← Ch.1313 | Ch.1315 → |
Thái tử, chính là sắp xếp quan trọng nhất của hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc. Chẳng lẽ thái tử cũng vẫn lạc. Lần này Xích Đỉnh hoàng đế cả kinh không nhỏ a.
Rốt cuộc hắn cũng không ngồi yên được nữa:
- Ra đi xem một chút.
Quách lão tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Xích Đỉnh hoàng đế, nói:
- Bệ hạ, bây giờ không nên ra ngoài, quá nguy hiểm.
XÍch Đỉnh hoàng đế giận dữ không thôi:
- Thái tử của trẫm trong tay địch nhân, trẫm muốn đi cứu nó.
- Bệ hạ, không thể, ngàn vạn lần không thể.
Quách lão cuống quít dập đầu, nói:
- Đây là bọn họ muốn dẫn bệ hạ đi ra ngoài. Bệ hạ còn, tâm của mọi người còn. Còn chưa chắc người bên ngoài đã là thái tử, coi như là thái tử điện hạ, so với bệ hạ mà nói, cái gì nặng cái gì nhẹ cơ chứ?
- Đừng cản ta, ai cũng đừng cản ta.
Xích Đỉnh hoàng đế định lách qua người Quách lão.
Quách lão ôm đùi Xích Đỉnh hoàng đế, cầu khẩn:
- Bệ hạ, lấy giang sơn xã tắc của Xích Đỉnh đế quốc làm trọng a.
Lúc này trong hư không truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng hét thảm này khiến cho đầu óc XÍch Đỉnh hoàng đế trống rỗng. Sao hắn không thể nghe ra thanh âm của nhi tử mình cơ chứ?
- Thái tử, thái tử? Đưa ta thái tử?
Xích Đỉnh hoàng đế trong cơn giận dữ, trực tiếp một cước đá văng Quách lão, muốn phóng ra ngoài.
Lúc này bên ngoài đại điện vang lên một tiếng phanh.
Có một vật rớt xuống, lại là một cỗ thi thể không đầu. Đây chính là thi thể của thái tử.
Sau một khắc lại có một vật từ trên không trung được vứt xuống.
- Xích Đỉnh hoàng đế, năm đó ngươi xâm lược Vạn Tượng Cương Vực, nhiều tông môn bị ngươi hủy diệt, bao nhiêu nhà vì ngươi mà nghiền nát. Hôm nay bổn thiếu chủ cũng để cho ngươi chậm rãi nhận thức một chút cái gì gọi là đau đớn.
vật trên không trung rơi xuống kia chính là thủ cấp của thái tử, máu chảy đầm đìa. Chết rồi mà không nhắm mắt được, mắt trợn tròn, tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Bốn mắt nhìn nhau, cảnh vật trước mắt Xích Đỉnh hoàng đế tối sầm, một ngụm máu tươi không ức chế được mà phun ra.
- Bệ hạ, bệ hạ.
Xích Đỉnh hoàng đế đường đường là Hoàng cảnh cao giai, còn chưa có ra tay với địch nhân đã tự mình phun ra một ngụm máu tươi, bảo làm sao không khiến cho quần thần náo loạn thành một đoàn.
Đây là không chiến mà bại a.
- Bệ hạ, xin nén bi thương, bảo trọng long thể a.
- Bệ hạ, đế quốc cần bệ hạ, sự tồn vong của đế vong đều nằm trên người bệ hạ a.
Quần thần cũng bối rối, bọn họ xưa nay sống an nhàn sung sướng, hưởng thụ tài nguyên và đãi ngộ cấp bậc cao cấp nhất của Xích Đỉnh đế quốc.
Mà tất cả chuyện này đều dựa vào hệ thống thống trị của bọn họ. Mà hạch tâm của hệ thống thống trị này chính là hoàng thất xích đỉnh. Hạch tâm của xích đỉnh hoàng thất chính là trụ cột là Xích Đỉnh hoàng đế.
