← Ch.1204 | Ch.1206 → |
Hoàng Nhi dù sao cũng là người từ Vạn Uyên đảo đi ra, tuy rằng tuổi tác so với Giang Trần còn nhỏ hơn một hai tuổi, thế nhưng một thân tu vi đã sớm là Hoàng cảnh.
Về phần phương diện đan đạo, tuy rằng Hoàng Nhi không bằng Giang Trần, sở học bao quát Chư Thiên, thế nhưng nội tình đan đạo của Vạn Uyên đảo nhất định càng thêm thâm hậu hơn cương vực nhân loại.
Hơn nữa bản thân Hoàng Nhi là người mang bệnh, bệnh lâu thành y, chuyện này khiến cho nàng ở phương diện đan đạo cũng có tạo nghệ rất cao.
Chỉ là Hoàng Nhi đi theo Giang Trần nhiều năm như vậy, nàng tương đối ít xuất hiện, cũng không làm náo động, cho nên ở những phương diện này cũng không tạo cho người ta có cảm giác nàng lợi hại.
Những năm này khi Giang Trần bên ngoài, Hoàng Nhi thay Giang Trần lo liệu chuyện trong phủ, ngược lại còn khiến cho người ta có ấn tượng nàng là một nhân tài quản lý. Dần dà, không có ai để ý tới tài hoa phương diện võ đạo và đan đạo của nàng.
Trên thực tế tài hoa của Hoàng Nhi, trên phương diện nào đó còn vượt qua Giang Trần. Nếu không phải Giang Trần quá mức nghịch thiên, các loại cơ duyên quá nhiều, dùng thực lực võ đạo chính thức mà nói, trước khi đột phá Hoàng cảnh, Giang Trần tuyệt đối kém hơn Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi luôn ít xuất hiện, điệu thấp, nàng cũng không muốn biểu hiện ra những thứ này, càng không muốn đoạt danh tiếng của Giang Trần.
Đương nhiên phương diện võ đạo Hoàng Nhi vượt lên trên Giang Trần là bởi vì bước khởi điểm cao hơn Giang Trần rất nhiều. Trên thực tế ở sâu trong lòng Hoàng Nhi, nàng cảm thấy tiềm lực của Giang Trần còn hơn xa nàng.
Mà ở đan đạo, trận pháp, những lĩnh vực này thực lực mà Giang Trần biểu hiện ra ngoài càng khiến cho Hoàng Nhi thấy thỏa mãn.
Hoàng Nhi xuất thân Vạn Uyên đảo, tầm mắt cao bực nào? Nam tử bình thường căn bản không lọt được vào trong mắt nàng.
Mà Giang Trần chính là dựa vào mị lực của mình, từng bước một chinh phục tâm hồn thiếu nữ của Hoàng Nhi.
Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, đối với Hoàng Nhi đều vô cùng bội phục. Bọn họ ở trong Thiếu chủ phủ, cũng quen biết với Hoàng Nhi, so với người ngoài, bọn họ còn rõ ràng hơn Hoàng Nhi tiểu tử nhìn như ôn hòa lãnh đạm này trên thực tế là một nhân vật khó dây vào.
Cho nên nghe Giang Trần sắp xếp như vậy, tự nhiên bọn họ không có dị nghị gì.
Những người khác lại có chút kinh ngạc, khó hiểu.
Kể cả là Tứ đại hoàng giả đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Phái một nữ nhân xuất chiến, tuy rằng là đạo lữ của Chân thiếu chủ, thế nhưng mọi người đối với Hoàng Nhi đều khó hiểu.
Hơn nữa bọn họ trừ việc biết Hoàng Nhi tiểu tỷ này thay Giang Trần quản lý sự vụ trong phủ ra, cũng chưa nghe nói qua nàng có tài hoa xuất chúng ở phương diện khác.
Phái nàng xuất chiến? Thực sự thích hợp sao?
Giang Trần biết rõ mọi người nghi kỵ, hắn cười nói:
- Hoàng Nhi xưa nay ít lộ diện, bất quá ta có thể cam đoan, nàng xuất chiến tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất.
Giang Trần đã nói như vậy, Tứ đại hoàng giả tự nhiên không có khả năng phản đối.
Dù sao hiện tại Khổng Tước đại đế không có mặt, đại cục vốn là do Chân thiếu chủ quyết định.
Vô Song đại đế cười ha hả:
- Chân thiếu chủ, Hoàng Nhi tiểu tỷ xuất chiến, nhất định sẽ là một giai thoại a.
