Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1204

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1204: Người chọn lựa ai cũng không thể tưởng tượng nổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


- Nhị vị cũng giống như Mạch lão ca, làm thái thượng trưởng lão khách khanh, được không?

- Không dám, không dám. Chúng ta không đảm nhận nổi chứ thái thượng này. Chỉ là trưởng lão khách khanh là được rồi, cũng đủ rồi.

Canh Thiên Trượng vội vàng nói.

Tu vi bọn họ dù sao còn chưa tiến vào Đế cảnh, thái thượng trưởng lão nhất định không thể nhận được. Vị trí trưởng lão khách khanh bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

Lại nói, bọn họ muốn đi theo Vô Song đại đế, cũng bởi vì tín nhiệm Giang Trần, cứ không phải truy cầu vị trí gì đó.

Vô Song đại đế cũng nói:

- Chân thiếu chủ, hai huynh đệ bọn họ đối với quyền thế không có bao nhiêu hứng thú, như vậy là được rồi. Thiếu chủ có thể cho bọn họ một danh hiệu trưởng lão khách khanh là bọn họ đã thỏa mãn rồi a.

- Đúng đúng, hai huynh đệ chúng ta hoàn toàn bội phục Chân thiếu chủ, tín nhiệm Mạch lão ca.

Canh Ngàn Thước lớn tiếng nói.

Vô Song đại đế và huynh đệ Canh gia gia nhập làm cho bên Khổng Tước thánh sơn thoáng cái sĩ khí đại chấn. Ngay cả Tứ đại hoàng giả cũng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng tràn ngập vui sướng.

Cường giả đã gia nhập, cũng không uy hiếp được địa vị của Tứ đại hoàng giả bọn họ, loại chuyện tốt này đi đâu tìm đây? Cũng chỉ có Chân thiếu chủ mới có thể khiến cho nhân vật truyền kỳ của giới tán tu gia nhập Khổng Tước thánh sơn bọn họ.

Điểm này cho dù khi Khổng Tước đại đế còn, chỉ sợ cũng không làm được. Tuy rằng mặt mũi của Khổng Tước đại đế lớn, thế nhưng muốn nói để cho Vô Song đại đế tự nguyện gia nhập Khổng Tước thánh sơn, hơn nữa một chút lợi ích cũng không cần tới, chuyện này không có bao nhiêu khả năng.

- Được, Mạch lão ca đã gia nhập Khổng Tước thánh sơn, Mạch lão ca chiếm một danh ngạch, mọi người không có ý kiến gì chứ?

Ánh mắt Giang Trần mang theo ý tứ dò hỏi, nhìn về phía tất cả người của Khổng Tước thánh sơn.

- Không có ý kiến.

Vân Trung Minh Hoàng là người đầu tiên tỏ thái độ.

- Ta cũng không có ý kiến.

Nhân vật lạnh lùng như Đa Mai minh hoàng lúc này cũng không có khả năng đưa ra ý kiến phản đối.

Tính cách nàng chỉ lạnh nhạt, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Vô Song đại đế tham chiến, không thể nghi ngờ là tăng thêm một phần thắng cho Khổng Tước thánh sơn, trừ phi là đầu óc nàng có vấn đề thì mới đi phản đối.

Giang Trần thấy tất cả mọi người không phản đối, cười nói với Vô Song đại đế:

- Mạch lão ca, hai chữ tùy tùng này huynh sẽ không phản cảm đó chứ?

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Chân thiếu chủ, ngươi cảm thấy ta là người chú ý tới những tiểu tiết nhỏ nhặt kia hay sao? Đừng nói là tùy tùng, cho dù là tôi tớ thì sao? Dù sao chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Thiếu chủ đối đãi với ta thế nào, trong lòng của ta há có thể không biết cơ chứ?

Vô Song đại đế lúc nói ra những lời này trong lòng cũng có chút kích động. Nhớ tới Giang Trần đưa cho hắn huyết mạch Thiên Côn thì trong lòng hắn lập tức có cảm giác nóng bỏng hừng hực. Làm cho hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, phát sốt, chỉ hận không thể đem cả tấm thân già này báo đáp, tùy ý để Giang Trần sai bảo.

Hắn biết rõ là Giang Trần chính thức tín nhiệm hắn, như vậy mới có thể đưa cho hắn huyết mạch úy giá bực này. Bằng không mà nói, bên người Giang Trần có vô số bằng hữu đại đế, vì sao lại đưa cho Mạch Vô Song hắn?

Chính là bởi vì cảm nhận được loại tín nhiệm này cho nên Vô Song đại đế mới đưa ra yêu cầu này, chủ động yêu cầu gia nhập Khổng Tước thánh sơn.

