Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1331

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1331: Tới gần chân tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Đại ca, có lẽ là ở nơi này a.

- Đúng, chính là nơi này. Bảo Thụ tông, chắc có lẽ không sai.

Hai huynh đệ này tự hỏi tự đáp, hết nhìn đông lại nhìn tây bốn phía. Bắt đầu điều tra. Lại trực tiếp coi Khâu trưởng lão thành không khí.

Không trưởng lão tức giận không có chỗ phát tiết.

- Hai người các ngươi là cô hồn ở nơi nào xuất hiện tới?

Khâu trưởng lão dù sao cũng là trưởng lão tông môn nhất phẩm, quyền cao chức trọng, nhìn cách ăn mặc của hai người này, dường như không giống là cao thủ của các thế lực tông môn nào đó.

Bởi vậy ngữ khí của Khâu trưởng lão thoáng cái trở nên ngạo mạn.

Hai huynh đệ này nhìn nhau, một người trong đó tự nói:

- Đại ca, lão gia hỏa này là người nào? Bảo Thụ tông có lẽ không có nhân vật như vậy a?

Tên còn lại nói:

- Ngươi không có nghe hắn nói sao? Ai biết hắn là cô hồn dã quỷ từ nơi nào xuất hiện? Dù sao Thiếu chủ bảo chúng ta tới Bảo Thụ tông nhìn coi, nếu như có người chiếm chỗ này thì trực tiếp giết. Ngươi thấy thế nào?

- Vậy động thủ đi.

Người nói trước đó cười một tiếng quái dị, bỗng nhiên thân thể nhoáng lên một cái, bàn tay lớn chộp một cái, nhanh chóng chộp Triệu Mãng và Lục Dịch cách đó không xa, vô cùng dễ dàng.

Thân thể người này khẽ động, giống như sấm sét, tốc độ và khí thế đều vô cùng hung hãn.

- Không tốt. Mau lui lại.

Khâu trưởng lão nhìn thấy hai người này có uy thế đáng sợ như vậy. Trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng bỏ Triệu Mãng và Lục Dịch để chạy trối chết.

- Ha ha, thoát được sao?

Thanh âm hào sảng của người nọ vang lên, thế nhưng lại không chậm một chút nào. Sau khi Khâu trưởng lão cảnh báo, tốc độ của hắn không giảm, trái lại còn tăng lên.

Lục Dịch kia căn bản không kịp phản ứng đã bị người nọ vỗ một chưởng vào đầu. Một tiếng két vang lên, ngay cả tiếng kêu thảm thiết của Lục Dịch kia cũng không có vang lên, đầu nghiêng một cái, đã ngã xuống đất, bị đánh chết tại chỗ.

Triệu Mãng nhìn thấy đối thủ hung tàn như vậy, cả kinh tới mức hồn phi phách tán. Thúc dục ba đầu cự mãng, ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng dùng tới, nhanh chóng bay tới phía đối thủ đang phóng về phía hắn.

Mà bản thân hắn thì hóa thành một đạo lưu quang, phóng về phía sư tôn Khâu trưởng lão.

Uy lực của ba đầu cự mãng trước đó Đan Phi đã lĩnh giáo, nhìn thấy ba đạo cự mãng đánh về phía đại hán hào sảng kia, nàng nhịn không được nhắc nhở:

- Cẩn thận.

Tên hán tử kia có chút ngoài ý muốn, nhìn Đan Phi rồi nhếch miệng cười nói:

- Không ngại. Đa tạ ý tốt của tiểu cô nương.

Tên hán tử kia cười một tiếng quái dị, hai tay biến ảo, dùng tay không, vậy mà trực tiếp nghênh đón ba đầu cự mãng kia.

- Phá cho ta.

Tên hán tử kia hung hăng đánh một quyền, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu một đầu cự mãng.

Oanh.

Đầu con cự mãng kia lập tức bị nện thành mảnh nhỏ.

Tên hán tử kia cũng không ngừng tay, liên tục ra tay, quyền cước đấm đá, hai đầu cự mãng còn lại cơ hồ không có bao nhiêu sức chống cự đã triệt để bị phá hủy.

Đan Phi nhìn qua một màn đáng sợ này cũng âm thầm bội phục vô cùng. Ba đầu cự mãng này vừa rồi khiến cho nàng sứt đầu mẻ trán, thế nhưng trước mặt người ta, lại giống như ba con cá con vậy, đối phó vô cùng nhẹ nhõm.

Một màn cường thế này khiến cho Khâu trưởng lão nhìn vào cũng trợn mắt há hốc mồm.

Trong lúc nhất thời Khâu trưởng lão cơ hồ quên đi đồ đệ Lục Dịch của hắn dễ dàng bị chụp chết, một tay bảo hộ Triệu Mãng sau lưng, truyền âm dặn dò:

- Đợi khi khai chiến, con phải lập tức bỏ chạy, không nên dừng lại.

