Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1255

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1255: Giang Trần diệu chiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hai người này thấy tình thế không ổn, biết rõ lại đánh xuống dưới, bọn họ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nên dứt khoát cầu xin tha thứ.

Tuy tính cách của Hỏa Viêm Đại Đế rất thẳng, nhưng lại không phải loại tàn nhẫn hiếu sát. Trong lúc nhất thời, hắn ngược lại có chút do dự.

Nếu như hai người này không lộ ra tướng mạo sẵn có, hoặc là cường giả tông môn khác, hắn nhất định không chút do dự, hạ lệnh đuổi tận giết tuyệt.

Thế nhưng mà, hai người này lộ ra tướng mạo sẵn có, đều là cao thủ của tán tu giới, lẫn nhau tầm đó, đều có một ít giao tình.

Tuy Hòe Sơn Nhị Tiêu này ở tán tu giới, uy danh so ra kém Hỏa Viêm Đại Đế hắn, nhưng coi như là thực lực cường hoành rồi. Cường giả đỉnh cấp của Tán tu giới tầm đó, rất ít tự giết lẫn nhau.

Hỏa Viêm Đại Đế có chút không dễ làm, ánh mắt nhìn lại Nhược Y Đại Đế, hiển nhiên là muốn nhìn xem Nhược Y Đại Đế có ý kiến gì không.

Nhược Y Đại Đế cười hì hì:

- Ngươi đừng nhìn ta, Huy lão ca ở bên kia đối phó Tu La Đại Đế, tại đây ngươi là người chịu trách nhiệm. Ngươi nói giết liền giết, ngươi nói không giết thì không giết.

Những Đại Đế tham dự vây công kia, mặc dù không có phát biểu ý kiến, nhưng ánh mắt đã nói rõ hết thảy. Bọn hắn đều nghe Hỏa Viêm Đại Đế.

Hỏa Viêm Đại Đế cười khổ không thôi:

- Cái này gọi là sự tình gì a? Tiêu Vân Tiêu Phong, hai người các ngươi điên rồi sao? Vậy mà tham dự nội đấu của Lưu Ly Vương Thành?

Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng không ngừng kêu khổ:

- Hỏa Viêm đạo huynh, chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Sự tình Lưu Ly Vương Thành, huynh đệ chúng ta một chút hứng thú cũng không có. Nhưng chúng ta thiếu người khác nhân tình, người ta bảo chúng ta đi đối phó Lưu Ly Vương Thành Chân thiếu chủ, chúng ta cũng là có khổ khó nói a.

- Vậy thì không dễ làm rồi, chúng ta cùng Chân thiếu chủ có giao dịch. Nếu chúng ta buông tha không giết ngươi, liền vi phạm nguyên tắc giao dịch.

Hỏa Viêm Đại Đế trầm ngâm nói.

- Giết hoặc không giết, liền xem ý tứ của Chân thiếu chủ a.

Cái trán của Hòe Sơn Nhị Tiêu ứa ra mồ hôi, trong đầu bọn hắn cũng ngạc nhiên không thôi. Nhiều cự đầu của tán tu giới như thế, vậy mà toàn bộ bán mạng cho Chân thiếu chủ, đây là có chuyện gì?

Hòe Sơn Nhị Tiêu ở tán tu giới, mặc dù uy danh không hiển hách bằng Lục Đại cự đầu, nhưng cũng là người rất có địa vị, nếu không phải bọn hắn có tay cầm ở trong tay Đan Cực Đại Đế, như thế nào sẽ bán mạng cho Đan Cực Đại Đế? Hơn nữa Đan Cực Đại Đế là nói cho bọn hắn biết, nhiệm vụ lần này cũng không khó, chỉ cần đi theo Tu La Đại Đế, nghe Tu La Đại Đế, chém giết Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ là được.

Chỉ cần làm thỏa đáng chuyện này, ân oán giữa bọn hắn cùng Đan Cực Đại Đế liền xóa bỏ, từ nay về sau ai cũng không nợ ai.