Vô Song đại đế là người kiêu ngạo, nhưng hắn kiêu ngạo cũng không có nghĩa là hắn không coi ai ra gì, cũng không có nghĩa là hắn cũng không biết báo đáp ân tình.

Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, cho nên khi hắn phát hiện ra Giang Trần cường đại mới có thể bội phục từ tận đáy lòng. Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, cho nên sau khi nhận đại ân của Giang Trần hắn mới có thể can tâm tình nguyện để cho Giang Trần sai bảo.

Đây là một loại biểu hiện của Vô Song đại đế.

Hắn không cảm thấy lựa chọn gia nhập Khổng Tước thánh sơn của hắn là xúc động nhất thời. Trái lại, thời gian ở chung với Giang Trần lâu như vậy, càng làm cho hắn cảm thấy trên người trẻ tuổi thần bí này ẩn chứa tiềm năng vô hạn.

Vô Song đại đế có một loại trực giác, hắn cảm thấy đi theo người trẻ tuổi kia lăn lộn, nói không chừng ngày sau sẽ nhận được tạo hóa mà bản thân hắn không có các nào tưởng tượng nổi.

Cho dù sau này không có chỗ tốt gì, chỉ riêng huyết mạch Thiên Côn, cũng đã có thể cải biến nhân sinh của Mạch Vô Song hắn, làm cho hắn can tâm tình nguyện để cho Giang Trần sai bảo.

Dù sao cơ duyên Thiên Vị, tại thế giới này là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Mạnh như Khổng Tước đại đế, Đan Cực đại đế kia, thành danh mấy ngàn năm chẳng phải còn chưa đột phá Thiên Vị hay sao?

Bởi vậy có thể thấy được, cảnh giới Thiên Vị này muốn đột phá khó tới cỡ nào.

Chính là bởi vì biết rõ khó khăn tới nhường nào, cho nên Vô Song đại đế mới biết được một giọt huyết mạch Thiên Vị có ý nghĩa thế nào, đây chính là ân tình to lớn không có cách nào tả xiết a.

Nhìn thấy Vô Song đại đế kiên quyết như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp. Trong lòng càng nhiều thêm mấy phần kính nể với Vô Song đại đế.

Bọn họ cảm thấy, Vô Song đại đế này thực sự là một hán tử tốt.

- Mạch lão ca chiếm một danh ngạch, còn có một danh ngạch khác, chư vị cảm thấy ai xuất chiến phù hợp hơn?

Giang Trần đảo mắt nhìn qua Tứ đại hoàng giả, huynh đệ Canh gia, còn có Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương.

Dù sao, danh ngạch thứ hai nhất định phải chọn lựa từ trong những người này.

Vân Trung Minh Hoàng xung phong, nói:

- Thiếu chủ, Vô Song đại đế đã xuất chiến, lại để cho huynh đệ Canh gia xuất chiến mà nói, mấy người chúng ta cũng băn khoăn không yên a. Danh ngạch thứ hai này mong thiếu chủ chọn ra từ trong bốn người chúng ta. Vân Trung nguyện ý xuất chiến.

- Đúng, tứ đại hoàng giả chúng ta là do một tay Khổng Tước đại đế bệ hạ cất nhắc. Hiện tại cho dù có thịt nát xương tan thì cũng phải bảo vệ vị trí của Khổng Tước thánh sơn.

Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc:

- Sư tôn, nếu không thì chọn con đi nha. Phương diện võ đạo con không có gì nắm chắc, thế nhưng phương diện đan đạo, con tự tin vẫn có thể mang về cho Khổng Tước thánh sơn một trận thắng.

Lữ Phong Đan Vương đi theo Giang Trần nhiều năm như vậy cũng học được không ít bổn sự. Mặc dù Giang Trần không có thời gian tự mình chỉ điểm bọn họ, thế nhưng Giang Trần lại đưa cho bọn họ rất nhiều điên tịch đan đạo, ở những điểm mấu chốt lại chỉ điểm rất nhiều cho bọn họ, khiến cho nhận thức đan đạo của bọn họ lại tăng lên thêm một tầng nữa.

Giang Trần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Danh ngạch thứ hai này vẫn là chọn một trong Tứ đại hoàng giả. Nếu không trong lòng bọn họ sẽ khó yên, tin đồn bên ngoài cũng khiến cho bọn họ thừa nhập áp lực cực lớn.

Đây là lời nói thật.

