơn cốc này sắp thức tỉnh!

- Cái gì?

Long Cư Tuyết có Tiên Thiên Thanh Loan thể, thiên phú cực cao, trong mơ hồ, phảng phất phát giác được một loại cảm giác Sơn Hà biến sắc, Thiên Địa đen tối.

Ngay lúc này, một màn đáng sợ xuất hiện.

Trong sơn cốc, sưu sưu sưu sưu vèo!

Vô số Kiếm Điểu, hằng hà cánh chim, như mũi tên xông ra sơn cốc, xông ra Đại Sơn chúng ẩn thân!

Một cái hô hấp, che khuất bầu trời, đập vào mắt, cả phiến thiên không đều là Kiếm Điểu, hằng hà Kiếm Điểu, như một tấm Thiên Mạc cực lớn, che đậy cả Thương Khung.

Đột nhiên, Càn Khôn sáng sủa, ánh nắng giữa trưa, phảng phất đột nhiên biến mất khỏi sơn cốc này!

Kiếm Điểu, số lượng hằng hà, không ngừng từ trong sơn cốc xông tới.

Nếu như nói thủy triều, như vậy thủy triều chỉ là ở trong Giang Hà hải dương.

Kiếm Điểu thú triều này, lại chiếm cứ cả thiên không, chiếm cứ cả không gian, từng nơi hẻo lánh, mỗi một chỗ trên bầu trời, đều có chúng nó.

Trong tầm mắt trăm vạn đại quân, rậm rạp chằng chịt, vô số điểm đen, tất cả đều là Kiếm Điểu xoay quanh, bay múa.

Thanh Dực Kiếm Điểu cánh chim thanh sắc, hợp thành hải dương Kiếm Điểu màu xanh, như là Thiên Hà sụp đổ, từ trên không Nhị Độ Quan mở ra một lỗ hổng, thỏa thích lao xuống.

Trong hải dương thanh sắc, còn kèm theo vô số Ngân Dực Kiếm Điểu.

Thậm chí, còn có rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu, bóng dáng Kim sắc, xẹt qua Kim sắc lưu quang, xuyên thẳng qua, chí ít có mấy trăm.

Phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

Trăm vạn đại quân này, rốt cục cảm nhận được tám chữ này là có ý gì.

Trăm vạn đại quân vốn là không ai bì nổi, ở trong hải dương Kiếm Điểu, đột nhiên thành tồn tại vô cùng nhỏ bé, thật giống như ánh sáng đom đóm, ở trước mặt Nhật Nguyệt ảm đạm thất sắc.

- Long Chiếu Phong, ngươi rất anh minh, sớm khoác hoàng bào, cho ngươi hoàn thành mộng Hoàng đế. Ngươi có thể mang theo mộng đẹp Hoàng đế, vui sướng đi Địa phủ cùng con của ngươi đoàn tụ rồi!

Ngữ khí của Giang Trần mang theo vài phần trêu tức, nhìn người Long gia cực kỳ sợ hãi.

- Hộ giá!

Long Nhị quyết định thật nhanh, nào còn có dũng khí đi công kích Giang Trần? Hắn biết rõ, sinh tử liền ở trong chớp mắt rồi.

Giang Trần thúc dục chân khí, như sấm mùa xuân quát:

- Giang Trần ta, chỉ tru sát người Long gia, người khác có thể tha chết! Người đầu hàng, quỳ xuống! Người không đầu hàng, coi là tử trung với Long gia, hẳn phải chết!

- Các ngươi đã nghe chưa? Trừ người Long gia ra, người quỳ xuống đầu hàng, không giết! Không quỳ, là bằng hữu Long gia, là tử địch Giang gia ta, tất sát!

Giang Phong ý chí nhân nghĩa, cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội.

Tuy trăm vạn đại quân này, trên cơ bản đều là phản nghịch theo Long gia, nhưng mà ba quân tướng sĩ, đều là nghe lệnh trưởng quan, không phải lỗi của bọn hắn.

Long Nhị kinh hãi, bề bộn quát:

- Các ngươi không nên tin chuyện ma quỷ của Giang gia, Kiếm Điểu thủy triều này, là thiên tai. Giang gia chúng hứa hẹn không thể tin. Kiếm Điểu là súc sinh, nào biết ai là người Long gia, ai không phải?

