Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1256

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1256: Tất cả đều vui vẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Tán tu là có ngông nghênh, trên người Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng có mấy phần ngông nghênh như thế, thế nhưng mà ở trước mặt sinh tử, bọn hắn không thể không khuất phục.

Huống chi, người ta đã cho đủ bọn hắn lối thoát, cũng không phải để bọn hắn làm nô bộc, cho ngươi trở thành khách khanh Thái Thượng trưởng lão, còn muốn như thế nào?

Nếu như lúc này còn không đầu hàng, kia chính là không tán thưởng rồi.

- Chân thiếu chủ, huynh đệ ta nguyện ý thần phục.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cúi đầu xưng thần.

- Đây là cách nghĩ chân thật của nhị vị sao?

Trên mặt Giang Trần cũng không có vui mừng.

- Bổn thiếu chủ lặp lại câu lúc nãy, quyền lựa chọn ở trong tay các ngươi. Một khi làm ra lựa chọn, phải phụ trách với lựa chọn của mình. Thay đổi thất thường, hai mặt hai lòng, ở Khổng Tước Thánh Sơn ta là tuyệt đối không thể thực hiện được.

Hòe Sơn Nhị Tiêu là người thông minh, biết Chân thiếu chủ đây là bức bách bọn hắn tỏ thái độ.

- Huynh đệ ta thề với trời, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, từ nay về sau đối với Khổng Tước Thánh Sơn trung trinh như một, duy Chân thiếu chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu như có phản bội, trời tru đất diệt.

Giang Trần cho bọn hắn lối thoát, nếu như bọn hắn còn không thuận theo, cái kia chính là kẻ đần rồi.

Tỏ thái độ, cái này vốn là phải làm, bọn hắn tự nhiên sẽ không do dự.

Đã có thiên địa thệ ước, cái quan hệ này thoáng cái đến gần rồi.

- Rất tốt, từ nay về sau, nhị vị chính là người của Khổng Tước Thánh Sơn ta.

Giang Trần cười ha ha, ôm quyền với Hỏa Viêm Đại Đế.

- Chư vị cũng coi như hết sức, chúng ta giao dịch hữu hiệu như trước. Bất quá, bên kia tựa hồ còn phiền toái không có giải quyết. Chư vị cảm thấy thế nào?

Giang Trần khoan thai nhìn về phía bên Tu La Đại Đế. Ở dưới Tỉnh Trung Đại Đế, Vô Song Đại Đế cùng Thương Hải Đại Đế vây công, Tu La Đại Đế đã hoàn toàn mất hết kết cấu, chỉ còn lại có bản năng chống cự.

Hòe Sơn Nhị Tiêu dữ tợn cười một tiếng:

- Chân thiếu chủ, huynh đệ ta vừa mới gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, công lao chưa thấy, dù sao cũng phải nạp danh trạng a. Không nhọc bọn người Hỏa Viêm đạo huynh xuất thủ, để cho huynh đệ chúng ta đi là được. Tu La kia đã kiềm lư kỹ cùng, sắp tới dầu hết đèn tắt rồi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Cũng tốt, vậy thì mời Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế lược trận, đề phòng tên kia chạy trốn.

Tuy biết Tu La Đại Đế đã bị vây khốn, không có khả năng đào tẩu, nhưng Giang Trần vẫn muốn chữ ổn vào đầu, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng.

Tu La Đại Đế là họa lớn trong lòng, hôm nay nhất định phải diệt trừ. Bằng không mà nói, cuối cùng là một cây gai trong thịt, thỉnh thoảng sẽ làm người đau.

Theo Hòe Sơn Nhị Tiêu gia nhập, chiến cuộc càng thiên về một bên.

Tu La Đại Đế thấy Hòe Sơn Nhị Tiêu chạy tới, còn tưởng rằng là giúp đỡ đến. Hắn căn bản không có tâm tư chú ý chiến cuộc bên này, cũng hoàn toàn không biết Hòe Sơn Nhị Tiêu đào ngũ rồi.

Còn nói:

- Nhị vị tới vừa vặn. Ba người chúng ta nhất cổ tác khí, giải khai nơi đây, hôm nào lại cuốn thổ mà đến

Hòe Sơn Nhị Tiêu nhìn nhau, đều cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm trước kia như thế nào sẽ cùng một người ngu ngốc như vậy tới Lưu Ly Vương Thành mất mặt xấu hổ?

Hai người không nói hai lời, vung vũ khí trong tay, hướng Tu La Đại Đế đập qua.

Tu La Đại Đế đối với bọn họ căn bản không có phòng bị, mà ôm lấy lòng tràn đầy chờ mong. Bị Hòe Sơn Nhị Tiêu công kích, căn bản không kịp phản ứng.

