← Ch.1170 | Ch.1172 → |
- Tốt, nếu là như vậy, vậy thề đi.
Giang Trần không chút biểu tình:
- Nếu như ta chua, chắc chắn sẽ nói ra ta do ai phái tới. Nếu như có nửa câu nói ngoa, tâm ma cắn trả, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Sau khi phát lời thề xong, Giang Trần lườm đối phương:
- Ta đã thề rồi, tới phiên ngươi.
Hồng Đan Vương hừ lạnh một tiếng, cũng thề:
- Nếu như ta thua...
Khi mới nói được một nửa, Hồng Đan Vương như chợt nhớ tới cái gì, nói tới một nửa rồi dừng lại.
Giang Trần cười rộ lên, lạnh lùng nói:
- Nói cho cùng ngươi đang chột dạ, ngươi muốn ta thề thế nhưng bản thân mình không dám thề. Có phải ngươi là người mà tới lai lịch của mình cũng không biết hay sao? Hay là nói ngươi tới Lưu Ly vương thành căn bản là có dã tâm khác? Nếu như ngươi không dám thề, thì coi như ván bài này chấm dứt. Nhưng mà loại gia hỏa dấu đầu lòi đuôi như ngươi nên sớm cút ra khỏi Lưu Ly vương thành cho ta.
Ngữ khí của Giang Trần bất thiện, hắn sao lại không nhìn ra được người này căn bản tới Lưu Ly vương thành quấy rối. Khai đàn giảng bài ở cửa Thái Uyên các, rõ ràng là đánh mặt mũi Thái Uyên các, làm cho Thái Uyên các cảm thấy khó chịu, sau đó từng bước thay thế địa vị của Thái Uyên các.
Thái Uyên các ở Lưu Ly vương thành tuy rằng có địa vị cao, nhưng nếu nói cao tới mức mà người khác nhất định phải nằm vào thì Giang Trần vẫn có chút không tin.
Giang Trần cảm giác, cảm thấy âm mưu nhằm vào Thái Uyên các chỉ là bước đầu tiên của kẻ đứng sau lưng kia. Có lẽ chỉ là mượn cơ hội này chèn ép Thái Uyên các, là bước thăm dò đầu tiên.
Vẻ mặt Giang Trần chắc chắn, ánh mắt gắt gao tập trung vào Hồng Đan Vương, không để cho đối phương có một chút cơ hội trốn tránh nào.
Sắc mặt Hồng Đan Vương kia trầm xuống, nói:
- Có gì không dám? Chỉ sợ ngươi không dám mà thôi.
Giang Trần cười ha hả:
- Tốt, vậy đừng có lề mề, thề đi.
Người phía dưới vây quanh, bị những lời này của Giang Trần kích động. Hồng Đan Vương giảng bài quả thực không tệ, nhưng nếu như thực sự là thế lực từ bên ngoài Lưu Ly vương thành tới quấy rối, vậy thì chưa chắc mọi người sẽ cổ vũ.
Nếu nhưu là thế lực nội bộ trong Lưu Ly vương thành tranh phong, mọi người nhiều lắm thì không có lập trường, đứng ở góc độ trung lập.
Thế nhưng nghe ý tứ này, Hồng Đan Vương này hẳn không phải là người Lưu Ly vương thành, là thế lực khác phái tới Lưu Ly vương thành hô phong hoán vũ, gây ra sóng gió a.
Nếu như vậy mọi người tuyệt đối không thể đáp ứng.
Thấy Hồng Đan Vương né tránh như vậy, ấp a ấp úng, bộ dáng không thoải mái, càng khiến cho trong lòng mọi người tràn ngập nghi kỵ.
- Hồng Đan Vương, nếu như trong lòng ngươi không có quỷ, vậy thì thề đi.
- Đúng, mặc kệ thế nào, Lưu Ly vương thành chúng ta tuyệt đối không chào đón người bên ngoài tới châm ngòi thổi gió.
- Nói đúng, nếu như ngươi không thề thì chính là chột dạ.
Hồng Đan Vương cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:
- Ta cũng thề, nếu như ta thua, nhất định sẽ nói ra ai phái ta tới, nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị tâm ma cắn trả chết tại chỗ.
Song phương còn thề độc một chút, Giang Trần lạnh nhạt cười cười, vẻ mặt lạnh nhạt:
- Nhìn ngươi run sợ trong lòng như vậy, ta sẽ cho ngươi hỏi trước.
Hồng Đan Vương còn đang định hỏi ai đặt vấn đề trước, vì chuyện này nhất định sẽ tranh giành tới đỏ mặt tía tai, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp nhường quyền ưu tiên đưa cho mình đặt câu hỏi trước như vậy.
