Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1069

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1069: Huynh đệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Trực giác của lão ca quả thực khiến cho tiểu đệ sợ hãi. May mắn thay ta không tự cho mình là thông minh, cũng không lựa chọn tiếp tục giấu diếm. Bằng không có một ngày nào đó lão ca nhất định sẽ trở mặt với ta a.

- Tiểu tử thối nhà ngươi, chỉ cần ngươi không có trêu đùa ta ở vấn đề quan trọng kia. Lão ca ta không tới mức tiểu nhân, không có độ lượng như vậy. Lại nói ân oán của ngươi và Đan Hỏa thành, ngươi dùng thân phận giả, cẩn mật như vậy lão ca ta hoàn toàn có thể hiểu được. Đương nhiên lão ca ta cũng rất cảm ơn ngươi thẳng thắn thành khẩn. Ngươi thẳng thắn thành khẩn càng khiến cho lão ca ta xem trọng ngươi hơn.

Vô Song đại đế vui vẻ không thôi, dù sao Giang Trần thẳng thắn với hắn, muốn làm được chuyện này cũng cần dũng khí. Người trẻ tuổi bình thường dưới tình huống này, lựa chọn bại lộ thân phận chưa chắc đã là chuyện tốt.

Mà người trẻ tuổi kia lại dám can đảm thản nhiên nói ra thân phận mình trong loại trường hợp này, chuyện này khiến cho Vô Song đại đế hết sức vui mừng.

- Ài, Mạch lão ca, kfy thực ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với lão ca.

Giang Trần cười khổ nói.

- Cái gì?

Vô Song đại đế đã sớm quen biểu hiện của Giang Trần, thế nhưng này hôm nay lại bị Giang Trần làm cho liên tiếp cả kinh.

- Kỳ thực Tùng Hạc đan ta đã sớm có.

- Ồ?

Vô Song đại đế trợn mắt, đôi mắt to giống như chuông đồng, nói

- Ngươi... Ngươi có Tùng Hạc đan sao?

Giang Trần gật gật đầu:

- Tùng Hạc đan này đoạn thời gian trước ở Lưu Ly vương thành ta đã luyện chế thành. Lúc ấy có nỗi khổ cho nên chưa nói thẳng với lão ca. Khiến cho lão ca lo lắng mấy ngày nay.

Nói xong Giang Trần xuất ra một khỏa Tùng Hạc đan, nói:

- Mạch lão ca, Tùng Hạc đan này là thượng phẩm, sau khi phục dụng tẩu tử tuyệt đối có thể kéo dài được một ngàn năm thọ nguyên.

Trong lúc nhất thời bờ môi Vô Song đại đế run run, còn có chút khó tin nhìn chằm chằm vào khỏa Tùng Hạc đan kia. Hai mắt bắn ra tinh mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào khỏa đan dược hắn mong ngóng.

- Cầm lấy đi.

Giang Trần nhét Tùng Hạc đan vào trong tay Vô Song đại đế.

- Lão đệ, ta...

Vô Song đại đế là cao nhân như vậy, thế nhưng giờ phút này cũng có chút nghẹn ngào khó nói nên lời. Không phải là hắn thiếu kiên nhẫn, mà là hạnh phúc tới quá đột ngột.

Hắn vốn có chút chờ mong, thế nhưng mặc dù vậy, trong lòng hắn vẫn còn có chút lo lắng, tâm thần bất định.

Thế nhưng mà đột nhiên hạnh phúc trực tiếp đưa tới tay hắn, làm sao không khiến cho hắn kinh hỉ vạn phần cơ chứ?

Tiếp nhận khỏa đan dược này, lập tức có một cỗ năng lượng sinh mệnh cường đại dao động, linh lực tràn vào mặt khiến cho hai mắt Vô Song đại đế tỏa sáng.

- Đan tốt, đây tuyệt đối là đan tốt.

Vô Song đại đế kích động vạn phần.

- Tùng Hạc đan, gọi là đan dược Thiên cấp. Thế nhưng kỳ thực đã vượt quá phạm trù Thiên cấp.

Giang Trần cười cười nói:

- Mạch lão ca, nhanh đem hộp ngọc tới bảo quản, đừng để cho dược tính xói mòn.

Mạch Vô Song giống như tiểu hài tử, luống cuống tay chân đem hộp ngọc ra, nhẹ nhàng đặt Tùng Hạc đan vào bên trong rồi khép lại. Trong lúc nhất thời cả thân thể cảm thấy thỏa mái, khiến cho vị đại đế tung hoành thiên hạ này giống như tiểu hài tử, không ngừng cười không dứt miệng

Mãi một lúc lâu sau Vô Song đại đế mới khôi phục bình thường, thở dài nói:

- Lão đệ, đại ân không có lời nào cảm tạ hết được. Mạch Vô Song ta thiếu nợ lão đệ một ân tình. Ân tình này ngươi muốn ta làm thế nào cũng được.

