← Ch.1370 | Ch.1372 → |
- Giang Trần, ngươi quả nhiên co đầu rút cổ ở chỗ này.
Đan Cực Đại Đế oán hận mắng.
- Ngươi giết nhị vị Đại Đế của Đan Hỏa Thành ta, khoản nợ máu này, bổn đế không tàn sát Lưu Ly Vương Thành ngươi máu chảy thành sông, tuyệt không bỏ qua.
- Ha ha ha, đâu chỉ là nhị vị? Chẳng lẽ người trước đây tiến vào động phủ kia, không tính một cái sao?
Giang Trần ung dung cười.
Mọi người nghe xong, tất cả đều biến sắc.
Ngay thời điểm những thứ này thảo luận chia của như thế nào, Giang Trần bỗng nhiên xuất hiện, thật giống như một chậu nước đá giội xuống đầu.
Giang Trần này, chẳng những thừa nhận Đại Giác cùng Ma lão là bị hắn giết, còn thừa nhận Tâm Vân Đại Đế cũng đã vẫn lạc.
Mặc dù mọi người sớm có suy đoán, thế nhưng mà vừa nghĩ tới cường giả Đế cảnh như Tâm Vân Đại Đế, lại bất tri bất giác vẫn lạc, trong đầu cả đám đều sinh ra một tia rung động cùng kiêng kị không hiểu.
Giang Trần này, đích đích xác xác đã có được thực lực chém giết cường giả Đế cảnh a.
Trẻ tuổi như vậy, liền có thể đàm tiếu tà tà chém giết cường giả Đế cảnh. Thiên tài như vậy, cùng hắn kết xuống tử thù, không chết không ngớt, thật là lựa chọn sáng suốt sao?
- Đan Cực, ngươi nói ta giết Đế cảnh của Đan Hỏa Thành ngươi. Tại sao ngươi không nói, ngươi cùng Tu La Đại Đế cấu kết, mưu hại Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Đại Đế? Tại sao ngươi không nói, hai cường giả Đế cảnh kia, chạy đến Vạn Tượng Cương Vực ta giương oai, là tự rước tử lộ? Tại sao ngươi không nói, ngươi ở nơi này phục kích ta, khiến cho Tâm Vân Đại Đế bị ta chém giết, là tự mình muốn chết?
Giang Trần chậm rãi nói, nhưng lại không nhanh không chậm.
Thân hình nhoáng một cái, xuất hiện ở trong hư không, cách những cường giả Đế cảnh kia, cũng chỉ có trên dưới một trăm trượng.
Nhưng chỉ có trên dưới một trăm trượng này, lại như lạch trời, làm cho những người kia nhìn Giang Trần bồng bềnh mịt mù, phảng phất gần trong gang tấc, lại xa vượt Thiên Nhai, có một loại cảm giác không cách nào với tới.
Đan Cực Đại Đế cơ hồ là hổn hển, cố nén giận nói:
- Tiểu tặc, mặc ngươi khua môi múa mép như lò xo, Lưu Ly Vương Thành ngươi cùng Đan Hỏa Thành ta thù sâu như biển, bất cộng đái thiên.
Giang Trần chỉ cười lạnh:
- Cái này cũng chính là lời Bổn thiếu chủ muốn nói.
- Giang Trần tiểu tặc, nhiều cường giả Đế cảnh ở chỗ này như vậy, tiểu tử ngươi càn rỡ cái gì? Đan Hỏa Thành chúng ta liên hợp tứ đại Nhất phẩm tông môn của Thượng Bát Vực, dắt tay nhau thảo phạt Lưu Ly Vương Thành ngươi. Ít ngày nữa đại quân vừa đến, cơ nghiệp của Lưu Ly Vương Thành ngươi khó bảo toàn, xem đến lúc đó tiểu tử ngươi hung hăng càn quấy như thế nào?
Sau lưng Đan Cực Đại Đế, một gã Đại Đế hát đệm kêu gào.
