Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1276

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1276: Phong ba tái khởi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hòe Sơn Nhị Tiêu nghe nói Thiên Địa Lăng Vân Chi, cũng hứng thú dạt dào, đi theo Giang Trần.

Trong một hộp ngọc phong cách cổ xưa, nằm một cây Linh Dược.

Giang Trần tập trung nhìn vào, vật ấy tản ra một cỗ tinh hoa chi lực cường đại, cùng thiên địa này, tựa hồ tạo thành câu thông thần kỳ nào đó.

- Chân thiếu chủ, là vị bằng hữu kia, hắn mang đồ vật tới.

Vô Song Đại Đế giới thiệu một tu sĩ ở bên cạnh.

- Bằng hữu xưng hô như thế nào?

Giang Trần đánh giá đối phương, nhìn đối phương ăn mặc tán tu, một đôi Thần Mục dấu diếm Thần Vận, xem xét là thế hệ bất phàm.

- Tán tu nhân sĩ, vô danh tiểu tốt, tiện danh không đáng nhắc đến. Chân thiếu chủ, gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này của tại hạ, không biết có thể vào pháp nhãn của ngươi hay không?

Ánh mắt Giang Trần, từ trên người tán tu kia, chuyển dời đến Linh Dược trong hộp ngọc.

Khí chất gốc Linh Dược này, rõ ràng tốt hơn gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi của Trình Tiền không ít. Nhìn về phía trên, thần quang di động, thiên địa linh lực hừng hực, tản ra khí tức để cho người sảng khoái tinh thần, phảng phất cảm thụ thoáng một phát, cũng có thể để cho người sống nhiều ba năm năm.

Ánh mắt của Giang Trần lại nhìn đối phương:

- Không ngại để ta cầm lên xem một chút chứ?

- Xem cũng không sao.

Đối phương vô cùng tiêu sái.

Giang Trần cũng không khách khí, cầm lấy gốc Linh Dược, bắt đầu đánh giá. Dùng nhãn lực của Giang Trần, muốn xem xét một cây Linh Dược, tự nhiên sẽ không khó khăn.

Bất quá, gốc Linh Dược này, Giang Trần nắm bắt tới tay, lại có một loại cảm giác nói không ra lời.

Đây là Thiên Địa Lăng Vân Chi, cái này không hề nghi ngờ, bất quá gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, lại có chút quái. Cảm thụ Linh lực của gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, quả thực khoảng chừng trên sáu ngàn năm.

Nhưng khi nhìn tỉ lệ của Thiên Địa Lăng Vân Chi, xem các loại chi tiết khác, Giang Trần lại cảm thấy, gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, hẳn là trên dưới một ngàn năm.

Cái này lại làm cho Giang Trần cảm thấy có chút khó hiểu, bất quá, trong đầu hắn rất nhanh liền hiện lên một ý niệm:

- Chẳng lẽ là...

Sau khi trong đầu Giang Trần bốc lên ý nghĩ này, không khỏi nhìn về phía tu sĩ kia thật sâu.

- Bằng hữu, đây là một cây Thiên Địa Lăng Vân Chi.

Giang Trần gật gật đầu, bất động thanh sắc nói.

- Ngươi định giao dịch cho Khổng Tước Thánh Sơn ta, hay định ủy thác đấu giá? Hay chỉ là lấy ra xem xét thoáng một phát?

Người nọ cười nhạt một tiếng:

- Muốn mời Chân thiếu chủ cho đánh giá.

Giang Trần cười nói:

- Giá trị của Thiên Địa Lăng Vân Chi, ngày hôm qua ở trên khâu giám bảo, ta đã nói qua. Chẳng lẻ bằng hữu muốn ta lại lắm lời một lần?

Người nọ lắc đầu:

- Thiên Địa Lăng Vân Chi này của ta, tư chất cùng tỉ lệ rõ ràng càng tốt. Chẳng lẻ Chân thiếu chủ muốn lừa gạt ta hay sao?

Giang Trần cười cười, lại liếc nhìn Thiên Địa Lăng Vân Chi kia.

- Người bình thường, có lẽ sẽ nhìn lầm. Bất quá gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, có lẽ cũng chỉ ngàn năm, so với gốc ngày hôm qua, sẽ không tốt hơn chỗ nào.

- Làm sao có thể? Trình độ Linh lực này, điểm nào không ưu tú hơn gốc ngày hôm qua rất nhiều? Chân thiếu chủ, ngươi không phải là muốn cố ý ép giá chứ?

Người nọ có chút không bình tĩnh rồi.

