Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1062

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1062: Giang Trần ra tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mà Thiên Oánh thảo, hiển nhiên không phải là linh dược Thiên cấp bình thường. Thiên Oánh thảo ở trong đám linh dược Thiên cấp cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy.

So với linh dược Thiên cấp bình thường còn trân quý hơn nhiều.

Loại Thiên Oánh thảo này, dược tính vô cùng cường đại. Dùng luyện chế Thánh Tiếu đan, một gốc Thiên Oánh thảo bình thường có thể luyện chế vài lô Thánh Tiếu đan.

Mà Thánh Tiếu đan là gì? Đó là thứ khiến cho một cường giả Thánh Cảnh ở trong phạm vi Thánh Cảnh vô điều kiện tăng lên một tầng tu vi.

Nguyên Cảnh có Nguyên Nguyên đan của mình, mà Thánh Cảnh cũng có Thánh Tiếu đan. Đây là một loại đan dược có thể vô điều kiện làm tăng tu vi của người phục dụng trong khoảng cách nhất định.

Loại đan dược này trên thị trường căn bản không có mà mua. Cho dù có, cũng chỉ là lén lưu thông. Ai cũng không có khản năng mua được loại đan dược này trên thị trường.

Bởi vì loại đan dược này thực sự quá ít, ai cũng không có khả năng lấy ra bán. Cho dù là bản thân không dùng được, bên người có bao nhiêu thân nhân bằng hữu cũng có thể dùng a. Làm sao có thể đem loại đan dược quý giá như vậy bán ra trên thị trường được?

Cho nên loại đan dược như Thánh Tiếu đna này, cơ hồ có tiền cũng không mua được.

Mà loại đan dược như Thánh Tiếu đan lại không phải là loại đan dược có đan phương thần bí gì đó. Tuy rằng không thể nói là mặt hàng thông thường, thế nhưng rất nhiều thế lực đan đạo đều có phương thức luyện chế Thánh Tiếu đna.

Thế nhưng mà tài liệu của Thánh Tiếu đan vô cùng khó tìm, cơ hồ có thể nói là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Tài liệu khó tìm nhất của Thánh TIếu đan chính là chủ tài liệu Thiên Oánh thảo, trừ Thiên Oánh thảo ra, một ít tài liệu phụ trợ khác đều tương đối dễ thu thập.

Bởi vì Thiên Oánh thảo khó tìm, cho nên loại vật như Thiên Oánh thảo này, số lượng đan dược được luyện chế ra cực nhỏ.

Nhưng không biết vì sao lần này đấu giá hội của Tịnh Phần điện lại lấy ra một gốc Thiên Oánh thảo đấu giá?

Mạn phu nhân thấy bầu không khí chung quanh bỗng nhiên trầm xuống, biết rõ trong lúc nhất thời mọi người còn chưa kịp phản ứng. Theo đạo lý mà nói, Thiên Oánh thảo là linh dược quý giá như vậy, đúng là không thể lấy ra đấu giá.

- Chư vị, nhất định mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Tịnh Phần điện chúng ta lại ngốc tới mức lấy ra gốc Thiên Oánh thảo này đấu giá đúng không? Thực không dám giấu diếm, không biết đây là trùng hợp hay là vô ý. Chúng ta cũng chỉ được người ta ủy thác mà thôi. Mà người ủy thác chúng là chỉ là một võ giả Nguyên cảnh. Hắn thậm chí cũng không biết đây là Thiên Oánh thảo, cũng không biết giá trị của gốc linh dược này. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy gốc linh dược này không tầm thường, cho nên muốn ủy thác Tịnh Phần điện chúng ta đấu giá mà thôi.

Giang Trần nghe vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như vậy được sao?

Loại vật như Thiên Oánh thảo, thậm chí còn có người không biết?

Giống như Giang Trần, đại bộ phận người có mặt trong hội đấu giá lúc này vẻ mặt đều là không biết nên khóc hay nên cười, hiển nhiên bọn họ cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc tới ngây người.

Thanh Phượng Đan Vương cũng lắc đầu nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc a.

Vương Học Thông đại sư cười nói:

- Chuyện này cũng không có gì là đáng tiếc, nói không chừng đây là chỗ thông minh của hắn thì sao? Hắn chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, loại thứ tốt này ở trong tay hắn cũng chưa chắc có thể phát huy ra được tác dụng. Hắn ra vẻ không biết, lại mang tới đấu giá hội ủy thác, nói không chừng lại có hiệu quả tốt thì sao? Tuy rằng cũng có một bộ phận sau khi đấu giá thành bị Tịnh Phần điện trích ra, thế nhưng một khi đặt trên đấu giá hội, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, có thể lợi ích hóa hớn nhất.