Nếu như Xích Đỉnh hoàng đế ngã xuống, như vậy vinh hoa phú quý của bọn họ cũng không có bất kỳ thứ gì được đảm bảo.
Hiện tại tâm tư của bọn họ thậm chí còn không cân nhắc tới vinh hoa phú quý, trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nếu như Xích Đỉnh hoàng đế ngã xuống, cả Xích Đỉnh đế quốc tất sẽ bị tan đàn sẻ nghé.
Kế tiếp bọn họ sẽ giống như lúa vậy, sẽ bị một đao của đối phương thu hoạch tính mạng.
Bọn họ có thể đi xâm lấn người khác, đi địa bàn người khác, cướp đoạt lợi ích của người khác, thỏa mãn dục vọng của bản thân. Thế nhưng mà loại chuyện này khi tới phiên bọn họ, vô luận thế nào đều không thể chấp nhận được.
Quách lão ngã xuống, bổ nhào xuống trước mặt Xích Đỉnh hoàng đế:
- Bệ hạ...
Xích Đỉnh hoàng đế dùng một cước đá văng Quách lão, quát:
- Ngươi làm gì vậy? Trẫm còn chưa có chết. Cũng không chết được.
Tuy rằng sắc mặc Xích Đỉnh hoàng đế trắng bệch, trong mắt lóe lên sát cơ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng thống khổ vạn phần.
Chỉ thất thố một lát, Xích Đỉnh hoàng đế này đã từ trong thống khổ mất con giãy dụa tỉnh lại.
- Truyền hiệu lệnh của trẫm, toàn lực khởi động đại trận phòng ngự của hoàng cung. Canh phòng nghiêm ngặt. Xích Đỉnh đế quốc chúng ta tử thủ, chỉ cần sống qua cửa ải này nhất định có thể quật khởi.
Sau khi XÍch Đỉnh hoàng đế khôi phục tỉnh táo, ánh mắt lập tức giống như độc xà, vô cùng đáng sợ bắn về phía không trung xa xa, nhìn về phía phát ra thanh âm vừa rồi.
- Tiểu súc sinh, mối thù giết con, trẫm nhất định phải khiến ngươi trả một cái giá lớn gấp mấy trăm lần.
Xích Đỉnh hoàng đế bị lửa giận cừu hận bao phủ, lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn.
Hiện tại sau khi hắn khôi phục lý trí cũng biết được, nếu như ra ngoài nghênh địch chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Mượn nhờ trận pháp của Xích Đỉnh trung vực, lợi dụng phương diện ưu thế nhân thủ, nói không chừng còn có thể chống đỡ một chút.
Hiện tại loại cục diện này chỉ có thể đánh bạc.
Đánh bạc là trận pháp phòng ngự của hoàng cung đủ cường hãn, đánh bạc lão tổ Yến gia có thể tập kích Giang Trần thành công, đánh bạc Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành kia sau khi nghe qua sẽ ra mặt can thiệp.
Xích Đỉnh hoàng đế cũng muốn mở miệng, nếu như lần này có thể tránh được một kiếp này, hắn sẽ không để ý tới tất cả mà quỳ xuống dưới trướng Đan Hỏa thành, làm tay sai cho Đan Hỏa thành kia cũng tốt.
Hắn cũng coi như đã hiểu rõ, Bất Diệt Thiên Đô này tuy rằng cường đại, thế nhưng trước mặt Lưu Ly vương thành, cuối cùng vẫn là nhỏ bé.
CHuyện lần này Xích Đỉnh hoàng đế cũng không tin Bất Diệt Thiên Đô không nhận được tin tức của hắn từ trước đó. Thế nhưng mà Bất Diệt Thiên Đô lại không có tỏ vẻ một chút nào.
- Hoàng đế lão nhân...
