Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1086

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1086: Năm ức vạn tiền chuộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phong cách làm việc của thế lực ngầm, bản thân đã không thiện lượng gì rồi. So với phong cách làm việc của các thế lực ngoài sáng mà nói, thế lực ngầm này có phong cách càng thêm cực đoan. Vì đạt được mục đích, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Thế lực ngầm không quan tâm tới danh tiếng tốt hay không.

Chỉ cần có biện pháp đi thông, mặc kệ là biện pháo tốt hay xấu, có hợp quy củ hay không. Mặc kệ loại biện pháp này sau này có bị người ta lên án hay không.

Long Tiểu Huyền vừa mới nói xong, trong Vẫn Thiên hội lập tức có một đám tay chân võ trang đầy đủ túa ra.

- Tiểu tạp chủng từ nơi nào tới. Lại dám hô to gọi nhỏ ở cửa Vẫn Thiên hội chúng ta?

Người Vẫn Thiên hội nhìn thấy kẻ kêu gào không ngờ lại là một người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa. Ngoài kinh ngạc ra cũng phát hỏa.

Vẫn Thiên hội ở Sương Nguyệt thành là địa đầu xà, điều này không thể chối cãi. Xưa nay chỉ có bọn họ làm mưa làm gió, còn không có ai dám can đảm giương oai trước mặt Vẫn Thiên hội bọn họ.

Hôm nay không ngờ lại có người giương oai ở cửa Vẫn Thiên hội. Đây quả thực là động thủ trên đầu thái tuế mà.

Long Tiểu Huyền vừa nghe thấy hai chữ tạp chủng, sắc mặt khó coi. Hắn đường đường là huyết thống Chân long nhất tộc thuần khiết nhất, huyết thống không có một chút tạp chất nào.

Cho nên đối với hai chữ tạp chủng này hắn vô cùng chán ghét.

Sắc mặt phát lạnh, bỗng nhiên giống như một trận gió, trực tiếp đánh về phía gia hỏa vừa mới mở miệng.

Phanh Phanh Phanh.

Long Tiểu Huyền liên tục vung tay, tát ra bảy tám cái, toàn bộ đều đánh vào khuôn mặt của gia hỏa vừa mới lên tiếng kia.

Tên kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp kêu lên thì mặt đã sưng thành cái đầu heo lớn rồi.

- Ngươi... Ngươi dám động thủ ở trước cửa Vẫn Thiên hội?

Những võ giả của Vẫn Thiên hội ngây ngốc nói.

Giang Trần đi tới, thản nhiên nói.

- Đi kêu người có thể nói chuyện trong Vẫn Thiên hội các ngươi ra đây.

Loại phương thức xử lý này của Long Tiểu Huyền nhất định là phương thức cừu hận nhất. Mặc dù Giang Trần không có ngăn cản, nhưng mà hắn cũng không hy vọng chuyện phát triển tới mức xấu nhất

Long Tiểu Huyền phiền muội:

- Ta còn chưa phát tiết xong a.

- Long huynh, như vậy là được rồi. Phong cách làm việc của chúng ta là khi cần đánh, ngươi có thể toàn lực ra tay. Hiện tại nghỉ ngơi một chút đi.

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia cười cười nói nói, vẻ mặt trấn tĩnh. Những võ giả của Vẫn Thiên hội kia cũng biết hai người này sợ rằng không phải là người bình thường.

Lập tức đã có người chạy vội vào trong thông báo.

Chỉ một lúc sau, còn có một đám người Vẫn Thiên hội lớn hơn từ bên trong ào ra.

Trong đó có một lão giả lông mày màu vàng, đi đầu, khí thế cực kỳ hung hãn, đằng đằng sát khí, vẻ mặt hung ác, nham hiểm. Hiển nhiên nghe thấy người một nhà bị đánh, lão gia lông mày màu vàng này có chút đứng ngồi không yên.

Mà phía sau hắn còn có vài người khí độ bất phàm theo chân. Hiển nhiên đều là cao tầng của Vẫn Thiên hội này.

Lão giả lông mày màu vàng này đi lên trước, ánh mắt u ám đánh giá Long Tiểu Huyền và Giang Trần.

- Chính là các ngươi?

Ngữ khí của lão giả lông mày màu vàng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Giang Trần và Long Tiểu Huyền rồi lên tiếng.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Ngươi là người phương nào?

- Hừ, tiểu tử, ngươi ngay cả Đại trưởng lão của Vẫn Thiên hội chúng ta còn không nhận ra, còn dám tới giương oai trước cửa Vẫn Thiên hội chúng ta? Ta thấy ngươi chán sống rồi.