Nhưng Giang Trần lại thần thái khoan thai:
- Ta một mực kiêu ngạo như vậy, Đan Hỏa Thành ngươi lại có thể làm gì được ta? Đan Cực, Đan Hỏa Thành ngươi cũng đừng nói quá đường hoàng, tham Tùng Hạc Đan cùng Đế Lăng Đan của Bổn thiếu chủ, ngươi nói rõ là được. Cần gì che giấu, sống mấy ngàn tuổi, càng già càng dối trá sao?
Đan Cực Đại Đế hừ lạnh nói:
- Chó má, Lưu Ly Vương Thành ngươi coi những đan dược này là bảo bối, thật cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ, đều coi chúng là bảo bối sao?
Giang Trần bật cười nói:
- Nói như vậy, ngươi không có hứng thú với Tùng Hạc Đan?
Đan Cực Đại Đế ngạo nghễ nói:
- Bổn đế nửa điểm hứng thú cũng không có. Luận nội tình đan đạo, Lưu Ly Vương Thành ngươi tiếp qua ba ngàn năm, cũng cản không nổi Đan Hỏa Thành ta. Ngươi cho rằng dựa vào một hai loại đan dược mới lạ, liền có thể cải biến loại chênh lệch cách xa này sao? Nằm mơ.
- Chậc chậc, Đan Cực, ngươi thật đúng là già mà không biết xấu hổ a.
Giang Trần không khỏi nở nụ cười.
- Người không biết chi tiết, thật sẽ cho rằng ngươi chẳng thèm ngó tới Tùng Hạc Đan. Nhưng lại không biết, năm đó Thiên Âm Tự mua viên Tùng Hạc Đan kia, làm sao lại đến trong tay Đan Hỏa Thành ngươi?
Trong lòng Đan Cực Đại Đế nghiêm nghị, chuyện này, là bí mật của Đan Hỏa Thành bọn hắn cùng Thiên Âm Tự, làm sao tiểu tử Giang Trần này biết?
Đan Cực Đại Đế vì đạt được viên Tùng Hạc Đan kia, là nói một đống lớn, thậm chí còn ẩn ẩn uy hiếp Thiên Âm Tự, phương diện Thiên Âm Tự mới không thể không dâng Tùng Hạc Đan ra.
Đương nhiên, tướng ăn của Đan Cực Đại Đế không có quá mức khó coi, trả Linh Thạch mà Thiên Âm Tự đấu giá tốn hao cho Thiên Âm Tự, không có để cho Thiên Âm Tự mất không.
Bất quá dù vậy, phương diện Thiên Âm Tự vẫn không quá cam tâm tình nguyện. Dù sao bọn hắn vì đấu giá viên Tùng Hạc Đan kia, cùng Thiên Long Phái một mực điên cuồng kêu giá, đắc tội chết người của Thiên Long Phái a.
Thủ đoạn mà Đan Cực Đại Đế đạt được viên Tùng Hạc Đan này, bao nhiêu cũng có chút ám muội. Bị Giang Trần nói phá, trong lòng tự nhiên kinh ngạc vô cùng.
Cường giả Đế cảnh của Thiên Âm Tự kia, cũng hơi có chút kinh ngạc.
Ánh mắt Đan Cực Đại Đế bắn về phía cường giả Đế cảnh của Thiên Âm Tự, hiển nhiên, hắn hoài nghi là Thiên Âm Tự vụng trộm thả ra tin tức.
Cường giả của Thiên Âm Tự miệng phát khổ, vội vàng truyền thức nói:
- Đan Cực bệ hạ, Thiên Âm Tự ta tuyệt đối không có tiết lộ tin tức.
Trong nội tâm Đan Cực Đại Đế bán tín bán nghi, nhưng lại hừ lạnh nói:
- Hoàng mao tiểu nhi, ăn nói lung tung. Chỉ là Tùng Hạc Đan, bổn đế thật đúng là không có để vào mắt.
Đan Cực Đại Đế vẫn mạnh miệng.
Ngữ khí của Giang Trần khoa trương, chậc chậc kêu lên:
- Vậy những Đan Đế của Đan Hỏa Thành ở Tịnh Phần Điện kia, liều mạng nghiên cứu Tùng Hạc Đan, lại là nơi nào đến a?
Cái gì?
