Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1195

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1195: Bỏ phiếu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Trấn Nhạc đạo huynh, ngươi thấy thế nào?

Trảm Không đại đế ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi.

Trấn Nhạc đại đế vẫn luôn trung lập, không muốn đứng về phía nào, nghe Trảm Không đại đế nói vậy, trong lòng cũng có chút không vui.

Ngẫm nghĩ một lúc hắn mới nói:

- Vậy cứ để mọi người quyết định ai khống chế Lưu Ly vương thành, tự nhiên phải được đại đa số người ủng hộ mới được.

Trong bảy đại đế, có vài đại đế đều ủng hộ chư hầu chọn ra người nắm quyền, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế cho dù muốn phản đối cũng không tìm thấy cơ duyên.

Bọn họ bất đắc dĩ nhìn qua Giang Trần, Giang Trần lạnh nhạt cười nói:

- Tất cả mọi người đã cảm thấy để cho các chư hầu cùng nhau chọn ra, chuyện này cũng có thể xem là công bằng.

Ánh mắt Giang Trần bình thản, nhìn về phía chư hầu phía dưới, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:

- Chư vị, Chân mỗ vẫn chỉ nói câu kia. Tin tức các ngươi nghe được về Khổng Tước đại đế bệ hạ đều là giả. Ta có thể cam đoan, Khổng Tước đại đế bệ hạ nhất định sẽ trở về, điểm này các ngươi không cần phải nghi vấn.

Giang Trần thủy chung không tin, Khổng Tước đại đế bệ hạ có thể vẫn lạc như vậy. Mặc kệ Tu La đại đế tự tin cỡ nào, hắn cũng không tin loại người như Khổng Tước đại đế sẽ chết một cách không minh bạch.

Thương Hải đại đế hừ lạnh một tiếng:

- Chân thiếu chủ, nếu như là để cho các chư hầu đề cử, vậy thì ngươi bớt lắm miệng đi, muốn nhận được đồng tình, cầu sự ủng hộ hay sao?

Giang Trần cười lạnh:

- Thương Hải, coi như là các chư hầu cùng nhau đề cử, dường như cũng không có chuyện của ngươi. Ngoài Tu La đại đế và ta ra chẳng lẽ ngươi cũng là một người được đề cử?

Lời này không nặng không nhẹ, nói cho Thương Hải đại đế đỏ bừng cả mặt.

Bàn Long đại đế cười ha hả:

- Đã nói rồi, Thương Hải à, ngươi nhảy lên nhảy xuống như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi cũng là người được đề cử a.

Thương Hải đại đế giận tới mức mặt lúc xanh lúc tím một hồi, cực kỳ xấu hổ.

Tu La đại đế lạnh nhạt nói:

- Thương Hải đạo hữu là huynh đệ của ta, hắn có thể đại biểu cho bổn đế.

Bàn Long đại đế nhún nhún vai, nói:

- Cho dù hắn có thể đại biểu cho ngươi, dường như hắn cũng không có tư cách ngăn cản Chân thiếu chủ nói chuyện a. Không có cao thấp, không có tôn ti. Hẳn là sau khi Khổng Tước đại đế bệ hạ rời khỏi mấy tháng, quy củ của Lưu Ly vương thành này dường như đã không có a. Khổng Tước thánh sơn có thể tùy ý vũ nhục hay sao?

Nói gần nói xa, Bàn Long đại đế cũng ra mặt tranh thủ sự đồng tình cho Khổng Tước thánh sơn.

Tu La đại đế lạnh lùng nói.

- Bàn Long, nếu nói tới tôn ti, dường như ngươi cũng chỉ là một đại đế mới tấn chức, trước khi nói chuyện, chẳng lẽ ngươi không chú ý tới tôn ti, cao thấp?

- Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Tu La đạo huynh chẳng lẽ ngay cả lời nói thật cũng không nghe vào được? Lòng dạ không ngờ cũng chẳng lớn hơn được chút nào a. Lòng dạ của Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó rộng như biển cả, ý kiến gì cũng nghe lọt a.

Tu La đại đế nghe vậy thiếu chút nữa tức nổ phổi.

Không thể không nói lời nói của Bàn Long đại đế vô cùng sắc bén, mỗi một lần giống như đều có thể đâm trúng chỗ đau của Tu La đại đế, khiến cho hắn tức giận, lại bất lực.

Nhưng mà Tu La đại đế cuối cùng vẫn cố bình tĩnh, hắn biết rõ nếu như mình và Bàn Long đại đế tranh luận, đấu mồm mép, hắn tuyệt đối không chiếm được thế thượng phong.

