Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1348

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1348: Vợ chồng lại tụ họp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cái khẩu khí này, làm cho trong lòng Đại giáo chủ chấn động, vội vàng nháy mắt cho Nhị giáo chủ. Ý bảo nàng thái độ không nên cương như vậy.

Quả nhiên, nghe được lời ấy, sắc mặt của Giang Trần cũng ngưng tụ:

- Nhị giáo chủ, ngươi cũng là tiền bối thành danh, nói chuyện lại càn rỡ thô lỗ như thế sao? Hẳn là ngươi cảm thấy, Giang mỗ ta còn cần trèo cao Thanh Nguyệt nhất mạch ngươi?

Ngữ khí của Giang Trần trầm xuống, lập tức làm cho hiện trường trở nên thập phần áp lực.

Nhị giáo chủ nói, đích thật là không có dùng đầu óc, sau khi nói ra, nàng cũng có chút hối hận. Ý thức được mình càn rỡ thô lỗ, dù sao kẻ ngồi đối diện mình, không phải một giang hồ vãn bối bình thường, mà là Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ danh chấn thiên hạ.

Bất quá, tính tình nàng can trường, nghe Giang Trần mắng, cũng lập tức khó chịu. Khóe miệng khẽ động, chuẩn bị uấn nhưỡng ngôn ngữ cay nghiệt ra phản kích.

Đại giáo chủ quá quen thuộc tính cách của Nhị giáo chủ rồi, thấy nét mặt của nàng, liền biết Nhị giáo chủ muốn phát tác.

- Lão Nhị, tỉnh táo một ít. Chuyện này, Giang Trần Thiếu chủ đã nói ra, Nguyệt Thần Giáo chúng ta, coi như hồi báo đại ân lúc trước Giang Trần Thiếu chủ cứu chữa Nguyệt Thần Bảo Thụ, cũng nên chăm chú điều tra một phen. Nếu thật có hiểu lầm này, thì tiêu tan hiềm khích lúc trước, để cho vợ chồng bọn hắn đoàn tụ.

Đại giáo chủ vội vàng giội nước lã dập tắt lửa.

Tính cách của Nhị giáo chủ, hoàn toàn chính xác rất nóng nảy, nghe xong lời này của Đại giáo chủ, nàng cũng cười rộ lên:

- Đại giáo chủ, hắn tùy tiện nói một câu như vậy, ngươi cũng tin được? Dưới gầm trời này, nào có sự tình trùng hợp như vậy? Nói sau, đứa trẻ bị vứt bỏ kia điếm ô huyết mạch của Thanh Nguyệt nhất mạch ta, năm đó sau khi tìm trở về, bị ta để cho môn hạ đệ tử xử tử, nào còn người sống?

Nhị giáo chủ dứt khoát liều chết không nhận.

Lần này lời vừa nói ra, Từ Thanh Tuyền ở phía sau nàng có chút nhoáng một cái, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên lời nói này có chút đả thương nàng.

Nếu như trước đó Giang Trần không biết mẫu thân còn khoẻ mạnh, có lẽ hắn sẽ tin.

Thế nhưng mà, hắn biết rõ mẫu thân khoẻ mạnh, liền biết Nhị giáo chủ này nói dối rồi.

- Nhị giáo chủ, sự tình Nguyệt Thần Bảo Thụ, chẳng qua là ta tiện tay làm, thật không có trông cậy vào Nguyệt Thần Giáo các ngươi hồi báo cái gì.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt:

- Bất quá, ngươi cũng chớ đánh giá thấp quyết tâm tiếp mẫu thân của ta. Lại càng không nên đánh giá thấp cảm tình của cha ta đối với mẫu thân.

Nhị giáo chủ lạnh lùng cười cười:

- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi đây là dọa ta sao? Tuy Lưu Ly Vương Thành cường đại, nhưng dọa không ngã bổn giáo. Ngươi có uy phong lớn như vậy, đi nơi khác bày đi.

- Lão Nhị, đã đủ rồi.