Không thể không nói, lời nói của VƯơng Học Thông đại sư cũng có cái lý của nó.

Nhưng mà Giang Trần thà tin rằng kẻ có được Thiên Oánh thảo này không biết tới Thiên Oánh thảo.

Ngược lại Vô Song đại đế khẽ than nhẹ một tiếng:

- Các ngươi đừng quên, đối với võ giả Nguyên Cảnh mà nói, có được Thiên Oánh thảo, có lẽ là một hồi tai kiếp. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Thiên Oánh thảo, cho dù là cường giả Thánh Cảnh đạt được cũng chưa chắc đã an toàn. Dù sao đây là linh dược Thiên cấp, cho dù là cường giả Hoàng cảnh cũng không thường xuyên sử dụng linh dược cấp độ Thiên cấp a.

Linh dược Thiên cấp, tuyệt đối là tương đương với cường giả Đế cấp.

Cho nên trên người một võ giả Nguyên Cảnh mang theo loại vật như Thiên Oánh thảo này, nói không chừng lại thực sự là một hồi tai nạn.

Như vậy, lựa chọ này của võ giả Nguyên Cảnh quả thực vẫn là thông minh.

Tịnh PHần điện gần đây làm việc vô cùng công tâm, sẽ không tiết lộ bí mật người ủy thác. Võ giả Nguyên Cảnh đấu giá Thiên Oánh thảo này thu được rất nhiều Thánh linh thạch, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Trừ phi là Tịnh Phần điện muốn chơi hắn, cố ý bán đứng thân phận hành tung của hắn.

Nhưng mà dùng danh tiếng của Tịnh Phần điện ở Đan Hỏa thành, loại chuyện này có lẽ cho tới bây giờ còn chưa từng xảy ra. Có lẽ người ủy thác kia chính là bởi vì như vậy cho nên mới có thể ủy thác Tịnh Phần điện đấu giá Thiên Oánh.

Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, Thiên Oánh thảo này quả thực đã được đẩy lên đấu giá.

Từng ánh mắt đều tham lam nhìn về phía Thiên Oánh thảo, biểu lộ trên mặt đều bán đứng dã tâm trong lòng bọn họ.

- Thanh Phượng huynh, ngươi cũng động tâm sao?

Vương Học Thông đại sư cười hắc hắc.

Thanh Phượng Đan Vương là Chuẩn đan đế, là Chuẩn đan đế bài danh trước ba mươi sáu trong danh nhân đường ngàn năm, đối với loại bảo vật chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu như Thiên Oánh thảo này, nhất định hắn vô cùng khát vọng.

Thanh Phượng Đan Vương cười nhạt một tiếng:

- Lão phu một mình cô đơn, không có tử tôn, Thiên Oánh thảo đối với lão phu mà nói, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Vương Học Thông sững sờ:

- Chẳng lẽ ngươi không tham gia cạnh tranh?

Thanh Phượng Đan Vương lắc đầu:

- Không có ý nghĩa nhiều lắm. Thánh Tiếu đan đối với người khác là bảo vật. Đối với lão phu mà nói, không là gì cả.

Thánh Tiếu đan thích hợp cho võ giả Thánh Cảnh sử dụng. Nếu như Thanh Phượng Đan Vương có rất nhiều con cháu hoặc là đồ tử đồ tôn, nhất định hấn sẽ cướp đoạt gốc Thiên Oánh thảo này.

Nhưng mà hắn là một người cô đơn như vậy, cho nên tâm tình đối với Thiên Oánh thảo này cũng không có bức thiết như mấy người kia, chuyện này cũng không có gì là kỳ quái.

Ngược lại, Giang Trần dùng mắt nghiền ngẫm nhìn qua Thiên Oánh thảo.

Mạn phu nhân hiển nhiên cố ý kích thích mọi người, đem Thiên Oánh thảo nâng lên, giơ quanh bốn phía một chút, quang mang trong suốt kia khiến cho hai mắt mọi người tỏa sáng.

- Thiên Oánh thảo, giá khởi điểm là tám trăm ngàn vạn Thánh linh thạch. Mỗi một lần tăng giá không ít hơn một trăm ngàn vạn Thánh linh thạch. Hiện tại bắt đầu cạnh tranh. Mời các thổ hào của Đan Hỏa thành bày ra vốn liếng của các ngươi a.

Trong thanh âm của Mạn phu nhân tràn ngập vẻ kích động.

*****

- Ta ra một ức.

- Một ức ba ngàn vạn.

- Một ức năm ngàn vạn.

- Một ức tám ngàn vạn.

Cơ hồ chỉ đợi Mạn phu nhân tuyên bố bắt đầu, vô số thanh âm báo giá vang vọng liên tiếp. Có thể nhìn ra được, đối với Thiên Oánh thảo này rất nhiều người muốn có nó.

