Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1209

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1209: Hắc Dực Long lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ván thứ tư, Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng thắng, ván thứ năm, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Tu La đại đế của Tu La đạo tràng. Phương thức thi đấu bốc thăm quyết định.

Ngự thú nhất đạo này cũng có rất nhiều nội dung hạng mục. Có hạng mục thuần thú tại chỗ, cũng có nội dung trực tiếp triệu hồi ra thú chiến khế ước của mình chiến đấu với đối phương.

Hoàng Nhi và Huy Đan Vương vừa rồi là rút trúng phương thức thi đấu thuần thú tại chỗ.

Kỳ thực Giang Trần cũng hy vọng rút trúng loại phương thức thi đấu này, như vậy cũng có thể lợi dụng ưu thế thú ngữ của hắn. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, kết quả lại không như mong muốn.

Phương thức thi đấu ván này của bọn họ sau khi rút thăm ra cũng được công bố.

Phương thức thi đấu ván này không ngờ là triệu hoán thú chiến khế ước của mình ra, đây là phương thức thi đấu nguyên thủy nhất. Thú chiến khế ước của ai có cấp bậc cao hơn, người đó sẽ chiến thắng.

Khi rút thăm được phương thức thi đấu này, Tu La đại đế cơ hồ không nhịn được muốn cười lớn lên. Hắn cơ hồ có cảm giác chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn đường đường là một đại đế, bằng vào thực lực bản thân thuần thú, đó cũng là Hoàng cảnh trung giai, gần tới Hoàng cảnh cao giai.

Thú chiến khế ước như vậy, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới thu phục được.

Phải biết rằng hung thú cấp bậc càng cao, lại càng khó có thể thuần phục. Tu La đại đế nếu không phải hiểu được ngự thú nhất đạo, nếu không phải vận khí tốt, đừng nói là Hoàng cảnh trung giai, chỉ là hung thú Hoàng cảnh sơ giai cũng chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Rất nhiều thú chiến khế ước của các cường giả đại đế khác thậm chí ngay cả Hoàng cảnh cũng không phải. Còn có cường giả đại đế thậm chí ngay cả thú chiến khế ước cũng không có.

Cũng không phải là bọn họ khôn tìm được, mà là tìm không thấy thú chiến khế ước phù hợp. Cấp bậc quá thấp bọn họ cũng không muốn.

Thú chiến khế ước bình thường bị nhìn trúng, hoặc là tu vi cao, hoặc là tiềm lực lâu dài của nó lớn. Nếu như hai điểm này không có đủ, vậy thu phục được cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Dù sao một đại đế, nếu như thú chiến khế ước quá mức khó coi, như vậy cũng tổn hại tới thể diện.

Thú chiến khế ước của Tu La đại đế hiện tại không đơn giản là tu vi cảnh giới không tệ, hơn nữa vẫn còn có tiềm lực phát triển. Lúc đầu khi hắn thu phục nó, mới là Hoàng cảnh sơ giai. Trải qua Tu La đại đế nuôi dưỡng vài thập niên, hiện tại đã gần đạt tới Hoàng cảnh cao giai.

Đợi một thời gian nữa, đầu thú chiến khế ước này hoàn toàn có thể tiến hóa tới Hoàng cảnh đỉnh phong.

Về phần có thể đột phá tới Đế cảnh hay không, vậy thì phải xem vào tạo hóa.

Nhưng mà dù vậy Tu La đại đế ở phương diện thú chiến khế ước cũng vô cùng tự hào. Hắn thậm chí còn cho rằng Khổng Tước đại đế ở phương diện này cũng chưa chắc mạnh hơn hắn.

Chứ đừng nói là Chân thiếu chủ.

Chân thiếu chủ này tu vi bản thân cũng chỉ có thể, như vậy có thể có được thú chiến khế ước cường đại tới đâu cơ chứ? Dùng thực lực của Chân thiếu chủ, nhiều lắm cũng chỉ thu phục được một ít hung thú Thánh Cảnh mà thôi.

Cũng khó trách Tu La đại đế lạc quan như vậy, trong thế giới võ đạo, mặc dù những tông môn dùng ngự thú nổi danh kia cơ hồ cũng có rất ít người có thể thuần phục hung thú cùng giai với mình.

Dù sao muốn thuần phục một đầu hung thú, đầu tiên phải áp đảo đầu hung thú này trên phương diện vũ lực, còn phải dùng thủ đoạn khác khuất phục nó nữa.

Đương nhiên những thứ này cũng không phải là tuyệt đói.