Triệu Mãng khẽ giật mình:

- Sư tôn, đệ tử nào có thể vứt bỏ người mà đi được?

- Hồ đồ, con đi đi, vi sư tự có biện pháp thoát đi. Con không đi, vi sư sẽ không đi được.

Có thể nhìn ra được Khâu trưởng lão đối với tên đồ đệ này vô cùng coi trọng.

- Nhị vị, chúng ta không quen biết lẫn nhau, các ngươi vừa thấy mặt đã hạ sát thủ với đồ đệ ta. Làm như vậy không khỏi quá bá đạo a? Các ngươi nên suy nghĩ kỹ, Thiên Hà cung chúng ta không dễ chọc như vậy đâu.

Khâu trưởng lão giờ phút này cũng tức giận không thôi.

- Thiên Hà cung?

Hai người kia cười vô cùng quái dị, nói:

- Cũng đã nghe qua một chút.

Khâu trưởng lão mặt đen lên:

- Nhị vị đã biết rõ danh tiếng Thiên Hà cung ta, lại vô duyên vô cớ hạ sát thủ với đệ tử Thiên Hà cugn ta? Khoản sổ sách này nên tính toán thế nào?

- Tính toán thế nào ư? Làm sao có thể tính toán được?

- Khâu lão đầu, chúng ta sẽ siêu độ ngươi, ngươi nói xem liệu có thể tính toán được sổ sách gì hay không?

Hai người này chính là huynh đệ Canh gia Giang Trần phái ra. Giang Trần tới Đan Kiền Cung, trước tiên đã phái huynh đệ Canh gia tới Bảo Thụ tông một chuyến, nhìn xem tình hình của Bảo Thụ tông hiện tại.

Tu vi của huynh đệ Canh gia một là Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, một là Hoàng cảnh cửu trọng, ở Vạn Tượng Cương Vực đủ để hoành hành.

Ngay cả Khâu trưởng lão này, một thân tu vi bất quá cũng chỉ là Hoàng cảnh cửu trọng a. bất luận một ai trong hai huynh đệ canh gia cũng có thể đấu ngang tay với hắn.

Hai huynh đệ liên thủ tự nhiên đủ để áp chế hắn.

Huống chi sau lưng huynh đệ Canh gia còn có Lưu Ly vương thành to lớn như vậy. Bởi vậy huynh đệ Canh gia căn bản không kiêng nể gì cả, Thiên Hà cung gì đó? Bọn họ căn bản không để vào mắt.

Lại nói, lần trước trên Long Hổ Phong Vân hội, hai huynh đệ bọn họ cũng nhìn ra. Thiên Hà cung này rõ ràng chính là tay sai của Đan Hỏa thành, đúng như lời đồn.

Mà Đan Hỏa thành lại là đối thủ một mất một còn của Lưu Ly vương thành, Thiên Hầ cung này tự nhiên bọn họ không cần phải khách khí như vậy.

Nếu như đổi lại là một tông môn khác, huynh đệ Canh gia nhất định sẽ nghĩ kỹ lại. Chỉ là vì nghe thấy lão đầu này nói là người Thiên Hà cung, cho nên căn bản không chút lưu tình nhưu vậy.

Khâu trưởng lão tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, hắn tung hoành giang hồ cả đời, quả thực không có mấy người dám có gan làm càn với hắn như vậy.

Thực tế, hắn là trưởng lão Thiên Hà cung.

Thiên Hà cung dù thế nào cũng là một tông môn nhất phẩm trên bát vực, đồng thời cũng là một trong những thế lực hiển hách nhất cương vực nhân loại.

Chỉ là cho dù lửa giận của hắn dù cao tới mức nào, tình thế trước mắt này, hắn đánh giá một chút lại phát hiện ra, hắn và Triệu Mãng liên thủ tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người đối diện.

Tình thế hiện tại tuyệt đối không thể chiến một trận.

- Ca, đừng có nói nhảm với bọn họ. Lão nhân này đã là người THiên Hà cung, lại lén lén lút lút ở địa phương nhỏ như Bảo Thụ tông nhất định không phải là thứ gì tốt. Giết hắn, vừa vặn dâng đầu hắn lên cho thiếu chủ.

- Hắc hắc, chỉ sợ cái đầu trọc này của hắn Thiếu chủ không có hứng thú a. Lên, giết hắn.

Huynh đệ Canh gia từ trước tới nay không phải là thiện nam tín nữ gì. Lần này bọn họ phụng mệnh mà tới, sẽ thanh trừ những người ở trong Bảo Thụ tông này.

