Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1068

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1068: Mạch lão ca, ta thỉnh tội với lão ca
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi nghe xong, Vân Niết trưởng lão cũng thổn thức không thôi. Hắn là người từng trải, tự nhiên cũng nghe ra được trong lời nói của Giang Trần không có nói toạc ra một số thứ.

Những kinh nghiệm này hiện tại nghe qua cũng không cảm thấy quá kinh tâm động phách. Nhưng mà muốn từ Vạn Tượng Cương Vực một đường đuổi tới Đan Hỏa thành, ở trên đường nhất định tồn tại vô số nguy hiểm thiên tân vạn khổ. Cũng chỉ có người trẻ tuổi tâm chí kiên định như Giang Trần mới có thể không từ bỏ như vậy.

Đổi lại là những người khác trong Đan Kiền Cung, cho dù là thiên tài đỉnh cấp như Thẩm Thanh Hồng, chỉ sợ cũng đã sớm sa sút tinh thần, đã sớm chán chường buông tay.

Vân Niết trưởng lão vô cùng may mắn, may mắn vì Đan Trì cung chủ lúc trước làm một quyết định vĩ đại. Nếu như không có Đan Trì cung chủ đem người trẻ tuổi này tới Đan Kiền Cung, chỉ sợ sau khi tông môn bị nghiền nát, căn bản không có bất kỳ hy vọng trùng kiến nào.

Đúng là người trẻ tuổi kia bảo lưu một tia lửa hy vọng trùng kiến tông môn.

Hiện tại, hai người trẻ tuổi mà Vân Niết trưởng lão hắn coi trọng nhất rốt cuộc cũng đoàn tụ. Một là Giang Trần, một là Mộc Cao Kỳ.

Có hai người này ở đây, trùng kiến Đan Kiền Cung tuyệt đối không thành vấn đề.

- Hiền chất, ngươi có công đối với Đan Kiền Cung, đối với lão phu và Cao Kỳ có ân. Lão phu không cảm tạ riêng lẻ, mà chỉ có thể thay tông môn quỳ tạ ngươi.

Nói xong, dưới sự kích động, Vân Niết trưởng lão quỳ xuống, hành lễ với Giang Trần.

Giang Trần vội vàng khoát tay, đỡ Vân Niết trưởng lão:

- Vân Niết trưởng lão, không được. Đều là người trong nhà, làm như vậy là khách khí rồi.

Dùng tu vi của Giang Trần hiện tại muốn đỡ Vân Niết trưởng lão tự nhiên vô cùng nhẹ nhõm. Vân Niết trưởng lão bất quá chỉ là Địa Thánh Cảnh mà thôi, mà Giang Trần hiện tại chính là bán bộ Hoàng cảnh.

Nếu như không phải hắn đè nén bản thân không có đột phá, hiện tại đã sớm là cường giả Hoàng cảnh rồi.

Tiện tay nâng nhẹ một cái, Vân Niết trưởng lão cảm thấy trước mặt mình như có bức tường rắn chắc, cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không có một chút sứt mẻ nào.

- Hiền chất... Ngươi...

Vân Niết trưởng lão kinh ngạc vô cùng, lúc này mới chỉ trôi qua bảy tám năm, tại sao đột nhiên như vậy. Tu vi của Giang Trần khiến cho Vân Niết trưởng lão cũng cảm thấy ngưỡng mộ.

Mộc Cao Kỳ cũng nhìn ra mánh khóe, nhịn không được hỏi:

- Trần ca, tu vi của huynh lại tăng lên không ít a.

Lúc trước Giang Trần từ Huyễn Ba sơn đi ra bất quá chỉ vừa mới đột phá Thánh Cảnh mà thôi. Tham dự Vạn Tượng đại điển, Giang Trần mượn thanh danh Mộc Cao Kỳ, khi đó bất quá cũng chỉ là cường giả Thánh Cảnh sơ giai, Nhân Thánh Cảnh.

Lúc này mới bảy tám năm qua đi, tại sao đột nhiên lại có cảm giác ngay cả Vân Niết trưởng lão cũng phải ngưỡng mộ?

Giang Trần ở trước mặt người nhà cũng không sĩ diện, chỉ cười nhạt nói:

- Đạt được một ít cơ duyên, tốc độ tiến bộ của tu vi võ đạo không tệ.

- Trần ca, vậy cảnh giới của huynh hiện tại là gì?

Hai mắt Mộc Cao Kỳ sáng ngời, tràn ngập sùng bái nói.

- Chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Hoàng cảnh.

Giang Trần cũng không có che dấu.