Vì thoát khỏi Đan Cực Đại Đế dây dưa, vì trả hết khoản nợ ân tình, lúc này Hòe Sơn Nhị Tiêu mới đáp ứng ra tay.

Trước khi bọn hắn đến Lưu Ly Vương Thành, cũng chăm chú phân tích thoáng một phát, cảm thấy nhiệm vụ này hoàn toàn chính xác không tính khó. Dù sao, Lưu Ly Vương Thành Chân thiếu chủ kia, chẳng qua là Hoàng cảnh mà thôi.

Dù bên người có cường giả như Mạch Vô Song, nhưng bọn hắn có năm người, còn có thể diệt không được một Chân thiếu chủ sao?

Cho nên, Hòe Sơn Nhị Tiêu không thấy việc này sẽ có nguy hiểm tánh mạng. Dù giết không được Chân thiếu chủ, toàn thân trở ra là không có vấn đề.

Thế nhưng mà, bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, cục diện sẽ bỗng nhiên phát triển đến một bước này.

Sinh tử không thể tự điều khiển. Cái này để cho bọn hắn thật là ra ngoài ý liệu.

Nghe khẩu khí của Hỏa Viêm Đại Đế, nếu như Chân thiếu chủ không đáp ứng tha bọn hắn, những đồng đạo tán tu kia, thật sẽ có khả năng đuổi tận giết tuyệt.

Dù sao, tuy là đồng đạo tán tu, nhưng dù sao cũng vì chủ của mình.

- Hỏa Viêm đạo huynh, nếu như ngươi giết chúng ta, thế tất trở thành trò cười cho tán tu giới. Cường giả tán tu giới chúng ta, bởi vì những thế lực lớn này mà tự giết lẫn nhau, nói ra chẳng phải là bị người chê cười?

Lão Đại của Hòe Sơn Nhị Tiêu Tiêu Vân lớn tiếng nói.

- Đúng vậy, huynh đệ chúng ta đã nhận thua rồi, Hỏa Viêm đạo huynh, Nhược Y đạo hữu, chẳng lẽ các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Ngữ khí của Lão Nhị Tiêu Phong cũng ai oán.

Giang Trần một mực nhìn bên này, nghe Hòe Sơn Nhị Tiêu chơi một bộ kia, liền lạnh lùng cười cười:

- Hòe Sơn Nhị Tiêu, tên tuổi thật lớn, chẳng lẽ cũng là hạng người ham sống sợ chết?

Hòe Sơn Nhị Tiêu biết rõ người lên tiếng là Chân thiếu chủ, tuy trong lòng quê quá hóa khùng, nhưng cũng không dám chống đối. Bọn hắn biết, giờ khắc này, sinh tử của bọn hắn, thật đúng là do người trẻ tuổi kia khống chế.

Giang Trần cũng không có chờ bọn hắn mở miệng:

- Các ngươi mở miệng một tiếng đồng đạo tán tu giới, cái kia ý là mấy người Hỏa Viêm Đại Đế bán mạng cho Chân mỗ, khiến các ngươi xem thường?

- Sao các ngươi không suy nghĩ, các ngươi tới nơi này, là vì người phương nào ra roi? Hẳn là, các ngươi bị người sai khiến, công kích Lưu Ly Vương Thành ta là quang vinh? Bọn người Hỏa Viêm Đại Đế cùng ta giao dịch, giúp ta bề bộn, lại thành mất mặt xấu hổ?

Giang Trần lạnh nhạt chế giễu.

Hắn nhìn ra được, Hòe Sơn Nhị Tiêu này là muốn dùng đạo nghĩa của tán tu giới đến ép buộc mấy người Hỏa Viêm Đại Đế, để cho những người kia không thể hạ sát thủ với bọn họ.

Thế nhưng mà, bọn hắn lại quên, mấy người Hỏa Viêm Đại Đế chỉ là trợ giúp hắn phòng ngự mà thôi, cái này phóng ở địa phương nào cũng sẽ không mất mặt.

