← Ch.1507 | Ch.1509 → |
- Kinh Vân đạo hữu, mời vào trong.
Tốn Phong pháp vương khách khí vô cùng.
- Hừ.
Giang Trần dứt khoát diễn kịch tới cùng. Bộ dáng rất là không vui. Đây là phản ứng tốt nhất hiện tại sau khi hắn nghiên cứu tình tình của Tử U đại đế.
Sau khi tiến vào động phủ, Giang Trần phát hiện ra động phủ của Tốn PHong pháp vương này không ngờ lại tráng lệ như vậy. Nhưng mà luận hệ thống phòng ngự, động phủ này quá bình thường.
Điểm này, chỗ thiếu hụt về phương diện nội tình của Phong Vân giáo đã thể hiện rõ ràng.
Giang Trần một đường tiến tới, cũng âm thầm quan sát qua. Trong lòng âm thầm vui mừng, càng như vậy thì cơ hội của hắn càng nhiều.
Động phủ của Tốn Phong pháp vương này mặc dù có một ít pháp trận và cấm chế phòng ngự, thế nhưng mà uy lực rõ ràng chỉ là thứ bình thường.
Có thể nói những pháp trận và cấm chế này nhiều lắm chỉ có thể tạo ra một chút tác dụng báo động trước. Nếu như đối thủ bình thường. Có thể phát ra một chút tác dụng trì hoãn thế công của địch nhân.
Thế nhưng nếu nói muốn dùng để đối địch, hiển nhiên còn xa không đủ.
Nhưng mà lần này giáo chủ Phong Vân giáo phái ra vài tên trưởng lão Thiên Cương, Địa sát phụ tá Tốn Phong pháp vương, làm cho tay chân ở đây nhìn qua vẫn tương đối đầy đủ.
- Kinh Vân đạo hữu, giáo chủ đã phái ngươi tới hỗ trợ, ngươi cũng nhìn qua một chút, phòng ngự có chỗ nào sai sót, chỉ điểm một phen a. Bổn tọa đối với ánh mắt của Kinh Vân đạo hữu vẫn vô cùng bội phục.
Tốn Phong pháp vương này rõ ràng rất là khách khí.
Giang Trần lại giả vờ lơ đãng hỏi:
- Mấy tên tù binh kia nhốt ở đâu?
Tốn Phong pháp vương cười nói:
- Đi theo ta.
Giang Trần không có tỏ vẻ gì, đi theo Tốn Phong pháp vương, một đường đi về phía trước. Vượt qua mấy đường rẽ đi tới một khu vực âm u.
- Mấy người bọn chúng bị giam ở bên trong. Nơi này phong bế hoàn toàn linh khí thiên địa. Cho dù là Giang Trần kia thần thông có cao tới đâu cũng không cảm ứng được bọn chúng ở nơi này.
Tốn Phong pháp vương cười nói.
Giang Trần gật đầu:
- Rất tốt, xem ra giáo chủ đem chuyện này cho ngươi xử lý quả nhiên là tinh mắt.
Giang Trần tán dương đối phương, trong lòng thì lại nhanh chóng tính toán đối sách.
Hiện tại đã tới nơi này, Giang Trần cũng không vội. Chỉ cần Kinh Vân pháp vương kia tạm thời không xuất hiện. Tên giả mạo là hắn, tạm thời không tới mức bạo lộ.
- Kinh Vân đạo hữu, ngươi cẩn thận tuần tra, xem xét một phen, nhìn xem ở đây có lỗ hổng nào không? Ta nghe nói tiểu tử Giang Trần kia giảo hoạt như quỷ, giống như con ruồi vậy, ở đâu có mùi thối, là hắn có thể ngửi được tới.
Tốn Phong pháp vương nhìn qua dường như rất bội phục Kinh Vân pháp vương.
Trong giọng điệu rõ ràng còn mang theo ý tứ chủ động lấy lòng.
Trong lòng Giang Trần khẽ động, đây là chủ động đưa cơ hội cho hắn a. Nhưng mà trong lòng hắn lại mắng thầm:
- Tên hỗn đản này lại so sánh bổn thiếu chủ với con ruồi, quả thực đáng giận.
Tuy rằng trong lòng Giang Trần lo lắng, thế nhưng còn không tới mức biểu hiện gấp gáp.
Hắn biết rõ, nếu như hiện tại mình biểu hiện quá gấp gáp, sẽ khiến cho đối phương hoài nghi.
- Ta nhìn qua thấy nơi này không tệ. Tốn Phong đạo hữu không cần buồn lo vô cớ. Giang Trần kia không phải chỉ phái ra mấy cự nhân thôi sao? Loại người ngốc nghếch như vậy, đánh đấm thì tạm được, nhưng muống bọn chúng chơi mấy việc cần đầu óc này bọn chúng không chuyên. Huống chi giáo chủ và Thư tiền bối cũng đã đi trấn áp mấy tên ngốc nghếch kia rồi.
