← Ch.1438 | Ch.1440 → |
Những đại đế này, người chính thức cân nhắc qua vấn đề này kỳ thực không có mấy người.
Nghe Tỉnh Trung đại đế nói vậy, tất cả mọi người lâm vào trong trầm tư. Đúng vậy a. Vì sao ba mươi nhà thế lực này lại tụ tập vào một chỗ?
Giữa bọn họ có mối liên hệ, ràng buộc bằng thứ gì?
- Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho bọn họ tụ tập lại một chỗ? Là lợi ích, hay là Đan Cực kia uy hiếp? Hay là bọn họ sợ hãi Giang Trần thiếu chủ, hận Giang Trần thiếu chủ?
Tỉnh Trung đại đế lại nói ra nghi vấn.
- Tỉnh Trung đạo huynh, theo cách nhìn của đạo huynh, nguyên nhân này ở đâu?
Bàn Long đại đế hỏi.
- Lão phu vừa rồi cũng đang tự hỏi vấn đề này. Nghĩ ra mấy nguyên nhân. Thứ nhất là Giang Trần thiếu chủ thiếu niên anh hùng, danh tiếng thịnh, làm cho những thế lực này ghen ghét sợ hãi, sợ hãi Giang Trần thiếu chủ quật khởi, sẽ ảnh hưởng tới căn cơ lợi ích của bọn họ. Thứ hai. Đan Cực đại đế này ở trong các thế lực khác rất có uy tín, những người này hoặc là nịnh bợ hắn, hoặc là sợ hắn, không thể không cho hắn mặt mũi. Thứ ba, sau lưng bọn họ có cấu kết lợi ích, có lẽ lợi ích sau chuyện này chính là nghĩ tới việc chia cắt lợi ích từ Lưu Ly vương thành.
Giang Trần nghe thấy Tỉnh Trung đại đế nói những lời này, đối với tư duy tinh tế của Tỉnh Trung đại đế cũng vô cùng thưởng thức. Nếu bàn về hiểu rõ thế cục và nắm chắc, ánh mắt của Tỉnh Trung đại đế thật là đặc biệt. Những đại đế trong Lưu Ly vương thành này, kể cả Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu ở điểm này cũng không đủ so ánh với Tỉnh Trung đại đế này.
Giang Trần nhìn qua Tỉnh Trung đại đế ý bảo hắn cứ nói tiếp.
Tỉnh Trung đại đế tiếp tục nói:
- Hiện tại thế cục đã rất rõ ràng, cương vực nhân loại hiện tại chỉ có hai loại xu thế. Hoặc là Lưu Ly vương thành dẫn dắt cương vực nhân loại, hoặc là Đan Hỏa thành dẫn dắt cương vực nhân loại. Cho nên Lưu Ly vương thành và Đan Hỏa thành, giữa song phương nhất định phải sống mái một phen.
- Mặc kệ chư vị tin tưởng cũng tốt, là khiếp đảm lùi bước cũng tốt. Trận chiến này không thể tránh né. Ở thời đại của Khổng Tước đại đế bệ hạ, Đan Hỏa thành vẫn coi Lưu Ly vương thành chúng ta là uy hiếp lớn nhất.
- Nhưng mà chư vị có lẽ không biết, Giang Trần thiếu chủ vì sao luôn khắc chế, không có triệt để xé rách da mặt với Đan Hỏa thành như vậy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Chuyện này có gì để nói cơ chứ? Giang Trần khắc chế tự nhiên là bởi vì thực lực Lưu Ly vương thành còn kém Đan Hỏa thành, hơn nữa vây cánh không nhiều bằng Đan Hỏa thành.
Chẳng lẽ Tỉnh Trung đại đế còn có thể nói rõ đạo lý bên trong?
Lại nhìn lại Giang Trần, Giang Trần vẫn bình thản ung dung, trên mặt thủy chung vẫn nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn qua có thể thấy được Giang Trần thiếu chủ đối với việc đại quân tiếp cận, uy hiếp cũng không quá để ý.
Mọi người không thể không bội phục, Giang Trần thiếu chủ tuổi còn trẻ, ít nhất có thể bảo trì bình thản.
Tỉnh Trung đại đế dừng một lát rồi nói:
- Theo tư duy quán tính của chư vị, nhất định mọi người sẽ cảm thấy, đó là bởi vì Đan Hỏa thành cường thế, mà Lưu Ly vương thành giữ mình trong sạch, không có vây cánh nhiều như vậy. Bởi vậy không muốn chấp nhặt với Đan Hỏa thành. Nếu như tất cả mọi người nghĩ như vậy thì sai mười phần rồi. Trong lòng Giang Trần thiếu chủ, Đan Hỏa thành từ trước tới nay không phải là mối uy hiếp lớn nhất.
