← Ch.1348 | Ch.1350 → |
Đối với Tùng Hạc Đan này, các nàng cũng cực kỳ hâm mộ. Có loại đan này, thực đến thời điểm Dương thọ gần hết, tuyệt đối là một bảo đảm hoàn mỹ a.
Thứ hai, như cũ là đan dược, hai viên Hoàng Đằng Đan, lại ghi chú tác dụng của Hoàng Đằng Đan, có thể cho cường giả Hoàng cảnh vô điều kiện đột phá một tầng. Trong đó còn cố ý chỉ định, một viên trong đó nhất định phải cho Từ Thanh Tuyền Thánh Nữ.
Thứ ba...
Thứ tư...
Chứng kiến danh sách này, Đại giáo chủ bỗng nhiên có loại cảm giác choáng váng. Cái danh sách sính lễ, thật sự quá trân quý, sức nặng làm cho nàng cũng có cảm giác cầm bất ổn.
Trong lúc nhất thời, Đại giáo chủ cũng sợ hãi thán phục không thôi, đều nói Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ thủ bút rất lớn. Hôm nay tận mắt nhìn đến, mới biết được, kẻ này đích thật là thủ bút thật lớn.
Đại thủ bút như vậy, dù những Đại Đế cao cấp nhất Thượng Bát Vực, cũng chưa chắc có thể có. Mà người trẻ tuổi kia, lại tiện tay ra, mặt không đỏ, tim không nhảy.
Đại giáo chủ rất muốn biểu hiện bình tĩnh một chút, tránh cho người xem nàng chê cười, cảm thấy Nguyệt Thần Giáo nàng chưa thấy qua thế sự, bị danh sách sính lễ khủng bố hù ngã.
Tổng cộng vài hàng, Đại giáo chủ lại nhìn tới nhìn lui nhiều lần, cuối cùng mới bỗng nhiên phát giác được mình thất thố, đưa danh sách sính lễ cho Nhị giáo chủ.
- Lão Nhị, ngươi nhìn danh sách sính lễ một chút?
Kỳ thật trong nội tâm của Nhị giáo chủ còn hờn dỗi, bất quá hiện tại nàng đã chấp nhận. Cẩn thận ngẫm lại, nếu như xử lý chuyện này theo hướng xấu, nói không chừng là mang đến tai hoạ ngập đầu cho Nguyệt Thần Giáo. Tuy miệng nàng ngạnh, nhưng không thừa nhận cũng không được, nếu như Giang Trần trở mặt, không may nhất định là Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng nếu như bây giờ chuyện theo hướng tốt phát triển, Từ Mộng có một nhi tử danh chấn thiên hạ như vậy, nói ra đối với Thanh Nguyệt nhất mạch nàng không còn là sỉ nhục làm bẩn huyết mạch, mà là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng, đủ để cho Thanh Nguyệt nhất mạch cảm thấy kiêu ngạo.
Cho nên sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Nhị giáo chủ rốt cục vẫn phải tiếp nhận. Chỉ là nàng thích sĩ diện, biểu hiện ra vẫn là một bộ đạm mạc.
Bất quá, thời điểm nàng chứng kiến danh sách sính lễ, mắt hạnh cũng hơi động một chút, hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Tùng Hạc Đan?
Còn hai khỏa?
Như Đại giáo chủ, tâm tư của Nhị giáo chủ, thoáng cái bị danh sách sính lễ chinh phục. Cho dù nàng mạnh miệng, nhưng không thừa nhận cũng không được, Giang Trần Thiếu chủ này thật đúng là xa hoa, phần sính lễ này, tuyệt đối là thành ý mười phần.
Hơn nữa trong danh sách còn cố ý ghi rõ, có chút đan dược là chuyên môn đưa cho Từ Thanh Tuyền. Cái này tự nhiên đối với Nhị giáo chủ nhất mạch rất có lợi.
Tâm tư của Nhị giáo chủ, cũng phi tốc chuyển động.
