← Ch.1207 | Ch.1209 → |
Quy tắc thi đấu rất tàn khốc, không cho phép phá hỏng bản thân đan dược. Hàm lượng kỹ thuật vô cùng cao.
Nếu như có thể phá hỏng bản thân đan dược, chung quy cũng có thể tổng kết ra được một ít kết luận. Mà quy tắc của lần thi đấu này, cũng không cho phép phá hỏng bản thân đan dược. Như vậy thứ bọn họ có thể dựa vào là mắt, mũi, còn có thần thức của bản thân mình.
Đan đấu này cũng có hạn chế thời gian thi đấu, hạn định lúc này cũng là hai thời thần.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tất cả mọi người chỉ có thể sốt ruột chờ đợi. Bởi vì song phương thi đấu hoàn toàn bị ngăn cách trong không gian độc lập.
Người bên ngoài căn bản không biết tình huống của bọn họ bên trong.
Hai thời thần rất nhanh đi qua. Theo như quy tắc, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể ghi bảy đáp án. Trong bảy đáp án này, trả lời đúng sẽ được một điểm tích lũy, trả lời sai cũng không trừ điểm.
Đương nhiên nếu như ghi nhiều quá định mức, đương nhiên phải khấu trừ điểm.
Cho nên bọn họ nhiều lắm chỉ có thể ghi ra bảy loại nguyên vật liệu.
Giờ phút này trên bài thi của Hoàng Nhi chỉ ghi hai loại, hai loại này coi như nàng có nắm chắc, còn có năm đáp án còn lại vẫn còn trống.
Đương nhiên trong lòng Hoàng Nhi cũng có một ít đáp án, chỉ là nàng vẫn còn đang lựa chọn. Những đáp án này chỉ có vẻ bề ngoài, có một ít căn cứ, còn đâu tất cả đều là mù mịt.
Theo thời gian chuyển dời, Hoàng Nhi cũng không có biện pháp tiếp tục trì hoãn. Mắt nhìn thời gian sắp hết, Hoàng Nhi một không làm, hai thì làm cho trót, nàng lập tức đem mấy đáp án nàng đang do dự trong lòng điền lên trên giấy.
Mà lúc này thời gian cũng vừa vặn hết.
Cách ly được mở ra, song phương đều đi ra. Biểu lộ trên mặt Hoàng Nhi không buồn không vui, Huy Đan Vương kia biểu lộ lại có chút ngưng trọng, thỉnh thoảng còn có chút hốt hoảng, lơ lửng giống như trên mây vậy.
Bài thi của song phương đều được đưa lên.
Đây là thi đấu quân tử, bài thi đều được đưa tới bên đối phương thẩm định, đương nhiên không có người nào dám can đảm ra làm chút chuyện ở thi đấu như thế này.
Bởi vì trước khi thi đấu, song phương đều phải thề phải thi đấu một cách công bằng, tuyệt đối không thể có bất luận mánh khóe nào.
Huy Đan Vương kia nhìn thấy bài thi của Hoàng Nhi, không ngờ lại trả lời đúng hai, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Khỏa đan dược mà hắn cung cấp kỳ thực cũng vô cùng ít xuất hiện, vốn tưởng rằng đối phương sẽ vô kế khả thi, hoàn toàn không tìm ra đầu mối, thế nhưng không ngờ rằng đối phương lại trả lời đúng hai loại.
- Hừ, cũng không biết là mù mờ hay là thực sự phân tích ra.
Huy Đan Vương thấy Hoàng Nhi tuổi còn trẻ, trong lòng cũng không tin đối phương dùng tài nghệ thực sự phân tích ra được.
Mà Tùng Hạc đan, Huy Đan Vương này không ngờ cũng phân tích ra hai loại tài liệu, nhưng mà đều là tài liệu phụ tá. Về phần chủ tài liệu Huy Đan Vương không nhìn ra được nửa điểm đầu mối.
Bởi vậy ván thứ hai này song phương chỉ phân tích ra hai loại tài liệu.
- Ván thứu hai, song phương phân tích ra hai loại tài liệu, hòa nhau.
Niêm Hoa đại đế khi tuyên bố kết quả này cũng âm thầm có chút kinh ngạc.
Loại thi đấu thế này hàm lượng kỹ thuật cực cao. Theo Niêm Hoa đại đế thấy, nữ hài khí chất xuất chúng bên phía Khổng Tước thánh sơn, hơn phân nửa không phải là đối thủ của Huy Đan Vương này.
Thế nhưng không ngờ rằng Hoàng Nhi tiểu tỷ này lại bất phân thắng bại với Huy Đan Vương này.
