Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1085

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1085: Giá lâm Vẫn Thiên hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Cho nên ngươi mới cầm Thiên Oánh thảo với Đan Hỏa thành đấu giá?

Giang Trần hỏi.

- Đan Hỏa thành tuy rằng cũng có nguy hiểm, thế nhưng Đan Hỏa thành so với Sương Nguyệt thành mà nói, ít nhiều còn có nguyên tắc một chút. Sương Nguyệt thành này những thế lực ngoài sáng hay trong tối đều đen như nhau. Nếu như tiểu nhân cầm Thiên Oánh thảo tới dược phổ trong Tam Hà nhai đấu giá, đừng nói là lấy được linh thạch, có thể toàn thân trở ra hay không cũng là một vấn đề lớn.

Lưu Chấn cười thảm nói:

- Nếu như không phải vì huynh đệ, loại địa phương quỷ quái như Sương Nguyệt thành này, một ngày tiểu nhân cũng không muốn dừng chân.

Có thể nhìn ra được, ấn tượng của Lưu Chấn đối với Sương Nguyệt thành vô cùng kém.

Đương nhiên, võ giả Nguyên Cảnh ở bất kỳ nơi nào trên bát vực đều là tồn tại trung đẳng thấp kém. Ở loại địa phương như Sương Nguyệt thành này càng không có cảm giác an toàn gì đáng nói.

- Ngươi gom đủ năm ức vạn Thánh linh thạch chưa?

Giang Trần bỗng nhiên hỏi.

Trên mặt Lưu Chấn hiện lên vẻ ảm đạm:

- Chỉ có khoản mà Thiệu công tử đấu giá, sau đó lại bị Tịnh Phần điện trừ phí thủ tục. Tiểu nhân định thêm một gốc Thiên Oánh thảo, xem bọn họ có thỏa mãn hay không.

Giang Trần im lặng, một gốc Thiên Oánh thảo ở chỗ đấu giá hội bán được cái giá bốn ức vạn, ngươi cầm một g ốc Thiên Oánh thảo, lại cầm theo mấy ức vạn Thánh linh thạch. Đây không phải là hành động phá gia chi tử sao?

Chẳng lẽ Thiên Oánh thảo thực sự nhiều tới mức dùng mãi không hết?

- Lưu Chấn, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải nói thật. Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo? Ta nguyện ý dùng một ức năm ngàn vạn Thánh linh thạch mua một gốc. Có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Ánh mắt Giang Trần chân thành, tận lực làm ra vẻ mình không nóng vội như vậy. Bởi vì hắn biết rõ loại võ giả Nguyên Cảnh như Lưu Chấn có chút mẫn cảm, nếu như biểu hiện trên mặt hắn quá gấp gáp. Chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ nhiều, lo được lo mất. khi đó chỉ sợ cũng không có nói thật.

Lưu Chấn do dự.

Không thể không nói, hắn có chút động tâm. Tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút sợ hãi, một loại sợ hãi bản năng với cường giả. Sợ hãi mình chịu thiệt.

Thế nhưng những kinh nghiệm lần lượt trải qua nói cho hắn biết, mấy người kia nhân phẩm ít nhất còn tin được. So với người Vẫn Thiên hội vẫn còn tốt hơn nhiều.

Thấy Lưu Chấn có chút do dự, Vô Song đại đế nghiêm túc nói:

- Tiểu tử, dùng tu vi của ngươi vốn không có tư cách cò kè mặc cả. Lão đệ nhà ta khách khí nói giao dịch với ngươi, nếu như ngươi còn không biết tốt xấu như vậy. Lời nói không dễ nghe một chút. Hiện tại chúng ta rời khỏi, có lẽ sau một khắc ngươi sẽ phải phơi thây đầu đường. Lại nói, nếu như chúng ta muốn hại ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể thong dong đi vào Sương Nguyệt thành này sao? Nếu như lão đệ nhà ta muốn đoạt Thiên Oánh thảo của ngươi. Ngươi cảm thấy mình có thể không giao ra sao?

Những lời này của Vô Song đại đế mặc dù quá thẳng thắn, thế nhưng lại là sự thực. Nếu như mọi người có thực lực cùng cấp, vậy quả thực có thể cò kè mặc cả, thậm chí là cự tuyệt.

Nhưng mà hiện tại, Lưu Chấn này rõ ràng có việc cầu bọn họ, mà còn lo này lo kia, không có thoải mái một chút nào. Giống như bọn họ chiếm tiện nghi của hắn vậy. Chuyện này khiến cho Vô Song đại đế có chút không thích.

- Lưu Chấn, có lẽ ta là người duy nhất nguyện ý giao dịch công bằng với ngươi. Một gốc Thiên Oánh thảo, giá trị thực tế trên thị trường cũng chỉ có như vậy. Đương nhiên ta cũng thừa nhận, linh dược Thiên cấp lưu thông bên ngoài rất ít. Nhưng mà trong tay ngươi, chưa hẳn đã là chuyện tốt. Còn không bằng đổi thành linh thạch.