- Cái gì? Bán bộ Hoàng cảnh?

Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ đều nghẹn ngào kêu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Giang Trần gật gật đầu, hắn biết rõ, nếu như hắn nói mình cố ý không đột phá Hoàng cảnh, sợ rằng thầy trò hai người này còn kinh ngạc hơn nữa. Cho nên vẫn không nên nói ra thì hơn.

Nhưng mà dù vậy cũng khiến cho sư đồ hai người này kinh ngạc không ngớt.

- Hiền chất à, hiền chất. Nếu như nhớ không nhầm mà nói, lúc trước tộc trưởn Thánh Tượng nhất tộc của Đại Thánh đường trong Vạn Tượng Cương Vực bất quá cũng chỉ là Thánh Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Trong thanh âm của Vân Niết trưởng lão tràn ngập sự sợ hãi, thán phục.

- Vân Niết trưởng lão, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Đến Lưu Ly vương thành, đến Đan Hỏa thành, đến bát vực. Thánh Cảnh đỉnh phong cũng chỉ là người không được tính lên mặt bàn mà thôi.

Giang Trần than nhẹ:

- Cho dù là Xích Đỉnh trung vực, số lượng cường giả Hoàng cảnh cũng không ít.

Lời nói này Vân Niết trưởng lão cũng không có phản bác, hắn thở dài nói:

- Vốn Vạn Tượng Cương Vực chúng ta mấy trăm năm trước nếu như không bị Xích Đỉnh trung vực đả kích như vậy, nhất định cũng có một đám cường giả Hoàng cảnh. Đáng tiếc, trận hạo kiếp năm đó quá lớn, tổn thương nguyên khí, làm cho Vạn Tượng Cương Vực chúng ta vĩnh viễn lạc hậu hơn người khác. Rớt lại phía sau rồi để cho người ta tùy ý nhào nặn.

Giang Trần lắc đầu, hiện tại hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Xích Đỉnh trung vực xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực căn bản không phải là thù cũ gì hết. Cũng không phải là bởi vì thánh nữ gì đó bị vương tử Vạn Tượng đế quốc làm nhục.

Những thứ này chỉ là cái cớ mà thôi.

Cuối cùng chính là do Bất Diệt Thiên Đô xui khiến, muốn khống chế Vạn Tượng Cương Vực. Vì muốn tìm kiếm nơi niết bàn của Phi Vũ đại đế, tìm kiếm truyền thừa của cường giả Thiên Vị thượng cổ.

Đây mới là dã tâm của Bất Diệt Thiên Đô.

Nhưng mà những chuyện này cho dù nói với hai người Vân Niết trưởng lão cũng không có tác dụng gì.

- Đúng rồi, lần này các ngươi có thể thoát hiểm còn có một người không thể chối bỏ công lao.

Giang Trần bỗng nhiên nói.

- Ai?

Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ đều mờ mịt hỏi.

- Đi, ta mang hai người đi gặp hắn. Tuy rằng hắn là tiền bối cao nhân, thế nhưng tính cách lại hiền hòa.

Giang Trần cười cười, hắn cảm thấy, cuối cùng hắn vẫn nên thẳng thắn với Vô Song đại đế thì hơn.

Bằng không mà nói, thời gian dấu diếm càng lâu, chỉ sợ hiểu lầm sau này càng sâu. Dùng tính cách của Vô Song đại đế, đoán chừng cũng có thể hiểu được lời nói dối thiện ý của mình.

Đây cũng là lý do vì sao Giang Trần phải hỏi quan hệ của Vô Song đại đế và Đan Hỏa thành. Nếu như Vô Song đại đế có quan hệ mật thiết với Đan Hỏa thành, hắn phải cân nhắc có nên nói thẳng thân phận hay không.

Vô Song đại đế đã không có quan hệ mật thiết với Đan Hỏa thành, thậm chí còn có thể nói là không tốt. Giang Trần cũng không cần phải lo lắng những điều này.

Dù sao thân phận này của hắn, một khi bạo lộ, không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp. Giang Trần còn nắm chắc rời khỏi. Nhưng mà mang theo Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão, cũng không nhất định có thể phá được vòng vây.

Mang theo Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ, Giang Trần gỗ cửa phòng Vô Song đại đế.

- Tiểu tử ngươi tới rồi sao? Xem ra thủ đoạn của ngươi không tệ, phong ấn trong thức hải của hai vị này đã được cởi bỏ, cũng không xuất hiện di chứng gì a.

Vô Song đại đế nhìn Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão, cũng không có che dấu gì mà nói thẳng.