Chỉ là lúc này, Long Nhị nói còn tác dụng sao? Những thế lực vốn chỉ là bị ép phụ thuộc Long gia kia, trước tiên liền vứt bỏ vũ khí, bịch bịch không ngừng quỳ xuống.

Long Nhị lệ quát một tiếng:

- Người quỳ xuống, coi là đi theo địch nhân, giết không tha!

Nói xong, nhảy vào đội ngũ, như chém dưa thái rau, chém ngã mười cái.

Chỉ là, một mình hắn, sao giết hết nhiều người quỳ xuống như vậy?

Có người quỳ đầu tiên, liền có vô số người học theo. Không bao lâu, trăm vạn đại quân, liền quỳ bảy tám phần. Còn lại, hoặc là bộ đội tinh nhuệ Long gia, hoặc là bằng hữu Long gia, ví dụ như Nhạn Môn Hầu.... bình thường cùng Giang gia kết thù kết oán rất sâu.

Tíu tíu!

Một Kim Dực Kiếm Điểu thân hình cực lớn đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn!

Đón lấy, mấy trăm con Kim Dực Kiếm Điểu, cơ hồ đồng thời làm khó dễ, hóa thành đạo đạo tàn ảnh kim sắc lao xuống.

Ở trong mắt của bọn nó, những người phía dưới này, không thể nghi ngờ là bữa tiệc lớn.

Nhất là Võ Giả cấp bậc Chân khí đại sư, huyết nhục càng là mỹ thực của chúng.

Sau đó mấy ngàn Ngân Dực Kiếm Điểu, cũng đi theo lao xuống.

Sau đó...

Thanh Dực Kiếm Điểu như là thủy triều, một lớp sóng một lớp sóng đập xuống.

Trong lúc nhất thời, trước Nhị Độ Quan, phong cảnh đồ sộ.

Phảng phất trời giáng thiên thạch, Kim sắc, Ngân sắc, Thanh sắc, không ngừng rơi xuống.

Kiếm Điểu, mỏ nhọn cánh bén, một thân lông chim so với khôi giáp nhân loại còn ngạnh hơn ba phần, mũi tên căn bản không tạo thành tổn thương gì đối với chúng, móng vuốt vừa gẩy, đại bộ phận mũi tên đã bị chúng đẩy ra.

Dù ngẫu nhiên có chút cường giả có thể tạo thành lực sát thương, nhưng mà dưới thủy triều Kiếm Điểu, có thể bắn chết hết sao?

Coi như một mũi tên trúng hai con, ba con, lại có thể có bao nhiêu cánh tay đến bắn? Lại có bao nhiêu mũi tên bắn đến chúng nó!

- A! Ánh mắt của ta!

- Không! Ta không muốn chết! Đừng ăn ta!

- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, ngừng, ngừng!

Huyết nhục tung bay, mũi tên tán loạn, trước Nhị Độ Quan, loạn thành một đoàn.

Ngay từ đầu, đại quân còn có thể tổ chức chống cự, nhưng theo Kiếm Điểu ở trên không trung không ngừng gia nhập chiến đoàn, mà cường giả trên mặt đất không ngừng bị xé xác ăn mất, cục diện cơ hồ là thiên về một bên đồ sát.

*****

U...

Tíu tíu!!!

Ăn lấy huyết nhục cường giả, làm cho những Kiếm Điểu này thống khoái đầm đìa, không ngừng phát ra tiếng gáy hưng phấn.

- Chịu không được rồi, chạy mau!

- Trốn trong sơn cốc! Mọi người cùng nhau trốn, thoát được một cái tính toán một cái!

Chỉ là, loại tình huống này, chạy trốn không thể nghi ngờ là hy vọng xa vời!

Trong ngoài sơn cốc, trên dưới sơn cốc, ở đâu không có Kiếm Điểu? Bất luận một tia không gian nào, vừa mới xuất hiện một lỗ hổng, lập tức liền có Kiếm Điểu bổ sung đến.

Vì ăn uống, đám Kiếm Điểu kia đều là phía sau tiếp trước, sao có thể cho những người này chạy trốn?

Giờ phút này Long Chiếu Phong cũng cực kỳ chật vật, dưới sự bảo vệ của một đám Chân khí đại sư, dùng ngựa tạo thành một vòng phòng ngự, làm lấy chống cự liều chết.