Bàn Long đại đế và Chân thiếu chủ đều là gia hỏa mồm năm miệng mười. Lại nói tiếp, tâm tình nhất định sẽ bị mấy gia hỏa này đầu độc.

Đến lúc đó đối với Tu La đại đế hắn càng thêm bất lợi.

- Niệm Hoa đạo hynh, việc này cuối cùng vẫn phải quyết định. Tám trăm chư hầu đã trình diện, chương trình cụ thể kính mong đạo huynh chủ trì một chút.

Tu La đại đế nói với Niêm Hoa đại đế.

Niêm Hoa đại đế mỉm cười, nói với Bàn Long đại đế và Thương Hải đại đế:

- Nhị vị, bây giờ không phải là thời điểm tranh giành khí phái. Lưu Ly vương thành hiện tại rối loạn, cuối cùng vẫn phải cần phá cục. Nước không thể một ngày không chủ, nhân tâm Lưu Ly vương thành này muốn ổn định, phải có một chưởng khống giả.

- Đúng vậy, có lắm kẻ không chuyện nhàn rỗi, dụng tâm kín đáo, không muốn Lưu Ly vương thành chuyển biến tốt đẹp hơn.

Thương Hải đại đế trực tiếp chụp mũ.

Giang Trần khoát tay, ngăn Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế mở miệng.

- Niêm Hoa đại đế nói đúng, nước không thể một ngày không có chủ. Những chuyện hôm nay có thể ta không phản đối, nhưng mà có một câu nói khó nghe, ta phải nói trước.

Niêm Hoa đại đế mỉm cười nói:

- Chân thiếu chủ cứ nói, đừng ngại.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Ngày sau Khổng Tước đại đế bệ hạ trở về, chủ nhân Lưu Ly vương thành này phải là Khổng Tước đại đế, điểm này có lẽ mọi người không phản đối đó chứ?

Niêm Hoa đại đế trầm ngâm một lát, cũng gật đầu nói:

- Điểm này lão phu tuyệt đối không thể phản đối. Nếu nói nắm quyền Lưu Ly vương thành, Khổng Tước đạo huynh quả thực thích hợp là chưởng khống giả nhất.

Nói xong, Niêm Hoa đại đế nhìn về phía Tu La đại đế, nói:

- Tu La đạo huynh, ngươi cảm thấy thế nào?

Tu La đại đế hừ lạnh một tiếng:

- Khổng Tước đạo huynh nếu như có trở về, chủ nhân Lưu Ly vương thành này tự nhiên không cần phải tranh luận, sẽ phải trả lại.

- Ta cũng không có ý kiến.

Trảm Không đại đế cười nhạt một tiếng.

Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế vốn là người của Khổng Tước đại đế, tự nhiên càng không phản đối.

Thương Hải đại đế bỗng nhiên lại nói:

- Lời đã nói tới nước này, ta cũng nói vài câu khó nghe. Nếu như Khổng Tước đại đế trở về, ta hy vọng về sau Khổng Tước thánh sơn không nên chèn ép những chư hầu bỏ phiếu cho Tu La đại đế, bằng không mà nói thì chính là kẻ trả thù đáng khinh.

Thương Hải đại đế kỳ thực xác định Khổng Tước đại đế sẽ không bao giờ trở về. Sở dĩ hắn nói những lời này thứ nhất là vì muốn để cho những người quy thuận Lưu Ly vương thành một liều thuốc an thần. Thứ hai là vì thu mua nhân tâm, ra ân lấy lòng, nói trắng ra chính là khoe mẽ.

Quả nhiên lần này hắn vừa mới nói ra, trong đầu rất nhiều chư hầu đều cảm thấy ấm áp, cảm thấy Thương Hải đại đế rất biết nghĩ cho mọi người.

Giang Trần tự nhiên nhìn ra được tâm tư của Thương Hải đại đế, biết rõ tên này đang thu mua nhân tâm.

Hắn mỉm cười, biểu lộ trên mặt vẫn lạnh nhạt tự tin như vậy:

- Thương Hải đại đế, ngươi nói lời này đủ để nói rõ ngươi không hiểu Khổng Tước đại đế bệ hạ một chút nào. Khổng Tước đại đế bệ hạ llaf người như thế nào, lòng dạ ra sao? Nếu như Khổng Tước đại đế đả kích đám người đối lập, Tu La đại đế căn bản không có cơ hội đứng vào vị trí ngày hôm nay mà khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn. Nói dễ nghe một chút, không phải Khổng Tước đại đế sợ mọi người có tiền đồ, thay thế vị trí của bệ hạ. Bệ hạ hoàn toàn sợ mọi người không có tiền đồ, không có người có thể thay thế vị trí của bệ hạ