- Mạch lão ca, những lời khách khí này chúng ta không cần phải nói. Chỉ hy vọng sớm có thể nhìn thấy tẩu tử một chút. Nhìn bệnh tình của tẩu tử, có lẽ ta còn có biện pháp khác. Tùng Hạc đan kéo dài tuổi thọ, cuối cùng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc. Ta vẫn hy vọng nhìn thấy một tẩu tử khỏe mạnh hoàn toàn, có thể làm đôi thần tuyên quyến lữ với lão ca.

Những lời này của Giang Trần giống như đâm trúng tâm sự của Vô Song đại đế, trong lúc nhất thời, trong lòng Vô Song đại đế tràn ngập chờ mong, tràn ngập ánh sáng.

Không biết vì sao trong lòng Vô Song đại đế giờ phút này tràn ngập kiên định, hắn tin rằng Giang Trần chính là người hắn cần tìm, tính là quý nhân trong cuộc đời hắn.

Nhìn thấy tiền bối cao nhân như Vô Song đại đế ở trước mặt Giang Trần cơ hồ khóc rống lên, Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ vừa mừng rỡ, lại có chút kinh ngạc.

Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được rằng trong vòng bảy tám năm ngắn ngủi Giang Trần lại trở nên cường đại như vậy. Cường đại tới mức xưng huynh gọi đệ với cường giả Đại đế. Lại làm cho một cường giả Đế cấp cảm kích với hắn như vậy.

Còn có thân phận thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn gì gì đó nữa.

Những vầng quang mang này khiến cho Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão đều cảm thấy choáng váng. Thậm chí còn có chút lo lắng, lo lắng vì mình và Giang Trần chênh lệch quá xa. Làm sao có thể thân mật khăng khít với Giang Trần như trước được nữa.

Làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, Giang Trần còn có thể tận sức trùng kiến Đan Kiền Cung hay sao?

Trong lúc nhất thời bọn họ kích động, lại có chút lo lắng. Tuy rằng bọn họ biết rõ Giang Trần không phải là loại người vong ân phụ nghĩa. Thế nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, dường như Đan Kiền Cung cũng không cấp chỗ tốt gì cho Giang Trần, ngược lại còn toàn nhận được chỗ tốt từ phía Giang Trần.

Vân Niết trưởng lão vừa rồi nghe nói tới Vạn Thọ đan, ngẫm lại Vạn Thọ đan chính là từ trong miệng mình tiết lộ ra ngoài, bằng không mà nói cũng không có cuộc chiến sở hữu Vạn Thọ đan.

nghĩ tới đây Vân Niết trưởng lão hổ thẹn không thôi. Lúc ấy hắn tiết lộ đan phương Vạn Thọ đan cũng không phải bởi vì hắn sợ chết, là bởi vì muốn bảo toàn mạch máu, hương khói cho Đan Kiền Cung.

Thế nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, Vạn Thọ đan cuối cùng cũng là từ miệng hắn tiết lộ ra ngoài.

Giờ phút này tuy rằng Giang Trần không đề cập tới chuyện này, thế nhưng cảm giác tội lỗi của Vân Niết trưởng lão không giảm, hắn xấu hổ nói:

- Giang Trần, đan phương Vạn Thọ đan này lúc đó là ta tiết lộ. Chuyện này có khả năng cũng mang tới rất nhiều bất lợi cho ngươi đúng không?

Giang Trần khoát tay:

- Vân Niết trưởng lão, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi. Ta cũng biết nhân phẩm của lão nhân gia ngươi. Nếu như là vì bản thân mình, ngươi nhất định sẽ không tiết lộ đan phương Vạn Thọ đan. Xuất phát từ cân nhắc tính mạng đệ tử Đan Kiền Cung, ngươi tiết lộ đan phương là lựa chọn anh minh.

Giang Trần cũng không so đo.

Hiện tại Vân Niết trưởng lão cũng không dám gọi Giang Trần là hiền chất, dù sao Giang Trần xưng huynh gọi đệ với Vô Song đại đế, nếu như gọi hắn một câu hiền chất, không phải cũng chiếm tiện nghi của Vô Song đại đế sao?

Vân Niết trưởng lão mặc dù có ngàn vạn lá gan cũng không dám làm càn như vậy.

- Cao Kỳ, Vân Niết trưởng lão, ta và Mạch lão ca còn có ước định. Muốn đi tới Tà Nguyệt Thượng vực, cho nên các người nên tự mình đi tới Lưu Ly vương thành đi.

*****

- Trần ca, đệ muốn đi với huynh.