*****

Hai huynh đệ một trái một phải hóa thành hai đạo lưu quang giáp công Khâu trưởng lão kia.

Khâu trưởng lão quát:

- Mãng nhi, đi trước đi.

Triệu Mãng khẩn trương, tay chộp một cái, một tấm Độn Không phù xuất hiện, định thúc giục. Thế nhưng mà ngay khi hắn định thúc dục, chuyện xảy ra trên người Đan Phi vừa rồi lại lặp lại trên người hắn, không chút sai biệt nào.

Nhưng mà lúc này hắn thảm hại hơn rất nhiều.

Một đạo quang mang hiện lên, cả bàn tay hắn không biết bị lực lượng gì thoáng cái cắt xuống. Tấm Độn Không phù và bàn tay hắn thoáng cái biến mất trước cổ tay hắn.

- Ah.

Triệu Mãng kêu thảm một tiếng, tay trái nắm chặt cánh tay phải không còn bàn tay, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán đổ xuống.

Trong hư không vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt:

- Khâu đầu trọc, ngươi là trưởng lão Thiên Hà cung, chạy tới Vạn Tượng Cương Vực là muốn chết, không trách được người khác a.

Thanh âm này, khí thế bàng bạc giống như thủy triều, mãnh liệt kéo tới, khiến cho khí huyết toàn thân Khâu trưởng lão quay cuồng, cơ hồ không đứng vững được.

Khâu trưởng lão cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Hai huynh đệ này đã khó giải quyết, người chưa tới này, không nói về thanh thế hay là về tu vi nhất định còn trên hai huynh đệ này. Khí thế rõ ràng cường đại hơn nhiều.

- Chẳng lẽ là cường giả Đế cảnh?

Khâu trưởng lão nghĩ tới đây, lập tức sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch. Nếu như đây thực sự là cường giả Đế cảnh giá lâm, họ Khâu hắn cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng lành ít dữ nhiều.

- Sư tôn, hắn... Hắn cắt đứt tay đệ tử a.

Triệu Mãng nhìn thấy cánh tay không còn bàn tay, điên cuồng rống lên.

Lúc này mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh trực tiếp đáp xuống trước mặt mọi người.

Người này chính là Thương Hải đại đế theo sát huynh đệ Canh gia.

Thương Hải đại đế hiện tại là con chó trung thành của Giang Trần, đối với mệnh lệnh của Giang Trần vô cùng tôn trọng, quả thực là nói gì nghe nấy.

- Thương Hải đại đế?

Đan Phi nhìn thấy người này cũng nao nao. Dù sao nàng ở cùng với Khổng Tước đại đế nhiều năm như vậy, cũng đã gặp Thương Hải đại đế mấy lần. Bởi vậy vừa thấy được Thương Hải đại đế, Đan Phi cơ hồ thốt lên.

- Ồ?

Thương Hải đại đế nghe thấy thanh âm của Đan Phi, cũng nao nao nói:

- Ngươi... Ngươi là... Ngươi là nghĩa nữ của Khổng Tước đạo huynh? Đan nhi tiểu thư?

Thương Hải đại đế rốt cuộc cũng là cường giả Đế cảnh, có bổn sự đã gặp là không quên. Vừa thấy Đan Phi hắn lập tức nhớ lại.

Lúc trước Đan Phi ở Lưu Ly vương thành, những đệ tử dưới trướng các đại đế có rất nhiều người tới Lưu Ly vương thành cầu hôn, muốn theo đuổi Đan Phi.

Thương Hải đại đế cũng vì đệ tử hậu bối mà chạy qua Khổng Tước thánh sơn, cho nên mới nhận ra Đan Phi.

Đan Phi cũng là bởi vì áp lực các mặt quá lớn, cho nên mới tuyên bố bế quan. Tránh làm khó Khổng Tước đại đế.

Trên khuôn mặt thanh nhã của Đan Phi có chút trắng bệch, nói:

- Thương Hải đại đế, sao người lại ở đây? Ta nghe nói ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, đã thuần phục Khổng Tước thánh sơn, có chuyện này không?

Thương Hải đại đế nhếch miệng cười nói:

- Đúng vậy, Thương Hải ta lãng tử hồi đầu, dừng cương trước bờ vực. Đúng rồi, Đan Nhi tiểu thư, sao ngươi lại ở chỗ này? Rất nhiều năm không gặp rồi, ngươi... ngươi đi ra ngoài tìm Khổng Tước đạo huynh sao?

Khâu trưởng lão nghe thấy bọn họ nói chuyện, da dầu run lên.

Thương Hải đại đế, Khổng Tước đạo huynh?

NHững cái tên này lập tức khiến cho Khâu trưởng lão sinh ra vô số suy nghĩ. Những suy nghĩ, phán đoán này tụ tập lại một chỗ, làm cho hắn lập tức sởn hết gai ốc. Một cỗ cảm giác sợ hãi vô tận xông lên óc.