- Giang Trần này tài đại khí thô. Phần sính lễ kia, quả thực rất có thành ý. Nếu như ta phản đối nữa, chỉ sợ Đại giáo chủ cũng không dung ta. Có lẽ nha đầu Thanh Tuyền kia cũng biết chân tướng sự tình rồi, nếu như nàng và ta nội bộ lục đục, nửa đời người tâm huyết của ta, chẳng lẽ không phải uổng phí sao?
Nhị giáo chủ cân nhắc đến cân nhắc đi, cũng hiểu được loại tình huống này, thật đúng là không có cách nào cự tuyệt. Sự tình của Từ Mộng, đích thật là nàng kiêng kỵ nhất, cho rằng là sự tình hổ thẹn.
Nếu như không phải Từ Thanh Tuyền, sau khi Từ Mộng bị mang trở về, Nhị giáo chủ tuyệt đối sẽ trực tiếp xử tử nàng.
Thẳng đến về sau Từ Thanh Tuyền thành Thánh Nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch, thiên phú tài tình đều bị Nhị giáo chủ cực kỳ coi trọng, ký thác vô số hi vọng.
Nhị giáo chủ cũng nghĩ qua tẩy não Thanh Tuyền, làm cho nàng coi Từ Mộng là nhục. Thế nhưng mà nha đầu Thanh Tuyền kia, nói cái gì cũng nghe nàng, nhưng ở chuyện mẫu thân, lại cực kỳ bướng bỉnh.
Thanh Tuyền cũng không đối nghịch nàng, nhưng sẽ nhu thuận, hoặc làm nũng, hoặc náo tiểu tính tình không tu luyện, những biện pháp này, lại để cho Nhị giáo chủ không thể làm gì.
May mà sự tình còn chưa tới tình trạng không thể vãn hồi. Nếu như lúc trước nàng thật sự khư khư cố chấp xử tử Từ Mộng, dùng địa vị của Giang Trần hôm nay, tuyệt đối là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nghĩ tới đây, Nhị giáo chủ cũng than nhẹ một tiếng.
- Giang Trần Thiếu chủ, phần sính lễ này rất nặng, thành ý rất đủ. Bổn giáo cũng không làm kiêu, những năm này, sự tình mẹ của ngươi, một mực bị ta coi là sỉ nhục, ta cũng một lòng nghĩ như vậy. Nếu như không phải vì Thanh Tuyền, ta có khả năng đã xử tử mẹ của ngươi.
Nhị giáo chủ vô cùng thẳng thắn, lại nói:
- Ở chuyện này, tuy có một bộ phận nguyên nhân là tính cách cố chấp của Nhị ta, cũng có một phần là quy củ tông môn đời đời thế thế. Cũng may hiện tại không có đến tình trạng không thể vãn hồi. Hôm nay, Từ Mộng có đứa con trai như ngươi, cũng coi như duyên phận thế tục của nàng phi thường hoàn mỹ. Bởi vì cái gọi là phúc họa tương y. Chuyện này, ta cũng thụ giáo...
Nhị giáo chủ bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, cũng cảm giác mình thao thao bất tuyệt có chút lỗi thời.
Lập tức gật gật đầu:
- Sự tình của mẫu thân ngươi, bổn giáo không hề can thiệp nữa. Từ nay về sau, nàng liền tính toán gả đi ra ngoài rồi. Không bao giờ là người của Thanh Nguyệt nhất mạch nữa, phụ tử các ngươi, liền tiếp nàng về Lưu Ly Vương Thành a.
Nhị giáo chủ dừng một chút, lại nói:
- Bất quá, Thanh Tuyền là Thánh Nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch ta, chuyện này, bổn giáo tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Muốn dẫn Thanh Tuyền đi, trừ khi bước qua thi thể của bổn giáo!
Lão bà này, tuy nhượng bộ, nhưng khẩu khí vẫn rất rắm thí.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, chỉ cần nàng không phản đối sự tình mẫu thân, thái độ túm một chút, hắn cũng không ngại.