Mộc Cao Kỳ chủ động xin đi cùng.

- Cao Kỳ, chuyện lần này không phải chuyện đùa. Một người là nhiều rồi, nhiều thêm một người nữa càng không tiện.

Giang Trần cũng có chút chần c hờ. Không mang theo Mộc Cao Kỳ là chuyện tốt, thế nhưng hắn lại lo lắng trên đường trở về Lưu Ly vương thành bọn họ gặp chuyện bất trắc.

Dù sao đoạn đường này thực sự quá xa. Tuy rằng bọn họ đều là cường giả Thánh Cảnh, nhưng mà tu vi Thánh Cảnh ở bát vực quả thực chưa nói lên được điều gì.

- Ta có thu một môn đồ, hắn gọi là Lâm Yến Vũ, là một đệ tử gia tộc đã từng bị diệt ở Đan Hỏa thành. Đến lúc đó ta sẽ bảo hắn sắp xếp một chút. Cũng may tin tức Trích Tinh bang đạt được các ngươi Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực không biết. Cho nên các ngươi chỉ cần thay đổi y phục một chút, cơ bản sẽ không xuất hiện chuyện gì quá lớn.

Bỗng nhiên Vô Song đại đế lên tiếng cười nói:

- Hảo tiểu tử, khó có được người trọng tình trọng nghĩa như ngươi. Bỏ đi, lúc này lão phu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vị tiểu huynh đệ Cao Kỳ này, Tiên Thiên Mộc linh chi thể, lão phu cũng vô cùng thưởng thức. Như vậy đi, lão phu có vài bằng hữu. Đợi ta tìm hai bằng hữu hộ tống các ngươi một đoạn đường.

Vô Song đại đế quảng giao, với tư cách là tán tu, mặc dù không có thế lực của mình, thế nhưng có rất nhiều bằng hữu sinh tử chi giao. Người có thể kết giao với Vô Song đại đế, chắc chắn sẽ không quá yếu.

- Mạch lão ca....

- Được rồi, cứ quyết định nhưu vậy đi. Ngươi vì lão ca ta làm nhiều việc như vậy. Ta làm chút chuyện như vậy cũng không coi là gì. Nếu như ngươi cự tuyệt thì chính là khách khí với lão ca ta.

Vô Song đại đế nói.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Vậy tiểu đệ thay bọn họ cảm tạ lão ca. Vân Niết trưởng lão, Coa Kỳ, Mạch lão ca đã trượng nghĩa như vậy, chúng ta mặt dày hưởng thụ đãi ngộ cường giả hộ tống một chút a. Đến lúc đó ta sẽ bảo Lâm Yến Vũ cùng trở về với các ngươi. Đến Lưu Ly vương thành tự nhiên hắn sẽ sắp xếp cho hai người.

Lâm Yến Vũ ở Thiếu phủ chủ và Thái Uyên các đều có đăng ký, cho nên căn bản không có tồn tại bất kỳ vấn đề gì.

Vô Song đại đế làm việc vô cùng nhanh, ngày hôm sau thông qua một ít thủ đoạn triệu tập bằng hữu. Chạng vạng tối ngày thứ ba, có hai người tới bái phỏng.

Hai người này đều là cường giả Hoàng cảnh cao giai. Một Hoàng cảnh cửu trọng, một Hoàng cảnh bát trọng.

- Mạch đại ca, đại ca quá không coi trọng chúng ta rồi. Tới gần đây như vậy mà không tới tìm hai huynh đệ chúng ta.

Tên hán tử Hoàng cảnh cửu trọng kia có thanh âm hào phóng, vừa thấy mặt đã kêu lớn.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Đến đây, ta giới thiệu một chút. Hai vị này chính là huynh đệ của ta. Bọn họ là hai huynh đệ sinh đôi. Ở trên bát vực là tán tu vô cùng nổi danh. Lão đại gọi là Canh Thiên Trượng, lão nhị gọi là Canh Thiên Xích.

- Thiên Trượng, Thiên Xích. Người trẻ tuổi kia các ngươi nhất định rất muốn gặp. Người này chính là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn - Lưu Ly vương thành.

- Chân thiếu chủ?

Canh Thiên Trượng quả thực sững sờ, đôi mắt trợn lên nhìn Giang Trần:

- Mạch đại ca, trước đó đệ nghhe nói lão ca có khả năng sẽ đi Lưu Ly vương thành, nhanh như vậy đã tới rồi sao?

Mạch Vô Song cười ha hả nói:

- Không, không, lần này là xảo ngộ. Ha ha, không dối gạt hai vị huynh đệ, bệnh tình của tẩu tử các ngươi có hy vọng rồi. - Ồ? Chân thiếu chủ có biện pháp sao?

