Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1277

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1277: Sự tình náo lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Bằng hữu, ta mặc kệ ngươi có địa vị gì, cũng mặc kệ ngươi có rắp tâm gì. Ở Long Hổ Phong Vân Hội, nếu như ngươi an phận thủ thường, Lưu Ly Vương Thành ta coi ngươi là khách nhân. Bất quá, nếu ngươi thành tâm tới quấy rối, đến buồn nôn Lưu Ly Vương Thành ta. Bổn thiếu chủ quyết không đáp ứng. Ngươi mở miệng một tiếng tán tu, ta chỉ hỏi một câu, ngươi tên gì? Tán tu dưới gầm trời này, có người nào nhận ra ngươi sao?

Tán tu kia lại không chút hoang mang:

- Chân thiếu chủ, ngươi lật qua lật lại, luôn muốn nghe ngóng lai lịch cùng tính danh của ta, chẳng lẽ là muốn sau đó trả thù ta?

- Thử hỏi hôm nay tán tu tới đây, chẳng lẽ không có ai mai danh ẩn tích đến sao? Đời ta tán tu, hành tẩu giang hồ không dễ, che dấu tính danh, đó là chuyện thường xảy ra. Chân thiếu chủ ngài luôn mồm muốn ta báo tên họ, cho rằng không biết ngươi có ý định ngày sau trả thù ta sao?

Người kia nhanh mồm nhanh miệng, nói một phen, tính kích động rất mạnh, tính đả kích cũng rất mạnh, một câu một câu, cơ hồ đều nhằm vào Giang Trần, miêu tả hắn thành một ác ôn.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi muốn giấu đầu thụt đuôi, lại lập ra lý do đường hoàng như vậy. Cũng được, ngươi trên nhảy dưới tránh như vậy, đơn giản là muốn bôi đen ta. Hôm nay ta cho phép ngươi bôi thống khoái. Ngươi nói tiếp đi, đạo lý gì nói không rõ.

Người nọ kêu lên:

- Còn có gì để nói? Ngươi đem Linh Dược ngoài sáu ngàn năm của ta, ngạnh sanh nói thành một ngàn năm, đây không phải đã rất rõ ràng sao? Nói thêm nữa, ai biết ngươi có thể quê quá hóa khùng, trực tiếp tru sát ta tại chỗ hay không?

- Ta đi chính, đứng thẳng. Gốc Linh Dược này, Kim Cương Pháp Nhãn của Đông Diệp Đại Sư, cũng đã xem xét qua. Sáu ngàn năm cùng một ngàn năm chênh lệch, dù mù lòa cũng nhìn ra được. Chân thiếu chủ, ta chỉ có thể nói, tướng ăn của ngươi quá khó nhìn. Ngày hôm qua ngươi ngụy trang công bình, lúc này mới một ngày, liền ném lên chín từng mây đi à nha?

Không thể không nói, khẩu tài của người này rất tốt. Tốt đến Giang Trần cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Đối phương nói, thật giống như trước đó đã thao luyện qua, phi thường thuần thục, một khâu khấu trừ một khâu, không ngừng giội nước bẩn lên người Giang Trần, hơn nữa giội có lý có cứ. Rất dễ dàng kích động người ở ngoài đứng xem.

Lúc này, Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông Hàn Thiên Chiến nhìn không được nói:

- Bằng hữu, có lý không ở thanh âm cao. Nhân phẩm của Chân thiếu chủ, Hàn mỗ tự hỏi còn tin được. Bây giờ nói đến nói đi, đều là lời từ một phía. Ngươi đã cảm thấy có đạo lý, không ngại mở ra cho mọi người, chiêng đối chiêng, cổ đối cổ, đem đạo lý biện minh bạch. Ai đúng ai sai, tự nhiên sẽ hiểu.

Hàn Thiên Chiến điểm tỉnh rất nhiều tán tu. Những tán tu này, vốn cảm xúc đã có chút bị người này nhen nhóm, nhưng nghe Hàn Thiên Chiến nói, trong đầu cũng tỉnh táo lại.

Không thể không nói, người của tán tu giới, là kỳ quái như thế. Một tán tu cùng thế lực lớn tầm đó, bọn hắn tự nhiên sẽ thiên hướng tán tu.

Vô ý thức cảm thấy tán tu càng có thể tin.

Đây là một loại hiện tượng tâm lý kỳ quái.

Cho nên, người này nói, mới có thể chế tạo ra hiệu quả như vậy.

Bất quá Hàn Thiên Chiến nhắc nhở, mọi người cũng hiểu được Hàn Thiên Chiến nói không sai. Đến cùng hiện tại đều là lời từ một phía.

Ai đúng ai sai, thật đúng là không dễ dàng kết luận. Ít nhất ngày hôm qua Chân thiếu chủ biểu hiện, không hề không chịu nổi giống như người này nói.