Về phần Thanh Tuyền, nàng tiếp nhận là võ đạo của Nguyệt Thần Giáo hun đúc, hiện tại mang nàng đi, đối với nàng tu luyện võ đạo cũng bất lợi.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Thanh Tuyền, hiển nhiên không có khả năng sinh sinh chia cắt tình thầy trò.
- Giang Trần Thiếu chủ, an bài như vậy, có thể nói tất cả đều vui vẻ, ngươi cảm thấy như thế nào?
Trên mặt Đại giáo chủ treo mỉm cười thản nhiên hỏi.
- Thanh Tuyền, ngươi nói như thế nào?
Giang Trần nhìn về phía Từ Thanh Tuyền, hắn vẫn muốn nghe cách nghĩ của muội muội một chút. Nếu như muội tử thật sự đối với Nguyệt Thần Giáo không có nhớ nhung gì, hắn sẽ cường thế mang đi.
Từ Thanh Tuyền nhẹ cắn môi, cố gắng không có để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Mà đi đến trước mặt Giang Phong cùng Từ Mộng:
- Phụ thân, mẫu thân. Ân sinh thành, cuộc đời này Thanh Tuyền nhất định sẽ báo đáp. Nhưng mà, duyên phận giữa ta cùng Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch, còn có ân tình của sư tôn, cũng không thể bỏ. Thanh Tuyền thầm nghĩ có một giải pháp song toàn, không phụ cha mẹ, không phụ sư ân.
Giang Phong cùng thê tử đoàn tụ, lại thấy con gái như thế, trong nội tâm chỉ có trìu mến, như thế nào cưỡng bách con gái cái gì nữa?
- Thanh Tuyền, phương diện võ đạo của vi phụ, tuy không nên thân, nhưng cũng biết, ngươi tu luyện võ đạo, vẫn là ở lại Nguyệt Thần Giáo có lợi nhất. Ngươi liền ở lại Nguyệt Thần Giáo đi. Ngươi là nữ nhi của chúng ta, dù trời cao đất xa, thì vẫn là nữ nhi của chúng ta.
*****
Từ Mộng cũng khẽ vuốt khuôn mặt con gái:
- Thanh Tuyền, những năm này, ngươi có thể tri kỷ ở bên người mẫu thân, mẫu thân liền biết rõ, ngươi là hài tử thiện lương. Mặc dù mẫu thân đối với sư tôn của ngươi có chút hận ý, thế nhưng mà hôm nay cùng cha ngươi đoàn tụ, những hận ý kia đã không còn. Tuy Nguyệt Thần Giáo đuổi đi môt đứa con trai của ta, nhưng mà nuôi dưỡng nữ nhi của ta. Cái ân tình cùng hận ý này, vừa vặn triệt tiêu. Mẫu thân sẽ không lầm tiền đồ của ngươi. Ngươi liền ở lại Nguyệt Thần Giáo, hảo hảo theo sư tôn tu hành. Nếu ngươi nhớ cha mẹ, còn có huynh trưởng, liền đến Lưu Ly Vương Thành gặp chúng ta... Cha ngươi, huynh trưởng của ngươi, bọn hắn đều rất thương yêu ngươi.
Dù Từ Thanh Tuyền muốn trang kiên cường thế nào, cũng không cách nào nhịn được, nước mắt rào rào rơi xuống, nghẹn ngào nức nở không thôi.
- Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Hôm nay ngươi nên vì phụ thân cùng mẫu thân cười mới đúng.
Từ Mộng khẽ vuốt con gái, trong nội tâm trìu mến vô hạn.
Giang Trần liền ôm quyền, nói với Đại giáo chủ cùng Nhị giáo chủ:
- Thanh Tuyền là tiểu muội của ta, cũng là Nguyệt Thần Giáo Thánh Nữ. Hiện tại nàng ở lại Nguyệt Thần Giáo, hoàn toàn chính xác rất thích hợp. Bất quá ta cũng hi vọng, Thanh Tuyền ở Nguyệt Thần Giáo có thể vui vẻ, không bị ủy khuất gì. Nếu như có một ngày Thanh Tuyền có ủy khuất gì, nói không chừng Giang mỗ sẽ đến tiếp nàng đi, xin chư vị giáo chủ minh giám.