- Thậm chí Đan Hỏa thành cũng không tính là uy hiếp.
Tỉnh Trung đại đế lại nói một câu hết sức kinh người.
Trừ Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế ra, những đại đế khác của Lưu Ly vương thành đều dở khóc dở cười.
Ngay cả Đan Hỏa thành cũng không tính là mối uy hiếp?
- Tỉnh Trung đại đế nói mọi người cũng nghe thấy rồi đó.
Bỗng nhiên Giang Trần mở miệng:
- Theo như lời Tỉnh Trung đại đế nói, Đan Hỏa thành bất quá chỉ là vật cản nhỏ mà thôi, chưa đủ thành hậu hoạn. Lúc trước thực lực của ta còn chưa đủ, ẩn nhẫn không phát tác là bởi vì không rõ chi tiết của Đan Hỏa thành. Hiện tại dưới mấy lần giao thủ, đối với át chủ bài của Đan Hỏa thành ta cũng mò mẫm được không ít. Nếu như bọn chúng không biết sống chết tìm phiền phức, bổn thiếu chủ cũng sẽ không ngại thu thập bọn chúng sớm một chút. Lại nói, hôm nay bọn chúng tự mình muốn chết, vậy bổn thiếu chủ đành phải thành toàn cho bọn chúng.
Giang Trần nói những lời này đều có một loại khí thế khiến cho không ai có thể khinh thịnh hắn.
Cương vực nhân loại có lẽ chỉ có Giang Trần nói những lời này, mới có thể khiến cho người ta nghe qua không cảm thấy quá đột ngột, quái dị. Nếu như đổi lại là bất luận một người nào khác nói lời này, đoná chừng đều bị coi là kẻ tâm thần.
Đan Hỏa thành, đây chính là thế lực được công nhận là thế lực đệ nhất cương vực nhân loại a.
- Chư vị, cho tới lúc này, bổn thiếu chủ cũng hy vọng các ngươi có thể nhận thức rõ ràng. Thế cục của cương vực nhân loại hiện tại đã tới mức không phá thì không xây được. Ma tộc mới là uy hiếp lớn nhất của Lưu Ly vương thành chúng ta.
Ma tộc.
Hai chữ này, trong dòng sông dài lịch sử của nhân tộc, tựa như một ác mộng nguyền rủa nhân tộc.
- Lời nói dư thừa bổn thiếu chủ không nói nhiều. Trận chiến này, Lưu Ly vương thành ta phải biểu hiện ra lực lượng của mình cho toàn bộ cương vực nhân loại biết rõ. Từ nay về sau thế cục trên cương vực nhân loại này, Thiên Long phái nói không được tính, Đan Hỏa thành nói cũng không tính, chỉ có Lưu Ly vương thành ta nói mới được tính.
- Xuất phát.
Giang Trần không muốn thao thao bất tuyệt, ẩn nhẫn lâu như vậy, hắn không muốn ẩn nhẫn nữa.
Hậu chế phát nhân, Giang Trần ngẫm lại vẫn quyết định để động phủ của Quách Nhiên kia ở lại Thiếu phủ chủ.
Hiện tại bên người Giang Trần có thần điểu Chu Tước, có tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc, động phủ Quách Nhiên này có thể ở lại Thiếu Phủ chủ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Kỳ thực Giang Trần đã sớm có ý định này, định một ngày kia luyện hóa động phủ này, dung hợp vào trong trận pháp Thiếu chủ phủ. Như vậy bên trong trận pháp có động phủ, trong động phủ có cấm chế. Có thể đem Thiếu Phủ chủ triệt để hóa thành thành lũy kiên cố.
Hạ Vũ Thiên Kiếm tông, Hàn Thiên Chiến nhận được mật báo của Giang Trần, trong mắt hiện lên một tia tinh mang:
- Rốt cuộc cũng tới thời khắc quyết chiến sao? Thế cục cương vực nhân loại rốt cuộc cũng tới lúc phá cục sao?
Cùng lúc đó, Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện cũng nhận được mật báo của Giang Trần, miệng nói:
- Giang Trần này sóng sau đè sóng trước. Có lẽ Lưu Ly vương thành này sẽ bởi vì trận chiến này mà triệt để đi tới con đường huy hoàng.
Hai đại tông môn, cũng xuất hết tinh anh, chuẩn bị cùng hội họp với Lưu Ly vương thành ở biên cảnh.
Biên cảnh, thương vân đại quốc vẫn là địa điểm quan trọng nơi biên thùy của Lưu Ly vương thành. Quốc chủ Thương Vân đjai quốc và thái tử cũng triệt để ủng hộ, nghiêng về phía Giang Trần.
Cho nên bố trí ở chỗ này, chờ đại quân đồng minh ở phía bắc cũng là kết luận mà sau khi Giang Trần dày công tính toán ra được.