Khẩu khí của Giang Trần hiện tại đúng như Tử U đại đế.
Tốn Phong pháp vương gật đầu nói:
- Đạo hữu ngươi nhìn bốn phía một chút. Ta đi bên ngoài tuần tra, xem xét, nhất định phải bảo đảm không có một chút sơ hở nào mới tốt.
Giang Trần thấy tiểu tử này để một mình hắn ở đây, trong lòng quả thực vô cùng vui vẻ.
Phong Vân giáo này rốt cuộc nội tình vẫn chưa đủ. Mà những người mạnh như Pháp vương này đại đa số đều là cường giả tán tu gia nhập liên minh. Phương diện kỷ luật không thể nào so sánh với thế lực lớn chính thức được.
Bằng không mà nói, tù binh này giao cho Tốn Phong pháp vương trông coi, vô luận thế nào, dù tín nhiệm ra sao, cũng không thể bỏ mặc một mình Kinh Vân pháp vương ở đó.
Giang Trần cố gắng ngăn chặn sự vui mừng trong lòng, lạnh nhạt gật đầu:
- Cũng tốt, ngươi cứ tự tiện, không cần quản ta.
Giang Trần nhìn qua cánh cửa trước mắt, hắn biết rõ chỉ cần đẩy cửa vào hẳn là khu ngục giam. Nhưng mà hắn không có lập tức khởi hành, mà giả bộ lơ đãng, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi bắt đầu điều tra bốn phía.
Tuy rằng Tốn Phong pháp vương này đã đi ra ngoài, nhưng ai có thể bảo đảm hắn không có âm thầm quan sát Giang Trần hay không? Đây chính là địa bàn của đối phương, muốn giám sát và điều khiển cơ hồ tất cả các nơi, đều không khó.
Trong lòng Giang Trần kỳ thực đang suy nghĩ và lựa chọn.
- Rốt cuộc là đi vào trước cứu người? Hay là đi ra ngoài, trước tiên tiêu diệt đám người Tốn Phong pháp vương kia?
Kỳ thực trong lòng Giang Trần rất có nắm chắc. Nếu như hắn lợi dụng tốt Cửu Cung mê trận đồ và Mê thần khôi lỗi, muốn giết chết TỐn Phong pháp vương và mấy tên thủ hạ, tuyệt đối không phải việc gì khó.
Dù sao Mê thần khôi lỗi, mỗi một cái đều có cấp bậc Thiên Vị. Giang Trần trải qua một đoạn thời gian ngắn thăm dò, đào móc, đối với việc sử dụng Mê thần khôi lỗi cũng dần dần thuận buồm xuôi gió.
Giết chết mấy người kia, Giang Trần có gần như mười thành nắm chắc. Nhưng mà giết chết mấy người kia, mà không có lộ ra chút tiếng gió nào, Giang Trần cũng chỉ có nắm chắc sáu bảy thành mà thôi.
Dù sao đây là trong động phủ người ta, hoàn toàn còn có át chủ bài mà người ta còn chưa bạo lộ a.
Nếu như Tốn Phong pháp vương này không có một chút bổn sự, vậy Phong Vân giáo chủ kia cũng không coi trọng hắn như vậy. Đem nhiệm vụ quan trọng này giao cho hắn ta xử lý?
Giang Trần một mặt suy nghĩ, một mặt làm bộ quan sát bốn phía.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút, Giang Trần giả vờ giả vịt điều tra bốn phía, rốt cuộc cũng chuẩn bị đẩy cửa vào.
Chỉ là trong lúc đó, trong đầu Giang Trần sinh ra một chút rung động khó hiểu.
Cảm giác rung động không có một chút lý do này làm cho đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Cảm giác nguy cơ này quả thực là khó hiểu.
Ngay khi Giang Trần cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, cảm giác nguy cơ này lại tới đột ngột, hơn nữa lại mãnh liệt như vậy.
Cánh tay Giang Trần đang vươn về phía cửa bỗng nhiên dừng lại.
Trong lúc đó, thân thể Giang Trần hóa thành một đạo lưu quang vọt ra ngoài.
Chỉ là khi hắn vừa mới bắn ra được nửa đường, Giang Trần bỗng nhiên mạnh mẽ ngừng lại.
Sau một khắc, bốn phía động phủ vang lên vô số tiếng sưu sưu, vô số đạo cấm chế không ngừng xuất hiện, vô số phù văn trận pháp trong hư không giống như châu chấu, không ngừng bay lượn trên hư không.
Giang Trần lập tức có cảm giác như rơi vào trong hầm băng.
*****
- Ha ha, đây gọi là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại xông tới.