- Đúng, lại dám đánh người Vẫn Thiên hội chúng ta. Kha trưởng lão, chỉ cần người nói một câu, mọi người cùng tiến lên, tiêu diệt bọn chúng rồi nói sau.

Lão giả lông mày màu vàng gọi là Kha trưởng lão khoát tay chặn lại, ý bảo tất cả mọi người không nên nói chuyện.

- Người trẻ tuổi, báo tên tuổi các ngươi. Nhìn xem Vẫn Thiên hội chúng ta có động vào được hay không.

Lão giả lông mày màu vàng lạnh lẽo nói.

Hiển nhiên, nếu như một lời không hợp, nhất định sẽ xung đột vũ trang.

- Kha trưởng lão, chuyện trước đó huynh đệ nhà ta có chút đường đột. Nhưng mà cũng không phải người Vẫn Thiên hội các ngươi không sai. Chúng ta lần này tới đây là có chuyện làm ăn với Vẫn Theine hội. Kha trưởng lão cảm thấy là hòa khí sinh tài? Hay là tiếp tục tranh giành khí phách không có ý nghĩa kia?

- Hay cho một câu làm ăn.

Kha trưởng lão giận quá hóa cười:

- Vẫn Thiên hội chúng ta làm ăn bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy ai có lá gan lớn như vậy. Lại dám ở cửa ra vào Vẫn Thiên hội chúng ta giương oai, đánh người Vẫn Thiên Hội chúng ta. Đừng có nói những chuyện đó với lão phu. Chuyện này còn chưa xử lý, thì làm sao nói tới chuyện bàn sinh ý được?

- Đánh thì cũng đã đánh, ngươi nói thế nào cũng được a.

Long Tiểu Huyền bỗng nhiên nhún nhún vai, quăng nụ cười có ý trào phúng về phía Kha trưởng lão kia.

Lần này triệt để chọc giận người Vẫn Thiên hội.

Kha trưởng lão cười lạnh không thôi:

- Tốt, tốt, tốt. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Hôm nay lão phu coi như kiến thức qua. Đã như vậy đừng trách Vẫn Thiên hội chúng ta không khách khí.

Giang Trần nhíu mày:

- Kha trưởng lão, ngươi thực sự muốn đem chuyện náo lớn hay sao?

- Tiểu tử, dù cho miệng lưỡi ngươi nở hoa sen, hôm nay lão phu cũng phải lột ba tầng da của các ngươi.

Kha trưởng lão kia cũng không phải là đèn cạn dầu.

Trong lúc nhất thời, những cao tầng Vẫn Thiên hội đứng sau hắn nhao nhao xuất động, bao vây chung quanh Long Tiểu Huyền và Giang Trần.

Không thể không nói, chỉ cần là cao tầng của Vẫn Thiên hội còn ở tổng bộ, tất cả đều đi ra.

Tu vi những người này đều không tệ, kém cỏi nhất cũng là Thánh Cảnh cửu trọng, không ít người còn là bán bộ Hoàng cảnh, thậm chí còn có mấy người là Hoàng cảnh sơ giai.

Mà Kha trưởng lão này càng là cường giả Hoàng cảnh cao giai.

Đội hình này chỉ là một bộ phận của cao tầng Vẫn Thiên hội. Hơn nữa mấy hội chủ mạnh nhất còn chưa có xuất mã. Có thể thấy được một Vẫn Thiên hội nho nhỏ, chỉ là một thế lực ngầm, luận thực lực, đã không kém rất nhiều đại tông môn.

Long Tiểu Huyền nhìn thấy loại trận thế này chẳng những không có cảm thấy khẩn trương, mà vẻ mặt vui vẻ. Hiển nhiên, phần tử hiếu chiến này đã bắt đầu sôi sục.

Giang Trần im lặng:

- Long huynh, ngươi thích ra tay như vậy sao?

Long Tiểu Huyền cười hắc hắc:

- Ngươi không cần quản ta, tự quan tâm tới bản thân mình đi.

Vô Song đại đế luôn ở phía xa thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng nhịn không được. Hắn biết rõ, chỉ cần Kha trưởng lão kia không ra tay, những người khác nhất định không uy hiếp được Giang Trần và Long Tiểu Huyền.

Nhưng mà nhìn thấy người Vẫn Thiên hội vây quanh hai người này. Mà Kha trưởng lão kia dường như cũng có ý tùy thời ra tay.

Thân ảnh nhoáng lên, lập tức phóng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Kha trưởng lão kia.

- Muốn đánh nhau? Có thể được. Nhưng mà ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích là được.

Vô Song đại đế cũng không ngăn cản, kỳ thực hắn cũng rất thưởng thức loại phong cách này của Long Tiểu Huyền.