Kết quả hòa, không phân thắng bại khiến cho toàn trường vang vọng tiếng sợ hãi, thán phục. Hiển nhiên ai cũng không ngờ nhanh nhưu vậy đã xuất hiện kết quả hòa, không phân thắng bại.
Huy Đan Vương hiển nhiên có chút buồn bực, hắn xuất chiến hoàn toàn là hướng về chiến thắng mà tới. Lại không ngờ rằng thắng lợi không tới như kỳ vọng của hắn, mà lại là hòa, bất phân thắng bại.
Chuyện này khiến cho hắn có chút uể oải, nhưng mà hắn cũng không có thời gian để uể oải, bởi vì sau khi rời khỏi lôi đài, hắn dùng thần thức truyền âm bắt đầu báo cáo với Đan Cực đại đế:
- Bệ hạ, khỏa đan dược mà thuộc hạ vừa mới phân tích bên trong có chứa sinh cơ đáng sợ. Thuộc hạ hoài nghi nó chính là Tùng Hạc đan.
Tin tức bất thình lình khiến cho trong lòng Đan Cực đại đế chấn động. Trong nháy mắt vô số ý niệm dâng lên trong đầu hắn.
Tùng Hạc đan.
CHo dù là loại cự đầu đan đạo như Đan Cực đại đế giờ phút này trong đầu cũng tràn ngập tham niệm.
- Tùng Hạc đan... Thế giới này thực sự còn có loại đan dược thần kỳ bực này sao? Chân Đan Vương này rốt cuộc là từ nơi nào biết được loại đan dược này? Rốt cuộc là ai dạy hắn loại đan dược này?
Trong đầu Đan Cực đại đế trừ tham niệm ra còn có cảm xúc ghen ghét nồng đậm.
Sau khi khiếp sợ, các loại cảm xúc hóa thành một ý nghĩ kiên định trong đầu hắn:
- Nhất định phải thu tới tay, bất luận thế nào cũng phải đem Tùng Hạc đan này thu tới tay.
Đan Cực đại đế đối với sức phán đoán của Huy Đan Vương không có bao nhiêu hoài nghi. Huy Đan Vương là thủ hạ mà hắn vô cùng coi trọng.
Tuy rằng xưa nay ít xuất đầu lộ diện, thế nhưng mà nội tình đan đạo của Huy Đan Vương này, Đan Cực đại đế không có chút nghi ngờ nào.
Hắn đã phán đoán có khả năng là Tùng Hạc đan, như vậy có thể khẳng định, đây là chuyện hơn phân nửa có thể tin cậy.
Hơn nữa đứng ở góc độ của Khổng Tước thánh sơn mà nói, đối phương muốn xuất ra loại đan dược mới lạ, không có gì chắc chắn hơn Tùng Hạc đan này.
Thái Uyên các có đan dược nào trong lòng Đan Cực đại đế hắn rõ như lòng bàn tay.
Cho nên đan dược bình thường, Chân thiếu chủ nhất định sẽ không lấy ra. Muốn xuất ra thì cũng phải là đan dược cực kỳ hiếm thấy.
Như vậy xuất ra Tùng Hạc đan cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Hoàng Nhi nắm được một ván hòa, bất phân thắng bại, kết quả này đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, mặc dù không tính là tin tức tốt, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải là tin tức xấu.
Ít nhất thi đấu đan đạo này, Khổng Tước thánh sơn không rơi xuống hạ phong. Ván thứ ba tuy rằng là Chân thiếu chủ đấu với Tu La đại đế, thế nhưng trong lúc vô thức mọi người đều cảm thấy ván này Chân thiếu chủ có thể nhẹ nhõm chiến thắng.
Ván thứ ba quả nhiên không ngoài dự liệu của mọi người. Tu La đại đế tuy rằng muốn dựa vào thế yếu chống lại một chút. THế nhưng bản thân Tu La đại đế ở phương diện đan đạo quả thực không có tốn quá nhiều tâm tư.
Đừng nói so với Huy Đan Vương và Sách Đan Vương kia, cho dù so với thủ hạ Bộ Đan Vương của hắn trước kia cũng không so nổi.
Nếu không năm đó Bộ Đan Vương cũng không có khả năng được coi trọng như vậy. Chỉ tiếc về sau Bộ Đan Vương khiêu khích Giang Trần, lại bị Giang Trần thu phục, thành đồ đệ Giang Trần, làm cho Tu La đạo tràng mất đi Đan Vương đỉnh cấp.
Ván thứ ba, cơ hồ Giang Trần dùng tư thái nhẹ nhàng nắm thắng lợi trong tay. Tu La đại đế chí không ở đan đạo, cho nên tuy rằng hắn thua, cũng không có bao nhiêu xấu hổ.