Tất nhiều cường giả của Tán tu giới, đều làm thuê cho người, thu hoạch thù lao, cái này không coi vào đâu.

Thế nhưng mà, Hòe Sơn Nhị Tiêu bọn hắn, làm thuê cho người, lại chủ động đi công kích thế lực khác. Cái tính chất này hiển nhiên là bất đồng.

Một cái là chủ động công kích, một cái là tự vệ phản kích.

Muốn nói tiếp, tự nhiên là bên chủ động công kích không chiếm đạo lý. Cho nên Giang Trần nghe Hòe Sơn Nhị Tiêu dùng đạo nghĩa tán tu đến ép buộc mấy người Hỏa Viêm Đại Đế, tự nhiên phải đứng ra vạch trần.

Hỏa Viêm Đại Đế nghe xong lời này của Giang Trần, cũng gật đầu:

- Tiêu Vân Tiêu Phong, các ngươi thân là cường giả tán tu giới, làm thuê cho người, công kích Lưu Ly Vương Thành, còn có tư cách gì cùng chúng ta nói đạo nghĩa tán tu?

Hòe Sơn Nhị Tiêu xấu hổ không thôi.

Nói như vậy, thật sự là bọn hắn không có bất kỳ đạo lý.

Ngươi làm tay sai cho người khác, chủ động đi cắn người khác, cái kia còn trông cậy vào người khác nói đạo nghĩa với ngươi?

Hòe Sơn Nhị Tiêu uể oải không thôi, Tiêu Vân thở dài:

- Mà thôi mà thôi, chết ở trong tay đồng đạo tán tu, cũng coi như chết không oan. Động thủ đi.

Hỏa Viêm Đại Đế nhìn Giang Trần:

- Chân thiếu chủ, Hòe Sơn Nhị Tiêu này xưa nay không phải thế hệ hỗn đản, mặc dù nói trận chiến này đều là vì chủ của mình, nhưng ta vẫn muốn thay bọn hắn cầu tình.

Hỏa Viêm Đại Đế nói, khiến mấy Đại Đế tham dự vây công khác lại có chút không vui.

*****

- Hỏa Viêm đạo huynh, ngươi không cần cầu tình cho bọn họ. Nếu tha bọn hắn, Tùng Hạc Đan của chúng ta, sẽ thành mây khói a.

- Phải a? Hỏa Viêm đạo huynh, lúc này, không thể lòng dạ đàn bà a.

- Hỏa Viêm đạo huynh, từ trước đến nay ngươi sát phạt quyết đoán, chẳng lẽ lúc này, lại buông tha sao?

Ngay cả Nhược Y Đại Đế, đôi tinh mâu cũng chớp động, tựa hồ đang tự hỏi có nên tiếp nhận đề nghị của Hỏa Viêm Đại Đế không.

Mọi người ra tay, cũng là vì một viên Tùng Hạc Đan, cũng không phải nói trung thành với Chân thiếu chủ đến cỡ nào.

Nếu như bọn hắn không giết Hòe Sơn Nhị Tiêu, rõ ràng là vi phạm giao dịch, không có đem hết toàn lực, Chân thiếu chủ có quyền đổi ý.

Một khi đổi ý, hôm nay bọn hắn làm cũng chẳng khác nào đánh không.

Cái này sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của bọn hắn rồi. Liên quan tới Tùng Hạc Đan, coi như là Hỏa Viêm Đại Đế, cũng không thể thay bọn hắn làm chủ.

Trừ khi, Chân thiếu chủ đồng ý thả Hòe Sơn Nhị Tiêu.

Hòe Sơn Nhị Tiêu hiển nhiên cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy những Đại Đế kia đằng đằng sát khí, nhìn hai huynh đệ bọn hắn chằm chằm, da đầu của hai người bọn họ cũng run lên.