*****

Đã biết rõ Vẫn Thiên hội này lừa đảo, cho dù có giao linh thạch cũng chưa chắc đã thả người, vậy không bằng đánh một trận trước rồi nói sau.

Nói không chừng đánh thắng, một phân tiền cũng không tốn mà còn mang người đi được.

Kha trưởng lão thấy Vô Song đại đế từ xa đi tới, lúc này mới phát hiện ra Vô Song đại đế cùng một bọn với hai người Giang Trần, ánh mắt nhìn qua phía xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bởi vì hắn nhìn thấy Lưu Chấn, tên hán tử thấp bé này hắn có ấn tượng.

Về phần Vô Song đại đế, cuối cùng chỉ là tán tu. Danh khí không có nổi bằng những đại đế khác, thậm chí còn thua kém hơn một ít. Cho nên Kha trưởng lão này không nhận ra.

Nhìn thấy Lưu CHấn, trong mắt Kha trưởng lão hiện lên vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên quát:

- Dừng tay trước cho ta.

Giang Trần chỉ cười lạnh, hắn cảm thấy Kha trưởng lão này bị Vô Song đại đế hù cho sợ. Nhưng mà Vô Song đại đế lại biết, vưa rồi hắn cũng không để lộ uy áp đại đế. Cho nên Kha trưởng lão này chưa chắc đã bị hắn hù sợ. Xem ánh mắt của Kha trưởng lão này cũng không có gì sợ hãi mà là có phát hiện khác.

Nhưng mà Vô Song đại đế cũng không có vạch trần.

Mặc kệ trong lòng Kha trưởng lão này nghĩ gì, Vô Song đại đế tuyệt đối không cho phép hắn ra vẻ trước mặt mình.

Hai mắt Kha trưởng lão khẽ động, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị:

- Mấy vị chính là người do hán tử thấp bé kia thuê tới?

Vô Song đại đế hừ lạnh một tiếng, khinh thường trả lời.

Giang Trần lại tiếp lời, nói:

- Thì tính sao?

Kha trưởng lão cười hắc hắc:

- Nói như vậy các ngươi là đồng bạn tới chuộc người của hán tử thấp bé kia?

Long Tiểu Huyền phiền muộn kêu lên:

- Này, các ngươi rốt cuộc đánh hay là không đây? Lằng nhằng như đàn bà vậy, có phải là đàn ông hay không?

Tuy rằng cao thấp Vẫn Thiên hội nghe vậy rất là tức giận, thế nhưng sau khi Kha trưởng lão giơ tay lên, những người này cuối cùng vẫn ngăn chặn lửa giận của bản thân. Chỉ trừng mắt nhìn Long Tiểu Huyền, vẻ mặt bất thiện.

- Năm ức vạn Thánh linh thạch. Mang tới chưa?

Kha trưởng lão cười nhạt nói.

Giang Trần vẫy tay với Lưu Chấn, Lưu Chấn vội vàng hấp tấp chạy twois.

Giang Trần nói với Lưu Chấn:

- Chuyện bằng hữu của ngươi, ngươi cứ thương lượng với hắn đi. Đây là Kha trưởng lão của Vẫn Thiên hội. Đúng rồi, không nên lo lắng, nên làm thế nào thì làm thế đó. Đừng để cho người ta hù.

LƯu Chấn tuy rằng lúc này trong lòng đang kinh hoảng, thế nhưng hắn vẫn cố ngăn chặn cảm xúc. Hắn cũng biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu như lần này còn không cứu ra được bằng hữu, vậy hắn không còn cơ hội nào khác nữ. a

- Kha trưởng lão các ngươi muốn năm ức vạn Thánh linh thạch, ta đã chuẩn bị tốt. Nhưng mà ta muốn nhìn thấy người trước.

Lưu Chấn cuối cùng vẫn có lý trí.

- Giao tiền tự nhiên sẽ nhìn thấy người. Không gạt ngươi, bằng hữu của ngươi đang bị trọng điểm giam giữ. Ngươi muốn nhìn thấy hắn là chuyện không có khả năng.

Kha trưởng lão cũng có điểm mấu chốt của hắn.

Lưu Chân có chút khó xử, phát ra ánh mắt cầu cứu với Giang Trần.

Giang Trần gật đầu:

- Đưa cho hắn.

Lưu Chấn run rẩy đưa năm ức vạn Thánh Linh thạch, do dự một chút vẫn quyết đoán đưa cho Kha trưởng lão kia.