Đan Cực Đại Đế triệt để ngây ngẩn cả người. Sự tình Đan Đế của Tịnh Phần Điện bí mật nghiên cứu chế tạo Tùng Hạc Đan, đây là một đại cơ mật của Đan Hỏa Thành.
Ngoại trừ Đan Cực Đại Đế biết rõ ra, thì ngay cả cường giả Đế cảnh của Đan Hỏa Thành, người biết cũng rải rác không có mấy. Chuyện này, Đan Cực Đại Đế cố ý để cho tiểu nhi tử của mình chủ trì. Vì chính là tạo thế cho tiểu nhi tử Thiên Lân Công Tử, vì để cho nhi tử lập công, đề cao uy tín, làm tốt chuẩn bị cho tương lai kế vị.
Vốn người thừa kế đan đạo của Đan Cực Đại Đế, là Kê Lang Đan Vương. Người thừa kế võ đạo, thì cố ý tài bồi tiểu nhi tử Thiên Lân Công Tử.
Thế nhưng mà Kê Lang Đan Vương kia ở trước khi gặp được Giang Trần, biểu hiện có thể nói hoàn mỹ, thế nhưng mà sau khi gặp được Giang Trần, lũ chiến lũ bại, cách Đan Cực Đại Đế chờ mong đối với hắn, cũng là càng ngày càng xa.
Cho nên, Đan Cực Đại Đế ý định đem hi vọng võ đạo cùng đan đạo, đều ký thác vào trên người Thiên Lân Công Tử.
Mà nghiên cứu chế tạo Tùng Hạc Đan, là bước đầu tiên Đan Cực Đại Đế tạo thế cho Thiên Lân Công Tử.
Vốn là sự tình phi thường ẩn nấp, lại bị Giang Trần một ngụm nói ra. Cái này rất giống như có người ở trong mật thất làm sự tình cẩu thả, cửa lại bỗng nhiên đẩy ra, bị một đống lớn người nhìn thấy.
- Đan Cực, chuyện này, ngươi sẽ không phủ nhận chứ?
Giang Trần ung dung cười hỏi.
*****
Lần này, Đan Cực Đại Đế có chút khó chịu nổi rồi. Lòng hắn vừa sợ vừa giận, đầy bụng nghi ngờ. Giang Trần này, là làm thế nào biết sự tình kia?
Chẳng lẽ Tịnh Phần Điện có phản đồ?
Mọi người thấy Đan Cực Đại Đế á khẩu không trả lời được, trong nội tâm đều suy đoán, chẳng lẽ thật sự bị Giang Trần nói trúng? Đan Cực Đại Đế ở sau lưng, vụng trộm nghiên cứu chế tạo Tùng Hạc Đan?
- Bệ hạ, không cần nói nhảm với tiểu tử này. Chúng ta nói càng nhiều, càng trúng cái bẫy của hắn. Chúng ta chỉ cần dựa theo kế hoạch, tiến công Lưu Ly Vương Thành là được.
Cao Sầm Đại Đế khuyên nhủ.
Đan Cực Đại Đế có chút gật đầu, cố gắng áp chế lửa giận trong nội tâm, dương mi nói:
- Giang Trần tiểu tặc, bổn đế không có tâm tư đấu mồm mép với ngươi. Chờ đại quân thảo phạt của ta vừa đến, Lưu Ly Vương Thành ngươi tan thành mây khói, đến lúc đó, bổn đế nhìn ngươi bay ra lòng bàn tay của bổn đế như thế nào.
Đấu mồm mép, Đan Cực Đại Đế thừa nhận bại hoàn toàn. Nhưng mà, cũng không có nghĩa là hắn nhận thua.
Giang Trần nghe vậy, lại cười ha hả.
- Đan Cực, không biết ngươi ý định lúc nào khởi hành?
Giang Trần cười tủm tỉm, hoàn toàn không có bị uy hiếp của Đan Cực Đại Đế hù dọa.
Đan Cực Đại Đế cười lạnh nói:
- Tiểu tặc, ngươi cho rằng ngươi ra vẻ trấn định, bổn đế sẽ cải biến chủ ý sao? Bốn đại tông môn ở đây, bất luận nhà nào đều hận Lưu Ly Vương Thành ngươi thấu xương. Lưu Ly Vương Thành ngươi, đã khiến cho nhiều người tức giận. Tiểu tặc, ngươi đợi ở trong đại thế, tan thành mây khói đi.