*****

Tứ đại hoàng giả là người tự tay Khổng Tước đại đế đề bạt, là bố người phụ tá mà Khổng Tước đại đế tín nhiệm nhất. nếu như không cho bọn họ xuất chiến vậy cũng khó mà ăn nói sau này.

- Bốn người các ngươi có thể thương nghị một chút, nhìn xem rốt cuộc là ai xuất chiến phù hợp hơn.

Giang Trần cũng không trực tiếp chọn, hắn biết rõ nếu như mình trực tiếp chọn, chọn trúng ai thì ba người khác đều thất lạc.

Để cho chính bọn họ từ đề cử ra, như vậy dễ dàng hơn một chút.

Tứ đại hoàng giả thương nghị một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chọn ra Vân Trung Minh Hoàng. Tu vi võ đạo của Vân Trung Minh Hoàng so với ba người khác cũng không có ưu thế mang tính áp đảo.

Nhưng mà ưu thế của hắn ở chỗ, trình độ đan đạo cũng tương đối cao, cho nên thắng ở phương diện thực lực tổng hợp.

Chọn ra Vân Trung Minh Hoàng, danh ngạch thứ hai này cũng không tính là tuyển sai.

Danh ngạch cuối cùng thuộc về đệ tử thân truyền.

Đệ tử thân truyền thì không dễ tuyển. Dù sao Giang Trần mặc dù có ba đệ tử thân truyền, thế nhưng Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương ở phương diện tuổi tác đều không thích hợp.

Cho nên người còn lại cũng chỉ có Lâm Yến Vũ.

Đương nhiên tuy rằng Mộc Cao Kỳ là đồng môn Đan Kiền Cung của Giang Trần, nhưng nếu nói đệ tử thân truyền thì cũng miễn cưỡng có thể tính vào.

Thế nhưng mà Lâm Yến Vũ cũng tốt, Mộc Cao Kỳ cũng tốt, tu vi võ đạo của bọn họ đều hơi yếu một chút. Bốn ván võ đạo, mỗi người đều phải xuất chiến một lần, để cho bọn họ xuất chiến, vô cùng nguy hiểm.

- Sư tôn, đệ tử xin xuất chiến.

Lâm Yến Vũ chủ động thỉnh cầu xuất chiến.

- Lâm huynh, để ta tới đi.

Mộc Cao Kỳ cũng chủ động xin chiến.

Về phần những người khác, ví dụ như Câu Ngọc, ví dụ như Tiết Đồng, cấp độ của bọn họ còn không bằng Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, lúc này cũng không có đi ra làm gì.

Giang Trần cũng có sự băn khoăn của bản thân mình. Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ dường như đều là người chọn lựa thích hợp, thế nhưng mà phương diện võ đạo bọn họ thực sự không thích hợp xuất chiến.

Về phần đan đạo, đan đạo chỉ có ba ván, bên Tu La đại đế chưa chắc đã phái Lý Kiến Thành ra, dùng tuổi tác của Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, bọn họ ở phương diện đan đạo so với những người trẻ tuổi khác có đủ ưu thế mang tính áp đảo. Thế nhưng mà Tu La đạo tràng chỉ cần phái ra tùy tùng cấp bậc như Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương, dùng tuổi tác của Mộc Cao Kỳ và Lâm Yến Vũ, cuối cùng vẫn kém một chút hỏa hầu.

Đây không phải là nói năng lực và thiên phú của bọn họ không đủ, mà là tuổi tác dù sao còn quá nhỏ, chưa phải thời điểm bọn họ là nhân vật chính.

Đột nhiên, sau lưng Bàn Long đại đế, Cơ Tam công tử nhảy ra:

- Chân thiếu chủ, không bằng danh ngạch cuối cùng này cho ta đi? Lĩnh vực khác ta không dám khoác lác, thế nhưng võ đạo, ta nhất định có thể đánh bại Lý Kiến Thành.

Cơ Tam công tử bỗng nhiên chủ động đề cử mình khiến cho tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.

Bàn Long đại đế trừng mắt nói:

- Hồ đồ, thân phận của ngươi mỗi người đều biết. Sao ngươi có thể thay Khổng Tước thánh sơn xuất chiến được chứ?

Cơ Tam công tử giải thích:

- Bàn Long đại phiệt chúng ta năm đó không phải là dòng chính của Khổng Tước thánh sơn hay sao? Tại sao không thể xuất chiến?

Giang Trần khoát tay nói:

- Cơ huynh, hiện tại Bàn Long đại đế đã tự lập môn hộ, bây giờ ngươi thuộc Bàn Long nhất mạch, ý tốt của ngươi ta nhận. Nhưng mà trận chiến này tuyệt đối không thể để cho ngươi đi. Danh phận dù sao cũng không thể qua được.