Đột nhiên bên tai Giang Trần truyền tới một tiếng cười đắc ý.
Tiếng cười kia chính là từ miệng Hạ Hầu Minh phát ra.
Làm sao hắn tới đây được?
Trong lòng Giang Trần trầm xuống, trong lòng có cảm giác như bị người ta đùa giỡn.
Ngoài động phủ, từng đạo thân ảnh nối đuôi nhau đi vào. Hạ Hầu Minh, Thư Vạn Thanh, Kinh Vân pháp vương, còn có một đám cường giả Phong Vân giáo, cơ hồ là tập trung phân nửa tinh anh của Phong Vân giáo.
Hai Kinh Vân pháp vương, một thật một giả, dưới loại tình huống này, không hề có chút dấu hiệu chống lại nhau.
Tử U thần đồng của Tử U đại đế đột nhiên bắn về phía Giang Trần, giống như muốn dùng đồng thuật này xuyên thủng Giang Trần, xuyên thủng tầng thân phận do cải trang này của Giang Trần.
Giang Trần đối chọi gay gắt, Tà ÁC kim nhãn cường đại bắn ra một đạo kim quang.
Hai đạo đồng quang giao thoa trên hư không, tạo thành từng vòng xoáy, khiến cho hư không rung động không ngừng. Mà Tử U đại đế kia không ngờ toàn thân lại co rút lại.
Tà Ác kim nhãn công kích tới, cho dù mạnh như Tử U đại đế cũng cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, có cảm giác thiếu chút nữa bị Tà Ác kim nhãn làm cho đông cứng.
- Chậc chậc, đây gọi là ngoan cố chống cự, vùng vẫy giãy chết sao?
Giáo chủ Phong Vân giáo không kiêng nể gì cả mà cười ha hả:
- Giang Trần, không thể tưởng tượng được, ngươi quả nhiên đã trà trộn vào trong nội bộ Phong Vân giáo ta. Chậc chậc, xem ra, chút bổn sự ấy của ngươi đã nằm trong dự liệu của bổn giáo chủ a.
Giang Trần nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt của đối phương, tâm tình Giang Trần thoáng cái như chìm xuống đáy cốc. Như vậy xem ra, hắn đã sớm bị đối phương tính toán.
Tất cả hành động của đối phương từ trước tới sau đều là giả bộ. Xem ra, những hành động vừa rồi, đan xen lẫn nhau hoàn toàn là diễn cho hắn xem.
Giang Trần rơi vào trong tầng tầng lớp lớp vòng vây, ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bị người ta dùng bẫy rập dụ vào, Giang Trần muốn nói không cảm thấy uể oải đó là giả. Nhưng mà tuy rằng uể oải thì uể oải, Giang Trần cũng không có vì nguyên nhân này mà sợ hãi tới mức toàn thân phát run.
Hắn lạnh nhạt, gật gật đầu nói:
- Hạ Hầu Minh, bổn thiếu chủ đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng mà trước sau ngươi bố trí nhiều bẫy rập như vậy, chỉ muốn vây khốn ta ở nơi này sao?
Hạ Hầu Minh đắc ý cười to:
- Cuối cùng ngươi cũng hiểu rõ. Nhưng mà dường như đã muộn rồi. Không làm như vậy, tiểu hồ ly giảo hoạt như ngươi làm sao có thể rơi vào trong bẫy rập của ta?
- Nói như vậy, chuyện tù binh Bảo Thụ tông cũng là ngươi giả vờ?
Hạ Hầu Minh ung dung cười nói:
- Ta biết rõ ngươi muốn thăm dò ta. Muốn biết những người của Bảo Thụ tông kia có thực sự là do bổn giáo chủ bắt được hay không, đúng không?
- Đnág tiếc, ngươi cho rằng bổn thiếu chủ kia sẽ nói cho ngươi biết sao?
Hạ Hầu Minh nở nụ cười vô sỉ:
- Được rồi, tuy rằng ngươi sập bẫy, nhưng bổn giáo chủ cũng phải thừa nhận tiểu tử ngươi rất có bổn sự. Thuật dịch dung, cải trang này quả thực là đăng phong tạo cực. Nếu không phải chúng ta sớm có kế hoạch, bày mưu dẫn ngươi tới. Chỉ sợ thực sự sẽ không nhìn ra ngươi là kẻ giả mạo a.
Điểm này Tốn Phong pháp vương kia không thừa nhận cũng không được, hắn tán thưởng:
- Thuật dịch dung này quả thực hoàn mỹ, tuy rằng ngay từ đầu ta biết hắn là giả. Nhưng có đôi khi cơ hồ không nhịn được hoài nghi, liệu hắn thực sự là Kinh Vân pháp vương? Thực sự do giáo chủ phái tới hay không?
Tất cả mọi người cười ha hả.