- Mạch lão ca, ta tới tìm ngươi để thỉnh tội a.

Giang Trần mặt dày cười nói.

Vô Song đại đế hơi sững sờ, vẫy tay nói:

- Vào trong rồi nói.

*****

Trong đầu mặc dù có chút nghi hoặc, thế nhưng Vô Song đại đế vẫn có thể nén lại, hiện tại thứ hắn lo lắng nhất chính là tin tức về Tùng Hạc đan. Chỉ cần tin tức này không giả, bất cứ chuyện gì khác hắn cũng có thể tiếp nhận.

Hắn cũng biết trên người trẻ tuổi kia nhất định có bí mật của mình. Thế nhưng mà Vô Song đại đế cũng không phải là người muốn hỏi rõ ngọn nguồn.

Hắn biết rõ, mình và người trẻ tuổi kia hợp ý, là quan hệ hợ p tác, không cần chuyện gì cũng phải biết rõ ràng.

Vào cửa, VÔ Song đại đế tiện tay bày ra một cách âm tráo, nói:

- Nói đi, tiểu tử ngươi lại làm chuyện gì? Chỉ cần ngươi nói tin tức về Tùng Hạc đan không giả là được.

- Hắc hắc, nếu như Tùng Hạc đan là giả, chỉ sợ ta đã sớm chạy mất dạng. Còn dám mặt dày mày dạn tới gặp lão ca sao?

Giang Trần cười cười.

Vô Song đại đế nghe vậy, lông mày giãn ra, cười ha hả nói:

- Tùng Hạc đan đã là thực, những chuyện khác đều không quan trọng.

Giang Trần nghiêm túc nói.

- Mạch lão ca, về thân phận của ta kỳ thực có chút hư cấu. Tuy rằng ta có chút xâu xa với Vạn Uyên đảo, thế nhưng bản thân ta lại có xuất thân từ Vạn Tượng Cương Vực.

- Vạn Tượng Cương Vực?

Vô Song đại đế sững sờ:

- Loại địa phương như Vạn Tượng Cương Vực làm sao có thể có loại thiên tài như ngươi? Tiểu tử, ngươi đừng chọc lão ca ta cười nha.

Giang Trần thở dài:

- Vãn bối có hai thân phận, có lẽ Mạch lão ca đã từng nghe qua thân phận đầu tên của vãn bối cũng không chừng. Ta khi còn ở Vạn Tượng Cương Vực gọi là Giang Trần. Hiện tại ở Lưu Ly vương thành, ta còn có một thân phận khác...

Không đợi Giang Trần nói xong, Vô Song đại đế bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía Giang Trần:

- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ chính là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn mà Khổng Tước đại đế mới lập sao?

Lúc này tới phiên Giang Trần giật mình:

- Mạch lão ca, ngươi... Sao ngươi lại thoáng cái đoán ra được?

Vô Song đại đế mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi:

- Không phải ngươi thực sự là tân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đó chứ?

Giang Trần cười khổ:

- Đúng là bị lão ca nói trúng rồi. Một thân phận khác của ta hiện tại là Thiệu Uyên, đây là thân phận mà ta bày ra để che mắt người khác. Mạch lão ca ngươi thẳng thắn với ta, nếu như dấu giếm lão ca nữa, trong lòng càng thêm bất an a. Thế nhưng mà lão ca cũng biết, nếu như ta dùng thân phận Chân thiếu chủ tới Đan Hỏa thành, nhất định sẽ không có cách nào cứu ra được hai đồng môn này.

- Đồng môn? Bọn họ là đồng môn của ngươi? Đồng môn ở Vạn Tượng Cương Vực hay sao?

Vô Song đại đế nhìn Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ.

- Đúng vậy, bọn họ là đồng môn thân mật nhất của ta ở Đan Kiền Cung.

Giang Trần gật đầu khẳng định.

Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ giờ phút này cũng trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ từ trong lời nói của Vô Song đại đế và Giang Trần cũng nghe ra rất nhiều tin tức khiến cho bọn họ kinh ngạc.

Khổng Tước đại đế, thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.

Tin tức này quả thực là rợn cả người a.

Danh khí của Khổng Tước đại đế, Vân Niết trưởng lão từng nghe qua. Đây chính là chưởng khống giả chính thức của Lưu Ly vương thành trên bát vực, là một trong những nhân vật đứng đầu bát vực.

Giang Trần không ngờ lại có quan hệ với Khổng Tước đại đế, lại còn được sắc phong là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.