*****

- Các ngươi cho rằng Khổng Tước đại đế bệ hạ còn tham luyến quyền lực thế tục như vậy sao? Lão nhân gia người đã sớm cảm ứng thiên địa pháp tắc, cảm nhận thiên cơ. Tùy thời đều có thể tấn chức Thiên Vị. Lão nhân gia tầm mắt cực cao, có thể nói là siêu nhiêu cũng không ngoa. Ngươi nói những lời này chính là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Không nói cái khác, chỉ riêng khí chất lạnh nhạt này của Giang Trần đã mang tới lòng tin cho không ít người. Cho dù là người không thích Giang Trần, không thừa nhận cũng không được, người trẻ tuổi kia hàm dưỡng vô cùng tốt, cũng vô cùng sảng khoái, vô cùng có khí độ.

Dưới loại tình huống này, ngồi song song với bảy đại đế, mà Tu La đại đế lại cạnh tranh quyền vị Lưu Ly vương thành. Đổi lại bất luận là một người trẻ tuổi nào khác, chỉ sợ đã sớm khiếp đảm không thôi.

Thế nhưng mà trên người Giang Trần, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy loại khẩn trương và khiếp đảm này.

Người trẻ tuổi khác không nói tới, chỉ riêng phần trấn định này đã đầy đủ chứng minh CHân thiếu chủ này quả thực không phải là người bình thường.

Từ xưa đều có câu nói, không ai mãi mãi hèn.

Trong lúc nhất thời vốn rất nhiều chư hầu đang do dự lúc này đều đang tự hỏi trong lòng.

Mà rất nhiều chư hầu vốn đã nghiêng về phía Tu La đại đế, trong lòng không khỏi gợn sóng. Trên người Giang Trần quả thực có một loại khí chất khiến cho người ta nhìn không thấu.

Đây là một loại khí chất mà không ai có thể xem nhẹ, loại khí chất này giống như nói cho mọi người biết, ai khinh thị hắn sẽ phải hối hận.

Niêm Hoa đại đế lúc này bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Mấy đại đế chúng ta, nhất cử nhất động đều chú ý tới đại cục Lưu Ly vương thành. Cho nên ta đề nghị những đại đế như chúng ta không cần bỏ phiếu. Bởi vì mặc kệ chúng ta có lập trường thế nào, cuối cùng sẽ khiến cho bên trong rạn nứt, có ngăn cách, khiến cho giữa các đại đế với nhau có khoảng cách. Theo chỉnh thể mà nói, đối với Lưu Ly vương thành mà nói không có lợi.

- Đại đế không bỏ phiếu? Như vậy sao được?

Thương Hải đại đế ngạc nhiên nói.

- Niệm Hoa đạo huynh nói có lý, nhất cử nhất động của đại đế, lực ảnh hưởng quá lớn. Đại đế như chúng ta không thể vì vậy mà sinh ra ngăn cách. Nếu như bởi vậy mà sinh ra ngăn cách, làm cho Lưu Ly vương thành chúng ra rơi vào phân liệt, từ đó làm cho Lưu Ly vương thành suy yếu, trên đường xuống dốc, mỗi người chúng ta đều sẽ là tội nhân thiên cổ.

Trấn Nhạc đại đế hiển nhiên cũng không muốn bỏ phiếu.

Từ sâu trong nội tâm hắn luôn thầm nói, hắn nên ủng hộ Khổng Tước thánh sơn.

Thế nhưng mà bị Tu La đại đế bức hiếp, lại khiến cho hắn đôi khi không thể không phụ họa Tu La đại đế.

Chuyện này khiến cho trong lòng hắn rất mâu thuẫn.

Nếu như có thể không bỏ phiếu, Trấn Nhạc đại đế không cần phải xoắn xuýt những chuyện này.

- Ta cũng không có ý kiến.

Nhìn thấy Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế nói như vậy Bàn Long đại đế vội mở miệng tỏ thái độ.

Hắn đương nhiên không có ý kiến, nhất là nhìn thấy Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế nói như vậy, hắn càng không có ý kiến. Hắn vốn còn lo lắng Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế đều ủng hộ Tu La đại đế. Như vậy mà nói Chân thiếu chủ tràn ngập nguy cơ.

Tịch Diệt đại đế cũng gật đầu:

- Niêm Hoa đạo huynh nói có lý, giữa các đại đế cho dù tranh luận với nhau thì cũng không thể làm mất đi hòa khí.

Bốn đại đế tỏ thái độ, Tu La đại đế cũng tốt, Thương Hải đại đế cũng tốt, Trảm Không đại đế cũng vậy, cho dù bọn họ có ý kiến cũng không làm nên được chuyện gì.

Số ít phải phục tùng đa số.

- Nếu như vậy, giữa các đại đế với nhau không cần phải bỏ phiếu.