Lần này sự bội phục của bọn họ đối với Hạ Hầu Minh càng tăng cao thêm.
Phong Vân giáo có giáo chủ như vậy, cần phải ngạnh kháng với chủ lực Lưu Ly vương thành sao?
Phong Vân giáo có giáo chủ như vậy, chút bổn sự này của Giang Trần coi là cái gì chứ? Còn không phải dễ dàng bị giáo chủ tính toán hay sao?
Thư Van Thanh cũng cười một tiếng quái dị:
- Tiểu tử, ngày đó ở Lưu Ly vương thành, ánh mắt ngươi không tôn trọng trưởng bối, miệng không biết tích đức, ngươi có từng nghĩ tới ngươi có ngày hôm nay hay sao?
Thư Vạn Thanh này ngày ấy ở Lưu Ly vương thành mạnh mẽ ra tay, phá hỏng kế hoạch chém giết Hạ Hầu Minh của Giang Trần. Dưới sự phẫn nộ, Giang Trần thống mạ Thư Vạn Thanh một chầu.
Tuy rằng Thư Vạn Thanh không quan tâm tới nội dung Giang Trần mắng cái gì, nhưng mà hắn lại là kẻ hay thù hắn, một vãn bối nhân tộc dám thóa mạ hắn như vậy, đối với Thư Vạn Thanh mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã.
Hắn cũng luôn lo lắng, nên trả mối nhục này như thế nào.
Hiện tại không phải cơ hội tới rồi sao?
Ánh mắt Giang Trần lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Thư Vạn Thanh:
- Ngươi nhất định là cường giả quy ẩn của nhân tộc đúng không? Ta nghe bọn chúng gọi ngươi là Thư đạo hữu? Ta chỉ hỏi một câu, kẻ quên nguồn cuội như ngươi, cho dù là một con rùa già sống vạn năm, bất quá cũng chỉ là một con rùa già vừa thối vừa hỏng bét. Có tư cách gì ra vẻ trước mặt ta?
Giang Trần đối với Thư Vạn Thanh này không có chút khách khí nào. Nhìn tư thế của tên này, rõ ràng đã đầu nhập vào Phong Vân giáo, trở thành nô tài. Giang Trần nhìn qua đã tức giận không thôi.
Thư Vạn Thanh cho dù có một bó to tuổi, nghe lời này vẫn có chút tức giận không biết phát tiết thế nào.
- Sao nào? Ngươi cũng biết tức giận? Ngươi cũng xứng tức giận sao? Già mà không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, ngươi ngay cả mặt mũi cũng không muốn. Còn muốn cái gọi là tự tôn sao?
Giang Trần dứt khoát chửi đối phương.
Thư Vạn Thanh trong cơn giận dữ, khặc khặc cười quái dị nói:
- Tiểu tử, lão phu có thể hiểu, ngươi lúc này đang sợ hãi. Sợ hãi sau khi bị bắt, phải chịu đau khổ, cho nên mới dứt khoát làm cho lão phu nổi giận, muốn lão phu lập tức đánh chết ngươi sao?
- Không thể không nói ngươi quá ngây thơ. Rơi vào trong tay lão phu, ngươi muốn chết dễ dàng, ngươi thấy chuyện này có khả năng sao?
Ngữ khí của Thư Vạn Thanh oán độc không nói nên lời.
Theo lý thuyết, hắn và Giang Trần cũng không có thù oán không đội trời chung gì. Thế nhưng mà hắn chán ghét Giang Trần, thống hận Giang Trần, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này làm cho hắn cảm thấy chán ghét không nói nên lời.
Vì thế hắn không tiếc tự hạ thân phận, phụ tá giáo chủ Phong Vân giáo, thậm chí không tiếc mạo hiểm, đi đánh lén vương tử Cổ Na bộ lạc thuộc Khổ Man tộc, dẫn tai họa về phía Lưu Ly vương thành.
Trên thực tế, bản thân Thư Vạn Thanh cũng không muốn thừa nhận, hắn nhìn Giang Trần khó chịu, thuần túy là ghen ghét Giang Trần, cảm thấy Giang Trần làm người đứng đầu nhân loại, áp đảo danh tiếng của hắn.
Hắn là cường giả Thiên Vị, hắn mới là người đứng đầu cương vực nhân loại, hắn hẳn mới là tồn tại mà toàn bộ cương vực nhân loại hiện tại nên chú ý tới.
Dù hắn thờ ơ tới vận mệnh nhân tộc, hắn cũng hiểu được việc, hắn đã hạ sơn, đại thế nhân tộc cũng liên quan tới hắn.
Dù hắn không muốn gánh chịu gánh nặng vận mệnh nhân tộc, hắn cũng không hy vọng Giang Trần tới gánh chịu.
← Ch. 1507 | Ch. 1509 → |