Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1426

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1426: Giằng co
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tiểu tử này chẳng lẽ còn muốn đưa bản chủ vào chỗ chết hay sao? Hừ, thực lực của tiểu tử này quả thực không tệ, thế nhưng Thánh Nhất tông thượng cổ còn không giết được bổn đế. Bằng vào tiểu tử này sao? hắn có tài đức gì chứ?

Ngạo khí và lửa giận của ma chủ Thiên Ma đã tích lũy quá lâu, lúc này không nhịn được mà có xúc động muốn bạo phát.

Ma chủ Thiên Ma lúc này quả thực vô cùng giận dữ. Lần này kế hoạch lừa người của hắn quả thực có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà bởi vì sự tồn tại của thiếu niên nhân tộc này, mà kế hoạch của hắn ít nhất cũng bị phá hỏng một nửa. Thu rất nhiều ma bộc, thế nhưng trận chiến trước đó hắn cũng đã tổn thất thảm trọng.

Vốn, ma chủ Thiên Ma đã đoán ra được thần điểu Chu Tước đã tới chu kỳ cuối cùng của tính mạng. Mà ma thứ của ma chủ Thiên Ma hắn lại không ngừng khôi phục. Dưới tình huống không có biến cố ucownfg đại, tuy rằng trong thời gian ngắn hắn không có hy vọng quá lớn phá được phong ấn này. Thế nhưng chỉ cần thần điểu Chu Tước không còn, thánh địa Thánh Nhất tông thượng cổ này cuối cùng sẽ do ma chủ Thiên Ma hắn một tay che trời.

Bằng vào ma thức, hắn sẽ thao túng tất cả. Có thể khiến cho ngày càng có nhiều cường giả Nhân tộc đi tới cửa hơn.

Kế hoạch này của ma chủ Thiên Ma quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

Thế nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ tới, kế hoạch hoàn mỹ này cuối cùng lại giảm bớt, gặp trắc trở rất nhiều trên người một thiếu niên nhân tộc.

Nhìn qua, tiểu tử nhân tộc này có thực lực không tệ.

Thế nhưng dùng thực lực thái cổ Thiên Ma của ma chủ Thiên Ma, nếu như ở trạng thái đỉnh phong, tự nhiên sẽ không để một thiên tài trẻ tuổi nhân tộc vào trong mắt.

Thế nhưng mà hiện tại hắn bị phong ấn gây khó dễ. Gần như chỉ có thể thông qua ma thức làm một ít trò trống. pháp thân Thiên Ma căn bản không có cách nào thoát khốn.

Mà thiếu niên nhân tộc nọ cũng không biết dùng bí pháp gì, lại đem tám pho tượng đá cực lớn trước cung điện phục sinh. Chuyện này khiến cho trong lòng ma chủ Thiên Ma có chút lo lắng.

Với tư cách là Thái cổ Thiên Ma, Thiên Ma nhất tộc hắn có trực giác rất là cường đại.

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, thiếu niên nhân tộc này sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho hắn. Thậm chí sẽ uy hiếp an nguy của hắn.

Ngẫm lại, tám bức tượng cự nhân kia, từ bản năng ma chủ Thiên Ma đã cảm nhận được một loại uy hiếp.

- Thiếu niên nhân tộc này nếu như không diệt, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành họa lớn trong lòng bản chủ. Hắn không chịu rời khỏi đây, thần điểu Chu Tước kiêu ngạo như vậy không ngờ lại vui vẻ ở chung với hắn như thế. Tiểu tử này rốt cuộc có mị lực đặc thù gì?

Ma chủ Thiên ma không nghĩ ra, căn cứ vào Ma thức của hắn lý giải về Thần Uyên đại lục này. Nhân tộc có lẽ đã suy yếu tới tình trạng bạc nhược.

Nhìn đám Ma bộc lần này hắn thu là biết, cường giả đế cảnh ở cương vực nhân loại đã coi như là cường giả cao cấp nhất. Số mệnh nhân tộc đã lụn bại như vậy. Điều này cũng khiến cho ma chủ Thiên Ma đối với bên ngoài cực kỳ mơ ước, nóng lòng muốn thoát khỏi phong ấn, khôi phục tự do.

Theo hắn thấy, nếu như lần này ma tộc có thể ngóc đầu trở lại, dùng sự bạc nhược của nhân tộc hiện tại, ma tộc tuyệt đối có hy vọng rất lớn chiếm lĩnh khối cương vực này, nô dịch nhân loại.

Thế nhưng mà nhân tộc nhỏ yếu như vậy lại vẫn có thiên tài bực này, có thể nhìn thấu âm mưu của ma chủ Thiên Ma hắn, có thể khiến cho thần điểu Chu Tước lau mắt mà nhìn như vậy.