Tất cả mọi người cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười ồn ã bên phía Khổng Tước thánh sơn, bên Tu La đại đế cảm thấy kinh ngạc, đều nhao nhao nhìn về phía Khổng Tước thánh sơn.
Hiển nhiên bọn họ không rõ, lúc này mà bên Khổng Tước thánh sơn còn cươi được sao?
Giang Trần không để ý tới phản ứng của đám người Tu La đại đế, nói:
- Những người chọn chúng theo ta xuất chiến, những người khác ở bên lược trận.
Ngay khi Giang Trần mang người chuẩn bị báo danh, bên Tu la đạo tràng cũng đã chọn xong người.
Người chọn lựa của song phương vừa mới xuất hiện, bốn phía đều vang lên tiếng ồ kinh ngạc.
Bất kể là Khổng Tước thánh sơn hay là Tu La đạo tràng không ngờ lại xuất hiện khuôn mặt mà mọi người không quen thuộc, hơn nữa còn không chỉ có một nguwoif.
Bên Khổng Tước thánh sơn, người được mọi người nhận ra cũng chỉ có Vân Trung Minh Hoàng. Hai người khác một khí vũ hiên ngang, nhìn không giận mà uy, một không nhiễm trần thế, khí chất xuất chúng.
Hai người này nhìn qua đều cảm thấy bất phàm, làm cho người khác nhìn qua lập tức cảm thấy đây là người được chọn không tầm thường.
Về phần bên Tu La đạo tràng, trừ Tu La đại đế và Lý Kiến Thành ra, hai tùy tùng khác không ngờ cũng không chọn lựa bên trong Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng.
Ai cũng biết tùy tùng mạnh nhất của Tu La đại đế hẳn là Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng mới đúng.
Thế nhưng mà hai nhân tuyển mà bọn họ chọn ra, vậy mà không có ai nhận ra được.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Giang Trần và Tu La đại đế đối chọi với nhau, đều nhìn thấy ý tứ tra hỏi trong mắt đối phương.
Khu khách quý, Đan Cực đại đế nhìn thấy Vô Song đại đế sau lưng Giang Trần, lông mày nhíu lại, lập tức truyền âm cho Tu La đại đế.
- Tu La, người bên Khổng Tước đại đế kia chính là Vô Song đại đế giới tán tu, hắn không có tư cách xuất chiến thay Khổng Tước thánh sơn, ngươi phải đề phòng.
Nhận được lời nhắc của Đan Cực đại đế, Tu La đại đế hừ lạnh một tiến, bắt đầu làm khó dễ:
- Chân thiếu chủ, người sau lưng ngươi nhìn rất lạ mắt a. Khổng Tước thánh sơn ngươi từ khi nào có hai vị này vậy? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, vị này chính là Vô Song đại đế đại danh đỉnh đỉnh trong giới tán tu a. Bổn đế không rõ, Vô Song đại đế có quan hệ gì với Khổng Tước thánh sơn các ngươi? Hắn dựa vào cá igif mà thay Khổng Tước thánh sơn ngươi xuất chiến?
Tu La đại đế chắp tay nói với Niêm Hoa đại đế:
- Niệm Hoa đạo huynh, Khổng Tước thánh sơn đã sa đọa như vậy, làm cho người ta thất vọng cực độ. Ta hoài nghi Khổng Tước đạo huynh không có ở nhân thế, Khổng Tước thánh sơn đã bị người ngoài điều khiển.
Chó cắn một cái, lý luận vô cùng sắc bén.
Mồm mép của Tu La đại đế cũng không phải là đèn cạn dầu.
Niêm Hoa đại đế nhướng mày, nhìn về phía Giang Trần, hiển nhiên cũng đợi Giang Trần giải thích.
Trên mặt Giang Trần treo nụ cười trào phúng, nhìn qua hai người sau lưng Tu La đại đế:
- Tu La, ngươi thực sự cũng biết làm việc đó. Hai người sau lưng ngươi thực sự là người của Tu La đạo tràng ngươi sao?
Tu La đại đế lạnh lùng nói:
- Tốt nhất ngươi nên nên giải thích chuyện Vô Song đại đế đi đã.
Vô Song đại đế ngạo nghễ cười, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường:
- Tu La, bằng vào chút kiến thức đó của ngươi còn muốn đoạt quyền soán vị? Quả nhiên là nực cười. Nói ngươi tầm nhìn hạn hẹp, ngươi lại không tin. Lúc trước lão phu được Chân thiếu chủ cứu mạng, cho nên đã gia nhập Khổng Tước thánh sơn. Lão phu hiện tại chính là thái thượng trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn. Ngươi nói xem lão phu có tư cách xuất chiến thay Khổng Tước thánh sơn hay không?