Cục diện năm đánh một, làm cho Tu La Đại Đế hoàn toàn chôn vùi ở trong chiến thuật biển người.

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, xu thế chống cự của Tu La Đại Đế, theo thương thế trên người hắn không ngừng tăng thêm, cũng không ngừng suy yếu.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cố tình ở trước mặt Giang Trần khoe khoang thủ đoạn, công kích càng thêm ra sức.

Luận thực lực, Hòe Sơn Nhị Tiêu so với Vô Song Đại Đế thì kém sắc hơn một bậc. Thế nhưng mà hai người hợp kích, so với Vô Song Đại Đế còn mạnh hơn một đường.

Quân đầy đủ sức lực như thế gia nhập, Tu La Đại Đế tự nhiên chỉ có phần bị đánh.

Phanh...

Công kích đồng thời oanh lên mặt Tu La Đại Đế, triệt để đánh nát Tu La Sinh Tử Hoàn, bảy đạo tử sắc quang hoàn chôn vùi trong hư không.

Tu La Sinh Tử Hoàn này là bảo vật thiếp thân phòng ngự của Tu La Đại Đế, sau khi bị công phá, Tu La Đại Đế liền chẳng khác gì là thân thể đối mặt năm người hợp kích.

Lại một đạo hợp kích oanh lên người Tu La Đại Đế. Tu La Đại Đế mang theo một chút toái toái niệm cuối cùng, bị lực lượng đáng sợ kia oanh thành tro tàn.

Đại Đế số 2 năm đó của Lưu Ly Vương Thành, ở ngay trước sơn môn của Khổng Tước Thánh Sơn, biến thành tro bụi, tại chỗ vẫn lạc.

Tỉnh Trung Đại Đế thu bảo đao, cười ha ha:

- Chân thiếu chủ, không có nhục sứ mạng. Như thế, Tùng Hạc Đan của lão phu cũng yên tâm thoải mái thu.

Giang Trần cười nói:

- Đúng là như thế, làm phiền rồi.

Tỉnh Trung Đại Đế khoát tay chặn lại:

- Tùng Hạc Đan đã tới tay, Long Hổ Phong Vân Hội này, lão phu liền không tham gia rồi. Đi trước một bước.

Hiển nhiên, chuyện hôm nay, Tỉnh Trung Đại Đế cũng thấy có chút xấu hổ. Nhiều Đại Đế như vậy, chỉ một mình hắn trước lấy được Tùng Hạc Đan, những người khác còn phải xếp hàng chờ.

Cái này để cho hắn có chút ngượng ngùng, cho nên ý định đi trước một bước.

Nhưng Giang Trần lại cười nói:

- Huy tiền bối, chuyện hôm nay, chẳng qua là một khúc nhạc dạo nho nhỏ, bộ phận đặc sắc còn không có trình diễn, lão nhân gia ngài muốn ly khai? Chân mỗ cũng vì tiền bối mà cảm thấy đáng tiếc.

Mạch Vô Song cũng cười nói:

- Huy lão ca, đừng trách tiểu đệ không có nhắc nhở ngươi, Long Hổ Phong Vân Hội lần này, Chân thiếu chủ chuẩn bị rất nhiều tiết mục tốt. Ngươi ly khai như vậy, nhất định sẽ hối hận cả đời. Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe tin tức của Vạn Uyên đảo một chút?

Tỉnh Trung Đại Đế vốn ý định cất bước, nghe xong lời này, bước chân cũng bước bất động rồi. Cười khổ một tiếng:

- Chân thiếu chủ, không thể không thừa nhận, ngươi thật sự rất biết xâu khẩu vị của người a.

Giang Trần cười cười, biết rõ Tỉnh Trung Đại Đế nói lời này, là khẳng định không có ý định đi a.

Loại cự đầu tán tu giới như Tỉnh Trung Đại Đế, nếu như hắn đi rồi, đối với Long Hổ Phong Vân Hội mà nói, không thể nghi ngờ sẽ kém sắc không ít.

Giang Trần tự nhiên sẽ không để cho Tỉnh Trung Đại Đế ly khai.

Về phần những người khác, hiện tại dù Giang Trần đuổi bọn hắn đi, bọn hắn cũng sẽ không đi. Tùng Hạc Đan còn không có nắm bắt tới tay. Những người này như thế nào chịu đi?

Giang Trần liền ôm quyền, nói với đám người Hỏa Viêm Đại Đế:

- Chư vị, chờ Long Hổ Phong Vân Hội kết thúc, nếu như ta đạt được tài liệu luyện chế Tùng Hạc Đan, sẽ lập tức khai lò luyện chế. Tuyệt đối không chơi bịp bợm.

- Hì hì, chúng ta liền yên lặng chờ tin lành của Chân thiếu chủ.

Nhược Y Đại Đế cười hì hì nói.