Thanh Tuyền vội vàng nói:
- Sư tôn đối với ta rất tốt, ta sẽ không chịu ủy khuất gì.
Từ Thanh Tuyền sợ thối tính tình của sư tôn phát tác, vội vàng giải thích.
Giang Trần mỉm cười:
- Tiểu muội, sư tôn của ngươi hoàn toàn chính xác rất coi trọng ngươi. Bất quá, từ nay về sau, chỗ dựa của ngươi, không đơn thuần là sư tôn cùng Nguyệt Thần Giáo, còn có ca ca ta nữa. Về sau nếu như tên hỗn đản hoặc dê xồm nhà ai làm ngươi không vui, ngươi nói cho ta biết, ca ca thay ngươi đi thu thập hắn.
Từ Thanh Tuyền nín khóc mỉm cười:
- Ta mới không cần ngươi hỗ trợ, tự mình có thể đánh chạy bọn hắn!
Từ Mộng có chút giận:
- Thanh Tuyền, như thế nào không biết lớn nhỏ, Trần Nhi là ca ca của ngươi, cái gì ngươi ngươi ta ta. Gọi khách khí như vậy.
Từ Thanh Tuyền cũng biết mẫu thân là làm bộ sinh khí, nhưng lại lầm bầm nói:
- Người ta sớm đã nói qua rồi, muốn ta gọi hắn ca ca, hắn phải thắng ta. Bằng không thì, ta gọi hắn xú ca ca.
Mọi người nghe xong ngôn ngữ ngây thơ của Từ Thanh Tuyền, cũng cười vang.
Chứng kiến cả nhà bọn họ ấm áp, mọi người lòng có nhận thấy. Đại giáo chủ cũng có chút chua chua.
Từ Thanh Tuyền xắn tay áo, lộ ra cánh tay như ngọc, khiêu chiến nói với Giang Trần:
- Có muốn thử một chút hay không. Thanh Tuyền cũng muốn kiến thức, Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, có phải so với ta là Nguyệt Thần Giáo Thánh Nữ lợi hại hơn hay không!
Lúc này, ngay cả Nhị giáo chủ cũng có chút ngồi không yên, Từ Thanh Tuyền này, thật đúng là dám nói a.
- Thanh Tuyền, không nên hồ đồ. Giang Trần Thiếu chủ thiên phú siêu quần, ngay cả Tu La Đại Đế năm đó cũng không làm gì được hắn, ngươi điểm ấy tu vi, cũng dám khiêu chiến?
Tuy tính cách của Nhị giáo chủ rắm thí, người cũng hỗn đản, nhưng điểm ấy ánh mắt vẫn phải có.
Từ Thanh Tuyền ở Nguyệt Thần Giáo, cũng coi là thiên tài số một số hai, là tinh anh trong Chân Truyền Đệ Tử, thậm chí có thể nói là người được đề cử làm giáo chủ.
Bất quá dù vậy, so sánh với Giang Trần hôm nay, những đều này không coi là cái gì.
Đương nhiên, Từ Thanh Tuyền cũng không phải thật sự muốn cùng Giang Trần phân cao thấp, chỉ là chút tiểu tính tình của nữ hài tử, làm cho nàng thích cùng ca ca đấu võ mồm mà thôi.
Quá trình nghênh đón mẫu thân, tuy phí một ít lời lẽ, nhưng tổng thể mà nói, so với Giang Trần tưởng tượng muốn thuận lợi hơn nhiều.
Cùng ngày, Giang Trần liền một mình gặp Đại giáo chủ, đem lễ vật trên danh sách, giao cho Đại giáo chủ.
Bây giờ Đại giáo chủ đối với Giang Trần nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy rất thuận mắt. Cầm phần sính lễ này, nói thật nàng cũng có chút không có ý tứ.