Lúc này mới chỉ qua bảy tám năm, không ngờ tốc độ phát triển của Giang Trần lại đáng sợ như vậy?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng có chút cổ quái.

Vô Song đại đế thở dài một tiếng, nói:

- Thì ra là thế, thì ra là thế. Hiện tại tất cả người trên bát vực đều suy đoán thân phận, lai lịch của tân thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Tất cả mọi người đều nói, ngươi là một con cờ mà Khổng Tước đại đế âm thầm bố trí. Năm đó Phiền thiếu chủ kia bất quá chỉ là mê hoặc tai mắt người khác. Lão phu cũng nghe nói qua công tích vĩ đại của n gươi. Đánh bại thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành, trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, những chuyện này lão phu đều âm thầm điều tra qua. Ngươi hỏi vì sao ta chỉ đoán một lần mà chuẩn như vậy sao? Có điều ngươi không biết rồi. Lão ca ta đối với chuyện của ngươi vô cùng để bụng. Có thể đánh bại người Đan Hỏa thành, đáng để cho lão ca ta chú ý. Ta vốn còn muốn, nếu như lần này không có hy vọng ở Đan Hỏa thành, sẽ chuẩn bị đi tới Lưu Ly vương thành. Bái phỏng dị nhân như ngươi a.

Giang Trần sững sờ:

- Bái phỏng ta sao?

- Ha ha, bái phỏng Chân thiếu chủ thì sao chứ? Lưu Ly vương thành hiện tại đã miêu tả ngươi thành người không gì không làm được. Lão ca ta không thể không động tâm sao?

Vô Song đại đế vì thương thế của đạo lữ, có lẽ đã nghĩ qua tất cả các biện pháp. Loại địa phương như Lưu Ly vương thành, nếu như không phải khoảng cách quá xa, chỉ sợ hắn đã sớm đi tới đó rồi.

Vô Song đại đế thổn thức không thôi:

- Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được lão ca ta chuẩn bị đi bái phỏng ngươi, thế nhưng lại sớm gặp nhau ở Đan Hỏa thành. Đây chính là số mệnh trong truyền thuyết hay sao?

Giang Trần cũng cực kỳ cảm khái, hắn cũng không ngờ rằng Vô Song đại đế đã sớm nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí còn đem hy vọng ký thác lên người mình.

- Mạch lão ca, đây là duyên phận. Vấn đề của tẩu tử, cứ để tiểu đệ lo.

Máu tươi trong người Giang Trần sôi trào, dứt khoát thoải mái xưng huynh gọi đệ với Vô Song đại đế.

- Tốt, tiểu tử ngươi, ta thích là khí khái trời không sợ, đất không sợ của ngươi.

Vô Song đại đế tán thưởng không thôi:

- Ngươi biết tại sao lão ca ta phải nhìn chằm chằm vào ngươi hay không?

- Vì sao?

Giang Trần hiếu kỳ.

- Bởi vì ta đã sớm hoài nghi, ngươi có khả năng chính là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết.

Vô Song đại đế nở nụ cười tràn ngập trí tuệ.

- Ồ?

Giang Trần sửng sốt.

- Vạn Thọ đan, xuất hiện sớm nhất ở Đan Kiền Cung, mà cuối cùng lại vô duyen vô cớ tới trong tay Khổng Tước thánh sơn. Hơn nữa trên tay ngươi còn đả bại Kê Lang Đan Vương của Đan Hỏa thành, chiếm lấy quyền sở hữu Vạn Thọ đan. Tuy rằng ta không xác định ngươi là Giang Trần, thế nhưng trong lòng lão ca quả thực đã sinh ra hoài nghi. Bởi vì Vạn Thọ đan, cho nên trong lòng lão ca ta nghĩ, các ngươi đã có thể nghiên cứu ra đan dược kéo dài tuổi thọ cho Thánh Cảnh, có lẽ cũng có thể luyện chế ra đan dược kéo dài tuổi thọ cho Hoàng cảnh a.

Không thể không nói, người gặp phải tuyệt cảnh sức tưởng tượng luôn phong phú. Bọn họ chung quy sẽ nghĩ tới đủ loại giả thuyết.

Mà nhiều khi, loại giả thiết, loại tưởng tượng này lại trở thành sự thực. Nhất là giải thiết của cường giả Đế cấp, thường thường đều trải qua suy luận tinh vi.

Sự thực chứng minh, suy luận của Vô Song đại đế vô cùng có đạo lý. Có lẽ đây là trực giác của cường giả, cũng có thể là do các loại chi tiết, đầu mối khiến cho hắn có nhiều suy đoán như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)