*****
- Tiền bối, trận chiến này người cổ vũ thanh thế là được. Không cần người ra tay.
Giang Trần đối mặt với việc thần điểu Chu Tước chủ động xin ra tay, lại mỉm cười nói.
Thần điểu Chu Tước rất là kiên trì, nói:
- Bản linh nhất định phải xuất chiến. Bản linh hiện tại cơ năng tính mạng suy yếu, cần phải bổ sung, những tu sĩ Đế cảnh cường đại kia cứ giao cho bản linh.
Thần thú thượng cổ nhất tộc, rất nhiều người đều thông qua việc thôn phệ tinh hoa tính mạng của những người khác mà đề thăng bản thân mình.
- Hắc hắc, cũng phải giữ lại cho mấy huynh đệ chúng ta a.
Đại thạch hào phóng cười to, trong mắt hiện lên vẻ kích động. Cự thạch nhất tộc tuy rằng không thôn phệ tinh hoa tính mạng của người khác. Nhưng mà Cự thạch nhất tộc là phần tử hiếu chiến, loại chuyện như chiến đấu này không thiếu bọn họ.
Lần này Giang Trần dứt khoát cũng lười bố trí trận pháp.
Khinh thường bố trí, khinh thường tính toán, chặn đánh.
Giang Trần muốn nghiền nát, lúc này hắn muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất, nghiền nát Đan Hỏa thành, triệt để trấn áp Đan Hỏa thành, làm cho bọn họ từ nay về sau không có cơ hội xoay người.
Phệ Kim thử nhất tộc, cũng đã được triệu tập toàn bộ. Phệ Kim thử vương càng hưng phấn không thôi. Nó biết rõ, trận đại chiến này là cơ hội duy nhất của Phệ Kim thử nhất tộc chúng nó.
Đại chiến bùng nổ, Phệ Kim thử nhất tộc với tư cách là chủ lực chiến đấu, tất sẽ tổn thương thảm trọng. Nhưng mà Phệ Kim thử vương căn bản không thèm quan tâm.
Phệ Kim thử nhất tộc muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định phải chiến đấu, phải thôn phệ, phải khôn sống mống chết.
Trong chiến đấu, có lẽ sẽ chết rất nhiều con dân. Nhưng mà những con dân của nó trải qua đại chiến tẩy lễ, sẽ trở nên ngày càng cường đại hơn, càng thêm hung hãn hơn.
Năng lực sinh sôi nảy nở của Phệ Kim thử nhất tộc rất mạnh, chúng căn bản không cần lo lắng tới việc số lượng giảm bớt. Bọn chúng càng chú ý tới sức chiến đấu chỉnh thể mạnh yếu ra sao mà thôi.
- Lão KIm, nhớ kỹ, trận chiến này Phệ Kim thử nhất tộc các ngươi là chủ lực. Phải cho những người kia một bài học, làm cho bọn chúng cả đời không quên.
- Hắc hắc, Trần thiếu, người cứ yên tâm. Phệ Kim thử nhất tộc của chúng ta, nhất định sẽ tạo thành ác mộng cho cả đời bọn họ.
Giang Trần đứng chắp tay, nhìn qua tất cả bố trí.
Đứng bên cạnh hắn là những đại đế của Lưu Ly vương thành, tâm tình vô cùng phức tạp. Giờ phút này bọn họ còn không có triệt để biết được át chủ bài của Giang Trần, cho nên trong đầu hoặc ít hoặc nhiều còn có chút tâm thần bất định.
- Thiếu chủ, đã dò xét ra phía trước, đại quân đồng minh đã cách chúng ta trăm dặm. Không bao lâu sau, sẽ nhập cảnh.
- Lại dò xét.
Giang Trần vung tay lên.
Đồng thời hắn nói với Phệ Kim thử vương:
- Lão Kim, cho con dân của ngươi trước tiên áp chế một chút. Đứng ở trước Vạn Hào Thạch kia, để tránh đánh rắn động cỏ. Tạo thành hiệu quả kinh hỉ.
Phệ Kim Thử vương cười hắc hắc nói:
- Hiểu rồi.
Giang Trần gật gật đầu, đột nhiên Giang Trần nhìn về phía sau.
- Bọn họ tới rồi.
Thiên Kiếm tông, Thiên Thiền cổ viện, tinh anh của hai đại tông môn nhất phẩm rốt cuộc cũng chạy tới nơi ước định.
- Hàn tông chủ, Tố viện chủ, các ngươi quả nhiên là người thủ tín.
Giang Trần cười nghênh đón.
Hàn Thiên Chiến cười ha hả:
- Có thể sóng vai chiến cùng Giang Trần thiếu chủ, đây là vinh quang mà từ trên xuống dưới Thiên Kiếm tông có được a.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Hàn tông chủ, hiệu quả của Đế Lăng đan kia thế nào? Khỏa đan dược này đối với cường giả cấp bậc như ngươi mà nói, công hiệu có lẽ sẽ chậm hơn một chút.