Dù Hỏa Viêm Đại Đế không ra tay, nhưng còn nhiều Đại Đế như vậy, cũng đủ giết chết bọn hắn rồi.

- Chân thiếu chủ...

Hỏa Viêm Đại Đế còn muốn khích lệ thoáng một phát.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Hỏa Viêm Đại Đế, Bổn thiếu chủ biết rõ ngươi muốn nói cái gì. Hai người này bị người sai sử, giết bọn hắn hay không, hoàn toàn chính xác ý nghĩa không lớn. Bất quá, nếu không giết bọn hắn, Tùng Hạc Đan của ta, thực sự là không ra được. Nếu là giao dịch, cũng không thể làm sinh ý lỗ vốn không phải sao?

Giang Trần có lý có cứ, làm cho Hỏa Viêm Đại Đế cũng không phản bác được. Hắn cũng hiểu, nếu như trận chiến này ngừng lại, muốn người ta cho Tùng Hạc Đan, đích thực có chút không thể nào nói nổi.

Dù sao, bị người giết đến trước cửa nhà, còn muốn thả bọn hắn đi, việc này đổi lại ai cũng không có khả năng tâm bình khí hòa tiếp nhận. Hỏa Viêm Đại Đế hắn cũng không có khả năng cường hành yêu cầu người khác làm như vậy.

- Mà thôi mà thôi, chờ bên Huy lão ca chấm dứt chiến cuộc, để hắn đến định đoạt a.

Hỏa Viêm Đại Đế cũng hiểu được, mình thật đúng là không thể làm quyết định này rồi.

Giang Trần lại mỉm cười:

- Hòe Sơn Nhị Tiêu đúng không? Ta muốn biết, Đan Cực Đại Đế đến cùng cho các ngươi chỗ tốt gì, vậy mà để cho nhị vị tiền bối của tán tu giới, cam tâm tình nguyện nghe hắn sai sử, làm tay chân cho hắn? Không tiếc đến Lưu Ly Vương Thành ta phạm hiểm?

Giang Trần rất muốn làm tinh tường điểm này. Nếu như Đan Cực Đại Đế ở tán tu giới có lực khống chế lớn như vậy, này đích thật là một đối thủ đáng sợ a.

Tiêu Vân bùi ngùi thở dài:

- Không nói a, nói ra cũng là mất mặt xấu hổ. Ai bảo huynh đệ chúng ta thiếu nhân tình của hắn? Chân thiếu chủ, rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết.

Mặc dù Hòe Sơn Nhị Tiêu có chút tiểu thông minh, nhưng vẫn có cốt khí. Muốn bọn hắn hướng Giang Trần quỳ xuống cầu xin tha thứ, điều này hiển nhiên là không thực tế.

Bất quá lời nói này, ít nhất để cho Giang Trần xác nhận, chuyện này hoàn toàn chính xác có thủ bút của Đan Cực Đại Đế ở bên trong.

Giang Trần có chút gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói:

- Nhị vị, các ngươi làm thuê cho Đan Cực Đại Đế là một cọc mua bán, ta thuê mấy người Hỏa Viêm Đại Đế, đồng dạng là một cọc mua bán. Không giết các ngươi, cọc mua bán này ta sẽ lỗ vốn. Cho nên, ta có một đề nghị không lỗ vốn, lại có thể để các ngươi sống sót. Về phần chịu tiếp nhận hay không, do huynh đệ các ngươi tự mình lựa chọn. Tựa như ta cùng bọn người Hỏa Viêm Đại Đế giao dịch, không chịu tiếp nhận, ta tuyệt không cưỡng ép.

Hòe Sơn Nhị Tiêu nghe vậy, vốn tưởng rằng cục diện hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bỗng nhiên xuất hiện một tia sinh cơ, tinh thần không khỏi chấn động, kinh ngạc nhìn qua Giang Trần.