- Thật có lỗi, đây chính là kết luận của ta. Nếu như bằng hữu cảm thấy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi của ngươi càng thêm ưu tú, có thể mời người khác xem xét thoáng một phát. Ở chỗ Bổn thiếu chủ, Thiên Địa Lăng Vân Chi này, tỉ lệ là một ngàn năm. Không dùng thủ đoạn ngoại lực gì, đồ vật một ngàn năm, muốn giá sáu ngàn năm, cái này không thực tế.

Giang Trần cũng không chút khách khí.

Hắn đã nhìn ra, chỉ sợ người này căn bản không phải đến giao dịch.

Người nọ cười lạnh:

- Không thể tưởng được, Chân thiếu chủ thanh danh lan xa, cũng không quá đáng chỉ có chút nhãn lực như vậy mà thôi. Mà thôi mà thôi, tính toán ta có mắt không tròng, đi lộn chỗ.

Người nọ không nói hai lời, thu hồi hộp ngọc, liền muốn đi ra ngoài. Vừa đi một bên còn lầm bầm:

- Tán tu đại hội này cao thủ nhiều như mây, ngươi không nhìn được hàng, sẽ có người biết nhìn hàng xịn.

Giang Trần cười lạnh lùng, nhìn người này đi ra ngoài, lại không ngăn trở.

- Tiêu Vân, ngươi theo dõi hắn, xem người này có tìm người khác xem xét hay không. Nếu có, nhớ rõ trước tiên nói cho Bổn thiếu chủ.

Giang Trần phân phó xuống dưới.

Tiêu Vân gật gật đầu, chờ người nọ đi xa, lúc này mới theo ra ngoài. Dùng tu vi Đế cảnh của hắn, muốn theo dõi một người, hiển nhiên là rất dễ dàng.

Quả nhiên, người nọ ly khai chỗ Giang Trần, sải bước đi đến khu giao dịch của Thiên Âm Tự. Xem ra, người này là muốn đi tìm Đông Diệp Đại Sư.

Tiêu Vân thấy người kia đi vào khu giao dịch của Thiên Âm Tự, liền lập tức quay đầu, trở lại trước mặt Giang Trần:

- Chân thiếu chủ, thằng kia quả nhiên đi khu giao dịch của Thiên Âm Tự. Xem ra, là muốn đi tìm Đông Diệp Đại Sư xem xét?

Khâu giám bảo ngày hôm qua, Giang Trần mời Thiên Âm Tự Đông Diệp Đại Sư, cự đầu tán tu Tỉnh Trung Đại Đế, cùng với Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông tông chủ Hàn Thiên Chiến, Thiên Thiền Cổ Viện viện chủ Tố Hoàn Chân.

Đông Diệp Đại Sư kia, không thể nghi ngờ là nhãn lực tốt nhất trong những người này.

- Nhìn xem Đông Diệp Đại Sư kia nói như thế nào.

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc.

- Người này, chỉ sợ là lai giả bất thiện, cố ý tới quấy rối a.

- Thiếu chủ, mặc kệ nó, nếu thằng này quả thật quấy rối, trực tiếp ném ra ngoài là được.

Phong cách hành sự của Hòe Sơn Nhị Tiêu, luôn là bụng dạ thẳng thắn, không nói nhảm nhiều như vậy.

- Hắc hắc, nếu thật ném hắn ra ngoài, hắn tất sẽ trắng trợn bôi đen, chửi bới tán tu đại hội của ta. Há có thể như hắn mong muốn? Để xem hắn làm ầm ĩ như thế nào, Đông Diệp Đại Sư tu luyện Kim Cương Pháp Nhãn, lường trước cũng sẽ không bị thủ đoạn của hắn mê hoặc.

Mặc dù Giang Trần nói như vậy, nhưng đối với Đông Diệp Đại Sư có thể nhìn ra kỳ quặc hay không, vẫn ôm thái độ hoài nghi.

Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia, đã không đơn thuần là làm giả năm đơn giản như vậy. Thủ pháp rất cao minh, tuyệt đối không phải hàng giả bình thường.

Nếu không phải nhãn lực của Giang Trần mạnh mẽ, kiến thức mạnh mẽ, cũng rất khó nhìn ra gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia có vấn đề.

Quả nhiên, sau đó không lâu, khu giao dịch của Thiên Âm Tự, Đông Diệp Đại Sư kích động đi ra, sải bước đi tới khu giao dịch của Khổng Tước Thánh Sơn.

Bên cạnh hắn, còn đi theo tên tán kia tu.

- Chân thiếu chủ, thứ tốt a, cái này là đồ tốt.

Đông Diệp Đại Sư hưng phấn.

- Ngươi xem gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, tính chất hoàn mỹ như thế, chỉ sợ không ít hơn sáu ngàn năm. Thiên cấp Linh Dược bực này, quả nhiên là hãn hữu. Chân thiếu chủ ngươi đến xem.

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Đông Diệp Đại Sư, Giang Trần cũng dở khóc dở cười.