*****

- Ân, sẽ không để cho chư vị thất vọng. Đúng rồi, còn có một điều, chuyện hôm nay, kính xin chư vị giữ bí mật. Dù sao việc này dính dáng đến Đan Cực Đại Đế. Chân mỗ không muốn bởi vì sự tình của Lưu Ly Vương Thành ta, lại để cho chư vị đắc tội Đan Hỏa Thành.

Những lời này của Giang Trần, khiến đám tán tu kia đối với hắn sinh ra một tia hảo cảm.

Mặc kệ như thế nào, Giang Trần cũng không có mượn chuyện này đến trói chặt bọn hắn, để cho bọn hắn cùng Khổng Tước Thánh Sơn buộc chung một chỗ. Đây cũng là chuyện bọn hắn không muốn phát sinh nhất.

Bọn hắn ra tay, là hướng về phía Tùng Hạc Đan, mà không phải muốn cùng Khổng Tước Thánh Sơn thành lập quan hệ gì, càng không muốn bởi vậy đối địch với Đan Hỏa Thành.

Nói cho cùng, ân oán giữa Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành, bọn hắn không muốn cắm vào.

- Trước kia những Đại Đế tán tu không có tham dự, chư vị tốt nhất cũng đi nói cho bọn họ, chớ để tiếng gió truyền đi.

Giang Trần lại nói.

Tỉnh Trung Đại Đế lạnh nhạt nói:

- Cái này không cần Chân thiếu chủ lo lắng, chúng ta sẽ quyết định, mặc dù có hậu quả gì, chúng ta cũng có thể gánh chịu được. Hơn nữa, tuy Đan Hỏa Thành mạnh, nhưng có thể mạnh hơn chúng ta cộng lại sao?

- Đúng vậy, nếu như Đan Hỏa Thành thông minh, sẽ biết rõ việc này cùng chúng ta không có quan hệ gì. Nếu như muốn giận chó đánh mèo đến trên đầu chúng ta, chúng ta cũng có biện pháp ứng đối.

- Đúng vậy, chuyện này, chúng ta nắm đạo lý, không cần phải cố kỵ Đan Hỏa Thành cái gì. Nếu như chúng ta làm thuê cho ngươi, đi công kích Đan Hỏa Thành, đó là chúng ta sai. Chúng ta cùng ngươi giao dịch, ở trong sơn môn Khổng Tước Thánh Sơn bảo hộ ngươi, cái này là một giao dịch, hắn không có chuyện gì để nói.

- Hơn nữa, trước đó chúng ta không biết việc này cùng Đan Hỏa Thành có quan hệ.

- Hắc hắc, dù biết rõ thì như thế nào? Tán tu giới chúng ta, tại sao phải sợ Đan Hỏa Thành hắn? Hắn không đến tìm việc là tốt nhất, nếu như đến tìm việc, chúng ta tuyệt không có khả năng nhịn.

Nói cho cùng, những cường giả tán tu giới này, không có một cái nào là đèn đã cạn dầu. Bọn hắn đã dám làm như thế, liền sớm có giác ngộ gánh chịu hết thảy hậu quả.

Vì một viên Tùng Hạc Đan, chút sự tình ấy lại được coi là cái gì?

Chứng kiến tâm tính của bọn hắn tốt như vậy, Giang Trần cũng không nói cái gì nữa, đưa tiễn những tán tu này xuống núi.

Thẳng đến nhóm người này xuống núi, Tịch Diệt Đại Đế cùng Bàn Long Đại Đế mới phi tốc bay tới. Hiển nhiên bọn họ cũng cảm ứng được Khổng Tước Thánh Sơn phát sinh đại chiến, trước tiên liền chạy đến.

Tiếp theo là Niêm Hoa Đại Đế cùng Trấn Nhạc Đại Đế, còn có Trảm Không Đại Đế, cũng cực kỳ nhanh chạy đến.

- Thương Hải, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Bàn Long Đại Đế mắt sắc, xa xa đã nhìn thấy Thương Hải Đại Đế, giận không kiềm được đánh tới.

- Ngươi còn có mặt mũi xuất hiện ở chỗ này? Thực cho là chúng ta sẽ không giết ngươi sao?

Thương Hải Đại Đế xấu hổ, hắn sợ nhất là Bàn Long Đại Đế. Không phải sợ tu vi võ đạo, mà là sợ hắn nói ác độc.

Cũng may Giang Trần khoát tay chặn lại, ngăn Bàn Long Đại Đế.

- Chư vị, không nên kích động, nghe ta một lời. Trước đó không lâu, Thương Hải Đại Đế đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, lập đại công cho Lưu Ly Vương Thành ta.

- Cái gì?

Bàn Long Đại Đế cho là lỗ tai của mình nghe lầm.