Thanh Phượng Đan Vương thấy Giang Trần chỉ nhìn Thiên Oánh thảo, lại không có báo giá, cho nên nhịn không được mà nói:

- Thiệu huynh đệ, ngươi không ra tay sao? Lão phu thấy ngươi có một chút kích động nào cho nên mới không lựa chọn cạnh tranh a.

Giang Trần sững sờ, nhịn không được mà cười rộ lên:

- Thanh Phượng Đan Vương, ngươi không cần phải như vậy. Đấu giá hội, mọi người cạnh tranh công bằng, như vậy mới thú vị a.

- Thôi đi, loại vật như này đối với người thích hợp sẽ vô cùng ưa thích, đối với người không thích hợp mà nói, cũng giống như gân gà, cũng không phải mỗi người đều cần nó.

Những lời này của Thanh Phượng Đan Vương cũng có tính đại biểu nhất định. Hiện tại có rất nhiều người tham dự cạnh tranh, nhưng mà cũng có nhiều người vẻ mặt thờ ơ. Hiển nhiên đối với Thiên Oánh thảo cũng không quá cảm thấy hứng thú.

Dù sao không phải mỗi người đều cần Thánh Tiếu đan.

Nhất là một ít thế lực lớn, cự đầu mà nói, bọn họ chưa hẳn đã nguyện ý cho người thân, con cháu mình phục dụng Thánh Tiếu đan. Trong mắt bọn họ, tuy rằng phục dụng Thánh Tiếu đan có thể tăng lên một trọng tu vi, thế nhưng nói không chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng với tu vi sau này.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại địnhh kiến sai lầm.

Có một ít đan dược, sau khi phục dụng sẽ ảnh hưởng tới tu vi sau này.

Nhưng mà Thánh Tiếu đan và Nguyên Nguyên đan kia, kỳ thực cơ hồ không có chút ảnh hưởng nào. Chỉ cần có trụ cột tốt, chỉ cần sau này tu luyện không xảy ra vấn đề, phục dụng loại đan dược này căn bản không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Đương nhiên, con dòng cháu giống chưa hẳn đều nghĩ như vậy.

Mặc kệ như thế nào, gốc Thiên Oánh thảo này xuấ thiện, khiến cho bầu không khí của đấu giá hội vô cùng nóng bỏng.

Không bao lâu sau, báo giá đã vượt qua ba ức.

Thanh Phượng Đan Vương than nhẹ một tiếng:

- Đều là kẻ điên. Thiên Oánh thảo này, giá trị thực tế nhiều lắm chỉ là hai ức, những kẻ ra giá ba ức tuyệt đối đều là phá gia chi tử.

Vô Song đại đế không có phụ họa mà nói:

- Nói như ngươi, chỉ cần người thân mình cảm thấy vui vẻ, không cần chú ý tới suy nghĩ người khác, tiêu mấy ngàn vạn cũng cảm thấy là tiêu tiền xứng đáng, theo như nhu cầu a.

Ngay lúc này Giang Trần bỗng nhiên ra tay:

- Ta ra bốn ức.

Trên cơ sở ba ức, Giang Trần trực tiếp tăng giá lên bốn ức.

Hắn hô giá, bầu không khí trong hội đấu giá thoáng cái như trùng xuống, giống như trong nháy mắt thời không đình trệ vậy.

Bốn ức? Thoáng cái tăng lên một ức?

Hơn nữa đây là lần thứ nhất hắn ra giá?

Trong lúc nhất thời từng ánh mắt không nhịn được trước sau nhìn về phía Giang Trần. Muốn nhìn người vừa điên cuồng báo giá là ai.

Có người lập tức nhận ra, nghẹn ngào kêu lên:

- Là Thiệu lôi chủ, là người được mệnh danh là vương bài của Thưởng Kim lôi đài lần này.

- Thiệu lôi chủ? Là người trẻ tuổi được Vô Song đại đế coi trọng kia sao? Hắn ra bốn ức? Cũng quá khoa trương a.

- Có tiền thì có thể tùy hứng. Giá tiền này vừa ra, ai còn cạnh tranh được với hắn nữa chứ? Người ta ở Thưởng Kim lôi đài thu được lợi nhuận hơn hai mươi ức a.

- Thiệu lôi chủ này quả thực không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng quả thực kinh người a.

Chung quanh vang lên tiếng thổn thức không thôi, các loại thì thầm, các loại tiếng nghị luận vang vọng liên tiếp. Trong lúc nhất thời, bầu không khí chung quanh cũng bị cái giá mà Giang Trần ra làm cho nóng bỏng.