Huynh đệ Canh gia nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.

Khi huynh đệ Canh gia xác định thương thế của đạo lữu Mạch Vô Song có hy vọng, hai người này cũng vô cùng cao hứng, vội vàng chúc mừng Mạch Vô Song.

- Mạch đại ca, chuyện này quả thực phải chúc mừng huynh. Huynh một lòng với tẩu tử, vì chuyện này mà bôn ba, nhiều năm như vậy, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt, cảm nhận được phần tình ý của đại ca vời tẩu tử a.

- Đúng vậy. Mạch đại ca, trời có mắt rồi. Tẩu tử rốt cuộc có hy vọng khôi phục.

Huynh đệ Canh gia đều là sinh tử chi giao với Vô Song đại đế, hai người nhanh chóng thi lễ với Giang Trần:

- Chân thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta đời này còn chưa từng phục qua ai. Chỉ phục Mạch đại ca. Nay ngươi thay Mạch đại qua giải quyết tâm bệnh, đây là nhân tình lướn. Hai huynh đệ chúng ta nhớ kỹ phần nhân tình này.

Giang Trần nhìn thấy hai huynh đệ Canh gia như vậy cũng nhìn ra được giao tình của bọn họ với Vô Song đại đế là thực tâm, hắn cũng cười nói:

- Huynh đệ các ngươi giảng nghĩa khí mà lại khách khí với ta như vậy sao?

Huynh đệ Canh gia đều là hán tử, không quen làm những chuyện khom lưng uốn gối, bằng không hai người bọn họ cũng không làm tán tu, khoái hoạt tiêu dao.

Dùng thực lực của huynh đệ bọn họ, hoàn toàn có thể kiến tạo ra thế lực một phương. Thế nhưng mà bọn họ lại lựa chọn làm tán tu tiêu dao tự tại, cũng là bởi vì tính cách bọn họ hào phóng. Không chịu nổi những thứ ràng buộc kia.

Vô Song đại đế nhìn thấy hai huynh đệ Canh gia kinh ngạc, hắn cười ha hả nói:

- Nhị vị huynh đệ, Chân thiếu chủ này cùng ca ca ta cũng là huynh đệ. Hắn gọi ta một tiếng lão ca, ta gọi hắn một tiếng lão đệ. Cho nên giữa chúng ta cũng không cần tạ ơn tới tạ ơn lui như vậy. Đều là huynh đệ, khách khí cái gì?

Huynh đệ Canh gia lúc này mới chợt hiểu ra, Canh lão đại cười ha hả nói:

- Tốt, tốt. Đều là huynh đệ, đều là huynh đệ a. Không ngờ được huynh đệ Canh gia chúng ta có thể xưng huynh gọi đệ với thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Rất tốt, Chân lão đệ, ngươi rất hợp khẩu vị chúng ta.

Vô Song đại đế nghiêm túc nói:

- Nhị vị hiền đệ, chúng ta đều là sinh tử chi giao. Ta cũng không gạt hai người, Chân huynh đệ này còn có một thân phận khác.

- Cái gì?

Huynh đệ Canh gia sững sờ.

- Các ngươi còn nhớ rõ hoạt động của Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực hay không?

- Nhớ rõ a. Bất Diệt Thiên Đô ngày càng không có tiền đồ, không ngờ lại ra tay với một hạ vực. Huynh đệ chúng ta đều khinh thường bọn chúng.

Huynh đệ Canh gia lắc đầu liên tục, trong giọng nói mang theo vài phần xem thường.

- Mạch đại ca, ta nhớ huynh cũng không có một chút cảm tình nào với Bất Diệt Thiên Đô nha.

- Những chuyện trước kia không đề cập tới. Ta muốn nói cho hai ngươi biết Chân huynh đệ chính là Giang Trần của Đan Kiền Cung trong Vạn Tượng Cương Vực. Là người mà Bất Diệt Thiên Đô treo thưởng đuổi giết. Nếu như chúng ta là huynh đệ, ta cũng không thể nào dối gạt hai ngươi. Nhưng mà chuyện này phải giữ bí mật cho tốt.

Huynh đệ Canh gia nghe vậy, vẻ mặt chấn động, kinh hãi nhìn qua Giang Trần.

- Chân huynh đệ, ngươi là người bị Bất Diệt Thiên Đô kia đuổi giết, làm cho Bất Diệt Thiên Đô không ngừng mất mặt sao? Ha ha. Tốt. Quá tốt. Nghe nói ngươi muốn chạy về phía Lưu Ly vương thành, không thể tưởng tượng được quả nhiên ngươi đi tới đó. Lại còn lăn lộn vô cùng tốt, đây quả thực là truyền thuyết a.

Canh lão đại cũng cười ha hả nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)