Thanh âm bất cần của Tiêu Vân vang vọng, lại một lần nữa từ trong hư không truyền ra:
- Đều nói là đế vương, tình cảm mỏng. Con ruột mình chết trước mặt, không ngờ lại có thể ngồi yên không để ý tới. Tốt, trong tay Tiêu mỗ còn có tám đệ tử hoàng thất, giết từng người, nhìn xem giết tới khi nào, nhìn xem ý chí sắt đá của ngươi có thể đả động được hay không.
Tiêu Vân cười hắc hắc vô cùng quái dị, lại một đao chém ra.
Lại một thi thể đệ tử hoàng thất từ trên không trung rớt xuống, thủ cấp trực tiếp bị ném vào trong nội viện hoàng cung.
Mỗi một đệ tử hoàng thất đều có xuất thân hiển hách.
Liên tục không ngừng có đệ tử hoàng thất từ trên không trung rơi xuống, đầu thân khác biệt, làm cho nội bộ hoàng thất cũng xuất hiện bạo động.
- Bệ hạ, đây đều là đệ tử tinh anh của hoàng thất a. Ngươi không thể ngồi yên không để ý tới a.
- Nếu cứ tiếp tục giết như vậy, không cần bọn họ động thủ, Yến gia chúng ta đã tới gần diệt vong rồi.
- Bệ hạ...
Trong nội bộ hoàng thất cũng có người gây áp lực tình cảm với Xích Đỉnh hoàng đế. Đều là người hoàng tộc Yến gia, lại nói đều là chín thân dòng họ, những người trong nội bộ hoàng thất này, một khi thi triển áp lực tình thân, ngay cả Xích Đỉnh hoàng đế cũng có chút không chống đỡ được.
- Tất cả câm miệng cho trẫm, thái tử của trẫm, còn có hai vương tử, hôm nay đều vì đế quốc mà tuẫn thân. Bọn ngươi thân là dòng dõi hoàng thất, không phải một chút giác ngộ hi sinh cũng không có đấy chứ
*****
Xích Đỉnh hoàng đế nổi giận nói:
- Hôm nay các ngươi muốn trẫm làm thế nào? Muốn trẫm dùng thân chết thay? Đi ra ngoài đổi bọn chúng trở về sao?
Một khi Xích Đỉnh hoàng đế nổi giận, những người trong hoàng tộc kia cũng không dám lỗ mãng. Cả đám đều liên tục nói không dám, nhưng trên phương diện tâm lý hiển nhiên đã không cho là đúng.
Trên không trung hoàng cung, Tiêu Vân giết bảy tám đệ tử hoàng thất, thấy Xích Đỉnh hoàng đế không tỏ vẻ một chút nào, hắn cũng im lặng, lại trở về phục mệnh Giang Trần.
- Thiếu chủ, Xích Đỉnh hoàng đế kia xem ra đã quyết tâm làm rùa đen rút đầu a. Xem ra phải cường thế trấn áp.
Theo như ý nghĩ của Tiêu Vân, phương pháp dứt khoát nhất đó chính là trực tiếp nghiền nát.
Hắn là cường giả đại đế, lại là tán tu khoái ý ân cừu, bụng dạ thẳng thắn, giải quyết vũ lực, dùng bạo lực để nghiền nát, đây là phương thức mà hắn thưởng thức nhất.
Giang Trần trầm ngâm một lát, nhìn về phía hoàng cung, khí thế sâm nghiêm, rất có kỷ luật.
- Tiêu Vân, không nên khinh địch. Xích Đỉnh trung vực này tuy rằng bình thường, thế nhưng hoàng cung của Xích Đỉnh đế quốc này lại có chút ý tứ. Có lịch sử, có địa phương truyền thừa. Trong hoàng cung này ngoài hai đạo trận pháp, bên ngoài một đạo, bên trong một đạo. Nếu như tùy tiện sát nhập, nhất định sẽ rơi vào bên trong trận pháp, chỉ có thể khổ chiến mà thôi.
