Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1196

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1196: Khí thế Giang Trần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Niêm Hoa đại đế nói với tám trăm chư hầu:

- Chư vị, lần này triệu tập đại hội chư hầu, ý đồ tất cả mọi người đều biết rõ. Lưu Ly vương thành hiện tại thế cục hỗn loạn, cần một người chưởng quản chủ trì đại cục. Cho dù tạm thời thay Khổng Tước đại đế chủ trì một chút, vậy cũng phải có một người thích hợp. Rốt cuộc là Tu La đại đế chăm lo việc công thích hợp hơn hay là Chân thiếu chủ tuổi trẻ tài cao thích hợp hơn? Quyền quyết định nằm trong tay các chư hầu các ngươi. Nhớ kỹ đây không phải là trò đùa, xin các ngươi suy nghĩ thận trọng vấn đề này, đưa ra cái tên các ngươi cho rằng thích hợp nhất. Bởi vì rất có thể quyết định sẽ ảnh hưởng tới xu thế tương lai của Lưu Ly vương thành.

Chư hầu phía dưới kêu lên:

- Chọn làm gì nữa? Chúng ta hy vọng cường giả vi tôn. Ai mạnh hơn chúng ta chọn người đó.

- Đúng vậy a. Tu La đại đế là người mạnh nhất sau Khổng Tước đại đế, tự nhiên phải là Tu La đại đế chủ trì đại cục. Chân thiếu chủ. Thiên tài rất nhiều, chờ ngày nào đó hắn trở thành đại đế rồi lại nói sau.

Niêm Hoa đại đế nói xong, đã có một nhóm lớn người ủng hộ Tu La đại đế bắt đầu kêu gào.

Có người ủng hộ Tu La đại đế tự nhiên cũng có người ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, cũng có người ủng hộ Chân thiếu chủ, nhóm chư hầu này cũng nhao nhao kêu lớn.

- Nói láo, Khổng Tước thánh sơn khống chế Lưu Ly vương thành, là truyền thống từ trước tới nay. Trừ người Khổng Tước thánh sơn ra, đều là kẻ soán vị.

- Chúng ta ủng hộ Chân thiếu chủ, tuy rằng thiếu chủ còn trẻ, thế nhưng mà tiềm lực và thực lực của thiếu chủ đều chứng minh thiếu chủ chính là người nối nghiệp hợp cách.

- Ta cũng ủng hộ Chân thiếu chủ, Chân thiếu chủ trẻ tuổi như vậy mà đã có thành tựu như thế, mọi người chúng ta nguyện ý chờ thiếu chủ một trăm năm, một trăm năm không đủ thì ba trăm năm, năm trăm năm. Lưu Ly vương thành muốn phát triển lâu dài, vẫn cần thiên tài như Chân thiếu chủ.

- Đúng vậy, nhiều năm trôi qua như vậy Tu La đại đế đã chứng minh hắn chỉ thích hợp làm lão nhị. Hoặc là làm lão tam. Làm lão đại, ta thủy chung vẫn cảm thấy hắn thiếu một cỗ khí thế và lòng dạ.

Hiện trường một mảnh lộn xộn, một mảng lớn chư hầu tiến lên nói chuyện, bọn họ cũng không kiêng kỵ nhiều như vậy.

Trận doanh hai phe, ngươi một lời, ta một lời, lập tức dẫn tới một trận khẩu chiến.

Bên Khổng Tước thánh sơn, cho dù Khổng Tước đại đế không có mặt, vẫn có một đám thành phần tử trung. Những người này đều do Khổng Tước đại đế năm đó đề bạt lên, nhận đại ân của Khổng Tước đại đế.

Mặc kệ Khổng Tước đại đế có ở đây hay không, bọn họ đã sớm coi Khổng Tước thánh sơn là chỗ dựa của mình Khổng Tước thánh sơn còn, địa vị của bọn họ yên ổn, vững chắc.

Nếu như Khổng Tước thánh sơn thất thế, địa vị của bọn họ sớm muộn gì cũng biến mất.

Tuy rằng Tu La đại đế ngoài sáng trong tối ngầm ám chỉ với bọn họ, thậm chí phái người qua nói với bọn họ, cũng hứa hẹn chỉ cần bọn họ ủng hộ Tu La đại đế, ngày sau tuyệt đối sẽ không chèn ép bọn họ.

Những người này nói tới nói lui, đại bộ phận người từ trung với Khổng Tước đại đế, những chư hầu này đều cảm thấy khó có thể tin tưởng nổi.

Đầu tiên, Tu La đại đế vốn cũng không phải là loại người lòng dạ rộng lượng như vậy.