*****
Hiện tại hắn càng căm giận Huy Đan Vương không có chiến thắng ván thứ hai, chuyện này khiến cho trong lòng hắn bị phủ một bóng mờ. Nhưng mà lĩnh vực đan đạo chỉ là phụ, cho nên kết quả hòa đối với hắn mà nói cũng không tính là xấu.
Vốn đan đạo là ưu thế của Khổng Tước thánh sơn, bất phân thắng bại, đối với Tu La đạo tràng mà nói, tự nhiên cũng không phải không thể tiếp nhận.
Ba ván đan đạo đã hoàn tất.
Lĩnh vực thi đấu thứ hai chuẩn bị mở màn, trận pháp, phù lật, còn có ngự thú. Ba lĩnh vực này đều có hai trận thi đấu.
Rút thăm trình tự thi đấu, khi rút ra không ngờ lại thi đấu lĩnh vực ngự thú đầu tiên.
Lĩnh vực ngự thú này tương đối lạ một chút. Trừ những linh thú nuôi dưỡng trong thời gian dài kia, là sở trường của những tông môn trong lĩnh vực này ra, kỳ thực tu sĩ bình thường cũng không quá am hiểu đạo này.
Đương nhiên cũng không phải tuyệt đối, không ít tu sĩ mặc dù bản thân mình không am hiểu thì cũng thu phục một ít linh thú làm linh thú khế ước cho mình, hoặc là thu phục làm tọa kỵ....
Ngự thú nhất đạo, bên Khổng Tước thánh sơn thương nghị một chút, do Giang Trần và Hoàng Nhi xuất chiến.
Trên thực tế, Hoàng Nhi đối với ngự thú nhất đạo cũng không có nghiên cứu. Chỉ là Vô Song đại đế và Vân Trung Minh Hoàng cũng không am hiểu đạo này.
Cho nên Giang Trần lựa chọn để Hoàng Nhi xuất chiến.
Dù sao đều là thua, để cho người trẻ tuổi thua thì ít nhất cũng không khó coi như vậy. Như cường giả cấp bậc đại đế nhưu Vô Song đại đế, thua thì mặt mũi quả thực khó nói.
Vô Song đại đế tuy rằng cũng có linh thú khế ước, nhưng đều là dựa vào vũ lực mà thu phục, cũng dựa vào bằng hữu có tài năng trên phương diện này trợ giúp.
Bản thân hắn cũng không có tài hoa ở phương diện này, cho nên mạnh mẽ xuất chiến cũng không làm nên được chuyện gì.
Nhưng mà Giang Trần lại khác, hắn đối với ngự thú nhất đạo nghiêm túc vô cùng. Ban đầu ở Vô Tận địa quật, hắn là người dùng thú ngữ thượng cổ, khi đó mới kéo được quan hệ với Mãng Kỳ.
Kết giao với Long Tiểu Huyền cũng là vì hắn tinh thông ngôn ngữ long tộc.
Đây là chỗ tốt của học vấn cao.
Ngự thú nhất đạo, đầu tiên ngươi phải nắm giữ thú ngữ, mà thú tộc tuyệt đối có hàng ngàn chủng tộc, thú ngữ tuyệt đối cũng có hàng ngàn. Mà thú ngữ thượng cổ là ngôn ngữ thông hành, phổ biến nhất.
Giang Trần vì sao có thể thu phục được Long Tiểu Huyền, lại có thể thân mật với ấu thú Thái Tuế Bạch Hổ như vậy cũng là bởi vì hắn tinh thông thú ngữ thượng cổ, cho nên trời sinh có lực tương tác với thú tộc.
Bằng không mà nói, lấy Chân Long nhất tộc làm ví dụ, Thái Tuế bạch hổ cũng vô cùng cao ngạo, làm sao có thể lăn lộn một chỗ với nhân tộc được?
Bên Tu La đạo tràng, là Tu La đại đế mang theo Huy Đan Vương xuất chiến.
Trên thực tế nếu như không phải quy tắc định người đứng đầu song phương lĩnh vực nào cũng phải xuất chiến mà nói, Tu La đại đế nhất định sẽ phái Huy Đan Vương và Sách Đan Vương ra tham chiến ngự thú nhất đạo này.
Bởi vì phương diện ngựu thú nhất đạo, hai người này cũng vô cùng sở trường.
Đương nhiên phương diện này, Tu La đại đế kỳ thực cũng không kém. Thậm chí có thể nói hắn ở lĩnh vực này cũng có tạo nghệ không hề tầm thường.
- Chân thiếu chủ, ngự thú nhất đạo này Khổng Tước thánh sơn các ngươi một chút cơ hội cũng không có đâu.
Tu La đại đế nhìn thấy Giang Trần mang theo Hoàng Nhi xuất chiến, không khỏi cười khẩy nói.