Ma chủ Thiên Ma biết rõ, loại tộc như nhân tộc, mặc dù có các loại khuyết điểm, thế nhưng lại vô cùng dẻo dai, mạnh mẽ. Mỗi một lần dưới tình huống gặp nguy cơ, chắc chắn trong nhân tộc sẽ có không ít thiên tài xuất hiện.

Loại tộc này vô cùng mạnh mẽ, ương ngạnh, ma chủ Thiên Ma đã hiểu rất rõ, rất rõ điều này.

- Nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này. Một tiểu tử miệng còn hôi sửa, muốn phá hư kế hoạc của bản chủ sao? Tuyệt đối không thể.

Ma chủ Thiên Ma hiển nhiên không muốn thấy loại chuyện thế này xảy ra.

Chỉ là hiện tại trong lúc nhất thời ba khắc hắn cũng không tìm ra được biện pháp tốt hơn. Phái người công kích, biện pháp này trước đó đã dùng qua, căn bản là lao vào chỗ chết.

Những ma bộc mà hắn phái ra, lại bị người ta dễ dàng nghiền nát.

Đây cũng là nguyên nhân mà ma chủ Thiên Ma vô cùng lo lắng, thiếu niên nhân tộc nọ nếu như khống chế chiến lực đáng sợ như vậy, như vậy cho dù ma chủ Thiên Ma hắn khôi phục thực lực đỉnh phong lúc trước chỉ sợ cũng khó mà đối phó được..

...

Ma chủ Thiên Ma vô cùng lo lắng, kỳ thực trong lòng Giang Trần hiện tại cũng vô cùng lo lắng. Hắn đi tới Trầm Hương cốc này lâu như vậy rồi, trong lúc vô tình lai phá vỡ âm mưu của ma chủ Thiên ma. Chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần hiện tại vô cùng gấp gáp.

Nếu như bây giờ phủi tay rời đi, đối với hắn mà nói, rất dễ. Thế nhưng lần này đi, tùy ý để thế cục ở nơi này phát triển. Nói không chừng không lâu sau, ma chủ Thiên Ma đã có thể thoát khỏi phong ấn, gây tai họa cho cương vực nhân loại.

Việc này hắn không muốn quản cũng phải quản bằng được.

Hiện tại hắn vô cùng gấp gáp. Huyền ảo của trận pháp Thánh Nhất tông này hắn đã tìm hiểu không sai biệt lắm rồi. Thế nhưng mà muốn tăng lên cấp độ của trận pháp này, muốn khôi phục lại uy lực vốn có của nó. Thậm chí là uy lực viễn siêu trước đó, tiêu hao số lượng tài nguyên là một con số thiên văn a.

Tuy rằng trên người Giang Trần có tài phú kinh người, nhưng mà hắn không thể nào xuất ra được số tài nguyên kinh người như vậy.

Loại tài nguyên này có lẽ ở thời thượng cổ không coi vào đâu. Thế nhưng mà ở thời đại hiện tại, muốn gom góp ra những tài nguyên này, độ khó quả thực không phải là lớn bình thường.

Trở lại đỉnh núi đối diện với cung điện, Giang Trần cũng có chút tiến thoái lưỡng nan.

Thần điểu Chu Tước thấy Giang Trần như vậy cũng khuyên nhủ:

- Giang Trần, Thánh Nhất tông thượng cổ lưu lại trận pháp này, nhất định có lưu lại tài nguyên như vậy. Thánh Nhất tông thượng cổ, phú khả địch quốc. Nếu nói bọn họ không có để lại tài nguyên cần thiết để vận hành trận pháp, vậy hiển nhiên khó mà nói qua được. Có lẽ thánh địa Thánh Nhất tông này còn có bí mật mà chúng ta chưa tìm kiếm được?

Thần điểu Chu Tước biết rõ, hiện tại thiếu niên nhân tộc này chính là hy vọng duy nhất của nó.

Nếu như thiếu niên nhân tộc này đánh mất ý chí chiến đấu, như vậy cả đời nó sẽ không có hy vọng rời khỏi nơi này.

Phải biết rằng thời gian của nó đã không còn nhiều lắm. Cho nên tâm lý của nó trên thực tế so với Giang Trần còn lo lắng hơn nhiều.

Ngược lại với nó, Đại thạch của cự thạch nhất tộc kia lại tùy tiện nói:

- Ân công, Ma tộc kia không có ba đầu sáu tay, không cần phải lo lắng. Hắn dám trốn ra thì cứ để hắn cho mấy huynh đệ chúng ta.