Giang Trần sau khi rút thăm được phương thức thi đấu, trong lòng cũng có chút buồn bực. Hắn không nguyện ý nhất đó chính là rút thăm được loại phương thức thi đấu này.

Cũng không phải hắn sợ.

Mà là loại phương thức thi đấu này không có cách nào phát huy được ưu thế thú ngữ thượng cổ của hắn.

Về phần thú chiến khế ước, Giang Trần mặc dù không có thú chiến khế ước một cách chính quy, thế nhưng minh hữu thú tộc hắn cũng có một đám lớn.

Long Tiểu Huyền, Phệ Kim thử nhất tộc, còn có ấu thú Thái Tuế bạch hổ. Đương nhiên ấu thú Thái Tuế bạch hổ còn chưa triệt để thức tỉnh, cho nên không nói tới. Phệ Kim thử nhất tộc phát triển cũng kinh người.

Nhưng mà muốn dùng Phệ Kim Thử vương xuất đầu lộ diện liều ngươi chết ta sống với thú chiến khế ước của Tu La đại đế, điều này hiển nhiên không phải là chuyện lão Kim am hiểu nhất.

Cho nên chọn tới chọn lui, kỳ thực hắn không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể để cho Long Tiểu Huyền xuất chiến.

Cũng không phải Giang Trần không sai bảo được Long Tiểu Huyền mà là Giang Trần quả thực không muốn bạo lộ Long Tiểu Huyền. Dù sao huyết mạch Chân long quả thực không bình thường.

Một khi bạo lộ ra ngoài, Giang Trần cũng không có cách nào tưởng tượng được hậu quả sau đó của nó.

Cho nên lúc này Giang Trần phải thương nghị với Long Tiểu Huyền, hắn cười cười truyền âm nói:

- Long huynh, ván này nhất định không để thua, ngươi nhất định phải giúp ta. Chỉ là một khi pháp thân ngươi bạo lộ, đối với ngươi mà nói lại là hậu hoạn. Cho nên nếu như Long huynh không chịu xuất chiến, ta cũng không trách Long huynh.

Giang Trần cũng không muốn dùng đại nghĩa bắt ép Long Tiểu Huyền.

Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như ta bị người ta đuổi giết, ngươi có thể ngồi yên không để ý tới không?

- Nói nhảm, ta và ngươi có giao tình nhiều năm như vậy. Ngươi bị người khác đuổi giết, ta có thể ngồi yên không để ý tới hay sao?

Giang Trần đối với vấn đề ngốc nghếch này của Long Tiểu Huyền vô cùng căm giận.

- Vậy thì không được.

Long Tiểu Huyền lạnh nhạt nói:

- Dù sao sớm muộn gì cũng bạo lộ, ta đường đường là Chân Long nhất tộc, mỗi một ngày đều không thể bạo lộ ra ngoài ánh sáng, cũng bực mình vô cùng.

Long Tiểu Huyền ban đầu khi mới biết Giang Trần vẫn tương đối sợ người lạ, đối mặt với thế giới trước mắt hoàn toàn mới lạ, không biết gì cả, khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.

Hiện tại Long Tiểu Huyền ở thế giới bên ngoài đã có chút quen thuộc, đối với thế giới bên ngoài đã có lý giải trực quan, đã sớm không còn chút lo lắng và kiêng kỵ như ban đầu nữa.

Hơn nữa theo trí nhớ truyền thừa của Chân Long nhất tộc không ngừng thức tỉnh, ngạo khí của Long tộc cũng không ngừng tăng lên trên người Long Tiểu Huyền.

Cho nên kỳ thực ở sâu trong lòng Long Tiểu Huyền cũng không hy vọng mình vĩnh viễn trốn tránh. Đây cũng là một loại khinh nhờn với thân phận Chân Long nhất tộc của hắn.

- Long huynh, ngươi cần phải nghĩ cho rõ a.

Giang Trần liên tục nhắc nhở.

- Không cần phải cân nhắc. Tiềm long cuối cùng cũng phải có một ngày bay lên trời.

Long Tiểu Huyền lạnh nhạt nói, thế nhưng trong thanh âm lại tràn ngập vẻ kiên quyết.

- Nói như vậy ngươi quyết định rồi?

Giang Trần hít sâu một hơi.

- Nói nhảm quá.

Long Tiểu Huyền rất rắm thí, nhưng mà khẩu khí của hắn hiển nhiên cũng nói cho Giang Trần biết, hắn cũng không muốn bạo lộ chân thân.