Như có thâm ý liếc nhìn tán tu kia, biết rõ thằng này là cố ý. Hắn thậm chí không có đề cập tới lúc trước đã tới khu giao dịch của Khổng Tước Thánh Sơn

*****

- Đông Diệp Đại Sư, ngươi trước đừng vội xem xét Thiên Địa Lăng Vân Chi này, trước nhìn động cơ của người này một chút. Ngươi tu luyện Kim Cương Pháp Nhãn, có thể đọc nhân tâm thuật, nhìn xem người này rắp tâm như thế nào?

Giang Trần chỉ vào tên tán tu kia, cười nhạt nói.

Đông Diệp Đại Sư sững sờ:

- Chân thiếu chủ, cớ gì nói ra lời ấy?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Người này có nói cho đại sư, trước khi hắn đi chỗ ngươi, đã đến chỗ ta, hơn nữa ta đã xem xét kết quả cho hắn hay không?

Đông Diệp Đại Sư khẽ giật mình, lắc đầu:

- Hắn chưa nói.

Nhưng tán tu kia lại lạnh lùng bật cười:

- Nếu ta nói rồi, Đông Diệp Đại Sư vào trước là chủ, chỉ sợ sẽ có thành kiến. Ta tự nhiên không thể nói. Chân thiếu chủ, ngươi nhất gia chi ngôn, cũng không đại biểu được cái gì a? Chẳng lẽ ta đi một chỗ, đều phải trước tiên nói kết quả mà ngươi xem xét sao? Ngươi cũng không phải nhân vật cự đầu của Linh Dược giới, nói một không hai a.

- Tốt một câu nhanh mồm nhanh miệng.

Giang Trần cười lạnh.

- Đại sư, ngươi xem gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, thực sự sáu ngàn năm sao?

Giang Trần cười nhạt nói.

- Chẳng lẽ không phải vậy?

Đông Diệp Đại Sư lại nhìn một hồi.

- Dùng cái nhìn của bần tăng, gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, sáu ngàn năm vẫn là bảo thủ đoán chừng. Chân thiếu chủ, ngươi cảm thấy có bao nhiêu năm?

- Ta cảm thấy chỉ có một ngàn năm.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Một ngàn năm?

Đông Diệp Đại Sư lại càng hoảng sợ, nở nụ cười khổ.

- Chân thiếu chủ, nhãn lực của ngươi, bần tăng bội phục. Bất quá cái này một ngàn năm, cũng quá không hợp thói thường đi à nha? Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, rõ ràng so với ngày hôm qua cường đại hơn nhiều.

- Nhìn về phía trên đúng là như thế. Bất quá chỉ là nhìn về phía trên mà thôi.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Đại sư, cho nên ta nói người này tâm có thể tru. Hắn cố ý cầm một cây Linh Dược như vậy đến, khiến ta và ngươi trái ý, dụng ý đơn giản là muốn chúng ta tranh chấp, nhiễu loạn trật tự của tán tu đại hội mà thôi. Đại sư tâm tính thuần hậu, dễ bị bọn đạo chích này lừa bịp.

Đông Diệp Đại Sư có chút không vui:

- Chân thiếu chủ, không nên vội kết luận. Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, ngươi có nói xé trời, cũng không chỉ một ngàn năm. Bần tăng dám đánh bạc với ngươi, dù ngươi mời tất cả người hiểu Linh Dược đến xem xét, gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, cũng không chỉ một ngàn năm.

Đông Diệp Đại Sư là tính bướng bỉnh, bản thân hắn đối với Giang Trần là ở vào khoảng phục cùng không phục. Giang Trần còn trẻ như vậy, muốn Đông Diệp Đại Sư hắn tâm phục khẩu phục, quả thực rất không có khả năng.

Mà Thiên Địa Lăng Vân Chi này, rõ ràng không chỉ một ngàn năm, Đông Diệp Đại Sư làm sao có thể tin Giang Trần nói? Hắn cảm thấy Chân thiếu chủ này quả thực là đổi trắng thay đen. Đây là vũ nhục Kim Cương Pháp Nhãn của hắn.

- Đại sư bớt giận.

Ánh mắt của Giang Trần nhàn nhạt, liếc nhìn tên tán tu kia. Thấy vẻ mặt người nọ giống như cười mà không phải cười, nhiều hứng thú nhìn xem bên này, một bộ e sợ cho thiên hạ bất loạn.

Lúc này, nếu như Giang Trần còn không biết người nọ là cố ý quấy rối, đó chính là kẻ đần rồi.

- Các hạ, một chút thủ đoạn ấy của ngươi, phải chăng cảm giác mình đã thực hiện được âm mưu?

Giang Trần trào phúng nhìn qua người nọ.