*****

Cự thạch nhất tộc chính là chủng tộc thái cổ, đối với loại "vãn bối" như Ma tộc, bản năng bọn họ đã có cảm giác khinh bỉ. Cảm thấy Ma tộc làm được như vậy là bởi vì hậu bối Thần Uyên đại lục sa sút chứ không phải Ma tộc mạnh mẽ tới cỡ nào.

Thần điểu Chu Tước đối với Cự thạch nhất tộc tương đối bội phục. Cũng biết dây là một loại tộc rất cường đại trong thời kỳ Thái cổ.

Nếu như những chủng tộc cường đại ở thời kỳ Thái Cổ kia không có bị diệt. Có lẽ ở thời kỳ thượng cổ, Ma tộc căn bản không có cơ hội xâm lấn.

(Chính là bởi vì sau khi thời kỳ Thái cổ tan vỡ, văn minh Thần uyên đại lục lần nữa chuyển hướng, mới tiến vào thời kỳ Thượng cổ.

Tổng thể mà nói, Thần Uyên đại lục thời kỳ Thái cổ, chủng tộc trong thời kỳ đó, cường giả thời kỳ đó, có lẽ đã vượt qua thời kỳ Thượng cổ rất nhiều.

Thời đại thượng cổ cũng giống như thời kỳ hiện tại, khác nhau rất nhiều.

Trở lại đỉnh núi, tâm tình Giang Trần cũng dần dần bình phục hơn rất nhiều. Nghiên cứu trận pháp thu hoạch không nhỏ, bởi vì thiếu tài nguyên, không có cách nào khôi phục lại trận pháp, thăng cấp trận pháp, chuyện này không phải là chuyện mà hắn có thể thay đổi.

Đúng như lời thần điểu Chu Tước nói, nói không chừng thánh địa Thánh Nhất tông này còn có bí mật khác còn chưa đào bới ra.

Ví dụ như Thiên đỉnh này, Giang Trần rõ ràng có thể cảm nhận được nơi này có một đạo sát khí như ẩn như hiện. Thần điểu Chu Tước đã từng đề cập twois, nơi này có một trong những bảo vật trấn tông, một cây thần cung thượng cổ.

Có lẽ, cơ hồ tất cả, tất cả bí mật đều ở dưới Thiên đỉnh này.

Thánh Nhất tông có ba bảo vật trấn tông, thần cung thượng cổ là thứ đầu tiên, Chân Linh Chuyên là thứ hai, còn có một kiện khác không có tin tức gì.

Cho dù là thần điểu Chu Tước cũng không biết một kiện bảo vật trấn tông khác còn lại là gì.

Thời gian lại trôi qua một ngày.

Giang Trần và ma chủ Thiên Ma hiện tại hiển nhiên đã tạo thành cục diện giằng co.

Ma chủ Thiên Ma mỗi ngày đều dùng ma thức cảm nhận khí tức của Giang Trần, hy vọng Giang Trần rời khỏi Trầm Hương cốc này.

Mà Giang Trần lại không chịu rời đi. Tuy rằng hắn bó tay với ma chủ Thiên Ma, thế nhưng lại không muốn nhận thua như vậy, rời khỏi như vậy.

Thời gian như vậy cực kỳ buồn tẻ.

Ngay cả Thiếu Dương đại đế kia, còn có Tử Yên tông lão đều có chút đứng ngồi không yên. Thời gian như vậy đối với bọn họ mà nói, quả thực quá dày vò.

- Thiếu Dương đạo hữu, ngươi muốn rời khỏi đây sao?

- Tử yên, ngươi cũng muốn rời khỏi sao?

Một ngày nọ, khi Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão mơ hồ tỏ ý tứ như vậy, Giang Trần có chút kinh ngạc hỏi.

- Giang Trần thiếu chủ, chuyện nơi này chúng ta cũng không giúp được gì. Hiện tại, bên ngoài đối với chuyện bên trong bí cảnh này hoàn toàn không biết gì cả. Ta lo lắng chúng ta ở đây lâu, bên ngoài sẽ lo lắng. Sẽ có thêm nữa những mạo hiểm giả tới dò xét, phải ngăn cản đám người thất thố này.

Giang Trần thấy ngữ khí của Thiếu Dương đại đế kiên quyết như vậy cũng không phản đối:

- Thiếu Dương đạo hữu muốn rời khỏi nơi này, ta vốn không nên phản đối. Cũng không thể phản đối. Nhưng mà trước khi đi, chúng ta vẫn nên thương nghị trước một chút. Có một số việc, sau khi các ngươi đi ra nên đối mặt thế nào.

Thiếu Dương đại đế kia nao nao:

- Đương nhiên là đại cáo thiên hạ, xé rách mặt mũi đám người phản bội này, đem việc bọn họ đầu nhập vào ma tộc nói cho khắp thiên hạ. Đồng thời cũng hiệu triệu mọi người đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị chống lại Ma tộc cho thật tốt, tuyệt đối không thể tê liệt, chủ quan.