Giang Trần thấy trên mặt Kha trưởng lão hiện lên vẻ sợ hãi, vui mừng và ngoài ý muốn, hắn không tỏ vẻ gì, chỉ nhắc nhở:- Kha trưởng lão, Thánh linh thạch ngươi đã thu, tốt nhất là thành thật một chút. Kiểm tra một chút. Cũng đừng mong sau đó lại nói là linh thạch giả. Số lượng cũng nên kiểm tra một chút.

Có kinh nghiệm của Tỉnh Tam gia đệ nhất phân đà lúc trước, Giang Trần đối phó với những địa đầu xà này đã cẩn thận hơn nhiều.

Kha trưởng lão vốn định dùng loại chuyện này để phủ nhận, sau khi bị Giang Trần vạch trần, cũng không có xấu hổ mà chỉ cười hắc hắc:

- Thánh linh thạch không có vấn đề. Các ngươi chờ một chút. Ta lập tức phái người đi tới ngục giam tìm người. Ta nhắc một câu, tiến vào nơi đó, chết hay sống ta cũng không cam đoan được.

Lưu Chấn biến sắc, vẻ mặt sầu thảm.

Giang Trần nhíu mày:

- Kha trưởng lão, ngươi đang đùa giỡn ta sao? Trọng giam? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, Vẫn Thiên hội các ngươi chỉ là một thế lực ngầm, có thể đại biểu Sương Nguyệt thành sao? Các ngươi có tư cách gì làm vậy..

Kha trưởng lão ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói:

- Bằng hữu. LỜi này của ngươi không đúng rồi. Tông môn, thế lực nào mà không có ngục giam trọng điểm của mình cơ chứ?

Giang Trần đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên Vô Song đại đế vỗ vai hắn, nói:

- Cứ chờ một chút đã.

Vô Song đại đế đã mở miệng, tuy rằng Giang Trần khó chịu, thế nhưng cũng phải tạm thời ngăn chặn lửa giận.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, người được cho là đi vào trong ngục giam dẫn người ra không có bất luận tin tức nào truyền ra. Long Tiểu Huyền là người không kiên nhẫn đầu tiên.

- Ta nói họ Kha kia, ta cũng không có kiên nhẫn như vậy đâu. Ta chỉ cho ngươi nửa khắc đầu hồ nữa, nếu không mang người tới, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.

Kha trưởng lão thủy chung vẫn có bộ dáng kia, cười hắc hắc nói:

- Yên tâm di d, người nhất định sẽ tới, điểm này lão phu có thể khẳng định.

Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Nhưng mà từ biểu lộ của hắn có thể thấy được. Dường như hắn ước gì người không tới, như vậy có thể thoải mái đánh một trận.

Lại qua một phút đồng hồ, người đi kiếm người từ trong ngục giảm ra rốt cuộc cũng trở lại. Nói thầm vài câu trong tai Kha trưởng lão.

Tuy rằng mỗi lời Giang Trần đều nghe được rõ ràng, thế nhưng lại không hiểu được ám hiệu này rốt cuộc có nghĩa gì.

- Người đâu?

Giang Trần trầm giọng hỏi.

Kha trưởng lão cười cười nói:

- Ngại quá, người đã không còn ở trong tay chúng ta. Các ngươi muốn hỏi người thì đi Nguyệt Thần giáo hỏi đi.

- Ngươi đùa bỡn ta?

Giang Trần không có tức giận một cách kỳ lạ, mà hắn chỉ bình tĩnh hỏi.

Kha trưởng lão tùy ý cười to:

- Đúng vậy, lão phu đang đùa giỡn ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ở cửa Vẫn Thiên hội chúng ta còn dám nói từ giao dịch với lão phu?

Vẻ mặt Lưu Chấn xanh lại, như bừng tỉnh. Vừa rồi Kha trưởng lão này rõ ràng đã nổi bão, bỗng nhiên lại chuyển biến sắc mặt, cũng là bởi vì nhìn thấy hắn, cho nên muốn lừa bịp, lừa gạt năm ức vạn Thánh linh thạch trong tay hắn rồi mới trở mặt.

Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lưu Chấn:

- Lưu Chấn, ở đây đã không còn chuyện của ngươi. Ngươi tránh ra một chút đi.

Lưu Chấn lúng ta lúng túng, giật mình nhìn qua Giang Trần. Hiển nhiên hắn vẫn còn cảm thấy đau lòng vì năm ức vạn Thánh linh thạch kia.

- Yên tâm, hắn ăn vào, ta bảo đảm hắn sẽ phải nhổ ra toàn bộ, còn phải chắp hai tay trả lại cho ngươi. Chỉ cần đồng bạn ngươi vẫn còn, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng thả người.

Giang Trần cũng không phải đang bốc phét.

Nhưng mà từ trong mắt Kha trưởng lão có thể thấy được đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)