Đại giáo chủ nhướng mày, quả nhiên hết thảy như nàng đoán trước, Nhị giáo chủ thật đúng là đem sự tình náo cương rồi.

- Đại giáo chủ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn hồ đồ như bọn hắn?

Hiển nhiên Nhị giáo chủ đối với chuyện này phi thường kiêng kị, thái độ đã đến trình độ không thể nói lý.

Người bình thường, sau khi nghe nói chuyện này, trên cơ bản đều chọn điều tra thoáng một phát, sau đó mượn cơ hội hòa hoãn quan hệ, thuận sườn núi hạ con lừa.

Thế nhưng mà, Nhị giáo chủ này rõ ràng quá cực đoan. Nàng đã coi sự tình làm bẩn huyết mạch kia là sỉ nhục, nên căn bản không tiếp thu mạch suy nghĩ khác.

Lúc này, Tiêu Vân ở bên người Giang Trần cười rộ lên:

- Nguyệt Thần Giáo, cái giá đỡ thật lớn a. Vị này chính là Nhị giáo chủ đúng không? Thiếu chủ nhà ta khách khí với ngươi, ngươi ngược lại không biết phân biệt. Hẳn là, ngươi ý định bức Thiếu chủ nhà ta đổi một loại phương pháp khác?

- Đúng vậy, vốn là một chuyện tốt. Nhị giáo chủ ngươi lại muốn đem chuyện tốt làm thành chuyện xấu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Thiếu chủ nhà ta không có biện pháp khác?

Tiêu Phong cũng cười rộ lên.

Giang Trần khoát tay chặn lại, ngăn Hòe Sơn Nhị Tiêu xúc động.

- Nhị giáo chủ, mọi người tâm bình khí hòa một ít. Thanh Nguyệt nhất mạch Từ Mộng Thánh Nữ, là gia mẫu. Việc này, nếu như Bổn thiếu chủ không có một chút nắm chắc, sẽ không huy động nhân lực như vậy đến đây cầu hôn. Nếu như Nhị giáo chủ quyết tâm muốn giam mẫu thân của ta, đây là đẩy Giang mỗ vào cảnh bất hiếu bất nghĩa. Ta nghĩ, việc này đổi lại người của Nguyệt Thần Giáo các ngươi, cũng không có khả năng nhịn a.

Ngữ khí của Giang Trần chậm rãi:

- Ta lập lại một câu, không nên đánh giá thấp quyết tâm tiếp mẫu thân của ta. Cha mẹ chi ân, nặng như Thiên Địa. Vì cha mẹ, thiên có thể khai, địa có thể bổ!

Đại giáo chủ thở dài:

- Lão Nhị, ta biết năm đó ngươi xem việc này là sỉ nhục của Thanh Nguyệt nhất mạch, nhiều năm như vậy, ngươi thấy ta hỏi qua lần nào chưa? Thế nhưng mà lúc này không giống ngày xưa, nếu như Từ Mộng thật sự là mẫu thân của Giang Trần Thiếu chủ. Chuyện này, không chỉ không phải sỉ nhục của Thanh Nguyệt nhất mạch, ngược lại là câu chuyện để mọi người ca tụng. Ngươi nghĩ thoáng một phát, Từ Mộng rơi vào thế tục, lại sinh ra một thiên tài đỉnh thiên lập địa như vậy. Còn có...

Đại giáo chủ ý vị thâm trường liếc nhìn Từ Thanh Tuyền, lại không có bóc trần. Hiển nhiên là nhắc nhở Nhị giáo chủ, Từ Mộng kia lưu lạc thế tục, lại không phải Từ Mộng sai, lúc ấy nàng bất quá là hài nhi, biết rõ cái gì? Nàng căn bản không có tội, không nên vì thế gánh chịu bất luận trừng phạt gì. Huống chi, Từ Mộng còn để lại thiên tài huyết mạch như Từ Thanh Tuyền?

Nếu như Giang Trần Thiếu chủ cũng là nhi tử của Từ Mộng, như vậy Từ Mộng này, tuyệt đối là người có Đại Khí Vận.

