Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1332

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1332: Vui tới phát khóc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cái tên khiến cho nàng nhớ thương bao nhiêu năm, thật không ngờ lại vang lên bên tai nàng không có một chút dấu hiệu báo trước nào như vậy.

Đến từ liên minh thập lục quốc, đã từng là đệ tử Bảo Thụ tông? Hiện tại là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, Giang Trần?

- Đan Nhi tiểu thư, ngươi sao vậy?

Thương Hải đại đế có chút khó hiểu, nói:

- Không phải ngươi thực sự không biết Giang Trần thiếu chủ đó chứ?

Thương Hải đại đế cảm thấy có chút khó tin, Đan Nhi tiểu thư luôn ở Khổng Tước thánh sơn, mà Giang Trần vẫn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.

Hai người bọn họ ở Khổng Tước thánh sơn có lẽ đã từng gặp nhau mới đúng chứ? Tại sao lại không biết nhau như vậy?

Đan Phi cố gắng đứng vững, thanh âm nghẹn ngào vang lên:

- Giang Trần thiếu chủ.... Giang Trần thiếu chủ. Không phải ta nằm mơ đó chứ?

Thương Hải đại đế và huynh đệ Canh gia nhìn nhau, huynh đệ Canh gia kỳ thực không biết Đan Phi, nghe nói nàng là nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế, thái độ của hai huynh đệ cũng trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều.

- Đan Nhi tiểu thư, thiếu chủ nhà ta quả thực lúc trước từ trong liên minh thập lục quốc đi ra, nhưng mà người không ở trong Bảo Thụ tông bao lâu đã đi tới Đan Kiền Cung. Sau khi Vạn Tượng Cương Vực bị xâm lấn, người cửu tử nhất sinh mới tới được Lưu Ly vương thành. Được Khổng Tước đại đế bệ hạ ưu ái, sau đó tỏa sáng rực rỡ, trong vòng mười năm ngắn ngủi đã trở thành tồn tại trẻ tuổi cao cấp nhất cương vực nhân loại. Đan Nhi tiểu thư là nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế bệ hạ, chẳng lẽ không có nghe nói Khổng Tước đại đế bệ hạ từng đề cập qua chuyện này?

Đan Phi quay lưng đi, giờ phút này lệ rơi đầy mặt.

Tin tức bất thình lình khiến cho nàng có cảm giác như mộng ảo. Nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người mà mỗi ngày nàng đều nhớ thương dĩ nhiên lại ở cạnh nàng, chỉ cách nhau một đoạn ngắn.

Tạo hóa trêu ngươi a.

Khâu trưởng lão thấy bọn họ bên này đang nói chuyện, hắn lập tức nháy mắt với Triệu Mãnh kia.

Triệu Mãnh tuy rằng đau tới mức trán đầy mồ hôi, tay trái chụp một cái, muốn nhặt bàn tay phải đã bị chém rụng của mình ra, định hóa thành một đạo độn quang chạy đi.

- Họ Khâu, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút.

Nhất cử nhất động của Khâu trưởng lão đều không thể lọt qua được mắt của Thương Hải đại đế.

Cường giả Đế cảnh thần thức một khi lan tràn, bất luận một chút gió thổi cỏ lay gì trong vòng mười dặm đều có thể nắm bắt rõ ràng.

- Bổn đế chưa cho các ngươi đi, các ngươi đã dám đi rồi sao?

Thương Hải đại đế lạnh lùng nói.

Sắc mặt Khâu trưởng lão trắng bệch, thoáng cái cứng đờ.

Hắn còn muốn thừa dịp đối phương không kịp chuẩn bị, vụng trộm chuồn đi. Nào nghĩ tới Thương Hải đại đế lại chú ý tới như vậy, không ngờ lại nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Hắn biết rõ nếu như lúc này mạnh mẽ chạy trốn không phải là hoàn toàn không có cơ hội, chỉ là cơ hội rất xa vời mà thôi.

Cách biệt thực lực giữa Đế cảnh và dưới Đế cảnh vô cùng xa. Có lẽ vài thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến. Thế nhưng Khâu tưởng lão hiển nhiên không phải là loại thiên tài này.

Quan trọng nhất chính là Thương Hải đại đế căn bản không phải là loại cường giả mới tấn thăng lên Đế cảnh, mà là đại đế lão thành đã thành danh được ít nhất hai ngàn năm.

Tuy rằng không tính là Đế cảnh đỉnh cấp, nhưng mà cũng là tồn tại Đế cảnh cao cấp.

Thương Hải đại đế gần đây thích vuốt mông ngựa, người nhưu vậy bình thường đều giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, tâm tư vô cùng tinh tế.

Thấy Đan Phi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. Hơn nữa nhìn qua cảm xúc dường như có chút kích động, đầu vai run rẩy không thôi.

