Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1427

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1427: Khu vực biên giới bị đánh vỡ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Vậy vì sao ngươi không rời khỏi?

Thần điểu Chu Tước dùng ngữ khí phức tạp hỏi tiếp.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Có một số việc, nhất định phải có người đi làm. Ta cảm thấy, ta ở chỗ này so với bất luận kẻ nào còn thích hợp hơn.

Thần điểu Chu Tước cũng khẽ thở dài, nói:

- Nhân tộc các ngươi tuy rằng đại đa số đều là hỗn đản, thế nhưng mà trong nhân tộc các ngươi thi thoảng lại có ít người rất là thú vị. Ví dụ như tông chủ Thánh Nhất tông thượng cổ, ví dụ như tiểu tử nhà ngươi. Lại nói, tiểu tử trẻ tuổi nhà ngươi học thức uyên bác, không biết vì sao bản linh luôn có một loại ảo giác, cảm giác, cảm thấy ngươi hẳn là thiên tài Thái cổ, mà là không phải là thiên tài hiện tại.

Giang Trần nao nao, trong lòng chấn động kịch liệt.

Trực giác của đầu thần điểu Chu Tước này quả thực là đáng sợ a.

Giang Trần cười khổ nói:

- Vì sao tiền bối lại nói như vậy?

- Người trẻ tuổi hiện tại khiến cho bản linh cảm giác ngản ngớn, táo bạo, không nắm chắc, không biết suy trước tính sau, thiếu loại ánh mắt và khí độ của một thiên tài chính thức. Thiên tài đỉnh tiêm chính thức, ánh mắt nhất định phải rộng lớn, ít nhất thế cục phải rộng lớn. Đáng tiếc trong nhân tộc các ngươi, thiên tài có thể đạt tới tiêu chuẩn này thực sự ít tới thương cảm. Tiểu tử ngươi so với tiêu chuẩn này còn cao hơn rất nhiều. Bản linh không thể không thừa nhận, so với thiên tài thời kỳ hiện tại, ngươi thực sự là một người quá đặc biệt.

Thần điểu Chu Tước và Giang Trần ở chung lâu như vậy, quả thực có cảm giác lau mắt mà nhìn Giang Trần.

Giang Trần học thức uyên bác, ngộ tính cao, khí độ và ánh mắt nhìn thế nào đều giống như võ đạo đại sư thành danh vô số năm. Mà không phải là một thiên tài trẻ tuổi còn chưa tới ba mươi tuổi.

Giang Trần cười cười:

- Chu Tước tiền bối quá khen rồi.

- Không, không, không.

Thần điểu Chu Tước lắc đầu liên tục, nói:

- TÍnh cách của bản linh không phải ngươi không biết rõ. Bản linh tuyệt đối khinh thường nói dối, thổi phồng. Nếu như ngươi không có lọt vào mắt bản linh, bản linh tuyệt đối sẽ không tán dương ngươi nửa câu. Tiểu tử ngươi từ lúc xuất hiện bản linh đã phát hiện ra ngươi không giống với người thường.

Lúc ấy thần điểu Chu Tước từng bước tới gần, tất cả những người khác đều chạy tới lĩnh vực Thiên Ma, duy chỉ có một mình Giang Trần hắn là không ngu muội, không có đi cùng vào đám người kia.

Lúc ấy ngay cả một chút do dự Giang Trần cũng không có.

Lúc ấy hắn cũng không có manh mối gì, không có chứng cớ gì có thể chứng minh đó là bẫy rập. Căn cứ duy nhất mà Giang Trần phán đoán chính là trực giác.

Trực giác của võ giả làm cho hắn cảm thấy một loạt biến cố xảy ra đều rất là cổ quái.

Đây là nguyên nhân mà Giang Trần không có tiến vào trận pháp kia.

Mà thần điểu Chu Tước lại giết tới tận cửa, tuyệt đối không thể tưởng tượng được rõ ràng lại còn có nhân tộc tới bên ngoài, mà không có tiến vào lĩnh vực Thiên Ma của ma chủ Thiên Ma.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước thần điểu Chu Tước kiên nhẫn nói chuyện với Giang Trần lâu như vậy. Giang Trần biết nói thú ngữ thượng cổ là một nguyên nhân. Một nguyên nhân khác là Giang Trần không có nước chảy bèo trôi.

Chuyện này đối với loại sinh linh luôn một mình độc hành như thần điểu Chu Tước mà nói, thực sự là một loại cộng minh khó có được.

Giang Trần nghe thần điểu Chu Tước nói như vậy, cũng cười nói:

- Thực sự là anh hùng thường có ánh mắt giống nhau a. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiền bối người dùng thiên hỏa diệt sát rất nhiều tu sĩ nhân loại. Chỉ là khi đó ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta chính là tiền bối tuyệt đối không phải là loại ác linh biến thái, khát máu thượng cổ.