Mấu chốt nhất là, nhìn khí thế kia của Giang Trần Thiếu chủ, cái quyết tâm này, căn bản không phải Nguyệt Thần Giáo có thể ngăn cản. Loại tình huống này, nếu như tiếp tục để cho sự tình chuyển biến xấu, nhất định là cục diện trăng khuyết khó tròn.

Với tư cách Đại giáo chủ, nàng tuyệt đối không cho phép Nguyệt Thần Giáo lẫn vào vũng bùn kia. Cho nên, nàng phải dập tắt lửa.

Chuyện này, cho dù để cho Nhị giáo chủ mất hứng, nàng cũng phải cưỡng ép làm chủ.

Sắc mặt của Nhị giáo chủ không vui, nhưng Đại giáo chủ nói, cuối cùng là có chút hiệu quả. Như một lưỡi dao sắc bén, ở trong óc của nàng, mở một mạch suy nghĩ mới.

Sỉ nhục?

Nếu như Từ Mộng thật sự sinh ra thiên tài như Giang Trần, cái kia có thể gọi sỉ nhục sao?

Ngay lúc này, Từ Thanh Tuyền bỗng nhiên hai mắt đẫm lệ từ phía sau nàng đi ra, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt nàng.

- Sư tôn từ bi, sư tôn thương tình. Thân thế của mẫu thân ta, Thanh Tuyền đã biết hết thảy, xin sư tôn buông tha cho thành kiến, thành toàn phụ mẫu ta đoàn tụ. Đệ tử nguyện cắt cỏ ngậm vành, hầu hạ ở bên cạnh sư tôn, báo đáp ân này.

Từ Thanh Tuyền khóc rơi nước mắt.

Cả đời này của Nhị giáo chủ, yêu hận cho tới bây giờ đều là một cây gân.

Nàng rất nghiêm khắc với Từ Thanh Tuyền, đó là yêu quá sâu. Từ trong đáy lòng, nàng thật ra rất cưng chiều đệ tử này.

Thấy Từ Thanh Tuyền quỳ gối ở trước mặt nàng, khóc rống rơi lệ cầu khẩn, Nhị giáo chủ ý chí sắt đá, cũng có chút mềm nhũn.

*****

Giang Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhị giáo chủ, sự tình đã đến giờ phút này, cũng chỉ xem thái độ của Nhị giáo chủ rồi.

Nếu như Nhị giáo chủ quyết tâm ngăn cản, Giang Trần không thể nói trước cũng chỉ có thể trở mặt.

Nhất niệm vi thiện, nhất niệm vi ác.

Đại giáo chủ khẽ thở dài:

- Lão Nhị, Thanh Tuyền này, một mực rất hiểu chuyện. Ngươi vì Thanh Tuyền, cũng nên cởi bỏ phiền phức khó chịu trong nội tâm. Dù Từ Mộng có chút sai, có Thanh Tuyền ở đây, cũng đã đền bù hết. Sao ngươi không gọi Từ Mộng tới, để cho bọn hắn mặt đối mặt nhận thoáng một phát? Nếu như thật có chuyện này, nói ra cũng là một câu chuyện để mọi người ca tụng.

Giang Trần vốn là một bụng tức giận, nghe Đại giáo chủ thời thời khắc khắc dập lửa, thái độ thập phần hữu hảo, hắn mới chế trụ được.

Ít nhất, Đại giáo chủ này ở thời khắc mấu chốt, cũng không có hồ đồ.

Giang Trần lấy ra một tờ danh sách, đưa cho Đại giáo chủ:

- Đại giáo chủ, lần này Bổn thiếu chủ đến, vì cha cầu hôn, thái độ phi thường kiên quyết. Đây là sính lễ chúng ta mang đến, xin chư vị giáo chủ xem qua. Bổn thiếu chủ thành ý mười phần, hi vọng chư vị giáo chủ, chớ để cho Giang mỗ khó xử. Phụ mẫu ta vốn có hôn nhân trước, cũng không phải tự mình cưới gả. Lại nói tiếp, ta tới đề thân, là vì tròn mặt mũi của Nguyệt Thần Giáo.