Nếu như là bình thường Hồng Đan Vương tuyệt đối còn khinh thường khi được ưu tiên ra đề trước. Nhưng mà lúc này thế cục vi diệu, người đối diện này nhìn như thô lỗ, thế nhưng lại khiến cho Hồng Đan Vương có cảm giác nhìn không thấu.
Trong lúc nhất thời, Hồng Đan Vương cũng không chút khách khí, mặt không biểu tình gật đầu nói:
- Tốt, vậy ta sẽ hỏi trước.
Hắn vừa mới nói xong, bốn phía lập tức vang vọng đủ loại thanh âm. Hiển nhiên mọi người đối với loại biểu hiện không có phong độ như Hồng Đan Vương cảm thấy vô cùng thất vọng.
Tốt xấu gì ngươi cũng là một Đan Vương khai đàn giảng bài, đối mặt với người khác khiêu chiến, ngươi ít nhất nên có một chút phong độ chứ? Người khác nhường ngươi trước, ngươi lại nhận luôn.
Đối mặt vơi thanh âm bốn phía, Hồng Đan Vương mặt không biểu tình, cũng không có quá nhiều biểu hiện trên mặt, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Giang Trần:
- Vấn đề thứ nhất có một loại đan dược gọi là Xích Văn Tỏa Tâm đan, khỏa đan dược này có mấy chủ tài liệu, có mấy loại tài liệu phụ tá.
- Ngươi đang hỏi vấn đề thứ nhất hay là vấn đề thứ hai vậy? Nếu là vấn đề thứ nhất thì chỉ có thể hỏi một câu, nếu như là cả hai vấn đề thì mới có thể trả lời cả hai câu như vậy.
Hồng Đan Vương thấy đối phương như thế càng thêm tin tưởng đối phương không trả lời được, lại nói, vấn đề ở mặt này, trong lòng Hồng Đan Vương còn có một đống lớn. Hắn cảm thấy, mình tùy tiện xuất ra một ít vấn đề lớn, đối phương nhất định không xuất ra được.
Dù sao lĩnh vực đan đạo phong phú, muốn hoàn toàn nắm giữ, cho dù là ai cũng không có khả năng.
Trận chiến này kết quả xấu nhất cũng là không phân thắng bại, bất phân thắng bại mà thôi.
Chỉ cần là ngang tay, Hồng Đan Vương còn có đất quay đầu lại.
Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt, hắn gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua Hồng Đan Vương thật sâu:
- Xích Văn Tỏa Tâm đan, khỏa đan dược này không có chủ tài liệu, cũng không có tài liệu phụ tá. Nó chỉ có ba loại tài liệu, ba loại tài liệu này chẳng những không phân biệt được chủ thứ, cũng không phân biệt được chủ phụ.
Nếu nói tới thế giới đan đạo, trên thế giới này cơ hồ tất cả Đan Dược sư cộng lại một chỗ cũng chưa chắc đã có học vấn cao như Giang Trần.
Dù sao lĩnh vực đan đạo mà Giang Trần có thể tiếp xúc tới ở kiếp trước, cấp độ cao hơn bọn họ rất nhiều.
Lời vừa nói ra, Hồng Đan Vương trực tiếp rung động, toàn thân run lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Giang Trần, thật lâu không có cách nào thốt lên được lời.
Biểu hiện trên mặt hắn đã trực tiếp bán đứng nội tâm của hắn hiện tại.
- Sao nào? Đáp án này của ta ngươi thỏa mãn chứ?
Giang Trần không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Đánh cuộc trong thế giới đan đạo, ai cũng không có khả năng trợn mắt nói điêu, là thực không thể nói là không phải. Giang Trần trả lời đáp án chính xác, dù Hồng Đan Vương này không tình nguyện thế nào, cũng không dám ngang nhiên phủ nhận. Bằng không mà nói, nếu như việc này náo loạn lớn, hắn sẽ thân bại danh liệt.
- Tạm thời coi như ngươi qua.
Hồng Đan Vương có chút đắng chát, ánh mắt nhảy lên:
- Ngươi ra câu hỏi đi.
Hồng Đan Vương khởi đầu bất lợi, trong đầu có chút cảm giác không ổn. Nếu như ba vấn đề của đối phương, hắn không trả lời được, như vậy lần đánh cuộc này, hắn cũng coi như đã thua.
Vốn hắn còn trông cậy vào ba vấn đề của mình, đối phương không trả lời được một vấn đề nào. Thế nhưng vấn đề đầu tiên của hắn không ngờ đối phương lại đáp được.