Thanh Phượng Đan Vương trợn mắt há hốc mồm, nhớ tới lời nói kia vừa rồi của mình, đột nhiên cảm thấy mặt mày nóng rát, có chút xấu hổ.

Lúc trước hắn còn nói người ra ba ức là phá gia chi tử. Thế nhưng mà quay đầu lại Thiệu lôi chủ này lại ra bốn ức. Chuyện này nhìn như thế nào cũng giống như hắn đánh vào mặt mũi Thiệu lôi chủ vậy.

- Hảo tiểu tử, không phải ngươi muốn trêu chọc Thanh Phượng Đan Vương đó chứ?

Vô SOng đại đế nghe Giang Trần báo giá cũng cười ha hả.

Vương Học Thông đại sư cười lớn:

- Thanh Phượng Đan Vương, ngươi xem, việc này lớn rồi.

Thanh Phượng Đan Vương đỏ mặt, trên mặt mang theo vẻ hoài nghi:

- Thiệu huynh đệ, Thiên Oánh thảo này thực không đáng giá bốn ức a. Vì mấy lô Thánh Tiếu đan, như vậy không có lợi chút nào.

Cho dù có thể luyện chế ra hơn mười khỏa Thánh Tiếu đan, có thể khiến cho hơn mười võ giả Thánh Cảnh vô điều kiện tăng lên một tầng tu vi, vậy thì sao chứ? Bốn ức linh thạch, có thể khiến cho mấy trăm võ giả Thánh Cảnh tăng lên một trọng tu vi, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có vậy.

Bốn ức linh thạch, đây cũng không phải là con số nhỏ.

Trừ những thế lực đỉnh cấp của Đan Hỏa thành ra, cho dù là thế lực nhị lưu, muốn bọn họ thoáng cái xuất ra bốn ức vạn Thánh linh thạch, chỉ sợ cũng phải suy nghĩ kỹ.

Cũng chỉ có những thế lực đỉnh tiêm và thế lực nhất lưu cùng với một ít thế lực chuẩn nhất lưu mới có tài lực như vậy.

Thế lực nhị lưu có tài lực như vậy, thế nhưng trước đó cũng phải nghĩ cho kỹ.

Thế nhưng mà, Thiệu lôi chủ này, con mắt không nháy lấy một cái, lập tức ném ra bốn ức vạn, không thể không nói, lần ra giá này trực tiếp nện cho những đối thủ cạnh tranh khác cảm thấy chóng mặt.

Mấy đối thủ cạnh tranh còn lại đều là thế lực bản thổ trong Đan Hỏa thành, cũng không phải là không có tài lực. Thế nhưng mà trước đó bọn họ tăng giá cũng chỉ tăng lên mấy ngàn vạn Thánh Linh thạch mà thôi.

Khí thế tăng một ức này của Giang Trần, thật sự đã phá hủy ý chí chiến đấu của mọi người.

Ai cũng biết, hiện tại Thiệu Lôi chủ này tài đại khí thô, liều tài lực với hắn, dường như là chuyện không có lợi nhất Thiên Oánh thảo cho dù tốt, cũng không cần phải dùng bốn năm ức đi mua a.

Lại nói, trong lòng rất nhiều người không nhịn được mà nghĩ, Thiệu Lôi chủ này không phải là người Tịnh Phần điện nhờ khuấy đảo bầu không khí, cố ý tới nâng giá đó chứ?

Nếu như là vậy, cạnh tranh với hắn, đó là chuyện không sáng suốt a.

Mạn phu nhân thấy khí thế của những người cạnh tranh kia hoàn toàn bị ngăn lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói:

- Thổ hào mỗi năm đều có, hôm nay đặc biệt nhiều. Vị tiên sinh này ra giá bốn ức vạn Thánh linh thạch. Chẳng lẽ trong Đan Hỏa thành chúng ta không có thổ hào có hào khí như vậy hay sao? Bốn ức vạn Thánh linh thạch, nhất định còn có cái giá cao hơn, đúng như vậy hay không?

Không thể không thừa nhận, Mạn phu nhân này có chỗ hơn người. Thế nhưng mà báo giá tới cấp bậc này, cho dù là ai, trước khi ra quyết định cũng phải nghĩ thật kỹ.

Dù sao hiện tại mối lần báo giá cũng có thể là cái giá sau cùng. Vì một gốc Thiên Oánh thảo mà tổn thất nhiều Thánh Linh thạch như vậy hiển nhiên là việc làm không khôn ngoan.

Trong lúc nhất thời những người khác đều rút lui, nhao nhao ngồi xuống. Tuy rằng vẻ mặt không cam lòng và phiền muộn, thậm chí trong lòng còn mắng Giang Trần là kẻ ngu ngốc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)