Dù sao, Giang Phong cùng Từ Mộng vốn là vợ chồng, Nguyệt Thần Giáo sinh sinh chia rẻ vợ chồng nhà người ta, kết quả còn thu sính lễ.
Bất quá Đại giáo chủ có thể làm được nhất giáo tôn sư, cũng biết phần lễ vật này của Giang Trần, danh nghĩa là sính lễ, nhưng trên thực tế là hướng Nguyệt Thần Giáo ném ra cành ô-liu.
Hiện tại thế lực lớn của cả Nhân loại cương vực, cơ hồ tạo thành hai phe
Một cỗ là phía bắc dùng Đan Hỏa Thành làm đại biểu.
Một cổ khác, tự nhiên là Lưu Ly Vương Thành làm đại biểu.
Theo lý thuyết, Nguyệt Thần Giáo ở ngay bên cạnh Đan Hỏa Thành, về tình về lý đều nên đứng bên Đan Hỏa Thành sẽ càng bảo hiểm một ít. Thế nhưng mà, đối mặt hậu lễ của Lưu Ly Vương Thành, Nguyệt Thần Giáo thật sự không cách nào bình tĩnh.
- Giang Trần Thiếu chủ, phần danh mục quà tặng này, Nguyệt Thần Giáo ta thực là nhận có chút xấu hổ. Chắc hẳn Giang Trần Thiếu chủ tống xuất phần danh mục này, còn có ý tứ càng sâu a?
Đại giáo chủ thăm dò hỏi.
Giang Trần mỉm cười, cũng không có vội trả lời. Qua một lát, Giang Trần mới nhàn nhạt hỏi:
- Đại giáo chủ, Thượng Bát Vực có tám Nhất phẩm tông môn. Ngươi có nghiên cứu qua cách cục của tám Nhất phẩm tông môn này không?
Đại giáo chủ nao nao, cách cục?
Cách cục của Thượng Bát Vực, gần ngàn năm qua không có bao nhiêu biến hóa. Cái cách cục này, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt a.
Nàng trong lúc nhất thời không rõ ý tứ của Giang Trần, trầm ngâm nói:
- Cách cục của Nhất phẩm tông môn ngàn năm qua rất ổn, không biết Giang Trần Thiếu chủ có cao kiến gì?
Giang Trần thuận tay ở trên vách tường vẽ phác thảo vài cái, vẽ ra địa đồ đại khái cùng tất cả thế lực lớn khống chế khu vực của Thượng Bát Vực.
- Đại giáo chủ nhìn xem.
Giang Trần chỉ vào bản đồ.
- Thiên Long Phái ở chỗ này, Cửu Dương Thiên Tông ở chỗ này, Thiên Kiếm Tông ở chỗ này.
- Ân.
Đại giáo chủ gật đầu, nhưng nàng vẫn không biết Giang Trần muốn nói cái gì.
- Đại giáo chủ, ba đại tông môn này, hẳn là ba nhà thực lực võ đạo mạnh nhất trong bát đại Nhất phẩm tông môn a?
Đại giáo chủ nghĩ chỉ chốc lát, cũng không thể không gật đầu thừa nhận:
- Luận nội tình võ đạo, hoàn toàn chính xác xem như tuyến đầu của bát đại Nhất phẩm tông môn. Nhưng mà Giang Trần Thiếu chủ muốn biểu đạt là cái gì?
- Ba Nhất phẩm tông môn này, Thiên Long Phái ở khu vực miền trung và hướng tây, cũng là một nhà đặc lập độc hành nhất trong bát đại Nhất phẩm tông môn. Mà Cửu Dương Thiên Tông, thì ở giữa khu vực trung bộ. Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông, thì cách Lưu Ly Vương Thành ta tương đối gần.
Những chuyện này, ở trên địa đồ cũng có thể biểu hiện. Đại giáo chủ tự nhiên biết rõ, ngược lại không cần Giang Trần nói. Bất quá nàng vẫn không minh bạch, Giang Trần Thiếu chủ này đến cùng muốn biểu đạt cái gì?
← Ch. 1348 | Ch. 1350 → |