Lưu Chấn quả thực đã động tâm, Thiên Oánh thảo quả thực đáng giá, thế nhưng đối với hắn mà nói, muốn dùng Thiên Oánh thảo chuyển hóa thành linh thạch thực tế mà nói, nguy hiểm vô cùng lớn. Bất luận lúc nào hắn xuất ra một gốc linh dược Thiên cấp, chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào.

Đối với cường giả Đại đế mà nói, xuất ra linh dược Thiên cấp không là chuyện đáng vào đâu. Thế nhưng mà hắn chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, xuất ra linh dược Thiên cấp, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó.

- Lưu Chấn, bổn đế chỉ nói một câu cuối cùng. Nếu như ngươi lo lắng chúng ta hại ngươi, thì ngươi không cần phải lo lắng. Bổn đế dùng danh nghĩa đại đế cam đoan với ngươi, sau khi giao dịch tuyệt đối không hại độc thủ với ngươi. Nói thật, ngươi cảm thấy huynh đệ nhà ta là loại người này sao?

Lưu Chấn vội vàng lắc đầu:

- Không, không, không, tiểu nhân đương nhiên không có ý này. Tiểu nhân không phải là kiêng kỵ mấy vị đại nhân. Càng không có ý đề phòng mấy vị đại nhân. Thực sự là...

- Cái gì?

- Thực sự là những Thiên Oánh thảo này không phải của một mình tiểu nhân.

Lưu Chấn nói rõ:

- Những Thiên Oánh thảo này là huynh đệ kia của tiểu nhân cùng nhau phát hiện, trong đó có một phần của hắn. Khi chưa được hắn đồng ý, tiểu nhân không dám làm chủ.

- Bằng hữu của ngươi có tu vi gì?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Chẳng lẽ tu vi của hắn so với ngươi còn mạnh hơn rất nhiều sao? Nếu nói như vậy sao các ngươi lại đi cùng nhau?

- Không, không, không. Hắn cũng chỉ có tu vi Nguyên Cảnh, nhưng mà thiên phú của hắn kỳ lạ, tốc độ phát triển rất nhanh. Tiềm lực võ đạo của hắn rất lớn. Chỉ tiếc không biết vì sao khi hắn còn trẻ không có bị thế lực tông môn lớn nhìn trúng. Điều này quả thực rất là kỳ quặc.

- Tu vi Nguyên Cảnh, Thiên Oánh thảo quả thực các ngươi không dùng được.

Giang Trần dẫn dụ từng bước.

- Tiểu nhân biết rõ là không dùng được, tiểu nhân chỉ sợ... Chỉ sợ sau khi giao dịch, sau đó hắn sẽ mất hứng.

Có thể nhìn ra được, mặc dù Lưu Chấn có chút hèn mọn, bỉ ổi, nhát gan, thế nhưng mà lại là người nghĩa khí. Người có thể mạo hiểm cứu bằng hữu, không có độc chiếm Thiên Oánh thảo mà bỏ trốn mất dạng, đây quả thực không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.

Phải biết rằng một võ giả Nguyên Cảnh bôn ba từ Đan Hỏa thành tới Sương Nguyệt thành phải trải qua nguy hiểm bao nhiêu.

- Có thể nhìn ra được tình bằng hữu của các ngươi rất sâu đậm. Ta rất bội phục, như vậy đi. Bộ phận kia chúng ta đợi cứu hắn ra rồi nói sau. Trong phần của ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo?

Giang Trần cười nhạt nói:

- Có bao nhiêu ta mua bấy nhiều. Đúng rồi, Thiên Oánh thảo là tài liệu chủ yếu luyện chế Thánh Tiếu đan. Ngày sau ngươi đột phá Thánh Cảnh, ta có thể đưa cho ngươi một khỏa Thánh Tiếu đan miễn phí. Cho ngươi ở tu vi Thánh Cảnh tăng lên một trọng cảnh giới.

Hai mắt Lưu Chấn sáng ngời, giờ phút này hắn đã thực sự động tâm, cắn răng một cái, gật đầu nói:

- Tốt, lúc trước chúng tiểu nhân phát hiện ra tổng cộng mười tám gốc Thiên Oánh thảo. Đã định mỗi người chín gốc. Lần này vì cứu hắn, tiểu nhân đấu giá một gốc, lại đưa hai gốc cho các đại nhân làm thù lao. Hiện tại còn có một gốc đưa cho các đại nhân. Như vậy đã tiêu hao mất bốn gốc. Chia đôi ra, mỗi người được phân chia một nửa. Như vậy tiểu nhân còn có bảy gốc Thiên Oánh thảo.