Còn nữa, bọn họ là người mà Khổng Tước đại đế đề bạt, nhận được ân đề bạt của Khổng Tước đại đế, muốn bọn họ đảo mắt phản bội lại Khổng Tước thánh sơn, đầu nhập vào Tu La đại đế, bọn họ không làm được.

Huống chi, hiện tại rốt cuộc Khổng Tước đại đế có vẫn lạc hay không, hiện tại cho dù là ai cũng không làm rõ được.

Dù sao Khổng Tước đại đế thống trị Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, ở trong mắt các lộ chư hầu của Lưu Ly vương thành, Khổng Tước đại đế đã sớm là một tồn tại vô địch.

Mọi người căn bản không tin Khổng Tước đại đế vô duyên vô cớ mà vẫn lạc.

Cho nên cho dù là người trong lòng có chút dao động, trải qua cân nhắc một cách lý trí cũng vẫn cảm thấy lúc này ủng hộ Tu La đại đế chính là chuyện bảo hổ lột da.

Ủng hộ Tu La đại đế, đợi khi Tu La đại đế thượng vị, chưa chắc bọn họ đã có quả ngon để ăn. Mà vạn nhất ngày sau Khổng Tước đại đế cường thế trở về, bọn họ càng là người thảm nhất. Tuyệt đối sẽ trở thành cái đích ngắm cho mọi người khinh bỉ, xỉ vả.

Càng nghĩ bọn họ càng hiểu rõ, bọn họ đã bị đánh lên cái dấu người của Khổng Tước thánh sơn, thì nhất định phải đứng trên một cái thuyền với Khổng Tước thánh sơn.

Phản bội Khổng Tước thánh sơn, chính là tự đoạn đường lui của mình.

Trận doanh song phương ngươi tới ta đi, đều không ai nhường ai.

Giang Trần lạnh nhạt nhìn một chút, lúc này hắn phát hiện ra người ủng hộ Tu La đại đế quả thực không ít. Có thể nhìn ra được, những năm này Tu La đại đế cũng thu mua không ít người.

- Có lẽ Khổng Tước đại đế đối với chuyện này đã sớm biết rõ. Chỉ là Khổng Tước đại đế địa vị cao cả, cũng không thèm để ý tới những thứ này a.

Tuy răng Tu La đại đế có không ít người ủng hộ, nhưng mà người ủng hộ của Khổng Tước thánh sơn cũng không ít.

- Khổng Tước thánh sơn khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, xem ra vẫn là căn cơ hùng hậu. Cho dù hiện tại tin đồn ngập trời cũng không xuất hiện cảnh đào ngũ quy mô lớn. Điều này cũng gián tiếp chứng minh mị lực của Khổng Tước đại đế vô cùng có sức thuyết phục.

Giang Trần cũng nhìn ra được, những chư hầu thuộc nhất mạch Khổng Tước thánh sơn lúc này đều giương cờ ủng hộ Khổng Tước thánh sơn.

Chuyện này cũng khiến cho Giang Trần âm thầm cảm thấy vui mừng. Hắn và những người này kỳ thực chưa nói tới giao tình gì. Nếu như quả thực Khổng Tước đại đế vẫn lạc, theo đạo lý mà nói, người đi trà lạnh, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Thế nhưng mà những chư hầu này cũng không có vứt bỏ Khổng Tước thánh sơn, mà vẫn trung thành như cũ, chuyện này khiến cho Giang Trần ít nhiều có chút cảm động.

Điều này cũng khiến cho hắn quyết định, cho dù khó khăn hơn nữa cũng phải tranh giành cao thấp với Tu La đại đế.

Giang Trần rất rõ ràng, dùng căn cơ và địa vị của hắn hiện tại, muốn áp đảo Tu La đại đế là một chuyện vô cùng khó khăn.

Thế nhưng mà vì những người toàn lực ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, Giang Trần nhất định phải toàn lực ứng phó.

- Bệ hạ à, bệ hạ. Lần này quả thực bệ hạ đã để lại cho ta vấn đề không nhỏ a.

Giang Trần nhớ tới Khổng Tước đại đế, một mặt lo lắng cho an nguy của Khổng Tước đại đế, một mặt lại cười khổ thầm nói.

- Yên lặng một chút.

Niêm Hoa đại đế giơ tay lên, uy áp Đại đế tràn ra, lập tức ngăn chặn những tiếng ồn ào tại hiện trường.

- Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Niêm Hoa đại đế xưa nay rất ít khi nổi giận, thế nhưng mà một khi nổi giận, người khác cũng rất khó có thể cho qua được.