Giang Trần nói lời này, lại rất có đạo lý.

Cha mẹ vốn là vợ chồng hợp pháp, căn bản không đáng cho sính lễ gì. Chỉ cần thái độ của mình kiên quyết, hoàn toàn có thể trực tiếp mang mẹ đi.

Cái gọi là cầu hôn, đặt sính lễ, chỉ là một chương trình bổ khuyết, để cho hết thảy nhìn về phía trên, Nguyệt Thần Giáo có mặt mũi mà thôi.

Cử động lần này của Giang Trần, là vì cho Nguyệt Thần Giáo lối thoát, từ đó thuận lợi làm thỏa đáng chuyện này.

Nếu như có thể không trở mặt, Giang Trần tự nhiên không muốn trở mặt.

Đại giáo chủ lại không dám tùy tiện tiếp nhận danh sách, mà khách khí cười nói:

- Giang Trần Thiếu chủ, danh sách sính lễ này, bổn giáo tạm thời không dám tùy tiện tiếp nhận. Cần chờ xác nhận, mới có thể nghị sự a. Bằng không mà nói, vạn nhất trong đó có sai lầm gì, chẳng phải là náo thiên đại chê cười?

Nhận thân nhận sai rồi, cái này truyền đi nhất định là thiên đại trò cười.

Cho nên, còn phải cẩn thận.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu:

- Nếu như thế, mời Từ Mộng Thánh Nữ đến đi.

Đại giáo chủ nhìn nhìn Nhị giáo chủ:

- Lão Nhị, cho nhận nhau đi, coi như là cho Giang Trần Thiếu chủ một cái mặt mũi. Nguyệt Thần Giáo chúng ta, cuối cùng không phải bạch nhãn lang tri ân không báo.

Nhị giáo chủ chán nản nói:

- Mà thôi, Đại giáo chủ ngươi đã quyết tâm như vậy rồi. Ta cũng không thể nói gì hơn. Thanh Tuyền, ngươi đi mang mẹ của ngươi đến.

Từ Thanh Tuyền nghe vậy, mới dừng khóc nỉ non, lau vệt nước mắt phi tốc bay đi.

Cũng không lâu lắm, Từ Thanh Tuyền liền dẫn Từ Mộng xuất hiện ở hiện trường. Giờ phút này, Từ Mộng đã vui mừng không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Những ngày này, mỗi ngày nàng đều trông mong vì sao, trông mong ánh trăng, trông mong trượng phu của mình, con của mình, sớm một chút tới đón mình.

Ngày hôm nay, nàng rốt cục chờ đến rồi.

Khi con gái trở lại tiếp nàng, Từ Mộng khóc không thành tiếng.

- Mộng nhi!

Giang Phong xa xa chứng kiến Từ Mộng, ở đâu còn bảo trì bình thản, nhảy dựng lên, đánh về phía Từ Mộng.

- Phu quân!

Từ Mộng duyên dáng gọi to một tiếng, nước mắt rơi như mưa, nhào vào trong ngực Giang Phong, thút tha thút thít, cảm giác hạnh phúc lập tức quanh quẩn toàn thân.

Thấy một màn như vậy, hết thảy đều không nói lời nào rồi.

Cái này còn cần chứng cớ sao? Vợ chồng người ta còn có thể nhận sai sao?

Nguyệt Thần Giáo đa số là nữ nhân, nhìn thấy loại tình huống này, có chút nữ đệ tử cũng vành mắt hồng hồng, có mấy cái thậm chí vụng trộm lau nước mắt.

Có chút nữ đệ tử, trong nội tâm cảm giác cũng là lạ. Vốn các nàng nghe nói sự tình của Từ Mộng Thánh Nữ, bị tẩy não, các nàng một mực đều cảm thấy Từ Mộng điếm ô huyết mạch của Nguyệt Thần Giáo, là sỉ nhục của Nguyệt Thần Giáo. Thậm chí các nàng đối với Từ Thanh Tuyền có chút địch ý.