- Một khi khổ chiến nhất định sẽ là chém giết đẫm máu. Vô số tính mạng sẽ mất đi.
Giang Trần lắc đầu:
- Không Tước vệ đều là huynh đệ ta mang tới, người Bổn thiếu chủ mang tới thì nhất định phải mang bọn họ trở về. Cho nên nếu như không cần thiết Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không mang tính mạng của thủ hạ đi liều.
Dùng binh chinh phạt, nếu như cầm tính mạng thủ hạ đi trao đổi với Xích Đỉnh trung vực. Cái giá này quá lớn. Chỉ là một Xích Đỉnh trung vực, còn chưa tới cấp bậc kia.
Trong đám mây, Giang Trần tinh tế nghiên cứu trận pháp trong ngoài hoàng cung kia. Trận pháp này vô cùng xảo trá, vô cùng kín đạo, hơn nữa thủ pháp lại rất cao siêu.
- Xem ra Xích Đỉnh trung vực này có chút truyền thừa. Không giống như trận pháp đương thời có thể chế tạo ra. Xem qua đã thấy có thủ bút thượng cổ. Chỉ là tới tay người hậu thế, không có trụ cột tốt cũng khó mà giữ gìn được toàn bộ. Xem khung trận pháp này tuyệt đối là tiêu chuẩn trận pháp cấp bậc Thiên cấp. Thế nhưng mà tới tay mấy người này, có thể phát huy được mấy thành uy lực cũng khó mà nói được.
Giang Trần đứng xem, một mặt lại thầm diễn luyện chiến cuộc.
- Thiếu chủ, nếu không trực tiếp triệu tập Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế tới, lại phát tin về Lưu Ly vương thành, để cho những đại đế khác tới, mang tất cả binh mã, cường thế nghiền nát bọn chúng là được.
Tiêu Vân nhìn thấy trận thế này cũng biết dùng lực lượng cũng chưa hẳn đã lấy được hoàng cung, cho nên hắn lập tức đề nghị.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Không cần, trận pháp này mặc dù không tệ, nhưng mà sơ hở rất nhiều. Bổn thiếu chủ chỉ cần diễn luyện một chút đã có thể tìm được biện pháp phá vỡ. Người Xích Đỉnh hoàng thất này cho rằng bằng vào biện pháp cố thủ trong trận pháp là muốn thoát khỏi kiếp nạn này sao?
- Yên tâm, bổn thiếu chủ trước tiên sẽ để cho bọn chúng nhận thức một chút cảm giác hoảng sợ không chịu nổi, cũng để cho bọn chúng nếm thử cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, cảm nhận tư vị chờ tử vong.
Giang Trần nói xong, phát ra một đạo mật lệnh cho Phệ Kim thử vương.
- Lão Kim, hiệu lệnh Phệ Kim thử nhất tộc ngươi, toàn lực công kích cửa thành. Tất cả người có ý đồ ngoan cố chống lại, giết.
Thanh âm của Giang Trần cao chót vót.
Ngay lúc này có một gã thuộc hạ từ bên ngoài báo lại.
- Thiếu chủ, có ba người tự xưng là đại biểu của ba đại tông môn trong Xích Đỉnh trung vực tới đây cầu kiến.
- Ba đại tông môn?
Giang Trần nhướng mày, đối với ba đại tông môn này Giang Trần cũng không xa lạ gì. Lúc trước chuyến đi Băng Vân sơn mạch kia, Giang Trần và người ba đại tông môn cũng đã giao thủ qua.
Ba đại tông môn này chính là cánh tay đắc lực, trụ cột của XÍch Đỉnh đế quốc. Giang Trần đã sớm phái nhất mạch của Thương Hải đại đế đi tới ba đại tông môn này, tới kiềm chế bọn họ.
- Mang bọn chúng tới.