Hỏa Viêm Đại Đế cũng nao nao, nhìn Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Mà Nhược Y Đại Đế, thì trên mặt có chút mỉm cười ngọt ngào, như có điều suy nghĩ, phảng phất đoán được một điểm gì đó.

- Rất đơn giản, hiện tại Lưu Ly Vương Thành ta có rất nhiều sự tình phải làm, khuyết thiếu nhân thủ. Nếu Hòe Sơn Nhị Tiêu chịu đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, hôm nay, chẳng những các ngươi có thể thoát chết, còn có thể đạt được địa vị khách khanh Thái Thượng trưởng lão của Khổng Tước Thánh Sơn ta.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt, làm cho một đám tán tu trợn mắt há hốc mồm.

Chân thiếu chủ này, dĩ nhiên muốn mời chào Hòe Sơn Nhị Tiêu?

Loại cục diện này có chút cổ quái, làm cho những Đại Đế tán tu kia không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn. Cái này đến cùng là cái gì a?

Như thế nào đang đánh đập tàn nhẫn, cục diện sẽ biến thành như vậy?

Bọn hắn với tư cách tán tu cường giả, lại giúp Lưu Ly Vương Thành thu phục tán tu khác, ngẫm lại cũng cảm thấy việc này có chút cổ quái. Thế nhưng mà cẩn thận cân nhắc, việc này lại giống như hợp tình hợp lý a.

Tánh mạng của Hòe Sơn Nhị Tiêu đều do Chân thiếu chủ định đoạt, người ta chiêu hàng bọn hắn, chẳng phải là đương nhiên sao? Nói sau, Chân thiếu chủ này cũng nói, hiện tại hắn cầu hiền nhược khát a.

Hòe Sơn Nhị Tiêu tuyệt đối không thể tưởng được, Chân thiếu chủ sẽ đưa ra một đề nghị như vậy.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Quyền lựa chọn ở trong các ngươi, Chân mỗ ta làm việc, từ trước đến nay không bắt buộc, vì dưa hái xanh không ngọt.

Hòe Sơn Nhị Tiêu nhìn nhau, hiển nhiên là đang trao đổi ý kiến. Chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn đối mặt kết quả hẳn phải chết, hoặc là chết, hoặc là quy hàng, không khả năng có con đường thứ ba có thể đi.

Chết, vậy thì mọi sự đều xong.

Quy hàng, trở thành khách khanh Thái Thượng trưởng lão của Khổng Tước Thánh Sơn, lại nói tiếp, cũng không có cái gì không tốt a. Chẳng qua là trên mặt mũi, tựa hồ có chút không khá giả đi.

Dù sao, cường giả tán tu giới, phần lớn đều tự cho mình là ngông nghênh, bọn hắn không a dua xu nịnh thế lực quyền quý, không nhíu mày khom lưng đi theo thế lực lớn.

Nếu như đột nhiên đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, truyền đi, thế tất sẽ để cho tán tu giới cười nhạo bọn hắn. Coi như là loại cự đầu tán tu giới như Mạch Vô Song, vì báo ân đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, cũng có nhiều người nói xấu như vậy.

Huống chi thanh danh của Hòe Sơn Nhị Tiêu bọn hắn, còn không tốt bằng Mạch Vô Song.

Chỉ là, so với chết, tổn thất một chút thanh danh, lại có cái gì?

Nói sau, đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, nhìn năng lực cùng khí độ của Chân thiếu chủ, nói không chừng tiềm lực tương lai so với Khổng Tước Đại Đế kia còn cao.

Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ cũng là lựa chọn không tệ.

Nếu như nói muốn bọn hắn đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn làm nô bộc, bọn hắn nhất định là cận kề cái chết không theo. Nhưng có thể cùng Mạch Vô Song bình khởi bình tọa, trở thành Khổng Tước Thánh Sơn khách khanh Thái Thượng trưởng lão. Cái này nói ra, kỳ thật cũng có vài phần sáng rọi.

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Hòe Sơn Nhị Tiêu đã có lựa chọn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)