Trong lòng Thương Hải đại đế khẽ động:

- Hẳn là Đan Nhi tiểu thư thực sự là cố nhân của Giang Trần thiếu chủ? Như vậy cũng quá không thể tưởng tượng được nổi a. Hai người bọn họ cùng ở trong Lưu Ly vương thành nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng gặp mặt qua?

Nhưng mà Thương Hải đại đế lại lập tức nghĩ tới một việc:

- Đúng rồi, Giang Trần thiếu chủ ở Lưu Ly vương thành vẫn luôn dịch dung qua, thân phận cũng không có công bố ra ngoài. Nếu như hai người bọn họ chưa từng chạm mặt, đương nhiên quả thực không có khả năng nhận ra nhau đều ở Khổng Tước thánh sơn. Bằng không mà nói làm sao Đan Nhi tiểu thư này lại kích động như thế, phản ứng khoa trương như vậy.

- Hẳn là..

Trong đầu Thương Hải đại đế không ngừng suy nghĩ:

- Đan Nhi tiểu thư này nghe thấy tin tức Giang Trần thiếu chủ thất thố như vậy, kích động như vậy, trước đây nhất định có một đường tình duyên... Đúng rồi, ta nhất định phải làm tốt chuyện này, tìm nữ nhân của thiếu chủ về, đây không phải là công lao lớn hay sao?

Thương Hải đại đế nghĩ tới đây, cũng không quấy rầy cảm xúc của Đan Phi mà tùy ý để nàng quay lưng về phía mình, chờ nàng điều chỉnh tốt cảm xúc.

Một lúc lâu sau Đan Phi mới bình tĩnh lại, xoay người, nhẹ giọng hỏi:

- Thương Hải đại đế, thiếu chủ nhà các ngươi hiện tại đang ở nơi nào?

- Người ở Đan Kiền Cung, hiện tại Đan Kiền Cung trùng kiến, cần người tọa trấn. Đan Nhi tiểu thư ở Bảo Thụ tông này hẳn là tới tìm Giang Trần thiếu chủ đúng không?

Đan Phi muốn giải thích, thế nhưng cuối cũng cũng không có phủ nhận mà buồn bã nói:

- Không thể tưởng tượng nổi được năm đó từ biệt, hắn lại trở thành thiếu chủ Lưu Ly vương thành. Vô số lần gặp thoáng qua, lại không biết rằng cách xa chân trời, gần ngay trước mắt. Thương Hải đại đế, hắn... Hắn hiện tại vẫn khỏe chứ?

Thương Hải đại đế vội nói:

- Rất tốt, rất tốt. Đan Nhi tiểu thư, không bằng ta mang tiểu thư tới gặp người nha? Cố nhân gặp lại, Giang Trần thiếu chủ tất sẽ vui mừng không thôi. Trước khi người phái ta tới đây còn cố ý dặn dò qua ta. Tới Bảo Thụ tông nên nghe ngóng một chút, nhìn xem có thể gặp lại được cố nhân Bảo Thụ tông hay không. Còn có lão gia tử Diệp Trọng Lâu gì đó, cái gì mà Thang Hồng. Đúng rồi, thiếu chủ còn để ta đi tới vương quốc thế tục tìm một chút.

- Ồ? Hắn bảo ngươi tới vương quốc thế tục tìm người nào vậy?

Đan Phi nghe vậy, trong lòng có chút kỳ quái hỏi.

- Thiếu chủ cho ta tới Thiên Quế vương quốc tìm quốc quân là Diệp Dung gì đó. Đúng rồi còn có một nữ hài, nói là đồ đệ DIệp Trọng Lâu, gọi là Đan Phi.

Thương Hải đại đế nói tới đây, đột nhiên ngữ khí ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Đan Phi, lập tức hiểu rõ cái gì đó. Khó trách Đan Phi lại hỏi hắn Giang Trần thiếu chủ phái hắn tới Thiên Quế vương quốc tìm ai.

- Xem ra Đan Nhi tiểu thư này chính là Đan Phi mà thiếu chủ để ta tới nghe ngóng? Nhìn phản ứng của vị Đan Nhi tiểu thư này, xem ra quan hệ của thiếu chủ và nàng quả thực không tầm thường a.

Trong lòng Thương Hải đại đế âm thầm phỏng đoán.

Đan Phi nghe Thương Hải đại đế nói lời này, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi xuống. Trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, các loại cảm xúc thoáng cái đồng thời dâng lên.

- Rốt cuộc hắn cũng không có quên ta.

Trong cảm xúc thương cảm của Đan Phi dâng lên cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt.

*****

Đột nhiên nàng cảm thấy những đau khổ, tương tư giày vò những năm qua nàng phải chịu đều không uổng công.