Giang Trần vốn không muốn nhìn, thế nhưng ngẫm lại, vẫn quyết định gặp mặt một lần thì tốt hơn.
Đại biểu ba đại tông môn lần này không phải là tông chủ, mà là một trưởng lão trong tông môn mình.
Ba trưởng lão của ba đại tông môn đều là người tinh thế, khi tiến lên hạ thấp tư thái, quỳ lạy thi lễ, miệng kêu lớn:
- Giang Trần thiếu chủ, chúng tiểu nhân có tội, bái kiến thiếu chủ.
Giang Trần lạnh nhạt đánh giá ba người này, ba trưởng lão này luận tu vi cũng là cường giả Hoàng cảnh. Mặc dù chỉ là Hoàng cảnh sơ giia.
Nhưng mà bằng vào số tuổi tác, số tu vi đó ở trước mặt Giang Trần lại tự coi mình là vãn bối. Thực sự khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.
Cao tầng tông môn Xích Đỉnh trung vực này vì sao lại khách khí với hắn như vậy?
- Hai nước giao chiến, bọn ngươi lại tới cầu kiến Bổn thiếu chủ. Chẳng lẽ muốn làm sứ giả tới hòa giải? Trở về nói cho Xích Đỉnh hoàng đế, diệt tông môn ta, giết đồng môn ta, hủy gia viên của ta. Chỉ có thể dùng máu tươi và tính mạng của Xích Đỉnh đế quốc mới có thể gột rửa sạch. Cầu hòa, bảo hắn sớm chết tâm tư này đi.
Giang Trần cũng không có ý định lắm mồm với bọn họ mà trực tiếp cự tuyệt ý cầu hòa của bọn họ.
- Giang Trần thiếu chủ, ngài hiểu lầm rồi. Chúng ta không phải đại biểu cho Xích Đỉnh hoàng đế, chỉ đại biểu cho tông môn mình tới đây mà thôi. Năm đó xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực ba tông môn chúng ta từ đầu tới đuôi không phái ra người nào. Hôm nay bởi vì ân oán này, Giang Trần thiếu chủ dùng binh chinh phạt cũng là hành động hợp pháp tắc thiên đạo. Ba đại tông môn chúng ta tự nhiên không dám châu chấu đá xe, mạo phạm uy danh của thiếu chủ. Bởi vậy ba đại tông môn ta mấy ngày trước đã quyết định tự phong bế tông môn, không tham dự phân tranh lần này. Chúng ta và hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề hiệu lực vì bọn họ. Chỉ cần cầu chiến hỏa thiêu đốt Xích Đỉnh trung vực chúng ta, không lan tới tông môn vô tội như chúng ta, cũng không mong muốn khiến cho bình dân, dân chúng lâm vào cảnh chiến hỏa, mất mạng.
Những lời này tuy rằng đường hoàng, thế nhưng trên thực tế lại là cầu xin tha thứ. Cầu Giang Trần đừng giận chó đánh mèo, đánh vào trên đầu ba đại tông môn như bọn họ.
Về phần bình dân, dân chúng vô tội thì thuận tiện nói tới. Dù sao đã nói như vậy, nói thêm cũng không mất gì.
- Ba đại tông môn phong tông?
Giang Trần cười rộ lên:
- Các ngươi định bịt tai đi trộm chuông hay sao?
Ba trưởng lão của ba đại tông môn nghe vậy biến sắc:
- Giang Trần thiếu chủ, ba đại tông môn chúng ta cũng không tham dự xâm lấn lần trước. Không tham dự vào nhân quả kia, cầu Giang thiếu chủ rộng lòng từ bi, chúng ta chỉ lo thân mình, tuyệt đối không có tâm tư khác, càng không có dấu diếm điều gì. Càng không có ý ngày sau đi tìm Giang thiếu chủ báo thù.
← Ch. 1313 | Ch. 1315 → |