*****
Như vậy, quyền chủ động của hắn cũng triệt để không còn. Cho dù muốn ngang tay cũng phải lo lắng suy nghĩ rất nhiều. Chỉ có thể hy vọng bản thân mình có thể trả lời được vấn đề thứ nhất của đối phương.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nhìn qua Hồng Đan Vương, lạnh nhạt nói:
- Vấn đề của ta là có một loại đan dược gọi là Thanh Văn Hạo Nguyệt đan, ta không có hỏi phức tạp như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, chủ tài liệu của nó có màu gì? Ta có thể nói một cách chính xác cho ngươi biết, nó chỉ có một loại chủ tài liệu. Ngươi chỉ cần đoán ra nó màu gì, lần này coi như ngươi vượt qua kiểm tra.
Vấn đề này của Giang Trần hào phóng vô cùng.
Trực tiếp nói cho đối thủ biết chỉ có một loại chủ tài liệu, lại để cho ngươi chỉ cần trả lời màu sắc của nó. So với câu hỏi hà khắc của Hồng Đan Vương lúc trước, tràn ngập bẫy rập, vấn đề này của Giang Trần không thể nghi ngờ so với đối phương hào phóng hơn nhiều, cũng càng quang minh lỗi lạc hơn.
Giang Trần nói ra vấn đề này, người xem cuộc chiến bốn phía đều nhao nhao vỗ tay.
Hiển nhiên mặc dù bọn họ đối với gia hỏa đột nhiên nửa đường nhảy ra có chút không thích, thậm chí còn cảm thấy người này phá hỏng nhã hứng nghe bài của bọn họ.
Nhưng trải qua một màn như vậy, bọn họ lại cảm thấy người nửa đường nhảy ra này vô luận phong độ hay là khí chất đều vượt qua Hồng Đan Vương kia.
Ít nhất vấn đề của người ta không có hà khắc, trắc trở, thậm chí có thể nói là vô cùng ôn hòa.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Hồng Đan Vương, hiển nhiên đều muốn nhìn xem Hồng Đan Vương có thể đưa ra đáp án chính xác hay không.
Loại vấn đề này thoạt nhìn đơn giản, thế nhưng mà nếu như loại đan dược này ngươi chưa từng nghe qua, tự nhiên không thể nào trả lời được.
Nói cho cùng câu hỏi này là khảo sát nội tình của mỗi người.
Hồng Đan Vương có chút nghiêm túc, Thanh Vân Hạo Nguyệt Đan? Trong đầu hắn không ngừng lật qua lật lại tri thức đan đạo của mình, muốn từ trong đám trí nhớ của mình tìm được dấu vết của loại đan dược này.
Chỉ tiếc, mặc kệ hắn tìm tòi thế nào, trong đầu thủy chung không có bất kỳ tin tức nào có liên quan tới năm chữ này.
Cũng có thể nói là, loại Thanh Vân Hạo Nguyệt đan này hắn căn bản chưa từng nghe qua.
Tuy rằng hắn còn chưa nói, nhưng mà biểu lộ quẫn bách trên mặt hắn đã nói rõ, vấn đề này hắn căn bản không trả lời được.
Giang Trần cũng không thúc dục, trên mặt luôn nở nụ cười bình tĩnh thong dong. Chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương, khiến cho người ta có cảm giác dư thừa thời gian.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, dưới vô số ánh mắt soi mói, người nọ cảm thấy trên người có vô số áp lực không ngừng đè xuống người hắn.
Loại tình huống này hắn cũng biết, nếu như ấp a ấp úng cuối cùng không giải quyết được vấn đề. Thế nhưng mà hắn vẫn có chỗ trông cậy vào, bởi vì vạn nhất có đồng liêu biết rõ đáp án, đem đáp án vụng trộm nói cho hắn biết thì sao?
Thế nhưng mà một ít đồng liêu của hắn xen lẫn ở bốn phương tám hướng lại không có ai biết rõ đáp án, cũng không có ai vụng trộm nói cho hắn biết.
Lại nhìn đối phương, người ta đã đưa ra vấn đề này, dường như cũng đoán được hắn có đồng đảng chung quanh, cũng không sợ hắn và đồng đảng hắn ăn gian.
Thời gian trôi qua, những người xem náo nhiệt kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
- Ta nói rốt cuộc có biết hay không? Nếu như không được thì cứ nói không được. Không biết đừng có ra vẻ âm trầm. Đây cũng không phải là vấn đề lớn cỡ đâu, chỉ cần ngươi nói rõ có biết hay không. Chỉ là màu sắc mà thôi, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết. Do dự nhiều như vậy làm gì? Kéo dài thời gian sao?