- Đúng vậy, Giang Trần tiểu tặc, ngươi thân là Thiếu chủ của Lưu Ly Vương Thành, lại đi ngược lại, cuối cùng sẽ báo ứng.
Thiên Đô Chi Chủ kêu gào.
Giang Trần khinh thường liếc nhìn Thiên Đô Chi Chủ:
- Ngươi nói không sai, đi ngược lại, cuối cùng là có báo ứng. Báo ứng của Bất Diệt Thiên Đô ngươi, cũng không xa.
Thiên Đô Chi Chủ dầu gì cũng là nhất tông chi chủ, bị Giang Trần đả kích, trong nội tâm có chút co lại, không khỏi cảm thấy một hồi tâm phiền ý loạn.
Bất quá, hắn lập tức nghĩ lại, Đan Hỏa Thành tăng thêm tứ đại Nhất phẩm tông môn, không có lý do gì hạ không được Lưu Ly Vương Thành.
Long Bá Tương cười quái dị nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, nhớ ngày đó, bổn đế hảo ngôn hảo ngữ hỏi đầu Chân Long kia của ngươi, tiểu tử ngươi lại chết cũng không chịu, không cho bổn đế mặt mũi. Hôm nay, đừng trách Thiên Long Phái ta cũng không cho Lưu Ly Vương Thành ngươi mặt mũi.
- Long Bá Tương, ngươi đã ngu xuẩn muốn cùng Đan Cực bảo hổ lột da, Bổn thiếu chủ cũng lười khuyên ngươi quay đầu lại là bờ. muốn Chân Long, ngươi chết cái tâm này đi, Thiên Long Phái ngươi vĩnh viễn không có khả năng đạt được. Thiên Long Phái ngươi muốn cùng Bổn thiếu chủ đối nghịch, không thể nói trước, cách cục bát đại Nhất phẩm tông môn của Nhân loại cương vực, cuối cùng là phải thay đổi. Bổn thiếu chủ cam đoan, Thiên Long Phái ngươi, sẽ biến mất khỏi danh sách bát đại Nhất phẩm tông môn.
- Hừ, vô tri tiểu tặc, khẩu khí thật lớn.
Long Bá Tương nổi trận lôi đình.
- Bổn đế ngược lại muốn nhìn, là Lưu Ly Vương Thành ngươi trước biến mất khỏi bản đồ của Thượng Bát Vực, hay là Thiên Long Phái ta biến mất trước.
Đan Cực Đại Đế lạnh lùng nói:
- Giang Trần tiểu tặc, nhìn thấy chưa? Cái này là nhân tâm sở hướng. Ngươi liền đợi đại quân vừa đến, theo Lưu Ly Vương Thành cùng một chỗ tan thành mây khói a.
Giang Trần cười ha ha:
- Rất tốt, rất tốt. Bất quá, ngày nào đó thời điểm ngươi xuất phát, nhớ rõ thông tri Bổn thiếu chủ một tiếng. Ta tặng ngươi một người tế cờ.
- Ân?
Đan Cực Đại Đế nhướng mày, lại nghe không hiểu lời này của Giang Trần là có ý gì.
Tế cờ? Tặng người cho bổn đế tế cờ?
Giang Trần thấy Đan Cực Đại Đế không hiểu ra sao, khoan thai cười cười:
- Đan Cực, không phải ngươi phái người đi Nguyệt Thần Giáo bắt Từ Thanh Tuyền Thánh Nữ sao?
Trong mắt Đan Cực Đại Đế khẽ động, chuyện này, tiểu tử kia cũng biết? Bất quá hắn nghĩ lại, bọn họ là ở trong động phủ này thương nghị, bị tiểu tử kia nghe được, cũng là hợp tình lý.