Nếu thật như người này nói, Chân thiếu chủ hành động cũng không tránh khỏi quá tốt. Tán tu khắp thiên hạ đều bị hắn lừa bịp?

Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ làm những sự tình kia, căn bản không giống như giả. Long Hổ Phong Vân Hội này, đích xác là mang đến cho mọi người rất nhiều kiến thức.

Cho nên, thiên bình tâm lý của mọi người, lại từ từ về tới vị trí bình thường.

- Đúng vậy, nói miệng không bằng chứng, đều nói một câu, tất cả mọi người đến bình luận phân xử.

- Đúng, người hồng thị phi nhiều. Hôm nay thanh danh của Chân thiếu chủ lớn như vậy, có người giội nước bẩn hắn, cũng không phải là không có khả năng.

Người nọ lại phảng phất như đã đoán chừng Giang Trần, cười lạnh nhìn qua Giang Trần, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, một bộ đánh giả đấu sĩ:

- Chân thiếu chủ, ở trước mặt mọi người, ngươi có dám cùng ta đối chất không?

Giang Trần khinh miệt cười cười:

- Tôm tép nhãi nhép.

Nói xong, Giang Trần cũng không để ý hắn, sải bước đi đến trên đài, vừa đi vừa nói:

- Ngươi đã muốn đối chất, vậy liền đi lên. Đông Diệp Đại Sư, ngươi đã muốn làm chứng, cũng cùng nhau đi lên chỉ giáo.

Đông Diệp Đại Sư niệm Phật hiệu:

- Bần tăng làm việc, chỉ cầu bản tâm an bình. Tự nhiên làm chứng. Chân thiếu chủ, chuyện này, ngươi thật sự là sai lợi hại.

Nhìn Đông Diệp Đại Sư ra vẻ đạo mạo, Giang Trần thực sự có xúc động một cước đạp qua, con lừa trọc này, quả thực quá biết trang rồi.

Đi lên trên đài, người nọ lại nói:

- Nói miệng không bằng chứng, hôm nay ta muốn lấy một cái công đạo, kính xin bằng hữu khắp nơi vui lòng lên đài chỉ giáo.

Giang Trần nhàn nhạt nhìn qua người này, cũng không ngăn cản, tùy ý hắn kêu gào.

Một bên Hàn Thiên Chiến lại nói:

- Hôm nay Lưu Ly Vương Thành khách quý chật nhà, cao nhân rất nhiều. Nếu như ngươi thật sự có lý, ai cũng không oan khuất được ngươi. Bất quá, nếu ngươi nghe nhìn lẫn lộn, giội nước bẩn cho Chân thiếu chủ, ở đây đoán chừng cũng không có ai cứu được ngươi.

Người nọ cười lạnh nói:

- Hàn Tông chủ, chúng ta biết Chân thiếu chủ là khách khanh Đan Đế của Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông ngươi, ngươi vì hắn nói chuyện, thiên kinh địa nghĩa.

Tố Hoàn Chân vốn cũng muốn mở miệng, nghe người này nói như vậy, ngược lại có chút không tiện nói cái gì.

Thiên Long Phái Long Bá Tương, thì cười lạnh không nói. Lúc trước hắn bị Giang Trần cự tuyệt, đối với Khổng Tước Thánh Sơn cũng chứa đầy địch ý.

Giờ phút này gặp có người tìm không thoải mái cho Khổng Tước Thánh Sơn, trong lòng của hắn cao hứng còn không kịp, tự nhiên sẽ không ra mặt giải vây, thậm chí hận không thể đứng ra bỏ đá xuống giếng.

Ngược lại là Cửu Dương Thiên Tông Thượng Quan Viêm Khanh, lúc này lại đứng lên:

- Bằng hữu, nếu ngươi thật có đạo lý, thì không cần kích động như thế. Ngươi càng như vậy, chúng ta ngược lại càng có chút hoài nghi trong lòng ngươi có quỷ. Như vậy đi, tuy lão phu ánh mắt vụng về, nhưng tự hỏi Linh Dược một ngàn năm cùng sáu ngàn năm vẫn có thể phân biệt ra được. Tính toán lão phu một cái, như thế nào?

- Cũng tính Nguyệt Thần Giáo ta một cái.

Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ cũng mở miệng.

- Hắc hắc, loại náo nhiệt này, Thiên Hà cung ta cũng không thể không tham dự a.

Thiên Hà cung là thế lực bạn bè của Đan Hỏa Thành, lần này chỉ phái một gã trưởng lão đến. Lúc trước hắn một mực không có quá nhiều biểu hiện, cũng không có nghĩa là hắn không có ý định biểu hiện mình.