Tu La đại đế lạnh nhạt nói.

Tu La đại đế không tình nguyện tỏ thái độ, thế nhưng cho dù lúc này hắn không tình nguyện thế nào thì cũng phải làm bộ, bằng không mà nói sẽ quá rõ ràng.

Giang Trần bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Khoan đã.

- Ồ?

Tất cả mọi người đều nhìn qua Giang Trần.

Giang Trần mỉm cười nhìn qua Niêm Hoa đại đế:

- Ta vẫn cảm thấy có chút không ổn, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó suy nghĩ cẩn thận. Vì cái gì người được đề cử lại chỉ có hai người là ta và Tu La đại đế? Trên lý luận Niêm Hoa đại đế là đại đế bài danh thứ hai Lưu Ly vương thành. Nếu như chỉ chọn giữa hai người, dường như nên phải là đại đế xếp thứ hai chứ không phải là đại đế xếp thứ ba a.

Ai cũng biết tính cách của Niêm Hoa đại đế không màng danh lợi, không thích những chuyện tranh quyền đoạt vị. Cho nên mọi người tự động xem nhẹ Niêm Hoa đại đế.

Thế nhưng mà Giang Trần nói ra như vậy, khiến cho mọi người thấy quả thực có chuyện như vậy.

Đúng vậy a, đại đế thứ hai, làm sao không bằng đại đế thứ ba cơ chứ?

Giang Trần vốn cũng không có trông cậy vào Niêm Hoa đại đế sẽ đứng ra, chỉ là hắn nói như vậy là muốn làm cho Tu La đại đế mất mặt một chút, đồng thời đả kích khí thế hung hăng càn quấy của Tu La đại đế.

Thương Hải đại đế là người thứ nhất thiếu kiên nhẫn:

- Niêm Hoa đạo huynh là thế ngoại cao nhân, đạo đức tốt, biết rõ Tu La đại đế hùng tài đại lược, người ta hiểu được thoáng vị nhường hiền. Còn hơn những người khác, tuổi còn trẻ, lại không biết tiến thoái, càng không biết tự lượng sức mình.

Giang Trần ung dung cười nói:

- Thương Hải đại đế, khi bằng tuổi ta, không biết ngươi ở chỗ nào?

- Nói rất đúng.

Bàn Long đại đế vỗ tay cười nói:

- Thương Hải, ngươi khi tuổi bằng Chân thiếu chủ, chỉ sợ còn đang sống trong vòng tay người khác, được tổ tiên bảo hộ a. Ngươi có tư cách gì bình phẩm Chân thiếu chủ? Chân thiếu chủ thành danh mười năm, cống hiến còn nhiều hơn đại đế ngàn năm như ngươi. Ta thực sự có chút hoài nghi, ngươi lấy dũng khí từ đâu mà nói Chân thiếu chủ không biết tự lượng sức mình? Chẳng lẽ lúc trước người đả bại Kê Lang Đan Vương là ngươi?

Thương Hải đại đế lại một lần nữa bị Bàn Long đại đế làm cho á khẩu không trả lời được.

- được rồi, được rồi, không cần phải nói thêm gì nữa, mùi thuốc súng quá nặng a.

Niêm Hoa đại đế đứng ra hòa giải, cười nói:

- Tất cả mọi người không nên ồn ào nữa. Chân thiếu chủ để mắt tới lão phu, lão phu rất là thỏa mãn. Nhưng mà tính tình của ta không màng danh lợi, khống chế Lưu Ly vương thành, ta thiếu phần tâm tư như vậy. Tu La đại đế chăm lo việc công, Chân thiếu chủ tuổi trẻ tài cao, một người có tư lịch, một người có chí hướng, hai người các ngươi thực sự là người đề cử thích hợp nhất. Lão phu đại biểu cho Lưu Ly vương thành làm người chứng kiến a.

Niêm Hoa đại đế tỏ thái độ cũng trực tiếp ngăn chặn màn khẩu chiến giữa hai bên.

Nhưng mà trong lòng Tu La đại đế, hận ý đối với Giang Trần càng nặng thêm một tầng. Hắn vốn thống hận Khổng Tước đại đế không truyền vị cho hắn.

Hiện tại Khổng Tước đại đế bị hắn ám toán, kế tiếp, cái đinh trong mắt, chướng ngại vật trước mắt này chính là Chân thiếu chủ trước mắt này.

- Tiểu tử, cho ngươi hung hăng càn quấy vài ngày. Đợi khi bổn đế khống chế đại cục, người thứ nhất ta động đao chính là tiểu tử nhà ngươi.

Trong lòng Tu La đại đế nghiến răng nghiến lợi nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)