- Hừ, hòa thượng chạy trốn, miếu chạy không được. Tiểu tặc, cuối cùng có một ngày, ta sẽ đem già trẻ lớn bé cả nhà ngươi, toàn bộ bắt lấy, ở trước mặt ngươi, đao đao lăng trì, để cho bọn hắn nếm hết nhân gian cực hình, lại cho bọn hắn cùng ngươi lao tới Hoàng Tuyền.
Đan Cực Đại Đế nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là bị Giang Trần chọc giận.
Chứng kiến bộ dạng của Đan Cực Đại Đế hổn hển như vậy, trong lòng Giang Trần thoải mái nói không nên lời.
- Rất tốt rất tốt, Đan Cực, ta vốn đang rầu rỉ, nên xử lý người này như thế nào, ngươi ngược lại cho ta mạch suy nghĩ minh xác a.
Giang Trần nói xong, tay trảo một cái, nắm Thiên Lân Công Tử trong tay.
- Đan Cực, ngươi nói một chút, hiện tại ta nên đao đao lăng trì hắn? Hay là chọn ngày hoàng đạo khác? Hay là chờ thời điểm đại quân của ngươi xuất phát, thay các ngươi tế cờ?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói.
Đan Cực Đại Đế tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa ngất đi. Người trong tay Giang Trần, không phải nhi tử hắn yêu mến nhất thì là ai?
Giờ phút này, Thiên Lân Công Tử tựa như một kiện y phục rách rưới, rũ cụp lấy, bị Giang Trần nắm trong tay, không có nửa điểm sinh cơ.
Một màn này, làm Đan Cực Đại Đế thiếu chút nữa thổ huyết.
Đan Cực Đại Đế tuyệt đối không thể tưởng được, thế cục sẽ bỗng nhiên xuất hiện xoay chuyển to lớn như thế. Nhi tử rõ ràng ở Đan Hỏa Thành, phái nhiều cao thủ thiếp thân bảo hộ như vậy.
Làm sao sẽ không hiểu thấu xuất hiện ở chỗ này? Lại bị Giang Trần tiểu tặc bắt?
Tại thời khắc này, Đan Cực Đại Đế cơ hồ hoài nghi, không phải là mình hoa mắt chứ? Hay là Giang Trần bắt một kẻ chết thay, ra vẻ con mình?
Thế nhưng mà, cuối cùng là huyết mạch tương thông, Đan Cực Đại Đế tập trung nhìn vào, liền biết rõ, chỉ sợ cái này thực là con của mình, không phải giả mạo.
Đầu óc của Đan Cực Đại Đế ông ông ông vang lên, trong lúc nhất thời, mặc dù kiêu hùng như hắn, cũng đại loạn rồi. Bởi vì biến cố bất thình lình, thật sự xoay chuyển quá lợi hại, để cho hắn không tiếp thụ được.
Cường giả Đế cảnh khác của Đan Hỏa Thành, cả đám cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thiên Lân Công Tử như thế nào sẽ rơi vào trong tay Giang Trần?
Thời điểm bọn hắn từ Đan Hỏa Thành xuất phát, Thiên Lân Công Tử còn tự mình tiễn đưa Đan Cực Đại Đế ra khỏi thành, đây là tất cả Đại Đế của Đan Hỏa Thành đều tận mắt nhìn thấy.
Chẳng lẽ nói, lúc Giang Trần từ Nguyệt Thần Giáo đi ra, thời điểm đi ngang qua Đan Hỏa Thành, thuận tiện bắt Thiên Lân Công Tử?
Cái này không thực tế a.
Nếu như khi đó Giang Trần thuận đường đi Đan Hỏa Thành, không nói hắn có biện pháp từ Đan Hỏa Thành bắt được Thiên Lân Công Tử hay không, dù có thực lực này. Từ thời gian suy tính, khi đó bắt Thiên Lân Công Tử, toàn bộ Đan Hỏa Thành còn có thể không có tin tức gì truyền đến sao?
Dù sao, từ lúc bọn hắn phục kích Giang Trần đến bây giờ, thời gian đã qua rất lâu rồi. Đan Cực Đại Đế phái người đi Nguyệt Thần Giáo bắt Từ Thanh Tuyền, cũng đã tới lui một vòng.
← Ch. 1370 | Ch. 1372 → |