Hàn Thiên Chiến vội vàng nói:
- Tuyệt đối có công hiệu, cho dù không có lập tức đột phá, thế nhưng ta rõ ràng có thể cảm giác được khảo đan dược này quả thực mang tới tác dục xúc tiến tu vi cho ta. Có lẽ bình chướng mà nhiều năm ta không đột phá, sắp tới có lẽ sẽ đột phá.
Công hiệu của Đế Lăng đan đối với bán bộ đại đế và đại đế sơ giai mà nói, trên cơ bản có thể tăng lên một trọng tu vi.
Mà đối với đại đế đẳng cấp cao hoặc là đỉnh phong mà nói, tốc độ tăng lên sẽ chậm hơn một chút. Có lẽ không có cách nào trực tiếp vượt qua một bước kia. Nhưng tuyệt đối có thể phát ra tác dụng rõ ràng.
Giang Trần gật đầu:
- Mọi người không cần khẩn trương. Trận chiến hôm nay mời các người tới đây, có lẽ chỉ là mời các ngươi trợ thanh thế, có lẽ không cần các người ra tay.
Hàn Thiên Chiến nhíu mày:
- Như vậy sao được? Đã là đồng minh, lẽ ra lên đồng khí liên chi, nào có thể khoanh tay đứng nhìn. Giang Trần thiếu chủ, ngươi đang xem thường Thiên Kiếm tông chúng ta. Tu sĩ Thiên Kiếm tông chúng ta há sợ chiến một trận cơ chứ?
- Đúng rồi, tu sĩ THiên Kiếm tông chúng ta không sợ chiến một trận.
Thiên Kiếm tông lần này đều mang tới tinh anh, hơn nữa đều là loại cường giả ý chí kiên định, tuyệt đối không có gia hỏa ý chí không kiên định lẫn vào.
Tố Hoàn Chân cũng mở miệng nói:
- Giang Trần thiếu chủ, tổ bị phá, trứng cũng không nguyên vẹn. Hai tông chúng ta cùng nhịp thở với Lưu Ly vương thành, chung vân mệnh, nhất định là cùng vinh cùng nhục. Trận chiến hôm nay không phải vì Lưu Ly vương thành mà chiến, cũng là vì chúng ta mà chiến, càng là vì công nghĩa với cương vực nhân loại mà chiến.
Giang Trần có chút cảm đồng cảm, gật đầu nói:
- Nhị vị không nên hiểu lầm. Trận chiến này nếu như thực sự cần hai tông nhị vị xuất lực. Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không khách khí. Nhưng mà lúc này các ngươi nên xem náo nhiệt trước một chút. Không sai biệt lắm, bọn chúng tới rồi.
Ngữ khí của Giang Trần bỗng nhiên trở nên cực kỳ quái dị, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước.
Phía trước khí thế cường đại, giống như là mây đen áp đỉnh, cuồn cuộn mà tới.
Thiên địa thất sắc, nhật nguyệt không có ánh sáng.
Hơn ba mươi mấy nhà thế lực, mấy vạn tên tu sĩ tinh anh tiếp cận một cách quy mô.
Thân thể Giang Trần nhảy lên trên hư không. Tà ác kim nhãn khí thế như cầu vồng, bắn về phía đối diện.
- Đan Cực, quả nhiên chó không thể sửa được tính. Ngày trước ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi không biết sống chế, càng đẩy nhi tử của ngươi xuống vực thẳm, tốt. Như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Giang Trần nói xong, khoát tay, đưa Thiên Lân công tử lên phía trước.
Đan Cực đại đế xông trận phóng ngựa lên trước, nói:
- Giang Trần, ngươi dám giết con ta. Ta sẽ khiến cho muội muội ngươi hận ngươi cả đời.
Giang Trần khẽ giật mình, nhìn qua người mà Đan Cực đại đế đẩy từ phía sau lên. Giang Trần tập trung nhìn vào, đây không ngờ lại là nhị giáo chủ của Nguyệt Thần giáo.
Đan Cực đại đế bỗng nhiên ra tay như vậy khiến cho Giang Trần có chút bất ngờ.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Đan Cực đại đế này không ngờ buồn cười như vậy, bắt lấy nhị giáo chủ của Nguyệt Thần giáo, tới uy hiếp Giang Trần hắn?
Giang Trần không giận mà cười nói:
- Đan Cực, vậy theo ý của ngươi, ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi định đem nhị giáo chủ Nguyệt Thần giáo làm con tin thế mạng đổi lại nhi tử ngươi đúng không?
← Ch. 1438 | Ch. 1440 → |