- Chân thiếu chủ, Long Hổ Phong Vân Hội này là ngươi tổ chức, ngươi muốn đổi trắng thay đen, ta cũng không cách nào nói cái gì. Ngày hôm qua ngươi cái gọi là công chính, chỉ sợ chỉ là làm bộ dáng, lừa gạt những người thành thật kia mà thôi. Hôm nay, mới là chân diện mục của ngươi. Ngươi nói Linh Dược của ta chỉ có một ngàn năm, đơn giản là muốn ép giá, đạt tới hiệu quả bóc lột của ngươi mà thôi. Ngươi lừa được thiên hạ tán tu, lại lừa không được ta.

Đến rồi, thằng này rốt cục phơi bày chân tướng, lộ ra bản ý của hắn.

Bất đắc dĩ Đông Diệp Đại Sư cưỡng tính, nghe xong lời này, cũng trợn mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Chân thiếu chủ, nếu ngươi thật là người như vậy, bần tăng thực là có mắt không tròng, dễ tin ngươi.

Đông Diệp Đại Sư tu luyện Phật môn Sư Tử Hống, thanh âm này lại lớn dọa người, như sấm sét giữa trời quang, nổ vang toàn bộ Long Hổ Phong Vân Hội.

Lần này, ngay cả Giang Trần, trong lòng cũng rùng mình rồi.

Hắn phát hiện, mình từ đầu tới đuôi, đều có chút xem thường Đông Diệp Đại Sư kia, đánh giá sai Đông Diệp Đại Sư. Nhìn điệu bộ này, Đông Diệp Đại Sư kia, chỉ sợ cùng người này sớm có thông đồng, căn bản chính là một âm mưu đã lâu.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng âm thầm nghiêm nghị, tâm niệm cấp chuyển, phi tốc tính toán kế sách ứng đối.

- Con lừa trọc này, thật đúng là diễn một trò hay a.

Lúc này Giang Trần mới như ở trong mộng mới tỉnh. Hắn cẩn thận phân tích, phát hiện mình thật đúng là từ đầu tới đuôi đều bị Đông Diệp Đại Sư lừa gạt.

Đông Diệp Đại Sư này nhìn như cưỡng tính, quật cường toàn cơ bắp, có lẽ từ lúc mình mời hắn lên đài, vẫn đang diễn trò.

- Địa bàn của Thiên Âm tự, mặc dù cách Đan Hỏa Thành không gần. Nhưng Thiên Âm tự, cũng chưa từng có quan hệ với Lưu Ly Vương Thành ta. Ở giữa Đan Hỏa Thành cùng Lưu Ly Vương Thành, Thiên Âm Tự lựa chọn đứng bên Đan Hỏa Thành, là quá bình thường rồi. Con lừa trọc này...

Giang Trần phẫn nộ, cũng rất nhanh tỉnh táo lại. Hắn biết rõ, mình vẫn còn đánh giá thấp quyết tâm của Đan Hỏa Thành, đánh giá thấp năng lượng của Đan Hỏa Thành.

Đông Diệp Đại Sư rống, bốn phương tám hướng có vô số ánh mắt nhìn qua bên này.

Tán tu kia thừa cơ kêu lên:

- Chân thiếu chủ, ngươi thật sự là đánh bàn tính tốt. Ngày hôm qua làm ra một khâu giám bảo, hướng mọi người biểu diễn ngươi công chính. Bây giờ, lại làm một bộ này, cố ý làm thấp đi Linh Dược của ta, để ép giá. Cái này là công chính công bình của ngươi? Long Hổ Phong Vân Hội này, ta xem chính là ngươi lấy việc công làm việc tư.

Hòe Sơn Nhị Tiêu nghe xong lời này, lập tức không vui.

- Tiểu tử, ngươi là thành tâm tới quấy rối sao?

Tán tu kia chẳng những không sợ, ngược lại cười lạnh:

- Hòe Sơn Nhị Tiêu, sát khí thật lớn a. Như thế nào, Chân thiếu chủ, ngươi đạo lý bất chính, phải nhờ vào nắm đấm đến uy hiếp người sao?

- Ngươi uy hiếp được ta, có thể uy hiếp được thiên thiên vạn vạn tán tu dưới gầm trời này sao?

Người nọ một bộ ngông nghênh boong boong.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều nhìn qua bên này, cả đám tràn đầy hồ nghi.

Giang Trần khoát tay chặn lại, ngăn Hòe Sơn Nhị Tiêu đang xúc động.

Các lộ Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, cũng nhanh chóng tụ tới. Hiển nhiên tất cả mọi người ý thức được, bên này đã xảy ra chuyện.

Khó khăn trắc trở bất thình lình, làm cho Giang Trần trong lúc vội vã cũng có chút trở tay không kịp, bất quá hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại.

- Tốt một cái thiên hạ tán tu.

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)