- Đã định ra như vậy, không quản các ngươi ủng hộ ai, các ngươi đều có một lần cơ hội bỏ phiếu. Nhớ kỹ, các ngươi đầu tiên là chư hầu của Lưu Ly vương thành. Lựa chọn của các ngươi là đại cục của Lưu Ly vương thành, mà không phải là tranh đấu nước miếng nhàm chán như vậy

*****

- Mặc kệ cuối cùng chọn ra ai, Lưu Ly vương thành tuyệt đối không thể vì vậy mà lâm vào trạng thái làm theo ý mình, như vậy còn không bằng không chọn.

Niêm Hoa đại đế trầm giọng nói, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Giang Trần và Tu La đại đế:

- Nhị vị, lão phu cũng có một lời khuyên, bất kể là Khổng Tước thánh sơn thắng hay là Tu La đạo tràng thắng, ta hy vọng các người đều lấy đại cục làm trọng, không được vì chuyện ngày hôm nay mà cố ý quấy rối đối phương, thậm chí làm xảy ra phân liệt trong nội bộ. Lão phu cho dù phải liều cái mạng già này cũng phải quản tới cùng.

Có thể nhìn ra được Niêm Hoa đại đế này quả thực có cảm tình với Lưu Ly vương thành.

Hắn nói lời này cũng cực kỳ nghiêm túc.

Tu La đại đế cười nhạt một tiếng:

- Niệm Hoa đạo huynh yên tâm, Tu La ta ở Lưu Ly vương thành nhiều năm như vậy, luôn cần cù căm chỉ, không quản nắng mưa. Khổng Tước đạo huynh và Niệm Hoa đạo huynh luôn ở phía trên ta, ngươi đã thấy ta làm chuyện gì khiến cho các ngươi xấu hổ chưa? Đã làm chuyện gì ngăn cản bước tiến của Lưu Ly vương thành chưa?

Niêm Hoa đại đế thản nhiên nói:

- Những chuyện trước kia đừng có nói tới, ta chỉ muốn hứa hẹn sau này.

Tu La đại đế thản nhiên nói:

- Không cần phải lo lắng, ta khởi xướng đại hội chư hầu này bản thân cũng không phải xuất phát từ tư tâm, mà là vì cân nhắc tới đại cục của Lưu Ly vương thành. Nếu như mọi người lựa chọn Chân thiếu chủ, mà CHân thiếu chủ quả thực có thể dẫn Lưu Ly vương thành đi tới huy hoàng, ta cũng không ngại làm phụ tá tiếp, hộ tống hắn đoạn đường cho tới trưởng thành.

Lời nói rất hay, dẫn tới một mảnh tiếng vỗ tay như sấm.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Giang Trần, hiển nhiên muốn nhận được đáp án của Giang Trần.

Trên mặt Giang Trần thủy chung vẫn treo nụ cười giống như gió xuân tháng ba.

- Khổng Tước đại đế gần đây thường dạy bảo ta, nhìn vấn đề phải cân nhắc tới đại cục. Nếu như khí vận của Khổng Tước thánh sơn ta không còn, chúng ta tự nhiên không có dị nghị gì. Khổng Tước đại đế bệ hạ từ trước tới nay chưa bao giờ dạy ta gây khó dễ cho người một nhà. Nhưng mà ta vẫn muốn nói một câu. Về tung tích của Khổng Tước đại đế bệ hạ ta sẽ đi tìm kiếm. Nếu như Khổng Tước đại đế bệ hạ mất tích thực sự có liên quan tới người của Lưu Ly vương thành. Đến lúc đó mặc kệ hắn là ai, ta nhất định sẽ khiến cho hắn trả một cái giá lớn, gấp mười lần, gấp trăm lần. Thậm chí còn thân tử đạo tiêu, truyền thừa tan vỡ.

Nói tới đây Giang Trần bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tu La đại đế, khoan thai nói:

- Tu La đại đế, ngươi cảm thấy thế nào?

Sắc mặt Tu La đại đế phát lạnh:

- Đây chính là chuyện ta muốn. Chân thiếu chủ, bổn đế chỉ hy vọng trong lòng ngươi không có quỷ là tốt nhất.

Trong lòng Tu La đại đế hiện tại kỳ thực giận dữ vô cùng, hắn làm sao lại nghe không hiểu, những lời này của Giang Trần rõ ràng là chỉ mũi giáo về phía hắn, nói Tu La đại đế có liên quan tới việc Khổng Tước đại đế mất tích.

Tuy rằng việc này quả thực là hắn làm, thế nhưng bị Giang Trần chỉ thẳng mặt mắng như vậy, Tu La đại đế vẫn vô cùng tức giận không thôi.

Giống như Giang Trần đang vu oan hắn vậy.