- Huynh đệ Canh gia, các ngươi mang Đan Nhi tiểu thư đi tới Đan Kiền Cung gặp Giang Trần thiếu chủ đi. Ta bắt họ Khâu này, đưa tới trước mặt thiếu chủ, cho người hỏi tội.

Thương Hải đại đế không phải đang ra lệnh mà khẩu khí lại có chút thương lượng.

Huynh đệ Canh gia nhìn nhau, hiển nhiên cũng ý thức được Đan Nhi tiểu thư này nói không chừng là người rất quan trọng bên người thiếu chủ.

Hai người không dám lãnh đạm, lại nghĩ lại, bọn họ có ở lại, thực lực quả thực có thể áp chế được Khâu trưởng lão, nhưng mà có thể giữ lại Khâu trưởng lão hay không cũng khó mà nói được.

Cường giả giao thủ, thực lực ngươi mạnh mẽ hơn chút, thế nhưng nếu như người ta hạ quyết tâm muốn chạy trốn, không có ưu thế mang tính áp đảo, cũng chưa chắc có thể giữ người ta lại được.

- Đan Nhi tiểu thư, huynh đệ Canh gia là tâm phúc của thiếu chủ. Có bọn họ bảo hộ ngươi, ven đường tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Ngữ khí của Thương Hải đại đế rất là khách khí.

Giờ phút này Đan Phi còn không có triệt để phục hồi tinh thần từ trong niềm vui này, nàng than nhẹ một tiếng, ngữ khí có một chút phức tạp, nói:

- Hiện tại ta còn muốn trở lại Thiên Quế vương quốc một chút.

Vốn nàng định thực sự đi Thiên Quế vương quốc. Theo lý thuyết, nàng nhận được tin tức của Giang Trần, cơ hồ là hận không thể lập tức chắp cánh, bay tới trước mặt Giang Trần.

Thế nhưng mà không biết vì cái gì, mười năm mong chờ, bỗng nhiên phát hiện ra mong chờ, mộng tưởng của nàng trở thành sự thực, lúc này nàng bỗng nhiên lại có chút sợ hãi khi đối mặt với nó.

Không phải nàng lo lắng mộng tưởng là giả, mà là trong lúc nhất thời nàng không biết nên đối mặt với Giang Trần thế nào.

Nói cho hắn biết, lần thí luyện năm đó, đối tượng điên cuồng, hoang đường đêm hôm đó là Đan Phi nàng?

Như vậy mà nói, Đan Phi lo lắng, liệu Giang Trần sẽ như vậy mà khinh thường, xem thường nàng hay không?

Cho dù không xem thường nàng, thậm chí còn ôm áy náy với nàng. Thế nhưng mà Đan Phi lại biết, thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đã có đạo lữ.

Nghĩ tới đây trong lòng Đan Phi lập tức cảm thấy có chút đau đớn, lại có chút đau xót.

Quan trọng nhất chính là, mình nên đối mặt với hắn thế nào? Nhất là đối mặt với đạo lữ của hắn thế nào?

Trong lòng Đan Phi xoắn xuýt, trong lòng mờ mịt. Tuy rằng tìm được Giang Trần nàng có cảm giác hưng phấn, vui sướng vô cùng. Chỉ là cũng không vì vậy mà nó giảm nửa phần, mà ngược lại còn thêm xoắn xuýt hơn.

Thương Hải đại đế sửng sốt, Đan Nhi tiểu thư này trước đó nghe thấy tin tức của thiếu chủ cơ hồ vui tới phát khóc. Thế nhưng tại sao đột nhiên lại bắt đầu rụt rè như vậy?

Nhưng mà rốt cuộc Thương Hải đại đế là người biết rõ nhìn mặt mà nói chuyện, chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết rõ Đan Nhi tiểu thư này có lẽ trong lòng có chút lo lắng, hoặc là không bỏ qua được mặt mũi của nhi nữ thường tình.

Hắn lập tức mỉm cười nói:

- Đan Nhi tiểu thư đã muốn đi tới Thiên Quế vương quốc. Vừa vặn ta cũng muốn đi một chuyến. Không bằng ta với Đan Nhi tiểu thư cùng đi một chuyến, như vậy được không?

Đan Phi xuất phát từ tình cảm bản thân, vẫn cảm thấy Thương Hải đại đế là người của Tu La đại đế, cho nên trong lòng luôn cảm thấy có chút không thích hắn.

Thế nhưng mà lúc này thấy Thương Hải đại đế thấu hiểu lòng người như vậy. Lại làm cho nàng biết rõ tin tức Giang Trần. Loại thành kiến này chậm rãi tiêu trừ.

Nàng nghĩ lại, gật đầu nói:

- Có Thương Hải đại đế cùng đồng hành, là vinh hạnh của Đan Phi.