- Ồ? Vì sao?

Thần điểu Chu Tước kỳ thực cũng rất tò mò chuyện này.

- Rất đơn giản, nếu như tiền bối thực sự muốn giết người, ở ven đường người có rất nhiều cơ hội giết chết chúng ta. Hơn nữa ta còn có một loại trực giác bản năng, cảm thấy tiền bối muốn ngăn cản mọi người tiến vào bí cảnh Trầm Hương cốc này mà không phải muốn đuổi tận giết tuyệt mọi người.

Thần điểu Chu Tước thở dài nói:

- Giang Trần, tiểu gia hỏa nhà ngươi, không đơn giản a. Ngay từ đầu bản linh đã coi thường nhân tộc các ngươi. Hiện tại bản linh lại nghĩ, nhân tộc các ngươi có được ngươi thực sự là một loại may mắn. Có lẽ nhân tộc các ngươi sẽ giống như thời thượng cổ, bên trong tuyệt cảnh sẽ bộc phát ra nội tình và tiềm lực đáng sợ.

Giang Trần cười nói:

- Tiền bối đừng có tán dương ta như vậy. Đúng rồi, tiền bối, tình huống thân thể của người bây giờ thế nào rồi? Nếu như không dùng thần lực, ước chừng có thể chống đỡ được bao lâu?

Vấn đề này rất là đau thương, nhưng mà Giang Trần lại không thể không hỏi.

Trong mắt thần điểu Chu Tước hiện lên một tia ảm đạm, thở dài nói:

- Cho dù không dùng bất luận một chút thần lực nào, chỉ sợ cũng chỉ chống đỡ được ba mươi năm mà thôi.

Ba mươi năm đối với thần điểu Thượng cổ mà nói, thực sự chỉ là nháy mắt mà thôi.

- Ba mươi năm?

Giang Trần nhẹ nhàng nhíu mày, ba mươi năm quả thực quá nhanh.

- Ha ha, không phải nhân tộc các ngươi có câu nói gì đó sao? Sống chết có số. Bản linh với tư cách là lão quái vật thượng cổ, sống bao nhiêu luân hồi rồi? Đến bây giờ cũng không thể coi là không đủ.

Thần điểu Chu Tước nói lời kiên cường.

- Tiền bối không cần phải nói những lời ủ rũ này. Nhân tộc chúng ta còn có một câu, gọi là thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Gần đây trực giác của ta rất chuẩn. Tương lai của tiền bối tuyệt đối sẽ không chỉ ba mươi năm. Nhất định sẽ có cơ duyên. Chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ a.

Trên thực tế, giống như Tùng Hạc đan vậy, đan dược lùi lại tính mạng cấp độ Chư Thiên cũng có.

Chỉ là đối với Giang Trần hiện tại mà nói, đây thực sự là chuyện lực bất tòng tâ. Không nói trước tài liệu căn bản không thu thập được, mấu chốt nhất chính là, Giang Trần hắn hiện tại có thực lực võ đạo căn bản không đủ dùng.

Hiện tại hắn luyện chế loại đan dược như Tùng Hạc đan, vấn đề không lớn.

Thế nhưng mà đan dược cấp cao hơn, siêu việt cấp bật Thiên Vị, thần đan thần dược, cho dù Giang Trần có nhiều đan phương đi chăng nữa, nhưng mầ tài nguyên và tài liệu căn bản chỉ là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Cho nên hắn cũng không có khoa trương chuyện gì quá sớm.

Theo Giang Trần thấy, tìm một nơi tạo hóa, cho thần điểu Chu Tước niết bàn trong sinh, nơi này có lẽ so với những đan dược hư vô mờ mịt kia còn có thể thực hiện hơn nhiều.

Trong khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên ở trong thiên địa truyền tới một tiếng nổ mạnh.

Tiếng nổ này giống như cả vị diện bỗng nhiên sụp đổ vậy, kinh thiên động địa. Sau đó bầu trời dưới chân Giang Trần cũng bắt đầu lay động.

Loại lay động này tựa như ngồi trên một con thuyền đang chao đảo vậy, căn bản không có một chút lực nào.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Thần thức Giang Trần cực kỳ cường hãn, thần thức lan tràn đi, bắt đầu điều tra bốn phía. Cảm giác nguy cơ của hắn so với mọi người còn nặng hơn rất nhiều.

*****

Thần điểu Chu Tước cũng cực kỳ mịt mờ, nó trấn thủ nơi này lâu như vậy, cũng chưa từng bao giờ trải qua loại chấn động kịch liệt này.