Lúc này Mạch Vô Song cũng đứng ra giải vây:

- Ngay mới vừa rồi, Tu La Đại Đế cấu kết Đan Hỏa Thành, lẻn vào Khổng Tước Thánh Sơn muốn hành thích Chân thiếu chủ. Thương Hải Đại Đế lâm trận đào ngũ, đả thương nặng Tu La Đại Đế, chúng ta mới có cơ hội chém giết phản đồ.

- À?

Bàn Long Đại Đế triệt để ngây ngẩn cả người.

Những người khác cũng ngây ngẩn cả người. Nội dung cốt truyện này quả thực là thần chuyển hướng a. Thương Hải Đại Đế lâm trận đào ngũ? Cái này nghe thế nào quái như vậy?

Thằng này không phải tùy tùng trung thực của Tu La Đại Đế sao?

- Chư vị, các ngươi cũng đừng nghi thần nghi quỷ. Tu La Đại Đế mất đạo quả trợ, không được ưa chuộng. Thương Hải Đại Đế không muốn cùng bọn hắn chung một chỗ chịu chết, bỏ gian tà theo chính nghĩa, cái này đối với Lưu Ly Vương Thành chúng ta không phải chuyện xấu. Ta cũng hi vọng mọi người rộng lượng một ít, người không phải thánh hiền, ai có thể không sai.

Giang Trần ngược lại tạo lối thoát cho Thương Hải Đại Đế.

- Chậm đã.

Bỗng nhiên Tịch Diệt Đại Đế nhìn chằm chằm vào Thương Hải Đại Đế.

- Thương Hải, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Khổng Tước Đại Đế mất tích, ngươi có tham dự hay không?

Tịch Diệt Đại Đế rốt cuộc là người tâm tư tinh tế, hắn bất đồng Bàn Long Đại Đế hay xúc động, hắn đầu tiên nghĩ đến là vấn đề nguyên tắc.

Quả nhiên, hắn vừa hỏi, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên phi thường ngưng trọng, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thương Hải Đại Đế.

Vấn đề này, kỳ thật Thương Hải Đại Đế đã hướng Phệ Kim Thử Vương thề qua, bất quá hắn biết, chuyện này không chỉ Chân thiếu chủ thông qua là được, muốn trở lại Lưu Ly Vương Thành, muốn được mọi người thông cảm, nhất định phải là tất cả mọi người thông qua.

- Chư vị, hiện tại ta nói cái gì, các ngươi đều sẽ cảm giác ta trốn tránh trách nhiệm. Đúng vậy, lúc trước ta đứng bên Tu La Đại Đế, hoàn toàn chính xác có rất nhiều bất mãn với Khổng Tước Đại Đế. Bất quá ta muốn nói một câu, Khổng Tước Đại Đế mất tích, toàn bộ quá trình đều là Tu La Đại Đế một tay bày ra, ta biết rõ việc này, nhưng tuyệt đối không có trực tiếp tham dự.

Thương Hải Đại Đế chỉ thiên thề.

- Nếu như có nửa câu nói ngoa, ta chết không yên lành.

Sắc mặt của Bàn Long Đại Đế thoáng cái trở nên rất khó coi:

- Nói như vậy, lần trước những lời đồn kia, chính là các ngươi cố tình thả ra? Cố ý nói Khổng Tước Đại Đế vẫn lạc, để cho các ngươi đoạt quyền?

Thương Hải Đại Đế có chút chột dạ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gật đầu.

Hoàn toàn chính xác, lúc ấy hắn đứng bên Tu La Đại Đế, lời đồn này thậm chí là một tay hắn bày ra, hơn nữa hắn đối với Khổng Tước Đại Đế mất tích cũng là nhìn có chút hả hê.

Nhưng mà bây giờ, khi hắn phát hiện Tu La Đại Đế căn bản chính là thằng ngu không chịu được, nội tâm tự nhiên là vạn phần hối hận, uể oải.

Hắn biết rõ, địch ý của những người này đối với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiêu trừ như vậy. Thế nhưng mà, không có lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn chịu nhục, thời gian dần qua để cho mọi người tiếp nhận hắn.

- Thương Hải, nếu như sự tình của Khổng Tước Đại Đế, cùng ngươi không có quan hệ trực tiếp, con đường ngươi trở về Lưu Ly Vương Thành, dù gian nan thế nào, Lưu Ly Vương Thành cũng sẽ lưu cho ngươi. Chỉ xem chính ngươi có quý trọng hay không. Hiện tại, đem tình báo ngươi biết, một năm một mười giao ra. Tin tức về Khổng Tước Đại Đế, một chữ không lọt, có cái gì thì nói cái đó, không nên khoa trương, cũng không nên giấu diếm.

Giang Trần nói, những người khác đều âm thầm gật đầu.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)