- Ha ha, tuy Thiên Long Phái ta không muốn quản những chuyện hư hỏng này, nhưng Thiên Long Phái ta gần đây chủ trương công chính. Việc này, cũng tính Thiên Long Phái ta một phần.

*****

Lúc này Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân tự nhiên không thể lùi bước:

- Thiên Thiền Cổ Viện ta cũng coi như một phần.

Bên Tán tu giới, Tỉnh Trung Đại Đế cũng cười nói:

- Lão phu một mực tín nhiệm Chân thiếu chủ làm người, nguyện ý vì hắn chứng nhận trong sạch.

Hỏa Viêm Đại Đế cũng nói:

- Bổn đế cũng tin được Chân thiếu chủ. Tính ta một người.

- Hì hì, ta rất thưởng thức Chân thiếu chủ tuổi trẻ có phách lực. Tính toán ta một cái.

Đây là Nhược Y Đại Đế Lý Ngưng Y nói.

Ba người này, đồng dạng như Vô Song Đại Đế, là sáu cự đầu của tán tu giới.

Vấn đề này, thoáng cái lộ ra có chút cổ quái.

Người kia khiêu chiến Giang Trần, rõ ràng tự cho mình là tán tu. Nhưng khi nhìn đi lên, Tam đại cự đầu tán tu, đều tin tưởng Chân thiếu chủ, mà không tin người này.

Mà những người ủng hộ kia, ngược lại là thế lực tông môn.

Ván cục này, lộ ra thập phần cổ quái.

Tán tu thông minh, ẩn ẩn đã phát giác được cái gì. Cái này nhìn về phía trên, tựa hồ căn bản không phải chuyện riêng, mà là trận doanh đối kháng.

Chẳng lẽ, đây quả thật là hành động sớm có dự mưu nhằm vào?

Bất quá, đại đa số tán tu vẫn không thể nghĩ tới điểm này, mỗi một cái đều hưng phấn. Chứng kiến cơ hồ tất cả thế lực lớn cùng đại nhân vật đều cuốn vào, cái khó khăn trắc trở ngoài ý muốn này, không thể nghi ngờ so với bất cứ giao dịch gì còn thú vị.

Loại đối kháng này, mới là sự tình đám tán tu nguyện ý chứng kiến nhất.

Bảy đại Nhất phẩm tông môn, có bảy đại biểu.

Bên Tán tu, có Tỉnh Trung Đại Đế, Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế Tam đại cự đầu.

Tổng cộng có mười người.

Mười người này, có thể đại biểu địa vị tối cao trong Long Hổ Phong Vân Hội lần này. Để bọn hắn đến xem xét, đó là quá hợp lý rồi.

- Các hạ, ngươi lấy Linh Dược ra đi.

Tỉnh Trung Đại Đế cười nhạt một tiếng, nhìn qua người này.

- Nhắc nhở một câu, nếu ngươi thật là tán tu, bổn đế đảm bảo mặc kệ Linh Dược của ngươi là thật hay giả, đều không có người có thể xúc phạm tới ngươi. Bất quá, nếu như ngươi không phải tán tu, lại giả danh tiếng tán tu nháo sự, bổn đế không cần biết ngươi có địa vị gì, chuyện hôm nay, dù Chân thiếu chủ không truy cứu, bổn đế cũng sẽ cho ngươi máu tươi tại chỗ.

Tỉnh Trung Đại Đế vừa nói ra, hiện trường lặng ngắt như tờ, hào khí lập tức lâm vào vô cùng quỷ dị.

Không thể không nói, Tỉnh Trung Đại Đế tỏ thái độ, rất thiên hướng Giang Trần.

Vô Song Đại Đế đứng ở phía dưới, thấy một màn như vậy, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng, đến cùng vẫn là Tùng Hạc Đan mị lực lớn a.

Tỉnh Trung Đại Đế thu Tùng Hạc Đan, đối với Chân thiếu chủ yêu ai yêu cả đường đi, đích thật là thập phần chiếu cố, đã đạt đến một trình độ nào đó rồi.

- Ý tứ của Tỉnh Trung Đại Đế, cũng là ý tứ của bổn đế.

Hỏa Viêm Đại Đế cũng lạnh lùng nhìn qua người này.

Nhược Y Đại Đế ung dung cười cười:

- Ta đi theo Huy lão ca cùng Hỏa Viêm lão ca. Là bằng hữu của tán tu giới, chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi. Giả mạo tán tu, vậy thì quá đáng giận a.

Người nọ tuyệt đối không thể tưởng được, tán tu giới Tam cự đầu, vậy mà cũng ủng hộ Chân thiếu chủ như này. Trong lúc nhất thời, mặc dù hắn biết rõ mình sẽ không thua, cũng có chút ít lo sợ bất an.