Coi như là đối đầu với bất luận một tông môn nhất phẩm nào, Khâu trưởng lão cũng không quá mức sợ hãi. Dù sao hắn cũng là trưởng lão của tông môn nhất phẩm.

Thế nhưng mà thứ hắn sợ nhất chính là Lưu Ly vương thành.

Mà hết lần này, hắn sợ thứ gì, thứ đó lại tới.

Đan Phi than nhẹ một tiếng:

- Ta ở Khổng Tước thánh sơn có chút buồn bực, cho nên đi ra ngoài một chút. Thuận tiện tìm mấy người, cũng hỏi thăm tin tức của bệ hạ.

Đan Phi đối với Thương Hải đại đế cũng không có quá nhiều hảo cảm. Tuy rằng cũng biết hắn bỏ gian tà theo chính nghĩa, tìm Khổng Tước thánh sơn nương tựa, chỉ là hắn đã lưu lại ấn tượng bất lương, khó mà trừ được.

- Ài...

Thương Hải đại đế không biết nên nói tiếp thế nào, dù sao Khổng Tước đại đế mất tích, là do một tay Tu La đại đế tạo thành. Thương Hải đại đế hắn tuy rằng không phải là đồng lõa trực tiếp, thế nhưng chuyện này hắn cũng sắm vai nhân vật ám muội.

- Đúng rồi, các ngươi vừa mới nói thiếu chủ, là Chân thiếu chủ thân truyền của Khổng Tước đại đế bệ hạ sao? Làm sao hắn lại tới Vạn Tượng Cương Vực? Tại sao lại phái các ngươi tới Bảo Thụ tông này?

Đan Phi chợt nhớ ra việc này, không nhịn được mà hỏi.

Loại địa phương nhỏ bé như Bảo Thụ tông, đối với Lưu Ly vương thành mà nói quả thực chính là nơi nhỏ bé, cằn cỗi, nàng không biết vì sao Chân thiếu chủ lại cảm thấy hứng thú với nơi này.

Thương Hải đại đế cười hắc hắc:

- Đan Nhi tiểu thư, ngươi đi ra bao lâu rồi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này không nghe thấy tin tức trên giang hồ hay sao?

- Cái gì?

Đan Phi mờ mịt nói.

- Những ngày qua ta đều đi lại bốn phía liên minh thập lục quốc. Không có thấy tin tức bên ngoài.

- Ha ha, nhắc tới cũng kỳ quái. Đan Nhi tiểu thư sao lại giống như thiếu chủ, cũng cảm thấy hứng thú với Bảo Thụ tông này? Thiếu chủ đã từng là đệ tử Bảo Thụ tông, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?

Thương Hải đại đế vui vẻ nói.

Hắn nào biết rằng lời nói vui đùa này làm cho toàn thân Đan Phi chấn động, giống như là bị điện giật, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này lập tức thành trắng bệch.

- Ngươi nói gì? Chân thiếu chủ, hắn... Hắn là người Bảo Thụ tông hay sao?

Đan Phi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, có chút không theo kịp.

Đan Phi cơ hồ không đứng vững, bước chân lảo đảo, miễn cưỡng vịn vào một cây cổ thụ bên người, lúc này mới đứng vững.

Thương Hải đại đế cười cười nói:

- Hóa ra quả nhiên Đan Nhi tiểu thư không biết. Thiếu chủ chúng ta vốn chính là người từ liên minh thập lục quốc đi ra. Bảo Thụ tông là nơi mà người từng đi qua. Thiếu chủ chúng ta không quên ơn nghĩa hương khói, cho nên trước tiên đã phái chúng ta tới Bảo Thụ tông này.

Đầu óc Đan Phi trống rỗng, những lời này của Thương Hải đại đế khiến cho suy nghĩ của nàng thoáng cái trở thành một đám bột nhão, miệng lẩm bẩm nói:

- Bảo Thụ tông, liên minh thập lục quốc? Chân thiếu chủ? Thương Hải đại đế, không phải ngươi đang nói giỡn với ta đó chứ/

- Đương nhiên là không phải.

Thương Hải đại đế nhếch miệng cười nói:

- Hiện tại việc này đã truyền khắp thiên hạ, ai cũng biết, không tin thì ngươi hỏi huynh đệ Canh gia một chút. Hai người bọn họ cũng là tâm phúc của Giang Trần thiếu chủ.

Giang Trần?

Hai chữ này tựa như sấm sét giữa trời quang, làm cho thân thể mềm mại của Đan Phi thoáng cái run lên. Trong nháy mắt này cơ hồ nàng cho rằng mình gặp ảo giác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)