Giang Trần lại cười nhạt, đáp lại:
- Ngươi đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta hủy bỏ mười ba ván định thắng thua, ta và ngươi, hai người chúng ta trực tiếp định thắng thua trong một ván, được chứ?
Lời này giống như một cái tát nóng bỏng, trực tiếp tát tới. Làm cho khuôn mặt Tu La đại đế cứng đờ, miệng há hốc, nhưng lại không nói nên lời.
Đối mặt với khiêu khích trần trụi của Giang Trần, hắn thoáng cái không biết nên chống đỡ thế nào.
Không đáp ứng sao? Vậy trước đó ngươi còn hung hăng càn quấy cái rắm. Nói Khổng Tước thánh sơn một chút cơ hội cũng không có?
Đồng ý? Nhìn thấy nụ cười tự tin của Giang Trần, trong lòng Tu La đại đế cảm thấy vô cùng quái dị, cảm thấy sau nụ cười này nhất định ẩn chứa âm mưu to lớn.
Hiện tại Tu La đại đế đã sớm không coi Giang Trần giống như một thiên tài trẻ tuổi bình thường mà đối đãi nữa.
Theo hắn thấy, người trẻ tuổi kia hiện tại cho dù so ra kém Khổng Tước đại đế, thế nhưng nếu đợi một thời gian nữa mặc hắn ta phát triển, nói không chừng sẽ thực sự trở thành mối họa lớn trong lòng Tu La đại đế hắn.
Theo bản năng, Tu La đại đế cũng có chút kiêng kỵ Giang Trần.
Cho nên đối mặt với khiêu khích của Giang Trần, Tu La đại đế theo bản năng không dám mắc mưu, làm cái gì đó mà hủy bỏ mười ba ván định thắng thua.
Chỉ là nếu như vậy lời khiêu khích của hắn chẳng khác nào là tự mình bạt tai, làm cho phía dưới vang lên tiếng cười không thôi, những thanh âm trào phúng cũng không thèm che dấu mà vang vọng.
Đã muốn gây hấn lại không dám ứng chiến, đây không thể nghi ngờ là khiến cho cảm nhận của đám chư hầu đối với hắn lại một lần nữa tệ hại hơn.
- Hừ, bổn đế không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không muốn để cho người khác thấy bổn đế là người tùy tiện phá hỏng quy tắc. Chân thiếu chủ, nếu như ngươi sợ, vậy hiện tại cầu xin tha thứ còn kịp.
- Cầu xin tha thứ?
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên.
- Tu La nếu như ngươi không sợ thì cần gì phải nói sang chuyện khác. Nếu như ngươi không sợ vì sao không dám tiếp nhận đề nghị của ta? Ta có chút hiếu kỳ, vì sao mỗi lần ngươi rõ ràng không có lực lượng, cần gì phải cố gắng giả vờ là một trang hảo hán tới khiêu khích ta? Hẳn là đường đường Tu La đại đế chúng ta có sở thích tự ngược như vậy nha?
Tu La đại đế khiêu khích không thành, ngược lại còn bị Giang Trần chế nhạo một trận, cảm thấy trên mặt không có ánh sáng. Hắn cũng hiểu rõ, đấu võ mồm với Chân thiếu chủ này hắn sẽ tự mình chuốc lấy khổ cực.
Coi như đã học khôn ra, Tu La đại đế dứt khoát không lắm miệng nữa mà chỉ cười lạnh một tiếng:
- Chân thiếu chủ, đấu mồm mép bổn đế thừa nhận ngươi rất lợi hại. Thế nhưng mà thi đấu này còn cần dựa vào thực học.
Ngự thú nhất đạo này, một khi thi đấu, vô cùng nguyên thủy a.
- Ván thứ tư, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng.
Hoàng Nhi ở phương diện ngự thú nhất đạo không có gì đặc thù, ván này, cũng coi như là ván mà Khổng Tước thánh sơn buông tha.
Hoàng Nhi chỉ xuất hiện tượng trưng một chút, cuối cùng không có chút ngoài ý muốn nào mà thua ván này. Có thể nhìn ra được, Huy Đan Vương kia quả thực ở phương diện ngự thú nhất đạo có nghiên cứu qua.
Nhìn thấy Hoàng Nhi không chút lo lắng nhận thua, khóe miệng Tu La đại đế hiện lên nụ cười đắc ý. Hắn nhìn ra được, Khổng Tước thánh sơn ở phương diện ngự thú nhất đạo có lẽ không có bất kỳ nội tình nào. Bằng không mà nói, ván thứ tư này cũng không thể nào nhận thua lưu loát như vậy.
← Ch. 1207 | Ch. 1209 → |