- Cũng đúng. Lãng phí thời gian quả thực đáng xấu hổ.
Bốn phía vang lên thanh âm lên án.
Bất tri bất giác, bầu không khí ở hiện trường có chút biến hóa.
Trước đó, ngay khi Giang Trần tới nháo sự, tất cả mọi người đối với vị khách không mời mà tới như Giang Trần phá vỡ nhã hứng nghe giảng của mọi người, khiến cho trong lòng mọi người tràn ngập thành kiến với hắn.
Sau đó biểu hiện của Giang Trần từng chút một từng chút một thay đổi cái nhìn của mọi người đối với hắn. Khí thế mà hắn biểu hiện ra bên ngoài, phong độ mà hắn biểu hiện ra bên ngoài, đều vượt xa hơn Hồng Đan Vương kia.
Điều này cũng gián tiếp chinh phục những người có mặt ở hiện trường.
Hơn nữa ngôn ngữ của Giang Trần cực kỳ có tính kích động, trong lúc vô hình tạo thành một loại suy nghĩ trong lòng mọi người. Khiến cho mọi người cảm thấy có khả năng Hồng Đan Vương này chính là người của thế lực bên ngoài tới, đến Lưu Ly vương thành hô phong hoán vũ. Chuyện này khiến cho một ít người vốn có hảo cảm với Hồng Đan Vương cũng không khỏi có chút nghi hoặc.
Hiện tại nhìn thấy biểu hiện của Hồng Đan Vương này như vậy, lại thấy Giang Trần cường thế, càng khiến cho mọi người khó chịu. Trong lúc nhất thời những hình tượng cao lớn mà Hồng Đan Vương tạo dựng lúc trước cũng chậm rãi sụp đổ.
Không sợ không nhìn được người, mà chỉ sợ người so với người.
So hai người này với nhau, Hồng Đan Vương thoáng cái trở nên vô cùng hèn mọn, bỉ ổi.
Hiện tại hắn lề mề, một vấn đề mà cả buổi cũng không trả lời được, càng khiến cho những người bên dưới hoàn toàn mất hảo cảm với hắn.
Hồng Đan Vương vô cùng khó chịu, vấn đề này của đối phương thoạt nhìn rất đơn giản. Nhưng đối với hắn mà nói, lại hoàn toàn không biết gì cả.
Chẳng lẽ thực sự phải nhận thua?
Trong vô số tiếng thúc giục, Hồng Đan Vương âm thầm cắn răng một cái, ánh mắt bắn về phía Giang Trần:
- Chủ tài liệu của Thanh Văn Hạo Nguyệt đan có màu xanh.
Giang Trần cười rộ lên:
- Cũng chỉ bởi vì có chữ Thanh (xanh) hay không?
- Đáp án của ngươi không phải là màu xanh sao?
Hồng Đan Vương cũng không muốn tranh luận với Giang Trần mà chỉ trầm giọng hỏi.
Giang Trần lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói:
- Dựa vào đoán mò định qua cửa sao? Ta có thể nói một cách chính xác cho ngươi biết, chủ tài liệu của Thanh Văn Hạo Nguyệt đan có màu hồng phấn. Chủ tài liệu của nó là Hạo Nguyệt mỹ nhân hoa. Thanh Văn bất quá chỉ là đường văn trên đan dược của nó chứ không phải là màu sắc.
Nghe lời này Hồng Đan Vương thiếu chút nữa ngã xuống. Như vậy hai chữ Thanh Vân này căn bản chính là mê hoặc lòng người, không có một chút quan hệ nào với màu sắc.
Bốn phía truyền tới tiếng ủng hộ, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy hứng thú với loại tri thức này.
Hồng Đan Vương không có hoài nghi đối phương ăn nói lung tung. Hắn hầm hè trừng mắt nhìn Giang Trần, lớn tiếng nói:
- Ngươi chớ có đắc ý, ta ra vấn đề thứ hai, độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Vấn đề thứ hai này độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Vấn đề thứ hai này ngươi sẽ không trả lời được. Ván này ta nhất định sẽ quân bình.
Giang Trần cười ha hả:
- Cho dù ngươi ra vấn đề có thể làm khó được ta, vậy thì cũng phải thông qua được khảo nghiệm của ta mới được. Bằng không mà nói, ngươi vẫn thua ta một ván.
Dù sao hiệp đầu tiên Giang Trần đã thắng.
← Ch. 1170 | Ch. 1172 → |