Bất quá giờ khắc này, các nàng biết rõ Từ Mộng dĩ nhiên là mẫu thân của Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ Giang Trần, trong lúc nhất thời, các nàng lại có chút hâm mộ Từ Mộng, hâm mộ Từ Thanh Tuyền rồi.

Thân phận Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, cũng đã phi thường kinh người. Hơn nữa mấy năm gần đây Giang Trần Thiếu chủ biểu hiện điên cuồng, tuyệt đối là nhân vật phong vân nhất của Nhân loại cương vực, thậm chí không có một trong.

Tỉnh Trung Đại Đế cười ha ha:

- Không thể tưởng được, đoạn nhân duyên này, lại khúc chiết như thế. Bất quá nói tiếp, đích thật là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng. Thánh Nữ lưu lạc thế tục, sinh ra nhi tử thiên tài, thành thiên tài vĩ đại nhất của Nhân loại cương vực, câu chuyện như vậy nếu truyền đi, tuyệt đối có thể truyền xướng vạn năm.

- Đúng vậy, nhân duyên tuy khúc chiết, nhưng khổ tận cam lai, để cho người ta hâm mộ.

- Ha ha, có nhi tử tốt như Giang Trần Thiếu chủ, ai có thể không hâm mộ?

Những Đại Đế đi theo Giang Trần đến cổ động kia, mỗi một cái đều tán thưởng.

Hàn Thiên Chiến cười nói:

- Đại giáo chủ, chúc mừng Nguyệt Thần Giáo các ngươi.

Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân cũng sâu kín thở dài:

- Đời ta tu sĩ, đau khổ truy cầu võ đạo cực cảnh, cảm thấy lưu lạc thế tục, là thiên đại thất bại. Lại không biết, có đôi khi, chính thức hạnh phúc, chưa chắc là một khắc đứng ở võ đạo đỉnh phong kia...

Đại giáo chủ nhìn Từ Mộng cùng Giang Phong ôm nhau mà khóc, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Nàng làm đại giáo chủ, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ, đối với loại tình cảm vợ chồng này, vốn cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Hôm nay nhìn Từ Mộng, có trượng phu yêu nàng như vậy, có nhi tử xuất sắc như vậy, còn có con gái xuất sắc như vậy...

Lại nói tiếp, mặc dù nàng là giáo chủ tôn sư, nhưng nhân sinh này chưa hẳn thành công hơn Từ Mộng!

Giang Trần nhìn cha mẹ tụ họp vui sướng, trong lòng cũng ấm áp.

Mỉm cười, cầm danh sách trong tay đẩy hướng Đại giáo chủ:

- Đại giáo chủ, lúc này, có thể tiếp nhận danh sách sính lễ đi à nha?

Đại giáo chủ nhìn thoáng qua Nhị giáo chủ, thấy sắc mặt của Nhị giáo chủ trắng bệch, hiển nhiên cũng không có ý tứ phản đối nữa. Trong nội tâm Đại giáo chủ vui vẻ, biết rõ cây gân trong nội tâm Nhị giáo chủ kia, xem như vặn gãy rồi.

Lập tức khách khí cười cười, tiếp qua danh sách sính lễ của Giang Trần.

Vừa xem xét, trên mặt Đại giáo chủ cũng hơi hiện lên một tia kinh ngạc. Trên danh sách sính lễ, thiếu chút nữa hù chết nàng.

Bởi vì, vật thứ nhất trong danh sách, rõ ràng là hai viên Tùng Hạc Đan!

Tùng Hạc Đan!

Cái tên này, hôm nay cả Nhân loại cương vực, có ai không biết? Cái nào không hiểu? Tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất đan hôm nay.

Bất kể là giá trị, hay giá cả, đều hoàn toàn xứng đáng đệ nhất đan.

Ban đầu ở Long Hổ Phong Vân Hội, một viên Tùng Hạc Đan, đấu giá ra mười hai ức, chuyện này, Đại giáo chủ cũng nghe Tam giáo chủ nói qua.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)