Trong lòng mặc dù có quỷ, thế nhưng ở bề ngoài, hắn vẫn phải biểu hiện hiên ngang lẫm liệt, thậm chí còn muốn cắn ngược lại đối phương một cái.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:

- Khổng Tước đại đế bệ hạ với ta ân trọng như núi, trong lòng của ta bình thản. Không có chuyện gì không dám nhận. Người làm, trời nhìn. Chân mỗ ta dám chỉ lên trời thề, cho dù là tương lai ta vĩnh viễn không làm chuyện bất lợi gì với Khổng Tước đại đế bệ hạ. Nếu như làm việc này, ta sẽ lập tức bị trời tru đất diệt ngay tại đây.

Lời thề bình thản như vậy làm cho cơ hồ tất cả người bị Tu La đại đế khơi mào cảm xúc kia thoáng cái không có lời nào để nói.

Cũng không phải là không có người hoài nghi lai lịch của Giang Trần, thậm chí còn có chút tin đồn nói Chân thiếu chủ chính là Ma tộc nằm vùng, là tai họa của Khổng Tước thánh sơn, là tai họa của Lưu Ly vương thành.

Những tin đồn này tự nhiên Giang Trần cũng nghe qua không ít.

Cho nên Giang Trần mượn thệ ước thiên địa, coi như giết chết tất cả những lời đồn này.

- Tu La đại đế, không biết lời thề như vậy ngươi có dám phát hay không?

Bàn Long đại đế bên cạnh bỗng nhiên lạnh nhạt ở miệng.

Trong lúc nhất thời bầu không khí ở hiện trường có chút căng cứng.

Niêm Hoa đại đế nhìn về phía Tu La đại đế, Trấn Nhạc đại đế cũng nhìn về phía Tu La đại đế. Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tu La đại đế.

Tu La đại đế mặt không đổi sắc, nói:

- Bổn đế cũng không làm những chuyện kia, cho nên những chuyện như chỉ tay lên trời thề ta sẽ không làm. Không thẹn với lương tâm thì cần gì phải thề?

Lời này tuy rằng không lưu loát bằng Giang Trần, thế nhưng lại có chính khí, nghiêm túc, cũng khiến cho không ai có thể nhìn ra sơ hở.

Bàn Long đại đế cười lạnh liên tục:

- Hay cho một câu không thẹn với lương tâm.

Niêm Hoa đại đế có chút thâm ý nhìn qua Tu La đại đế, thản nhiên nói:

- Được rồi, tin tức của Khổng Tước đại đế cuối cùng cũng sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày. Hiện tại bắt đầu đề cử chưởng khống giả tạm thời của Lưu Ly vương thành.

- Tại sao chỉ là tạm thời?

Thương Hải đại đế sững sờ.

Niêm Hoa đại đế thản nhiên nói:

- Khổng Tước đại đế hiện tại không rõ tung tích, tự nhiên chỉ có thể tuyển ra chưởng khống giả tạm thời. Qua mười năm, hai mươi năm nếu như Khổng Tước đại đế vẫn chưa trở lại, vậy lập làm chưởng khống giả chính thức cũng chưa muộn. Cũng nên có giai đoạn quá độ như vậy a.

- Niệm Hoa đạo huynh nói có lý.

Tịch Diệt đại đế vội vàng phụ họa:

- Nên là chưởng khống giả tạm thời, nếu không đợi Khổng Tước đại đế bệ hạ trở về, mặt mũi của một số người sẽ rất khó coi a.

Bàn Long đại đế cũng gật đầu:

- Có đạo lý, Khổng Tước đại đế nếu như trở lại, ai làm chưởng khống gỉa chính thức thì cũng chẳng khác nào là phản nghịch.

Trấn Nhạc đại đế cũng nói:

- Vậy tạm thời đi vậy, ta cũng ủng hộ việc tạm quyền.

Mấy đại đế không thuộc về phe Tu La đại đế nhao nhao tỏ thái độ.

Mấy đại đế đã tỏ thái độ.

Trong lòng Tu La đại đế tuy rằng căm tức, thế nhưng cũng biết giai đoạn quá độ này nên có. Bằng không mà nói, sẽ khiến cho hắn khó coi, là kẻ tiểu nhân.

Lại nói hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn, Khổng Tước đại đế thực sự không có cách nào trở về nữa. Thương thế như vậy, ngay cả Đan Cực đại đế cũng từng nói, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Khổng Tước đại đế tuy rằng mạnh, thế nhưng cũng không phải ba đầu sáu tay. Dưới loại tình huống đó, cho dù hắn có thể may mắn kéo dài hơi tài, trốn vào địa phương phong ma, hắn có thể thoát khỏi nanh vuốt của Ma tộc hay sao?

Cho nên Tu La đại đế căn bản không ngại tạm thời hay không tạm thời. Quyền hành Lưu Ly vương thành sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay hắn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)