- Hắc hắc... Đan Phi tiểu thư chờ một chút.

Trong khi Thương Hải đại đế nói chuyện, thân thể nhoáng lên. Hai tay vung mạnh, nguyên lực của cương giả Đế cảnh nhấc lên từng cơn sóng to gió lớn, khuếch tán về phía Khâu trưởng lão kia.

Khâu trưởng lão biến sắc, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.

Một kích toàn lực của cao thủ Đế cảnh, uy thế kinh người. Quan trọng nhất chính là Khâu trưởng lão và Thương Hải đại đế chênh lệch tu vi quá lớn, tuyệt đối là một người trên trời, một người dưới đất.

Khâu trưởng lão vừa mới sinh ra ý nghĩ chống cự trong đầu, đã bị cơn sóng nước cường đại này trực tiếp cuốn vào trong màn nước.

Thương Hải đại đế tiêu sái tự nhiên, thân thể lắc lư một cái đã nhảy vào trong sóng nước.

Ào ào.

Thương Hải đại đế từ trong sóng nước đi ra, tay đã nắm lấy hai người, rõ ràng chính là Khâu trưởng lão và Triệu Mãng không ai bì nổi kia.

Nhìn thấy thủ đoạn cường thế của Thương Hải đại đế, Đan Phi cũng âm thầm bội phục. Trừ thân thông cường đại hơn của Khổng Tước đại đế ra, lần ra tay này của Thương Hải đại đế quả thực là thủ đoạn cường đại nhất mà nàng từng chứng kiến.

Huynh đệ Canh gia cũng nhìn nhau, trong đầu sinh ra cảm giác kính trọng. Cường giả Đế cảnh cuối cùng cũng là cường giả Đế cảnh, vừa mới ra tay đã dễ dàng làm cho Khâu trưởng lão kia căn bản không có cơ hội chạy trốn, cũng không có cơ hội phản kháng.

Thủ đoạn bực này tuyệt đối là thứ mà huynh đệ Canh gia bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Huynh đệ Canh gia và Hòe Sơn nhị tiêu đều giống nhau, vốn đều cảm thấy Thương Hải đại đế bất quá chỉ là một tay sai của Tu La đại đế, dưới tình thế quẫn bách mà đầu nhập vào Giang Trần thiếu chủ, cảm thấy nhân phẩm của hắn thấp, cho nên trong tiềm thức có chút xem thường Thương Hải đại đế này.

Giờ phút này nhìn thấy thủ đoạn cường thế của hắn như vậy, mới biết được Thương Hải đại đế này quả thực không đơn thuần là kẻ vuốt mông ngựa lành nghề, mà một khi ra tay quả thực không có một chút qua loa nào.

Khâu trưởng lão giống như con gà trống bại trận, bị Thương Hải đại đế xách trong tay.

- Nhị vị huynh đệ, hai người mang theo hai gia hỏa này trở lại Đan Kiền Cung một chuyến. Đem chuyện xảy ra ở nơi này kể ra từ đầu tới cuối cho Thiếu chủ nghe. Nhất là nói cho thiếu chủ biết chúng ta tìm được Đan Phi tiểu thư của liên minh thập lục quốc trước đó. Đúg rồi, đừng quên nói Đan Phi tiểu thư chính là nghĩa nữ Đan Nhi tiểu thư của Khổng Tước đại đế bệ hạ.

Huynh đệ Canh gia cũng nghiêm túc gật đầu nói:

- Được. Vậy nơi này xin nhờ Thương Hải đại đế.

Nhìn thấy huynh đệ Canh gia mang theo Khâu trưởng lão và Triệu Mãng kia rời khỏi, trong lúc nhất thời Đan Phi còn cảm giác như nằm mơ. Ngay thời khắc vừa rồi, trước khi huynh đệ Canh gia xuất hiện, nàng cơ hồ đã tuyệt vọng.

Vốn Triệu Mãng đã khó giải quyết, lại thêm một Khâu trưởng lão xuất hiện. Nhất là Khâu trưởng lão kia thực lực quá áp đảo.

Đan Phi mặc dù có rất nhiều thứ để chạy trối chết, thế nhưng nàng cũng không xác định có thể chạy thoát, giữ mạng được trong tay Khâu trưởng lão này hay không.

Thế nhưng mà khi nàng tuyệt vọng nhất, tình thế thoáng cái chuyển biến cực lớn. Huynh đệ Canh gia xuất hiện, Thương Hải đại đế xuất hiện, chẳng những thoáng cái cải biến thế cuộc, lại mang tới tin tức rung động khiến cho nàng khó có thể tin tưởng được.

- Đan Nhi tiểu thư, hiện tại chúng ta xuất phát hay là dừng lại một chút?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)