Giang Trần ngẫm lại cũng có thể hiểu được, Long Tiểu Huyền hiện tại đã sớm không phải là Long Tiểu Huyền năm đó từ mộc linh chi tuyền đi ra.

*****

Sau khi đột phá Hoàng cảnh, thực lực của Long Tiểu Huyền đại tăng, trí nhớ truyền thừa của long tộc không ngừng thức tỉnh, thực lực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.

Loại tình huống, loại tính cách không an phận của Long tộc tất nhiên cũng bạo phát ra.

Để cho tử tôn Chân Long nhất tộc trải qua cuộc sống giống như con chuột, không thấy ánh mặt trời, khiến cho trong lòng Long Tiểu Huyền có lẽ đã sớm chán chường.

Nếu như vậy thì tới đi.

Trong lòng Giang Trần cũng tràn ngập hào hùng.

- Chân thiếu chủ, nếu như ngươi e ngại, thì sớm nhận thua đi. Bổn đế đã đợi ngươi lâu rồi.

Thanh âm hung hăng càn quấy của Tu La đại đế từ phía xa truyền tới.

Mà sau lưng Tu La đại đế, một đầu hung thú như chim cực lớn, hình dáng hung mãnh, toàn thân đen kịt, giống như từ trong địa ngục chui ra vậy.

HUng thú này chẳng lẽ có tứ chi mạnh mẽ có lực, còn có một đôi cách bằng xương thị. Đôi cánh bằng xương thị kia một khi mở ra che khuất bầu trời, diện tích bao phủ kinh người.

Đầu hung thú này vừa mới đứng trên lôi đài, cơ hồ che khuất nửa bầu trời của lôi đài.

Đầu hung thú này toàn thân đen kịt, trên trán lại có đôi mắt màu xanh lá, tròng mắt xanh ngắt, giống như ác quỷ ở địa ngục, hung hãn cực kỳ.

Ngao.

Đầu hung thú này đột nhiên lại mở đôi cánh bằng xương thịt này ra, lập tức trên lôi đài cát bay đá chạy, mây đen ảm đạm, giống như trong nháy mắt phiến thiên địa này đều biến sắc.

Thanh âm bén nhọn kia hình thành khí thế đáng sợ, giống như có thể đâm thủng linh hồn của võ giả.

Bất kể là từ khí chất hay là từ khí thế, đầu khí thế này đều khiến cho người ta có cảm giác sởn hết gai ốc.

Ánh mắt Giang Trần khẽ động, nhìn qua đầu quái vật màu đen này, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.

- Đây là Hắc Dực Long liêu?

Hắc Dực Long liêu cũng không phải là linh chủng thuần túy, mà là huyết mạch hỗn tạp ở thời đại thượng cổ, có người nói đây là kết hợp của long tộc thượng cổ và liêu tộc hung tàn nhất mặt đất.

Mặc kệ tin đồn là thật hay giả, nhưng mà Hắc Dực Long liêu này quả thực vô cùng, hung ác giống như trong truyền thuyết.

Loại quái vật này võ giả bình thường căn bản không có khả năng thu phục, chiếm được nó. Cũng may là Tu La đại đế, cường giả tu luyện Tu La sát đạo mới có biện pháp trấn áp hung vật bực này.

Từ khí chất này có thể nói Hắc Dực Long liêu vô cùng phù hợp với Tu La đại đế. Cũng khó trách đầu hung thú này từ sau khi đi theo Tu La đại đế cũng không có bao nhiêu không phục và không cam lòng.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Giang Trần, bản năng Tu La đại đế liền cho rằng đối phương bị đầu chiến thú khế ước của mình hù cho sợ.

Hắc Dực Long liêu bên ngoài quả thực vô cùng hung hãn, hơn nữa khí thế cũng vô cùng cường đại. Nhưng mà muốn nói bằng vào bộ dáng hung thần sát ác này hù dọa Giang Trần, như vậy chẳng khác nào là suy nghĩ hão huyền.

Giang Trần hoàn toàn bất động, biểu lộ lạnh nhạt, từng bước một đi lên lôi đài.

- Ngoài mạnh trong yếu a. Nhìn như hung hãn, muốn dựa vào nó dọa người sao? Tu La, không thể không nói, ngươi rất ngây thơ a. Tu La đại đế u ám cười rộ lên:

- Đã đến nước này ngươi còn định mạnh miệng hay sao? Chân thiếu chủ, bổn đế muốn nhìn một chút, ngươi lấy cái gì mà đấu với thú chiến khế ước của bổn Đế.