Loại biên độ chấn động này thực sự giống như sóng lớn trăm trượng lan tràn, nhấp nhô, biên độ rất lớn.

Trong lòng Giang Trần rung chuyển một chút, trong lúc vô hình cảm thấy, loại chấn động này thực sự rất cổ quái.

Đây là thánh địa Thánh Nhất tông, căn cơ cực kỳ kiên cố, bên trong lại phong ấn ma chủ Thiên Ma thượng cổ. Căn cơ đã vững chắc như vậy, tại sao lại xảy ra chấn động biên độ lớn như vậy?

Chẳng lẽ nói ma chủ Thiên Ma thoát khỏi phong ấn?

Giang Trần vội vàng vận dụng Tà Ám kim nhãn, một đạo kim quang bắn thẳng về phía cung điện kia.

Thế nhưng mà tuy rằng cung điện kia lắc lư kịch liệt, chỉ là Ma chủ Thiên Ma ở bên trong trận pháp kia cũng không có thoát khỏi phong ấn, trận pháp phong ấn kia cũng không có tan vỡ.

Thần điểu Chu Tước từ thượng cổ tới nay cũng lần đầu tiên gặp loại cục diện này. Nó cơ hồ cảm giác được núi sông chấn động, ngay cả chân hắn cũng thiếu chút nữa đứng khongo vững.

Nó cũng từng hoài nghi, liệu có phải ma chủ Thiên Ma thoát khỏi phong ấn hay không?

Thế nhưng mà hiển nhiên trận pháp phong ấn kia cũng không có tan vỡ, ma chủ Thiên Ma cũng không có dấu hiệu trốn đi.

Loại biến động, chấn động như vậy đối với cự nhân của Cự thạch nhất tộc mà nói lại không có vấn đề quá lớn. Bọn họ hiện tại đang ở trong trạng thái minh tường tu luyện, không phải đơn giản là có thể quấy rầy.

Chấn động có biên độ như vậy, dường như cũng không có cách nào đánh thức bọn họ.

- Tiền bối, nơi này thường xuyên có chấn động kịch liệt như vậy sao?

Giang Trần nhịn không được mà hỏi thần điểu Chu Tước.

- Không. Bản linh ở nơi này đã vô số năm, đừng nói là đại chấn, cho dù là tiểu chấn, cơ hồ chưa từng gặp.

Thần điểu Chu Tước kiên quyết phủ nhận điểm này.

Nhưng mà dường như lúc đó thần điểu Chu Tước lại nghĩ tới cái gì đó. Biểu lộ thoáng cái trở nên cực kỳ phức tạp.

- Giang Trần, có lẽ.... Có lẽ chúng ta còn gặp chuyện còn đáng sợ hơn ma chủ Thiên Ma thoát khỏi phong ấn.

- Ồ? Sao lại nói vậy?

Giang Trần cũng chấn động.

Thần điểu Chu Tước không nói gì, mà hai mắt tràn ngập hỏa diễm, gắt gao nhìn chằm chằm vào chung quanh cung điện, dường như hai mắt đang tìm kiếm thứ gì đó.

Một lát sau, lại từng đợt chấn động liên tục xuất hiện.

Đột nhiên, sắc mặt thần điểu Chu Tước đại biến, nói:

- Quả nhiên là chuyện xấu nhất đã xảy ra.

- Cái gì?

Giang Trần nao nao, trực giác của hắn cũng cảm giác được lần chấn động kịch liệt này tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là nhìn phản ứng của thần điểu Chu Tước, chỉ sợ đại chấn này so với trong tưởng tượng của hắn còn khó giải quyết hơn rất nhiều.

- Giang Trần, thánh địa Thánh Nhất tông này vốn là khu vực biên cảnh, giống như một tấm bình cảnh ở khu vực phía Tây của nhân tộc. Mà chấn động này dường như là biên giới bị đánh phá.

Khu vực biên giới ngăn cách địa bàn các tộc thượng cổ. THứ nhất là vì ngăn ngừa Ma tộc tro tàn lại cháy, chạy trốn bốn phía, tác dụng thứ hai là thông qua khu vực biên giới này, có ước định quân tử, ngăn chặn các tộc không chinh phạt lẫn nhau.

Một khi khu vực biên giới này bị đánh nát, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao Giang Trần cũng không phải thổ dân trong Thần Uyên đại lục. Cũng không trải qua nội chiến giữa các chủng tộc thời thượng cổ, lý giải về khu vực biên giới này cũng không nhiều lắm.

Nhưng mà hắn từng không chỉ một lần nghe được người khác thảo luận về khu vực biên giới này. Ví dụ như Mạch Vô Song, với những đại đế của Lưu Ly vương thành.