Vạn nhất bị vạch trần thì sao? Dù Chân thiếu chủ kia trở ngại thanh danh, không thu thập mình. Nhưng ba cự đầu tán tu này, cũng không phải hắn có thể chọc được a.

Giờ khắc này, Giang Trần ngược lại là tỉnh táo nhất.

Ba vị Đại Đế tán tu hứa hẹn, làm cho tâm lý của Giang Trần an tâm rất nhiều. Ít nhất, người này muốn đánh cờ hiệu tán tu giả danh lừa bịp, nhất định là không được. Ba vị cự đầu tán tu giới đều lên tiếng, thằng này muốn dùng danh nghĩa tán tu làm mưa làm gió, phải nghĩ kĩ.

Ánh mắt lạnh nhạt, nhìn qua người này, Giang Trần cười nhạt nói:

- Lấy ra cái gọi là Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm của ngươi đi. Ở đây nhiều tiền bối cao nhân như vậy, có thể thỏa mãn tâm nguyện châm ngòi thổi gió của ngươi sao?

Người nọ tâm như đụng lộc, vốn cho là cục diện không có bất kỳ sơ hở, kỳ thật đã xuất hiện một tai hoạ ngầm, cái này làm trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút sợ hãi.

Bất quá lúc này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi lên.

Lập tức đem gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia ra, lớn tiếng nói:

- Chân thiếu chủ, ngươi dọa không ngã ta. Ta cũng không tin, nhiều tiền bối ở chỗ này như vậy, Chân thiếu chủ ngươi có thể một tay che trời?

Thằng này miệng còn rất cứng, dụng tâm cũng cực kỳ hiểm ác, một lòng muốn miêu tả Giang Trần thành một ác ôn ức hiếp lương thiện.

- Chư vị tiền bối, tất cả mọi người đến xem. Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này của ta, làm sao lại chỉ một ngàn năm?

Người nọ tay bưng lấy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia, đi đi lại lại, để các vị cự đầu nhìn.

Đồng thời trong miệng còn không minh bạch nói:

- Chân thiếu chủ, ngươi nói tư chất gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này của ta cùng gốc ngày hôm qua không sai biệt lắm, có gan ngươi lấy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia ra, chúng ta hảo hảo đối lập thoáng một phát.

Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi ngày hôm qua, thật ở trên người Giang Trần. Ngày hôm qua Trình Tiền ở sau khi khâu giám bảo kết thúc, tìm Bàn Long Đại Đế, đi Khổng Tước Thánh Sơn, cùng Giang Trần giao dịch.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại đem gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia ra.

- Ân?

Mọi người thấy Giang Trần lấy Thiên Địa Lăng Vân Chi ra, đều nao nao.

Đông Diệp Đại Sư nhíu mày hỏi:

- Chân thiếu chủ, bần tăng lại hiếu kỳ rồi. Thiên Địa Lăng Vân Chi này, như thế nào sẽ ở trong tay của ngươi?

Vấn đề này, lại kích phát rất nhiều người tưởng tượng.

Đúng vậy a, Thiên Địa Lăng Vân Chi này, như thế nào sẽ ở trong tay Chân thiếu chủ? Không phải đã trả lại cho tên tán tu kia sao?

Chẳng lẽ...

Có người tâm tư chuyển cực nhanh, thoáng cái hướng chỗ lệch ra suy nghĩ.

Thiên Hà Cung trưởng lão kia lại âm trầm hỏi:

- Chân thiếu chủ, lão hủ cũng rất tò mò. Thiên Địa Lăng Vân Chi này, như thế nào nhoáng một cái đã đến trong tay ngươi? Lúc này mới một đêm a?

Thiên Hà Cung là tay sai của Đan Hỏa Thành, Thiên Hà Cung đứng ra phản đối Giang Trần, Giang Trần một chút cũng không thấy kỳ quái.

Thiên Long tự Long Bá Tương cười quái dị nói:

- Chân thiếu chủ, loại sự tình hắc ăn hắc này, là không được a.

Ánh mắt Giang Trần khinh miệt, nhìn đám lão gia hỏa này, cả đám một bó tuổi rồi, lại như tôm tép nhãi nhép.

- Bổn thiếu chủ biết rõ các ngươi muốn nói cái gì, đơn giản là muốn giội nước bẩn lên người Bổn thiếu chủ. Không sai, hôm nay Thiên Địa Lăng Vân Chi này thật đúng là thuộc về ta.

- Hắc hắc, Chân thiếu chủ, ở địa bàn của Lưu Ly Vương Thành ngươi, chủ nhân của bảo bối thật đúng là không có biện pháp không fiao thứ đó cho ngươi a.

Long Bá Tương âm hiểm cười nói.

Bàn Long Đại Đế có chút nhịn không được:


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)