*****

Mười tám gốc?

Mấy chữ này quả thực là khiến cho Giang Trần kinh ngạc tới ngây người.

Linh dược Thiên cấp thoáng cái phát hiện ra mười tám gốc, đây là khái niệm gì. Coi như là Đại đế cũng không có phúc duyên nghịch thiên như vậy a.

Loại vận khí nghịch thiên này lại bị hai võ giả Nguyên Cảnh nhận được. Không thể không nói, chuyện kỳ ngộ này không thể phỏng đoán theo lẽ thường.

Mỗi người đều có phúc duyên của riêng mình, khiến cho người khác chỉ biết hâm mộ.

- Tốt, bảy gốc Thiên Oánh thảo. Ta cho ngươi mười một ức vạn Thánh linh thạch.

Loại vật như Thiên Oánh thảo này, Giang Trần cho dù có bao nhiêu cũng không cự tuyệt. Tuyệt đối sẽ không ngại nhiều. Loại thứ tốt như Thánh Tiếu đan này, tự nhiên càng nhiều càng tốt.

Thiên Oánh thảo là chủ tài liệu duy nhất luyện chế Thánh Tiếu đan, loại thứ tốt này nhìn thấy tại sao lại không tranh thủ một chút cơ chứ?

Mười một ức?

Đối với tu sĩ Nguyên Cảnh như Lưu Chấn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một con số thiên văn. Đây chính là Thánh linh thạch a. Không phải là Nguyên linh thạch.

Nguyên linh thạch, mười một ức đối với một võ giả Nguyên Cảnh mà nói, đã là con số cực kỳ khoa trương rồi. Mười một ức Thánh linh thạch, càng là số tài phú mà hắn nằm mơ cũng không dám mơ.

- Tốt, tiểu nhân bán hết cho đại nhân. Nhưng mà Thánh Tiếu đan.

- Thánh Tiếu đan? Yên tâm đi, không thiếu phần của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi cũng có một phần. Chỉ là sau đó ngươi nên hỗ trợ khuyên nhủ hắn. Ta mua hết. Giá cả cũng như vậy.

Lưu Chấn gật đầu:

- Tiểu nhân sẽ khuyên hắn, giá tiền này cũng rất công đạo. Có lẽ hắn cũng không cự tuyệt. Tiểu nhân nghe hắn nói, hắn cũng cần gấp. Nếu như có thể thông qua hình thức này bán Thiên Oánh thảo, hắn nhất định sẽ đồng ý.

Mười tám gốc Thiên Oánh thảo, Giang Trần ngẫm lại cũng cảm thấy vui sướng.

- Cứ quyết định như vậy đi. Nhiều người, tai mắt phức tạp. Chúng ta giao dịch sau. Hiện tại đi ra ngoài xem thế nào.

Giang Trần thấy Long Tiểu Huyền không có đi vào, cũng biết tiểu tử này có lẽ đang gây họa.

Đặt linh thạch lên trên bàn, Giang Trần và Vô Song đại đế mang theo Lưu Chấn ra ngoài. Đi tới bên ngoài tửu quán, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho Vô Song đại đế và Giang Trần dở khóc dở cười.

Giờ phút này Long Tiểu Huyền đang đứng ôm tay, miệng hô to gọi nhỏ.

Mà mấy gia hỏa kia, lúc này mặt mũi đỏ bừng, toàn thân chỉ còn có cái khố đang chạy vòng vòng chung quanh cửa tửu quán.

Mà Long Tiểu Huyền thì không ngừng kêu to:

- Vòng cuối cùng ai chạy chậm nhất, thì sẽ mất khố.

Vận phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, trên khuôn mặt đoan trang ung dung lập tức đỏ ửng.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Tiểu tử này quả thực biết đùa giỡn a.

Giang Trần cũng lắc đầu không thôi:

- Long huynh, ta còn tưởng rằng bên ngoài sẽ là cảnh tượng huyết nhục tung bay, ngươi thử nói cho ta biết xem ngươi đang làm gì vậy?

Long Tiểu Huyền lời lẽ đầy chính khí, nói:

- Là ngươi bảo ta không được làm chết ngươi. Ngươi biết không, ta ra tay nặng, thế nhưng vẫn biết chừng mực a.

Giang Trần im lặng, Long Tiểu Huyền biến hóa quả thực quá nhanh. Không ngờ một đầu Chân Long hướng nội như vậy thoáng cái lại xảy ra biến hóa kinh người như thế.

Trong lòng Giang Trần chỉ có thể thầm hô lớn, có phải là huyết mạch Long tộc trời sinh trong đầu đều có nhân tố không an phận này hay không.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Giang Trần nhìn thấy mấy gia hỏa kia trắng bệch mặt, hiển nhiên bị Long Tiểu Huyền đùa giỡn cho gần như sụp đổ. Ngay cả Giang Trần nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương thay cho bọn chúng.