Hắn biết rõ, khu vực biên giới, cột mốc này, cách ly những sinh linh, chủng tộc khác nhau trong Thần Uyên đại lục. Trong cuộc chiến phong ma thời thượng cổ, khu vực biên giới này trên thực tế là vì không muốn Ma tộc trong địa bàn nhân tộc chạy tới địa bàn của mình mà thôi.

Nhưng mà Giang Trần suy đoán, khu vực biên giới này chưa hẩn đã không có yếu tố nghi kỵ lẫn nhau giữa các tộc trên Thần Uyên đại lục.

Tại cương vực nhân loại, cho dù là những thế lực mạnh nhất của bát vực, những võ giả đỉnh cấp kia, bọn họ đều tuân thủ một quy luật thép, đó là không nên xông loạn vào khu vực biên giới này.

Càng không thể phá hỏng khu vực biên giới, cột mốc này.

Bởi vì từ thượng cổ tới nay, trên cương vực nhân loại đều lưu truyền câu nói, khu vực biên giới này chính là thứ bảo vệ bình an cho một phương.

Nếu như có ai phá hỏng khu vực biên giới, đánh vỡ an bình một phương, thậm chí còn mang tới nguy hiểm cực lớn không biết trước cho cương vực nhân loại.

Cho nên nghe nói khu vực biên giới này bị đánh phá, trong lòng Giang Trần cũng cực kỳ chấn động.

- Ta đi xem.

Giang Trần đứng dậy, muốn đi qua điều tra.

Thần điểu Chu Tước ngăn lại:

- Ngươi không thể đi.

Giang Trần gấp gáp nói:

- Ta sao lại không thể đi?

Thần điểu Chu Tước dùng ngữ khí phức tạp nói:

- Khu vực biên giới này là do vô số cường giả thượng cổ cùng nhau tạo nên. Võ giả bình thường căn bản không có khả năng xuyên qua khu vực biên giới này chứ đừng nói là phá vỡ khu vực biên giới này. Bất kể là phá vỡ khu vực biên giới này là kẻ nào, đều không có ý đồ tốt.

Thần điểu Chu Tước tuy rằng rất thưởng thức Giang Trần, nhưng mà cũng biết tu vi Giang Trần chỉ là Giang Trần, nếu như quả thực có chủng tộc, thế lực khác tới phá hủy khu vực biên giới, xâm nhập tới địa bàn nhân tộc mà nói. Tuyệt đối không phải là cường giả bình thường, thực lực một thân tuyệt đối là viễn siêu Hoàng cảnh.

Giang Trần biết rõ thần điểu Chu Tước ngăn cản hắn cũng là xuất phát từ ý tốt. Nhưng giờ phút này hắn đâu còn có thể ngồi đây được? Nếu như khu vực biên cảnh bị công phá, nhân tộc tất sẽ phải đối mặt với phiền toái mới.

Hiện tại phiền toái từ ma chủ Thiên Ma cũng đã làm cho Giang Trần sứt đầu mẻ trán, nếu như ngoài khu vực biên giới này lại có chủng tộc khác phá vỡ bình chướng, mưu toan tiến vào địa bàn nhân tộc. Vậy phiền phức trên người Giang Trần càng lớn.

Phòng bị dột, trời lại mưa cả đêm. Cũng chính là loại tình huống hiện tại.

- Ngươi ở chỗ này, bản linh đi xem.

Thần điểu Chu Tước có phong phạm tiền bối. Tuy rằng nó đã là nỏ mjanh hết đà, thế nhưng mà cuối cùng cũng là thần điểu thượng cổ.

Nó còn không làm được việc để một vãn bối nhân tộc đi mạo hiểm, mà hắn lại ngồi mát ăn bát vàng.

Cuối cùng, tọa trấn nơi này vốn chính là công tác thuộc về thần điểu Chu Tước. Nó cảm thấy đây là chuyện thuộc bổn phận, chuyện của nó.

Giang Trần lại nói:

- Chúng ta cùng đi.

Thần điểu Chu Tước im lặng, nhưng mà hắn nhìn ra được, thái độ của Giang Trần vô cùng chăm chú, cũng không có giả vờ khách sáo.

gật đầu một cái, thần điểu Chu Tước lại dặn dò.

- Tốt, ta mang ngươi đi qua. Nhưng mà ngươi nhất định phải nhớ kỹ, không nên vọng động. Vô luận thế nào cũng không thể xúc động.

Giang Trần gật gật đầu, hắn biết rõ ý tứ của thần điểu Chu Tước. Hắn đang muốn mở miệng, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng vô cùng chói tai.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)