Cái gì?
Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh vào gáy Tu La đại đế, khiến cho đầu óc hắn ông ông.
Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn?
*****
Đây cũng không phải là một tin tức tốt a. Khổng Tước thánh sơn nhiều nhân vật nổi danh cùng với hắn như vậy, cơ hồ có thể nói đã bổ sung chỗ trống của Khổng Tước đại đế.
Đối với người muốn đoạt quyền đoạt vị như hắn mà nói, không thể nghi ngờ là tin dữ kinh thiên.
Thái thượng trưởng lão khách khanh.
Cả những đại đế cho tới chư hầu của Lưu Ly vương thành đều bị tin tức này làm cho chấn động.
Nhân vật cấp bậc như Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn? Đây chẳng phải là nói, Lưu Ly vương thành lại có thêm một đại đế? Hơn nữa còn là một đại đế có cấp độ rất cao?
Trong lúc nhất thời ngay cả Niêm Hoa đại đế cũng có chút ngạc nhiên, không nói được gì.
Đầu óc Tu La đại đế chuyển động cực nhanh, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nói gia nhập là gia nhập sao? ai biết ngươi có tạm thời gia nhập, sau khi đánh cuộc xong lại vỗ mông rời khỏi hay không? Gia nhập như vậy thì ta cũng có thể mời tới chục vị đại đế tới trợ trận a.
Tên này phản ứng cực nhanh, thoáng cái đã tìm tới chỗ sơ hở mà hắn tự cho là đúng.
Thương Hải đại đế cũng kêu lớn:
- Niệm Hoa đạo huynh, đạo huỵnh cần phải minh xét, Khổng Tước thánh sơn này bịp bợm như vậy, không coi quy tắc ra gì a.
- Hồ đồ, hồ đồ a.
Trảm Không đại đế cũng lắc đầu nói.
Vô Song đại đế cười ha hả:
- Tu La, năng lực não tàn của ngươi cũng không tệ a. Ai nói cho ngươi biết là ta tạm thời gia nhập? Ai nói cho ngươi biết xong chuyện ta sẽ rời khỏi? Hôm nay đã có nhiều hào kiệt ở đây như vậy, Mạch Vô Song ta cũng nên công khai một chút. Từ nay Mạch Vô Song ta chính là thái thượng trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn, trừ phi là ta thân tử đạo tiêu, nếu không đời này kiếp này vĩnh viễn không rời khỏi Khổng Tước thánh sơn. Chỉ cần Chân thiếu chủ muốn ta đi hướng đông, ta sẽ đi hướng đông, muốn ta đi hướng tây ta sẽ đi về phía tây. Các người đừng hỏi vì sao. Chân thiếu chủ cứu tính mạng phu thê chúng ta, nhân vật như vậy đáng để ta bán mạng. Các ngươi coi như ta báo ân cũng tốt, coi như ta muốn leo lên vị trí quyền quý cũng được. Chuyện này là như vậy. Nếu như có hai lời, Mạch Vô Song ta bị trời tru đất diệt.
Câu trả lời vô cùng có khí phách, làm cho Tu La đại đế và Thương Hải đại đế á khẩu không trả lời được.
Giang Trần không đợi Tu La đại đế mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn qua hai người sau lưng Tu La đại đế:
- Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn ta là do tnfh nguyện. Về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện phản bội. Ngược lại hai vị sau lưng Tu La ngươi không ngại giới thiệu một chút được không? Nếu như ta đoná không sai, lai lịch của bọn họ rất có vấn đề ai? Không biết là tới từ Bất Diệt Thiên Đô hay là Đan Hỏa thành nha.
Giang Trần cũng không định khách khí với Tu La đại đế.
Từ khi nhìn thấy Tu La đại đế, Giang Trần đã có một loại trực giác, cảm thấy Tu La đại đế này tuyệt đối có quan hệ không minh bạch với Đan Cực đại đế kia.
Nếu nhưu chỉ là Tu La đại đế soán vị, đợi một thời gian, Khổng Tước đại đế trở về, hoàn toàn có thể nghịch chuyển càn khôn.
Thế nhưng nếu như có Đan Hỏa thành nhúng tay vào, vậy thì khó mà nói được.
Vạn nhất Lưu Ly vương thành bị Đan Cực đại đế nhúng tay vào, đến lúc đó cục diện bền vững như sắt thép, thời gian kéo dài, cho dù Khổng Tước đại đế trở về cũng vô lực xoay chuyển càn khôn.