Khóe miệng Cơ Tam công tử giật giật, thế nhưng nhìn thấy biểu lộ kiên định của Giang Trần, những lời hắn định nói tới miệng lại phải nuốt trở lại.

Hắn biết rõ, chuyện Giang Trần đã quyết định tuyệt đối không thể thay đổi.

Cơ Tam công tử sau khi nhận được máu Chân Long từ chỗ Giang Trần, thoáng cái thông suốt, tu vi đột nhiên tăng mạnh, sau khi đột phá Hoàng cảnh, lực lượng huyết mạch không ngừng thức tỉnh. Tu vi hiện tại đang trong thời kỳ bay vọt. Nếu không phải hắn luôn nghe theo lời Giang Trần, gần đây ít xuất hiện, chuyện này chỉ sợ đã sớm làm cho cả Lưu Ly vương thành khiếp sợ.

Kỳ thực Cơ Tam công tử rất khát vọng chiến một trận này, khát vọng đem đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành của Tu La đại đế dẫm nát dưới chân.

Cơ Tam công tử không được, Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ đều chưa hoàn toàn lớn lên. Chuyện này khiến cho việc lựa chọn danh ngạch cuối cùng lâm vào cục diện bế tắc.

Giang Trần nhìn Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, đang định quyết định thì bên cạnh lại vang lên tiếng cười:

- Không bằng để cho Hoàng Nhi thử xem một chút a.

Một đạo thân ảnh thanh tú từ bên người Giang Trần đứng lên, giống như một đóa hoa sen thánh khiết bỗng nhiên nở rộ, sáng rọi một vùng.

Đạo thân ảnh xinh đẹp này rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Hoàng Nhi, nàng?

Giang Trần nao nao, cũng bị hành động của Hoàng Nhi làm cho không kịp trở tay.

- Hì hì, chẳng lẽ Hoàng Nhi không được hay sao?

Hoàng Nhi mỉm cười.

Trên người Hoàng Nhi giống như có một loại khí chất thiên nhiên, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Tất cả mọi người đều nhìn qua Hoàng Nhi, mọi người đương nhiên biết rõ Hoàng Nhi là ai, cũng biết nàng là đạo lữ của Chân thiếu chủ.

Chỉ là từ trước tới nay mọi người không ngờ tới, Hoàng Nhi tiểu tỷ phong nhã, ôn nhu hào phóng này không ngờ lúc này lại chủ động xin chiến.

- Để Hoàng Nhi thử một lần đi.

Ánh mắt Hoàng Nhi vô cùng chân thành nhìn qua Giang Trần:

- Hoàng Nhi can đoan tuyệt đối sẽ không để cho Chân thiếu chủ mất mặt nha.

Kỳ thực Hoàng Nhi không quen tỏ thái độ trước mặt nhiều người như vậy, thế nhưng lúc này nàng rất rõ ràng, nếu như mình không giúp ái lang, cả đời nàng cũng không an tâm.

Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, bọn họ cuối cùng căn cơ vẫn thiếu một chút. Hoàng Nhi biết rõ nếu như mình không xuất chiến. Phái những người khác ra đều chỉ cản trở Giang Trần mà thôi.

Giang Trần trầm ngâm một lát, nhìn qua đôi mắt sáng của Hoàng Nhi, trong lúc nhất thời trong lòng đã bị ánh mắt sáng rõ này của Hoàng Nhi đả động.

Hắn khẽ gật đầu, nhìn về phía Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ:

- Trận chiến này để cho Hoàng Nhi xuất chiến. Các ngươi không cần uể oải, ngày sau, sẽ tới phiên các ngươi triển lộ thần uy.

Đổi lại là trước kia, Giang Trần tuyệt đối không cho phép Hoàng Nhi xuất chiến. Bởi vì Bách Thế đồng tâm chú trên người nàng vô cùng đáng sợ, một khi Hoàng Nhi dùng thần thức, hoặc là dùng vũ lực. Đều dẫn động Bách Thế đồng tâm chú, thậm chí là xuất hiện bi kịch không thể cứu vãn.

Hiện tại Bách Thế đồng tâm chú đã được giải trừ, không cần phải lo lắng tới vấn đề cắn trả nữa.

Mà thực lực của Hoàng Nhi cần phải hoài nghi sao?

Năm đó khi còn ở Đan Kiền Cung, đệ tử thân truyền Tào Tấn, kiêu ngạo không ai bì nổi của Cửu Dương Thiên Tông bị ba chiêu của Hoàng Nhi làm cho mất mặt, chật vật chạy trốn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)