Cũng may, mười mấy Chân khí đại sư hình thành năng lượng, cũng rất kinh người. Trong lúc nhất thời, dù có mấy trăm con Kim Dực Kiếm Điểu không ngừng công kích, như trước không cách nào công phá phòng tuyến chắc chắn kia.

Dù sao, đây là thời khắc sinh tử, tất cả Chân khí đại sư đều khó có khả năng giữ lại cái gì. Mặc kệ có bản lĩnh xuất chúng gì, có bảo bối giữ nhà nào, đều dùng đi ra.

Nếu không dùng, vậy đời này liền không có cơ hội dùng.

Hơn nữa sau khi bị đẩy vào tuyệt cảnh, Chân khí đại sư tổng có thể bức ra tiềm lực chiến đấu mạnh nhất. Phương thức chiến đấu hung hãn không sợ chết kia, cũng làm cho Kim Dực Kiếm Điểu không muốn cứng đối cứng.

Dù sao, hiện tại dưới cục diện này, đại quân Kiếm Điểu là đơn phương đồ sát, lấy mạng đổi mạng, với tư cách Kiếm Điểu Vương giả, Kim Dực Kiếm Điểu cũng có trí tuệ, không muốn làm như vậy.

Tất cả Chân khí đại sư tạo thành phòng ngự chiến trận, tuy có thể chèo chống Kiếm Điểu đại quân công kích như thủy triều, nhưng mà những người khác, sẽ không có may mắn như vậy rồi.

Một đội một đội đại quân, tạo thành hệ thống phòng ngự, nhưng mà đối mặt công kích không khe hở, loại phòng ngự này căn bản phát huy không được tác dụng gì.

Nương theo từng tiếng kêu thảm thiết, lần lượt đội ngũ bị phá hủy, bị tách ra. Nguyên một đám huyết nhục, bị Kiếm Điểu đánh sập, cắn nát, ăn tươi.

- Đừng đánh, con mẹ nó, đừng đánh, lão tử đầu hàng!

- Đầu hàng, đánh sống đánh chết, vì cái gì? Vì bảo vệ ai?

- Đúng vậy a, toàn bộ Chân khí đại sư chạy tới bảo hộ cái gọi là quốc quân kia rồi, chúng ta ở chỗ này chịu chết sao?

Sĩ khí rốt cục tan rã, theo những tử trung hung hãn không sợ chết kia không ngừng bị Kiếm Điểu đại quân thôn phệ, còn lại những người ngoan cố chống cự kia, rốt cục giác ngộ.

Liều chết như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa.

Bởi như vậy, một đám lại một đám đội ngũ, đều quỳ xuống, miệng nói đầu hàng.

Sau nửa canh giờ, ngoại trừ Long Chiếu Phong bị một đám Chân khí đại sư bảo hộ, miễn cưỡng còn có thể chèo chống, địa phương khác, không còn có ai ngoan cố chống lại.

Hoặc là đầu hàng, hoặc là bị đại quân Kiếm Điểu thôn phệ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, một khi quỳ xuống đầu hàng, Kiếm Điểu đại quân liền đình chỉ công kích. Tuy ở trên đỉnh đầu bọn hắn xoay quanh, nhưng lại thật sự nhịn được huyết nhục hấp dẫn.

Trăm vạn đại quân, đông nghịt quỳ khắp sơn cốc. Những kẻ ngoan cố chống lại kia, hôm nay chỉ còn khung xương trắng hếu, khoảng chừng mấy vạn.

- Giang Trần, dừng tay! Ta nguyện ý đầu hàng!

Ở trong phòng ngự của Long Chiếu Phong, Chu Tước Hầu Hồng Lôi cũng gánh không được, tâm lý của hắn đã tiếp cận sụp đổ.

Đầu nhập vào Long Chiếu Phong, một mặt là chiều hướng phát triển, một phương diện khác là bị buộc bất đắc dĩ. Vốn chỉ là muốn bảo trụ Tứ đại chư hầu, hôm nay phát hiện, theo Long Chiếu Phong, vậy mà đút tổ ong vò vẽ lớn như vậy, rơi vào loại tử cục hôm nay.

Hắn như thế nào còn có dũng khí theo Long Chiếu Phong tiếp tục tử chiến?

Vung vẩy lấy binh khí trong tay, muốn nhảy ra vòng chiến, hai đầu gối quỳ xuống, muốn đầu hàng.