Cách nghĩ của Thiếu Dương đại đế rất tốt.

Tử Yên tông lão sau khi nghe xong cũng gật đầu. Cách của hắn thậm chí còn không bằng Thiếu Dương đại đế, ít nhất Thiếu Dương đại đế vẫn còn cân nhắc vấn đề theo đại cục.

Giang Trần trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:

- Thiếu Dương đạo hữu, bây giờ ngươi đi ra ngoài, nếu như xé rách bộ mặt của bọn chúng, đến lúc đó chưa chắc cục diện đã có lợi đối với ngươi. Thậm chí còn rất bất lợi với ngươi. Ngươi có biết, cho dù ngươi có nói thật, sẽ khiến cho rất nhiều tông môn phản cảm không? Bọn họ sẽ cho rằng ngươi vu oan những tông môn khác. Do đó sẽ liên hợp chống lại ngôn luận của ngươi. Thậm chí mượn cơ hội chèn ép tông môn ngươi, bới móc ngươi.

Những lời Giang Trần đang nói hiện tại tuyệt đối không phải là nói chuyện giật gân.

Một người hai người nếu như muốn nói một nhóm người nói điêu, chẳng những không có bao nhiêu người tin, ngược lại còn khiến cho cả đám người ngờ vực vô căn cứ.

Giang Trần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, nếu như hiện tại Thiếu Dương đại đế đi ra ngoài, đem chân tướng công bố rộng rãi, nói không chừng mọi người sẽ càng thêm hoài nghi... Không phải Vân Lan đại đế và những cường giả tông môn khác. Mà đầu tiên sẽ hoài nghi Thiếu Dương đại đế hắn.

Vì sao tất cả mọi người không có đi ra? Chỉ có một mình Thiếu Dương đại đế ngươi đi ra?

Thiếu Dương đại đế nghe Giang Trần phân tích, cũng đổ mồ hôi nói:

- Giang Trần thiếu chủ, may mà ngươi nhắc nhở. Như vậy xem ra ta không thể xúc động a.

- Không cần xúc động. Ma chủ Thiên Ma hiện tại còn chưa thoát khỏi phong ấn. Các ngươi trở về ít nhất phải chấn chỉnh trong tông môn mình, ít nhất phải chuẩn bị chống lại Ma tộc.

Giang Trần tiếp tục nói:

- Hiện tại cương vực nhân loại còn chưa nếm qua thiệt thòi trong tay Ma tộc, rất nhiều người còn chưa cảm nhận được bất luận nguy cơ nào. Cảm thấy Ma tộc chỉ là một thần thoại thượng cổ. Nhưng lại không biết, cái đao mổ Ma tộc này đã như ẩn như hiện trên đầu.

Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão đều rời khỏi. Nhưng mà bọn họ nhận được cảnh cáo của Giang Trần, sau khi ra ngoài, tuyệt đối không thể trắng trợn tuyên bố chuyện này. Để tránh cho nội bộ cương vực nhân loại náo loạn.

Cũng tránh lúc đó ma kiếp còn chưa bộc phát, nhân tộc bọn họ đã bắt đầu điên cuồng nội chiến giữa các thế lực lớn với nhau.

Đây là điểm mà hiện tại Giang Trần cực kỳ lo lắng. Đan Cực đại đế dã tâm bừng bừng kia còn đó, Giang Trần cảm thấy như có cái gai đâm trong cổ họng vậy.

Lần này hắn không cho hai người này sau khi rời khỏi trắng trợn nói tới chuyện này là vì hắn cũng không muốn bạo lộ hành tung. Ít nhất không muốn làm cho Đan Cực đại đế kia biết rõ mình không ở tại Lưu Ly vương thành, mà là đang ở Trầm Hương cốc này.

Nếu như để cho Đan Cực Đại đế kia biết rõ hắn ở trong Trầm Hương cốc, Đan Cực tuyệt đối sẽ không phái Vân Lan đại đế tới, tất nhiên hắn sẽ tự mình thân chinh tới.

Thần điểu Chu Tước nhìn qua Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão rời khỏi đây, thở dài nói:

- Ngươi để cho bọn họ rời khỏi? Như vậy một mình ngươi ở đây chẳng phải thực lực sẽ đơn bạc hay sao?

Giang Trần cười nói:

- Nếu như hiện tại bọn họ ở chỗ này, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nếu như ma chủ Thiên Ma thực sự thoát khỏi phong ấn, có thêm hai người bọn họ căn bản cũng không làm nên chuyện gì. Đừng nói là ma chủ Thiên Ma, cho dù là liều chết với đám Ma bộc kia, hai người bọn họ căn bản không đối kháng được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)