Lưu Chấn thì vui vẻ không thôi, hiển nhiên đối với loại phương thức đùa giỡn này của Long Tiểu Huyền cảm thấy vô cùng hả giận. Lúc trước hắn bị đám người kia đuổi theo, trong lòng cũng vô cùng tức giận.

Lúc này nhìn thấy đám người kia chật vật như vậy, tự nhiên là mở cờ trong bụng. Nụ cười trên mặt căn bản không thể nào ngăn được.

- Thiệu công tử, chúng ta bây giờ đi đâu đây?

Lưu Chấn thấy đám người Giang Trần không dừng chân, vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi.

- HIện tại không đi ngươi định đi lúc nào?

Giang Trần hiếu kỳ?

- Chẳng lẽ không cần phải chuẩn bị một chút sao?

Lưu Chấn có chút im lặng.

- Chuẩn bị cái gì? Vẫn Thiên hội rất mạnh sao?

Lưu Chấn không kìm lòng được mà gật đầu:

- Bọn họ là địa đầu xà ở Sương Nguyệt thành, là tồn tại thứ nhất của các thế lực trong tối, không thể coi thường.

- So với đệ nhất phân đà của Nguyệt Thần giáo thì sao?

Giang Trần ung dung cười nói.

- KHông thể nào so với Nguyệt Thần giáo được, Nguyệt Thần giáo dù sao cũng là chưởng khống giả của Tà Nguyệt Thượng vực.

Lưu Chấn trả lời.

- Vậy chẳng phải được rồi sao? Tỉnh Lão tam của Đệ nhất phân đà trước mặt chúng ta cũng phải khách khí, đi Vẫn Thiên hội còn phải chuẩn bị gì nữa?

Lưu Chấn triệt để sửng sốt, trong lúc nhất thời còn đang tiêu hóa những lời của Giang Trần.

Vô Song đại đế cười ha hả, cũng đi theo.

Long Tiểu Huyền thì kinh hỉ nói:

- Có phải muốn đi đnáh nhau hay không? Ta đi với. Ở đâu? Có xa nơi này hay không?

Đối mặt với tên cuồng nhân hiếu chiến này, Giang Trần phát hiện ra mình đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ nhân loại để hình dung nữa.

- Đánh đấm cái gì? L ong huynh, trước kia tại sao ta lại không phát hiện ra ngươi thích đánh đấm như vậy? Không phải không gây chuyện là khó chịu đó chứ?

Giang Trần tức giận nói.

- Những người khác đều có tư cách nói ta. Thế nhưng dường như ngươi không có tư cách nói a. Nói tới gây chuyện, dường như ta còn kém xa ngươi.

Long Tiểu Huyền vô cùng có lý nói.

Giang Trần phát hiện ra mình không phản bác được.

Lưu Chấn ở phía sau bọn họ nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. Hắn đối với việc đi tới Vẫn Thiên hội vô cùng coi trọng, cực kỳ nghiêm túc.

Thế nhưng mà nhìn tư thế của nhị vị này, hoàn toàn giống như đi dạo phố vậy, hoàn toàn không nhìn ra bất luận áp lực nào.

Trong lúc nhất thời, ngoài kinh ngạc ra, hắn cũng yên tâm không ít.

Không bao lâu sau, Lưu Chấn mang theo đám người Giang Trần đi tới cửa ra vào tổng bộ Vẫn Thiên hội.

Vẫn Thiên hội với tư cách là đệ nhất thế lực ngầm, tai mắt rất nhiều. Lưu Chấn chưa tới đây bọn họ đã nhận được tin tức.

Thấy Lưu Chấn mang theo người giúp đỡ tới, hơn nữa đám người này dường như còn không đơn giản.

Long Tiểu Huyền tiến lên trước, chủ động xin ra trận:

- Ta tới bảo bọn chúng đầu hàng.

Giang Trần nghe vậy, biến sắc, đang định ngăn cản thì Long Tiểu Huyền không cho hắn cơ hội, trực tiếp lao về phía trước.

Giang Trần biến sắc, nghĩ thầm, hỏng rồi. Tiểu tử này chỉ sợ lại gây ra chuyện.

- Có ai không? Đi ra nói chuyện.

Long Tiểu Huyền dung hợp một chút thần thông Long khiếu vào miệng, khi nói chuyện khiến cho mặt đất rung rinh, phòng ốc lung lay.

Vô Song đại đế nhìn qua cũng tấm tắc kêu kỳ lạ, đối với Long Tiểu Huyền hiếu kỳ không thôi.

Phương thức kêu gọi đầu hàng của Long Tiểu Huyền, coi như là người bình thường cũng bị chọc giận. huống chi là loại thế lực địa đầu xà như Vẫn Thiên hội.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)