Két sát!

Đầu gối của hắn vừa mới cúi xuống, phía sau cảm thấy mát lạnh. Ánh đao lướt qua, đầu lâu bị trảm xuống.

Long Nhị u ám kêu lên:

- Đi theo địch nhân, chết!

Lúc này, sát nhân đã không đủ để chấn nhiếp rồi. Thế cục tan tác vừa thành, chém giết một Hồng Lôi, lại có vô số cường giả nhao nhao thoát ra vòng chiến.

Thậm chí, Long Chiếu Phong thu mua những Chân khí đại sư kia, vừa mới được phong làm "Đại nội cao thủ", nguyên một đám cũng vô tâm ham chiến.

Tuy vòng chiến còn không có sụp đổ, thế nhưng mà đại quân Kiếm Điểu như thủy triều, căn bản không có xu thế đình chỉ. Bọn hắn có thể giết, nhưng giết đến bây giờ, tay cũng giết mỏi rồi, giết chết Kiếm Điểu, cũng không quá đáng là 1%, thậm chí một phần ngàn.

Chiến đấu như vậy, còn có ý nghĩa gì?

Long Nhị đầy người là máu tươi, quát:

- Yểm hộ bệ hạ lui lại, bọn ngươi đều là công thần, đều phong vạn hộ hầu!

Vạn hộ hầu kích thích, làm cho những đại nội cao thủ kia nhấc lên một ít ý chí chiến đấu. Cầu phú quý trong nguy hiểm, vì vạn hộ hầu, liều mạng!

Long Chiếu Phong đại hỉ, hứa hẹn nói:

- Hôm nay người cùng trẫm tử chiến, kẻ sống phong vạn hộ hầu, người chết, thưởng trăm vạn kim, tử tôn phú quý không ngừng.

- Long Chiếu Phong, lúc này, ngươi còn hứa lời hứa không thực hiện được sao? Phong vạn hộ hầu? Ngươi cảm thấy, ngươi còn có thể sống ly khai nơi đây sao?

Giang Trần nghe vậy, trong miệng cười nhạo.

Long Chiếu Phong á khẩu không trả lời được, tình thế so với người cường. Hắn không phải là không muốn giết Giang Trần, nhưng mà hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, Giang Trần này vậy mà có thể điều động đại quân Kiếm Điểu, đây quả thực là từ xưa đến nay chưa hề có.

Mà trên quan ải, Câu Ngọc công chúa, Đông Phương Lân cùng Đông Phương Chỉ Nhược, đều khoái ý nhìn xem một màn này.

Hiện thế báo, tới cũng nhanh.

Mấy ngày trước, Long Chiếu Phong này suất lĩnh đại quân vây quanh Vương Cung, đem trong ngoài vương cung giết sạch sẽ, chó gà không tha.

Hôm nay, Long Chiếu Phong hắn bị đại quân Kiếm Điểu vây quanh, mệnh treo một đường.

Câu Ngọc công chúa lòng tràn đầy kinh ngạc, tâm hồn thiếu nữ loạn như ma. Nàng rốt cục minh bạch, Giang Trần tự tin là từ đâu tới, rốt cục hiểu được, tại sao Giang Trần xem trăm vạn đại quân như cọng rơm cái rác.

Đây không phải càn rỡ, không phải vô tri, mà là có được thực lực tuyệt đối!

- Vương huynh, ngươi anh linh không xa, thấy được sao? Long Chiếu Phong, hắn cách cái chết không xa. Khi ngươi còn sống cảm nhận được chủng loại vùng vẫy giãy chết kia, lúc này Long Chiếu Phong, cũng đang nhấm nháp.

Câu Ngọc công chúa ở trong lòng yên lặng nói.

Kiếm Điểu đại quân công kích, còn tiếp tục.

Kiếm Điểu như là thiên thạch lưu tinh, không ngừng đánh xuống dưới, trùng kích lấy thần kinh của từng người ngoan cố chống lại, cơ hồ ngăn cản một lần công kích, đều phảng phất chạy ở biên giới sinh tử.

Thần kinh của bọn hắn, cũng đã đến biên giới sụp đổ, cũng không rõ ràng lắm, công kích như vậy, đến cùng còn có thể ngăn cản mấy lần?

Điểm chết người nhất chính là, trên không quan ải, Tử Thần Giang Trần kia, còn không có ra tay!

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)