Cho nên lần này vô luận thế nào cũng không thể để cho Tu La đại đế thực hiện được.
Đã xé rách da mặt, Giang Trần cũng không có gì cố kỵ. Trực tiếp đưa ra nghi vấn của bản thân, nghi vấn lai lịch của hai người này không rõ. Thậm chí còn trực tiếp nói ra Đan Hỏa thành và Bất Diệt Thiên Đô.
Lời vừa nói ra quả nhiên khiến cho tứ phương ồn ào, đám người phía dưới như nổ tung, không ngừng chau đầu ghé tai nghị luận. Vô Song đại đế tuy rằng đại danh đỉnh đỉnh, ai cũng biết hắn là tán tu không môn không phái, không có căn cơ. Hắn gia nhập Khổng Tước thánh sơn, không tồn tại động cơ gì đáng nghi. Bởi vì thân thế tán tu vô cùng trong sạch.
Chỉ là Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành thì không giống vậy. Nói không dễ nghe một chút đều là thế lực đối dịch của Lưu Ly vương thành.
Thế nhưng như vậy nếu như xen vào chuyện của Lưu Ly vương thành, như vậy thế cục vô cùng phức tạp.
Nếu như vậy, Tu La đại đế nhất định sẽ bị cả Lưu Ly vương thành phỉ nhổ.
tl nhìn thấy Vô Song đại đế, vốn muốn làm ác nhân cáo trạng trước. Kết quả Vô Song đại đế lại là thực tâm đầu nhập vào Khổng Tước thánh sơn.
Sau đó người ta còn trực tiếp nghi vấn lai lịch của hai tùy tùng hắn, hơn nữa trực tiếp nói liên quan tới Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành.
Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành đều là thế lực năm đó tranh đoạt Vạn Thọ đan với Lưu Ly vương thành, nhất là Đan Hỏa thành vốn luôn là đối thủ tiềm ẩn của Lưu Ly vương thành.
Thế lực hai nhà này đối với người Lưu Ly vương thành mà nói, là thế lực không thể tiếp nhận nhất, cũng là hai thế lực phản cảm nhất.
Nếu như Tu La đại đế thực sự có quan hệ không minh bạch với thế lực hai nhà này. Tất sẽ bị người Lưu Ly vương thành phỉ nhổ.
Nhưng mà Tu La đại đế đã chọn ra hai người này hiển nhiên hắn đã sớm có chuẩn bị. Đoán chừng hắn cũng đã sớm dự liệu được, bên Khổng Tước thánh sơn sẽ gây khó dễ cho hắn.
Hắn lập tức nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Hai người này đều là tử sĩ mà Tu La đạo tràng ta bồi dưỡng. Chỉ là gần đây ít xuất đầu lộ diện mà thôi.
- Ồ? Lời nói từ một phía làm sao có thể khiến cho người ta tin phục được?
Giang Trần không chịu buông tha.
Tu La đại đế này nhất định có một đám tử sỉ, thế nhưng có thể xuất chiến ở loại trường hợp này, thực lực phải vượt qua Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng, Giang Trần cũng không tin Tu La đạo tràng có thể bồi dưỡng ra được.
Theo hắn thấy, hai người này hơn phân nửa là mượn từ Đan Hỏa thành.
Giang Trần chắp tay nói với Niêm Hoa đại đế:
- Niêm Hoa đại đế, không phải Chân mỗi muốn bới móc. Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng tranh đấu, nếu như thân phận cũng không minh bạch, vậy thì có thi đấu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì a.
Nói xong Giang Trần lại nhìn về phía những chư hầu bên dưới, nói:
- Tin rằng hơn tám trăm chư hầu cũng không muốn xem một trận thi đấu không minh bạch như vậy a?
Tu La đại đế giận dữ:
- Chân thiếu chủ, bờ mông của ngươi còn chưa cọ sạch lại đi cắn người khác như vậy, ngươi có ý gì?
Giang Trần cười nhạt nói:
- Khổng Tước thánh sơn ta thanh bạch, có gì mà chưa sạch với sạch a?
- Hừ, Vô Song đại đế lâm trận gia nhập, bổn đế không nói tới. Thế nhưng đệ tử thân truyền này của ngươi thì sao? Ta chưa từng nghe qua ngươi thu một nữ đệ tử thân truyền như vậy nha.
Tu La đại đế lại đem mũi thương chỉ về phía Hoàng Nhi.
← Ch. 1204 | Ch. 1206 → |