Giang Trần mang theo một tia trào phúng nhìn về phía Tu La đại đế, chậc chậc nói:

- Bây giờ ngươi nhất định rất đắc ý, cảm thấy bằng vào loại phương thức thi đấu này ngươi nhất định sẽ thắng đúng không?

- Chẳng lẽ không phải sao?

Tu La đại đế chậm rãi nói, hắn quả thực đã cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay. CHo dù Giang Trần có hỏi như vậy Giang Trần cũng không cho rằng Giang Trần có con át chủ bài nào lợi hại.

Bởi vì Tu La đại đế đối với Hắc Dực Long liêu này vô cùng có lòng tin. Một khi hung tính của đầu Long liêu này bị kích thích, ngay cả Hoàng cảnh cao giai, cho dù là tu sĩ Hoàng cảnh đỉnh phong trong nhân loại cũng phải kiêng kỵ nó ba phần.

Hung tính của Long liêu làm cho nó trong chiến đấu thường thường có thể bắn ra khí thế cường đại hơn địch nhân vài lần. Loại hung tính này cũng làm cho Long liêu thường thường có thể chiến thắng địch nhân cường đại hơn mình một bậc.

Tu La đại đế hiển nhiên cố ý lập uy trước mặt Giang Trần, giết chết nhuệ khí của Giang Trần. Nhẹ nhàng huýt gió, huýt sáo, ý bảo đầu hung thú kia có thể ra tay.

Đầu Hắc Dực Long liêu kia đột nhiên thét dài một tiếng, ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, đôi cái bằng xương thịt sau lưng giương lên, liên tục chấn động.

Sưu Sưu sưu...

Cương phong cường đại lập tức khuếch tán khắp thiên địa, tạo thành khí thế đáng sợ, bao phủ cả bốn phía lôi đài.

Mà trong tiếng thét dài của đầu Hắc Dực Long điêu kia có một cỗ khí thế hung lệ đáng sợ, càng hình thành uy áp khí thế đáng sợ, nhào đầu về phía Giang Trần.

- Chân thiếu chủ, không phải ngươi định nói cho bổn đế, ngay cả một đầu thú chiến khế ước ngươi cũng không có đấy chứ?

Tu La đại đế dương dương đắc ý, giọng điệu giống như thợ săn trêu đùa con mồi.

Mí mắt Giang Trần nhẹ nhàng nhấc lên, miệng nở nụ cười châm chọc:

- Tu La, ta chỉ muốn nhìn xem một chút, đầu Hắc Dực Long điêu này rốt cuộc có vài phần thủ đoạn. Hiện tại xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi. Bằng vào tư chất bậc này của đầu Long liêu này, tu vi cùng lắm chỉ là Hoàng cảnh cao giai, đừng có mơ tiến vào Đế cảnh. Loại thú chiến khế ước này cũng chỉ là để giữ thể diện, dọa người bình thường mà thôi, thực sự không biết có gì mà ngươi lại đắc ý như vậy.

Khí thế ngập trời mà đầu Hắc Dực Long liêu của Tu La đại đế tràn ra, Tu La đại đế muốn dùng loại khí thế này áp chế khí thế của Giang Trần, làm cho Giang Trần khuất phục.

Thế nhưng mà mặt Giang Trần không đổi sắc, hoàn toàn không có bị dọa sợ. Khi nói chuyện còn khiến cho tâm ý Tu La đại đế hoảng loạn.

- Tiểu tử này không ngờ lại nhận ra Hắc Dực Long liêu của ta. Hắn... hắn ta làm sao có ánh mắt này vậy?

Trong lòng Tu La đại đế đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác bực bội khó hiểu.

Hắc Dực Long liêu này không phải là thú tộc bình thường. Loại hung thú huyết mạch tạp giao này là thứ ngàn năm khó cầu. Người bình thường căn bản không biết.

Ngay cả Tu La đại đế cũng phải tra rất nhiều tư liệu, thỉnh thoảng lại thụ giáo tất cả đại sư ngự thú nhất đạo, mới miễng cưỡng biết rõ lai lịch đầu hung thú này.

Thế nhưng mà Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này không ngờ lại dễ dàng nói toạc ra lai lịch của Hắc Dực Long liêu, chuyện này khiến cho phần đắc ý trong lòng Tu La đại đế lập tức giảm bớt đi nhiều.

Giống như nắm một lá bài tẩy, khi chuẩn bị nghiền nát đối thủ, đối thủ lại một câu nói toạc ra át chủ bài của hắn, loại cảm giác này khiến cho Tu La đại đế khó chịu giống như ăn giòi ăn bọ vậy, vô cùng buồn nôn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)